Diệp Vy thấy vậy, cô muốn đưa tay lấy lại bát cháo nhưng lại bị Hàn Phong tránh được.
Diệp Vy sắp khóc luôn rồi. Cô nhìn anh: "Tôi có thể tự ăn được mà. Không phiền đến anh đâu."
"Không có gì cả, cô ăn đi" Dừng một chút, anh nhìn cô, làm ra vẻ bất đắc dĩ "Tôi khá là mỏi tay rôi"
Diệp Vy không còn cách nào, cô há miệng nuốt lấy thì cháo.
Hàn Phong nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn đang mở ra. Thật muốn mà. Anh hiện tại không muốn như đời trước. Anh hiện tạ muốn mỗi bước đi của mình phải nắm chắc từng bước, không được có sơ suất. Ông trời cho anh một cơ hội rồi, nếu thất bại anh sẽ không còn cơ hội thứ hai.
Quản gia nhìn hành động của hai người, lúc này ông mới nhìn Hàn Phong, lên tiếng: "Đây là bạn của cô sao?"
Diệp Vy đang nuốt những thì cháo mà Hàn Phong đưa đến: "Anh ấy ở phong bên ạ" Cô dừng lại, cô nhận ra là mình chưa biết tên anh.
Hàn Phong như nhìn ra suy nghĩ của cô, anh khẽ cười: "Tôi tên Hàn Phong"
Diệp Vy gật đầu, không nói gì.
Quản gia sau khi nghe thấy anh báo tên thì nhíu mày, chắc không phải là người đó chứ.
Sau vài phút, Diệp Vy ăn hết bát cháo. Thấy Hàn Phong nhìn mình như muốn hỏi ăn nữa không thì cô khẽ lắc đầu.
Hàn Phong đặt bát lên bàn, anh đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô, dịu dàng nói: "nghỉ ngơi sớm đi. Tôi đi trước"
Một loạt hành động lưu loát khiến Diệp Vy không thể phản kháng. Cô thấy anh đi ra ngoài mới thở phào. Nhìn anh mặc đồ bệnh nhân mà đi chăm sóc cho cô, thấy tình huống này Diệp Vy không biết nói gì.
Quản gia thấy vậy không biết suy nghĩ gì. Ông nhìn Diệp Vy: "Cô nghỉ ngơi đi, cần gì có thể gọi tôi, tôi ở ngoài" Nói rồi quản gia đi về phía cửa.
Bỗng Diệp Vy gọi lại: "Bác quản gia, Diệp Hàn...nó biết tôi đang nằm viện không?"
Quản gia nghe vậy dừng bước, ông thở dài. Cậu chủ biết cô chủ nằm viện nhưng cũng không có ý định đến thăm. Vài ngày trước ông thấy cậu chủ luôn ở trong phòng không biết làm gì.
Ông không thể nói những lời này cho cô chủ nghe được, ông lựa lời: "Cậu chủ biết rồi nhưng dạo gần đây cậu ý bận chút việc nên vẫn chua đến thăm cô được. Cậu chủ cũng gửi lời hỏi thăm đến cô. Thấy cô không sao nên cũng bớt lo lắng"
Diệp Vy sao mà không biết chứ, cô nhìn quản gia, nở nụ cười nhạt nhẽo: "Cháu biết rồi. Bác ra ngoài trước đi" Nói rồi cô nhắm mắt muốn nghỉ ngơi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Vy mở mắt ra. Cô nhìn vào khoảng không, nở một nụ cười lạnh lẽo.
......
Hàn Phong đi về phòng mình, thấy trợ lí của anh đang đợi trong phòng, trên tay cầm một bộ quần áo.
Triệu Đình Cảnh thấy anh vào, vội đứng lên: "Giám đốc, đây là quần áo mà quản gia Lưu bảo tôi đưa cho anh. Bây giờ làm thủ tục xuất viện luôn ạ?"
Hàn Phong ngồi vào chiếc ghế sô pha được đặt trong phòng. Vì đây là phòng VIP nên mọi thứ khá là đầy đủ.
Anh không nhìn trợ lí của mình, lên tiếng: "Để đấy đi. Hiện tại tôi chưa muốn xuất viện" Cô còn ở đây sao anh có thể đi được.
Thật ra Hàn Phong chỉ muốn ở luôn trong phòng kia, luôn luôn ở cạnh cô thì anh mới có cảm giác yên tâm. Nhưng anh không thể làm vậy vì hai người mới quen nhau, anh không thể hành động quá lộ liễu dễ dọa đến cô. Cô rất thông minh, sẽ khiến cô nhận ra là anh có ý đồ với cô mất.
Trợ lí nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng nhiễm chút ôn nhu kia mà sợ đến sắp tè ra quần. Anh làm việc trợ lí này đã 2 năm, là người tiếp xúc với tổng giám đốc thường xuyên nhất nhưng chưa bao giờ anh thấy tổng giám đốc cười chứ đừng nói là vẻ mặt dịu dàng như vậy. Chẳng lẽ sau khi tai nạn xảy ra một số vấn đề ở đâu đó? Có thể lắm chứ.
Hàn Phong thấy trong phòng vẫn có người, anh cất giọng lạnh lùng: "Đi ra ngoài"
Triệu Đình Cảnh nghe vậy cũng không dám ở lại lâu, anh vội vàng đặt áo lên bàn: "Vậy tôi đi trước" Nói rồi anh đi ra ngoài, bước chân vội vàng như đang chạy.
Hàn Phong khẽ gõ ba ngón tay xuống bàn, trong không gian im lặng vang lên có chút quỷ dị. Bây giờ mọi tâm tư của anh đều dồn hết vào người con gái đó rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT