Lúc Tô Lịch làm xong hết báo cáo, quay lại phòng ngủ đã là 3h sáng. Vì không muốn đánh thức Đông Tâm nên anh không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động để về phòng. Vừa đi tới bên giường, người trên giường liền cử động, lăn lông lốc một vòng rồi xoay người ngồi dậy

Tô Lịch cho rằng cô muốn đi vệ sinh, nhưng chờ cả nửa ngày cũng không thấy người trên giường có động tĩnh gì nữa, ngược lại còn cẩn thận cuốn chặt chăn trên người, bày ra bộ dáng nhập định (ngồi thiền)

Tô Lịch buồn bực: "Đánh thức em à?"

Đông Tâm lắc đầu, hít sâu một hơi, sau đó mới ồm ồm nói: "Tôi vốn dĩ đang đợi anh." Trong suốt mấy tiếng Tô Lịch xử lý báo cáo, Đông Tâm cũng nằm suy nghĩ N cách để khiến mình và Tô Lịch không phải chung giường nữa: Về nhà mẹ đẻ, ra ngoài ở khách sạn hoặc đơn giản hơn là trực tiếp khóa cửa lại. Nhưng không có cách nào là mang tính dài hạn cả.

Thực ra, từ lúc ở Đông gia, Đông Tâm cũng hiểu được, sự việc mình trùng sinh này, có gạt ai thì gạt nhưng chắc chắn không gạt được người bên gối. Nếu đã như vậy, còn không bằng mình thẳng thắn một năm một mười nói rõ luôn với Tô Lịch cho rồi, còn về phần anh ta có tiếp nhận được hay không thì tính sau đi! Ít nhất như vậy thì cô cũng không cần ngày ngày sầu não tìm cách phân giường với Tô Lịch nữa.

"Chờ anh làm gì? Không phải đã bảo em đi ngủ trước rồi sao?" Lúc Đông Tâm còn đang mải mê suy nghĩ thì Tô Lịch đã nhanh chân lật chăn trèo lên giường nằm. Mắt thấy Tô Lịch đã nằm xuống cạnh mình, Đông Tâm theo bản năng rụt người lại một chút, lại lấy chăn che kín mình, sau đó mới ho khan nói: "Có chuyện muốn nói với anh."

"Mai rồi nói."

Đông Tâm kiên trì: "Nhất định phải nói hôm nay."

Tô Lịch trầm mặc một lát, sau đó mới nhỏ giọng rầu rĩ đáp ứng.

Đông Tâm hắng giọng, bắt đầu nói: "Cái kia.... Chuyện này nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh phải nhớ, những chuyện tôi chuẩn bị nói đều là thật. Tôi không hề đùa, cũng không nói dối, lại càng không mắc chứng hoang tưởng."

Tô Lịch: "Ừ."

Đông Tâm ôm ngực, suy nghĩ lời mở đầu: "Trọng sinh, anh đã từng nghe nói qua chưa?"

"Ừ."

"Trong tiểu thuyết trọng sinh, có một kiểu là trọng sinh đến tương lại, ý là nhân vật chính sau khi chết đi thì sống lại ở thời điểm vài năm sau, thậm chí là vài trăm năm sau... cái này anh cũng biết chứ?"

"Ừ."

"Anh đã hiểu rồi thì tốt", Đông Tâm cắn răng, thừa thế xông lên, "Bây giờ tôi chính là trường hợp này đó."

Lúc này, Tô Lịch ngừng lại một chút, một lát sau mới khẽ ừ một tiếng.

Trong bóng tối, đỉnh đầu Đông Tâm toát ra hàng chục dấu hỏi. Chỉ "ừ" một câu là xong rồi sao? Phản ứng này của Tô Lịch là thế nào vậy? Anh ta không muốn hỏi mình cái gì ư?

Đông Tâm tặc lưỡi: "Rốt cuộc anh có hiểu tôi đang nói gì không vậy? Tôi nói là, tôi-trọng-sinh!".

".... Ừ."

"Tôi không đùa với anh, tôi thực sự trọng sinh, là sống lại đó. Lúc năm 2009 tôi bị chậu hoa rơi trúng đầu, trọng sinh đến thời điểm 6 năm sau, là bây giờ đó. Anh hiểu không??"

Đến lúc này, Tô Lịch cũng không ừ ừ đáp lấy lệ Đông Tâm nữa, mà đáp lại là một tràng ngáy ùn ùn kéo tới=.= Tô Lịch đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Đông Tâm: "........" CMN (╯°益°)╯彡┻━┻

---------------

Cuối cùng, vừa bức bách lại vừa bất đắc dĩ, Đông Tâm đành phải ngủ tạm ở giường ngủ trong thư phòng một đêm. Rạng sáng hôm sau, cô dậy sớm một chút, ăn vận chỉnh tế, trang điểm trang nhã. Tô Lịch nhìn Đông Tâm bận rộn quay đi quay lại cũng không gì, mãi đến trước khi xuất phát, mới nhàn nhạt liếc nhìn cái áo khoác tua rua cô mặc trên người, hỏi: "Em nhất định phải mặc cái áo này sao?"

Đông Tâm lại cho rằng Tô Lịch nghĩ cái áo khoác này quá mỏng, vội giải thích rằng bản thân không cảm thấy lạnh. Nhưng mãi đến khi đến khách sạn, Đông Tâm mới thực sự hiểu được ý của Tô Lịch.

Tiệc cưới của Liễu Văn và Trình Nham tổ chức ở khách sạn Hilton. Lúc hai người đến, cô dâu và chú rể đang đứng ở ngoài đón khách. Đông Tâm đứng từ xa nhìn, chỉ thấy Văn Tử mặc một chiếc váy cưới đuôi cá trắng như tuyết, trên đầu đội một chiếc vương miện nhỏ sáng lấp lánh, đẹp đến mức cô không dám nhận là người quen. Còn Trấn sơn thạch....... Đây mà là Trấn sơn thạch ư?? Chú rể mặc sơ mi trắng âu phục đen, vai rộng eo thon, điển hình cho cái gọi là "mặc quần áo thì gầy nhưng cởi ra thì có da có thịt". Đông Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia cả nửa ngày, mới tìm thấy được chút ít gọi là dấu vết của ngày xưa.

Có câu nói thế nào nhỉ? Đằng sau mỗi người béo chính là cả một sự tiềm năng. Nhìn Trình Nham này thì không chỉ đơn giản là có tiềm năng nữa rồi, mà phải nói là nghịch thiên mới đúng. Đông Tâm bỗng nhiên cảm thấy tự hào về bản thân, có thể tìm được cho bạn thân một lão công đẹp trai đến như vậy, bà mối như cô quả thực không còn gì để chê trách mà, muahahaha!!!!

Đông Tâm vênh mặt đi vào, Văn Tử vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay. Đông Tâm cầm tay Tô Lịch kéo đi, ba bước gộp làm hai bước nhanh chóng đi tới khu vực đón khách. Nhưng chân còn chưa kịp đứng vững sau lưng liền có người lớn giọng nói: "Bà mối tới rồi, chăm sóc đại hỷ."

Vừa dứt lời một đám người cả trai lẫn gái đều ùa ra, vây Đông Tâm ở bên trong, ríu ra ríu rít không ngừng.

"Bà mối bà mối, mau tới nhận hồng bao này."

"Bà mối, mau nói mau nói đi, sang năm bà đây nhất định phải gả đi được."

"Tránh ra đi, hồng bao của tôi là lớn nhất đây này."

"Mấy người đừng tranh cãi nữa, cho tôi nói một câu với."

Đông Tâm bị một đám người túm lấy kéo qua kéo lại, nhìn bọn họ người trước nối tiếp người sau nhét hồng bao vào người mình mới biết được là mình đang bị nháo.

Thành phố H từ xưa đến nay đều có tục lệ nháo bà mối. Tức là những người nam nữ còn độc thân, vào lễ kết hôn của chủ hôn thì tìm bà mối để được nhe những câu chúc cát tường, sau đó thì sẽ dùng hồng bao của mình để "mua" lại những câu chúc đó. Sở dĩ làm như vậy là do mọi người cho rằng bà mối là người chuyên "buôn bán" hôn nhân, nếu làm như vậy thì những câu chúc tốt lành từ miệng bà mối ra có thể thành sự thật. Đông Tâm liếc nhìn đoàn nam nữ trẻ tuổi hung hăng này, cũng biết hơn phân nửa đến đây là để tìm kiếm hoa đào, chính là dùng sức chín trâu hai hổ, vắt hết óc ra để có thể có được lời chúc tốt lành từ bà mối. Vì do không biết trước nên không kịp chuẩn bị, hơn nữa những người xinh đẹp đáng yêu quả thực là quá nhiều, Đông Tâm còn chưa chúc được hai câu liền hoàn toàn ngã gục.

Lời chúc cát tường cũng từ "Hạnh phúc dài lâu" "Kim ngọc lương duyên" thành "Đừng kéo đừng kéo" "Mợ nó, tóc của tôi" "Các anh trai, chị gái à, tha cho tôi với, tôi thực không nghĩ được gì nữa rồi"......

Bên này Đông Tâm bị nháo đến đầu óc hỗn loạn thì bên kia Tô Lịch lại đang đứng vô cùng nhàn nhã bên cạnh cô dâu chú rể, Văn Tử đưa cho anh một điếu thuốc hỉ, Trình Nham đứng bên cạnh nhìn đám người đang huyên náo phía trước, nửa đùa nửa thật nói: "Nháo đến đây cũng đủ rồi đấy, còn nháo nữa chắc bà mai phát điên luôn mất."

Không ngờ Tô Lịch lại nói: "Không sao, kệ bọn họ nháo đi. Sư tử hà đông này suốt ngày ở nhà làm mưa làm gió, hôm nay vừa vặn có người thay tôi xả giận với cô ấy.

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng tay Tô Lịch đã dập điếu thuốc trên tay, chen vào đám người, vừa ôm lấy Đông Tâm che chở trong lòng vừa nói: "Được rồi được rồi, tất cả mọi người hôm nay đưa hồng bao đều có thể thuận lợi thoát ế. Nhóm soái ca thì lấy được bạch phú mỹ, nhóm mỹ nữ thì gả được cho cao soái phú, tất cả đều tạm biết kiếp sống cẩu độc thân, kể từ giờ quang côn lễ* liền trở thành đóa thủ lễ**...

*光棍节 **剁手节 hai từ này t kb dịch là gì nên đành để nguyên, bạn nào biết thì cmt đóng góp để t sửa nhé.

Dứt lời tất cả đều cười rộ lên, sau đó mọi người liền tản ra. Lại nhìn sang Đông Tâm vẫn đang ngây như phỗng ở bên cạnh. Đi rồi sao? Cứ thế mà đi sao? Lời chúc cát tường không phải nên có bốn tiếng sao? Cái gì mà soái ca lấy bạch phú mỹ, mỹ nữ lại gả cho cao phú soái chứ?, cò nữa, cẩu độc thân là cái gì? Đóa thủ lễ lại là cái quái gì chứ?

Đông Tâm còn đang suy nghĩ, một cái hồng bao lớn liền được đưa tới trước mặt cô. Là Văn Tử với vẻ mặt tràn bỏ ghét bỏ nói: "Cầm đi cầm đi, tiền thưởng làm mối của cậu."

Đông Tâm phụt cười ra tiếng,vừa cầm hồng bao vừa làm bộ mở ra, không hề khách khí nói với Văn Tử: "Cậu cho bao nhiêu vậy? Tớ sẽ đếm ngay ở đây, thiếu một đồng tớ cũng không nhận đâu đó."

Văn Tử cũng giả bộ giơ nắm tay về phía cô: "Đủ cho cậu mặt mũi đó! Đi đi, đi đi, mang người đàn ông của cậu lăn lên tầng 2 uống nước đi, tớ nhìn hai người thôi cũng thấy phiền rồi."

Mẹ Văn Tử không hiểu lắm cách hai người giao tiếp với nhau, thấy con gái càng nói càng quá đáng, liền hung dữ mắng: "Con nói linh tinh cái gì đó? Ở đâu ra cái kiểu nói chuyện với bà mối như vậy hả?" Nói xong liền quay sang Đông Tâm, bày ra vẻ mặt tươi cười nói: "Bác còn phải cảm ơn Tâm Tâm nhiều. Không có bà mối là cháu thì cái cục nợ này nhà bác không biết phải đến khi nào mới gả ra được đây..."

"Mẹ..." Văn Tử kéo tay mẹ mình lại: "Mẹ còn cảm ơn cậu ấy làm gì? Sao mẹ không hỏi bà mối xem, người đàn ông đầu tiên cậu ấy làm mối cho con đang ở đâu kìa?"

Mẹ Văn Tử liếc nhìn con gái, không rõ chuyện gì, mà bên kia Đông Tâm liền ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa là bật thốt lên: "Đang ôm tớ đây này!"

Nói ra thì rất dài-------

Nếu nói năm đó, Tô Yến là nam thân trong lòng Đông Tâm thì Tô Lịch lại là nam thần của cả ba khối. Bất kể là học tỷ lớp trên đã tan học hay là học muội lớp dưới, tất cả nữ sinh đều tập trung một chỗ để thảo luận xem hôm nay Tô Lịch lớp 5 cao trung hôm nay làm gì, buổi trưa nói chuyện nhiều nhất với ai... Mà điều bất hạnh ở đây chính là Văn Tử cũng là một thành viên trong đám bát quái đó.

Đông Tâm cả ngày nghe Văn Tử lải nhải lẩm bẩm về nam thần của cô ấy, đến mức lỗ tai mọc cả kén. Cho đến một buổi trưa nào đó, cuối cùng Đông Tâm cũng không thể chịu được nữa, đập bàn đứng dậy nói: "Cậu cả ngày lải nhải như thế thì có tác dụng cái mắm!!? Thích thì đi thổ lộ đi!!"

Nghe xong mắt Văn Tử liền trợn trắng: "Cậu cũng không phải không biết, thổ lộ với Tô Lịch, xác suất bị từ chối chính là 200% luôn đó."

Đông Tâm nghĩ nghĩ một chút, thấy quả thực là đúng, liền vỗ đầu nói: "Nếu không thổ lộ được thì cậu theo đuổi ngược lại đi!

"Cái gì gọi là theo đuổi ngược?"

"Cái này thì đơn giản quá chứ còn gì nữa? Hàng ngày mua điểm tâm cho cậu ta, bánh mì bánh ngọt sandwich sữa.... Các thể loại, phong phú đa dạng. Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, tớ không tin cậu ta ăn suốt một học kì lại không mềm lòng đấy."

Sau đó thì NO ZUO NO DIE*, Đông Tâm bắt đầu hành trình đưa bữa sáng của mình....

*no zuo no die là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.

Vì da mặt Văn Tử mỏng, không chịu đi đưa bữa sáng, Đông Tâm lại không chịu được cô ấy cứ bám dính lấy mình không thôi nên chỉ có thể trở thành hồng nương* bất đắc dĩ, mỗi sáng gió thì mặc gió, mưa cũng mặc mưa mang đồ ăn sáng đến cho Tô Lịch. Ban đầu Tô đại nam thần mắt cao hơn đầu đối với bữa sáng của Đông Tâm đến một cái ánh mắt cũng không bố thí, trực tiếp ném thẳng vào thùng rác. Về sau, chắc là cảm thấy hành vi ném đồ ăn đi của mình quá lãng phí lương thực, Tô Lịch liền chuyển qua phân chia đồ ăn cho các bạn trong lớp, về sau nữa, Tô đại nam thần mắt cao hơn đầu thế mà lại chịu nhượng bộ trước đối phương thấp hơn mình cả cái đầu mà ăn bữa sáng. Lại về sau hơn nữa, Tô đại gia nhà hắn thế nhưng lại còn bắt đầu đòi chọn món!!

*hồng nương: bà mối.

Cứ như vậy hết một học kì, Đông Tâm cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền giật dây Văn Tử viết thư tinh, nhưng không ngờ lại phát sinh cái sự kiện quạ đen kia, khiến cho Đông Tâm và Tô Lịch hoàn toàn trở mặt. Văn Tử ở giữa tình yêu và tình bạn đã kiên quyết lựa chọn tình bạn, kể từ đây liền phân rõ giới hạn với Tô Lịch, cũng không hề nhắc đến việc thầm mến cậu ta nữa.

Vốn dĩ những chuyện xưa cũ này nên để gió cuốn đi, mà Đông Tâm cũng cho rằng sau khi tốt nghiệp, đời này mình cũng sẽ không có liên hệ gì với Tô Lịch nữa, nhưng ở đời ai học được chữ ngờ chứ.......

Đông Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Lịch, thở dài lần thứ N+1, để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc là lúc đó mình nghĩ cái quái gì chứ? Về sau sao lại ở một chỗ với Tô Lịch đây? Thanh danh bà mối cả đời của mình aaaa, đều bị hủy trên tay con hàng này rồi.

Văn Tử chế nhạo: "Lại còn nói dắt mối cho tớ nữa chứ? Hừ, kết quả là tớ mất tiền bữa sáng cả một kì, cuối cùng lại để cậu trục lợi ôm người chạy mất. Aizzz, nói mới nhớ, lúc nào cậu định trả tớ tiền bữa sáng kia đây?"

Đông Tâm bị nghẹn đến một câu cũng không phản bác được, đã thế, Trình Nham ở bên cạnh lại còn vui vẻ bồi thêm một đao: "Tiền nay coi như tớ bỏ đi, coi như tiền cảm ơn! May mà Đông Tâm cậu làm mai không có tí đạo đức nghề nghiệp nào, nếu không thì tớ đã không có ngày hôm nay rồi."

Đông Tâm bị hai vợ chồng này làm cho tức đến hộc máu. Trong lúc chính mình tức giận lại không biết làm gì ngoài việc nuốt hận vào trong liền nghe được Tô Lịch lạnh nhạt mở miệng: "Để người độc thân làm mối, có cô ấy thì không có cô. Cô chưa nghe bao giờ sao?"

Nghe vậy, đầu tiên Văn Tử ngẩn người ra, sau đó mới bật cười: " Được rồi, tôi nói không lại hai người, được chưa?" Đúng lúc này lại có tân khách đến, Văn Tử và Trình Nham vội quay lại tiếp khách, Đông Tâm và Tô Lịch liền chuẩn bị đi lên tầng. Nhưng mới đi được hai bước, Đông Tâm mới như nhớ ra cái gì đó, sờ sờ vai mình, sau đó cả kinh nói: "Áo choàng của tôi đâu mất rồi?"

"Giờ mới nhớ tới nó sao?" Tô Lịch dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Đông Tâm, sau đó lấy ra một thứ gì đó nhăn nhúm đưa đến. Đông Tâm nhìn kĩ lại, sau đó bàng hoàng phát hiện ra đó là áo khoác của mình, quá đáng hơn nữa, ngay chính giữa còn in một dấu chân đen sì, to tướng. Như vậy thì hiển nhiên là không thể mặc được nữa rồi.

Tô Lịch còn ném thêm một quả bom: "Đã nói đừng có mặc cái áo này rồi mà không nghe! Đáng đời!"

Đông Tâm trợn mắt: Anh có nói qua sao? Có sao?? Nhưng ngay vào giây phút Đông Tâm chuẩn bị nhào tới bóp chết Tô Lịch thì cô liền nhận ra một vấn đề quan trọng hơn rất nhiều....

Vì đẹp nên hôm nay Đông Tâm chỉ mặc một cái váy liền mùa thi màu đỏ ở trong. Không biết là do mấy năm nay trôi qua quá thoải mái hay là sao mà eo cô liền không cẩn thận có thừa ra một ngấn, rồi lại không cẩn thận thừa thêm một ngấn nữa. Đông Tâm vốn dùng áo choàng là để che đi hai cái ngấn đáng nghét này, nhưng bây giờ thì.......

Đông Tâm nghiêng đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong cửa kính trong suốt của thang máy, thấy trên bụng có nhiều hơn một lớp "phao bơi", cho dù mình hóp bụng thế nào cũng vẫn nhìn thấy rõ, cảm thấy vô cùng đau lòng-ing.

Trong lúc Đông Tâm còn đang chìm đắm trong đau khổ, tay bóp bóp đống thịt thừa trên bụng mình thì liền nghe được giọng nam dễ nghe từ đằng sau: "Cậu nhỏ, mợ nhỏ!"

......... Là Tô Yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play