Trong phòng khách, Đông Tâm ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, mắt to trừng mắt nhỏ với Tô Lịch.
Từ khi Tô Lịch về đến nhà, mẹ luôn mượn cớ trốn vào phòng bếp, còn ông bố sau khi dắt chó đi dạo trở về cũng vào thẳng phòng ngủ. Ông hao tổn tâm cơ chính là vì cho đôi vợ chồng son có không gian yên tĩnh. Có thể đối mặt với chồng mình, đầu óc Đông Tâm ngoại trừ trống rỗng ra thì vẫn là đầu óc trống rỗng. Cô thật sự không nghĩ ra, tại sao mình có thể có mắt như mù gả cho Tô Lịch này? Hay Tô Lịch mắc chứng thần kinh mới muốn kết hôn với cô?
Nhớ năm đó, hai người bọn họ có mối thù không đội trời chung, đừng nói là chỉ có mấy sinh viên biết mà ngay cả các thầy cô giáo ai cũng biết. Nhưng bây giờ, hai người bọn họ không chỉ hít thở cùng một bầu không khí mà còn chung sống dưới một mái nhà, chuyện này thật đúng là.....
Đông Tâm còn nhớ rất rõ, năm đó Tô Lịch từng nguyền rủa cô, nói ai mắt bị mù mới có thể lấy người con gái như cô, nhìn lại "Tô Mù Lòa" đang ngồi trên trên ghế salon nhà mình nhàn nhã bóc quýt trước mắt liền không nhịn được chậc chậc mấy tiếng. Cái mặt này mà ăn đánh thì không phải đau bình thường đâu!
Nhưng cũng phải nói anh ta vẫn còn rất trẻ, đã qua nhiều năm như vậy mà cũng chẳng thay đổi là bao, khí chất lại trầm ổn, chính chắn hơn thời còn đi học. Đông Tâm nhớ rõ, Tô Lịch tuy là cậu út nhưng thật ra cũng gần bằng tuổi bọn họ. Vừa rồi Đông Tâm đã xác nhận thời giạn bây giờ là ngày 7 tháng 11 năm 2015 thông qua điện thoại. Nói cách khác, cô trọng sinh tới sáu năm sau, từ 24 tuổi nhảy thẳng tới 30. So sánh như vậy, Tô Lịch năm nay đã 32 tuổi rồi, nhưng sao trên mặt lại chẳng có một dấu vết gì của thời gian thế này?
Giữa lúc Đông Tâm đang tức giận, cô bỗng nhiên cảm thấy một múi quýt bị đút vào miệng, cô vừa nghiêng đầu thì chỉ thấy tên đầu sỏ điềm nhiên như không có việc gì đang ngồi xem tivi. Trong lòng Đông Tâm hiện lên ba dấu chấm hỏi (???), đây là tình huống gì thế? Chẳng nhẽ Tô Lịch cho rằng mình nhìn chằm chằm vào anh ta là muốn quýt trên tay anh ta ư?
Quả nhiên, một giây sau chợt nghe Tô Lịch khẽ nói: "Muốn ăn thì nói, nhìn em thèm khát như vậy thế."
Đông Tâm tức giận: Đây là mà gọi là thông minh cái gì? Không phải nói Tô Lịch tới là lừa mình về hay sao? Dựa vào thái độ này mà mong tôi chuyển ý ư? Quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cho dù hai người bọn họ đã kết hôn, Tô đại thiếu gia vẫn cứ thả rắm không ai bì nổi.
Đông Tâm thở sâu lấy bình tĩnh, ôm ngực nói: "Tô Lịch, anh có thể nói cho tôi biết anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào mà lại kết hôn với tôi hay không?" Lúc trước chẳng phải anh ghét tôi không muốn không muốn lấy đấy sao!!
"Chỉ là muốn thôi," Tô Lịch vẫn nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt như trước, lại ném múi quýt đưa đến miệng rồi mới nói: "Lúc đó đầu bị cửa kẹp liền nảy sinh ý này chứ sao."
"Anh!" Đông Tâm nổi giận, nhảy dựng lên định dùng hai chân đạp Tô Lịch. Chuyện này Tô Lịch như được luyện qua rồi, quay người lại liền cầm chặt đôi chân nhỏ của Đông Tâm, mặc kệ đối phương giãy dụa thế nào cũng không buông tay.
Tô Lịch đắc ý nhướn mày, "Không thích đáp án này à? Vậy là uống lộn thuốc nhỉ? Đầu óc bị nước vào rồi hả? Mắt mù nữa chứ? Em thích cái nào thì chính mình chọn một cái đi."
Chân Đông Tâm còn bị kìm trong tay Tô Lịch, còn chú ý gì đến câu trả lời nữa, lúc này thẹn quá hóa giận, quát kẽ: "Tôi bảo anh buông ra!"
Tô Lịch buông tay ra, trên mặt vẫn còn ý cười. Đông Tâm càng nghĩ càng giận, nhặt quả quýt trên bàn trà ném về phía Tô Lịch. Tô Lịch bất ngờ, vừa trốn vừa mắng: Em điên à?"
"Tôi điên rồi! Tôi chính là điên rồi mới gả cho anh!" Đông Tâm ném trúng đang vui sướng, đột nhiên nhìn thấy vỏ quýt trên bàn trà thì không khỏi sững sờ. Quả quýt bị bóc vỏ, ở bên trong còn có chút xơ quýt dài ngắn không đồng nhất. Lúc này Đông Tâm mới tỉnh ngộ, vừa rồi mình ăn quýt còn có vẻ như đã lột xơ vậy.
Trong chốc lát, đáy lòng Đông Tâm không nhịn được vang lên một âm thanh lộp bộp.
Bản thân cô ăn quýt không ăn xơ là thói quen ít người biết rõ, có lẽ Tô Lịch không chỉ biết rõ mà còn tỉ mỉ bóc sạch sẽ xơ quýt thay cô rồi đút tận miệng, chỉ riêng cái này đã nói lên Tô Lịch rất hiểu rõ cô sao? Nhưng trái lại, nhớ hồi còn là học sinh, hình thức hai bọn họ ở chung, sinh hoạt hàng ngày, kinh nghiệm yêu đương, thậm chí thói quen cá nhân của Tô Lịch... cô hoàn toàn không biết gì hết, loại huống này bản thân còn không bị thời gian lật tẩy sao?
Tô Lịch thấy Đông Tâm ngưng chiến cũng thấy hiếm lạ, híp mắt chế nhạo: "Không khóc lóc om sòm nữa rồi hả? Em cũng biết đây đang là nhà em, hung bạo với anh sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm?"
Tâm tư Đông Tâm sớm đã như đi vào ngàn dặm cõi thần tiên, giương mắt xoắn xuýt nói: "Tô Lịch, tôi ———–"
"Ăn cơm thôi!" Trong lòng Đông Tâm tự nhủ không xong rồi, phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng mẹ gọi. Hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy bà bê đồ ăn từ phòng bếp đi ra, vừa đi vào trong mẹ vừa nói: "Đông Tâm, nhanh nhanh đi thêm cơm!"
Ngay từ lúc ăn cơm, mẹ liền bắt đầu bán con gái.
Đông Tâm vừa lấy đũa kẹp thức ăn, chợt nghe mẹ nói: "Vừa rồi mẹ xem dự báo thời tiết nói đêm nay trên đấy có mưa. Đợi tí nữa hai con ăn xong đừng chậm trễ, lái xe trở về sớm một chút."
Tô Lịch lập tức như hiểu ý, liền nói thêm: " Như vậy cũng tốt, đúng lúc con còn có báo cáo phải viết, chỉ là không ở gần được với bố mẹ rồi."
"Không có việc gì không có việc gì, công việc quan trọng hơn."
Đông Tâm xem hai người kẻ xướng người họa diễn tuồng, thật đúng là nhịn không nổi, đặt chiếc đũa trên bàn, dựa sát vào Tô Lịch cười như hoa nở: "Đêm mưa đường trơn, Tô tiên sinh nhớ lái xe phải coi chừng, chúc anh đi đường thuận buồm xuôi gió ha."
Vừa dứt lời, Tô Lịch bày ra bộ mặt thối tại chỗ. Không khí trong phòng cũng đột nhiên đông lại.
Tô Lịch lạnh giọng: "Em không trở về cùng anh ư?"
Đông Tâm bất chấp cái đá của mẹ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không kiêu ngạo, không siểm nịnh gật đầu.
Thoáng chốc, sắc mặt Tô Lịch càng xấu hơn.
Thấy thế, trong lòng Đông Tâm yên lặng "hứ" một cái. Tuy nói là cô không rõ nguyên nhân gì lắm mà hai người cãi nhau, khiến cô tức giận trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng từ trước khi tiếp xúc với cô, dù thế nào Tô Lịch cũng nên trưng khuôn mặt tươi cười chứ? Nhưng từ lúc bước vào cửa nhà đến bây giờ, đến một câu nói nhẹ nhàng với nhau cũng không nói, nói gì đến lời xin lỗi. Dựa vào thái độ này mà anh ta còn muốn mình về nhà ư? Ha ha.
Giữa lúc bầu không khí đang giằng co, Tô Lịch giương lông mày, sắc mặt đột nhiên hòa hoãn, liếc mắt nói: "Đúng rồi Đông Tâm, anh quên nói cho em, em tìm bộ Anime mới tuần này, anh đã tìm ra giúp em rồi."
Mẹ không hổ là thần trợ công, nghe vậy lập tức đập bàn nói: " Có phải là bộ anime Ngân tha ma hay Kim tha ma gì mà con vẫn theo đó không?"
(*)Gintama các bạn ạ J)
"Gintama ư?" Đông Tâm khiếp sợ Gintama vẫn còn chưa xong cơ mà?! Bộ phim này cũng phải sáu năm mới xong, rõ ràng Gintama vẫn còn đang ra tập mà?
Nghĩ như vậy, Đông Tâm liền bắt đầu run rẩy. Đúng vậy nhỉ! Sao cô không nghĩ tới chứ? Tuy rằng có chết đi sống lại đến 6 năm sau thì cũng có rất nhiều thứ không tiện, nhưng lại có một điểm tốt ——- chính là những bộ anime, tiểu thuyết, kịch truyền hình mà cô xem đã Hoàn! Tất! Rồi! Ahhhh!
Đông Tâm kích động không thôi, túm chặt Tô Lịch lắc mạnh, "Gintama đã xong rồi, vậy "Hunter x Hunter" thì sao? "Bleach" thì sao? "Đảo Hải Tặc" thì sao? "Thám tử lừng danh Conan" thì sao? Chắc cũng xong hết rồi chứ?"
Tô Lịch nhấp một hớp canh, lúc này mới buồn bã nói: "Em cũng biết đó, anh chưa bao giờ xem những thứ này." Ý là muốn biết hoàn thành hay chưa thì tự mình tra đi.
Đông Tâm hứ một tiếng, đang muốn hỏi vặn anh ta thì chợt nghe mẹ nói: "Đúng đấy, con về nhà từ từ mà xem. Vừa hay tín hiệu wifi nhà chúng ta cũng không tốt, đừng nói là xem video, nhiều lúc cả websites cũng không lên nổi ấy chứ."
Đang gặm bắp ngô, bố kinh ngạc thuần lương nói: "Đâu mà, tốc độ đường truyền của nhà mình không phải rất tốt sao? Tối qua bà chẳng xem cái gì mà video Tĩnh Vương Khải Khải Vương Đích Phóng Đàm đó ư.... Ôi!" Bố nói được một nửa thì tự nhiên kêu lên thảm thiết, trợn mắt gào rít giận dữ, "Sao bà dẫm tôi?"
Đông Tâm đỡ trán, xin quỳ luôn. Ôi chao, thời gian thấm thoát thay đổi thật khôn lường, xem ra năm tháng trôi qua, tình thương yêu của bố cũng đã rơi sạch theo tóc của mình rồi. Có điều cô muốn cảm ơn bố, nếu như không có bố thì mình suýt chút nữa đã bị lừa rồi.
Đông Tâm lạnh nhạt A một tiếng, đáp lại mẹ: "Tốc độ đường truyền chậm cũng chẳng sao, con còn có mạng của điện thoại."
Dứt lời liền vùi đầu vào tiếp tục ăn cơm. Hừ hừ hừ, cô cũng không tin Tô Lịch còn có thể có chiêu gì nữa!
Nhất thời, bầu không khí cứng đờ lần nữa. Đông Tâm đang tính toán làm thế nào để ứng phó bà mẹ sư tử Hà Đông sau khi Tô Lịch đi thì chợt nghe bên tai có tiếng kêu đau đớn.
Đông Tâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy sắc mặt Tô Lịch tái nhợt, môi mím chặt, hai cánh tay ôm lấy bụng ra chiều đau đớn.
Bố ân cần hỏi: "Tiểu Tô, con làm sao vậy?"
"Không có gì," Tô Lịch chau mày, "Có thể là do.... Bệnh cũ tái phát...."
"Đau dạ dày à?" Giọng mẹ còn run dữ hơn cả Tô Lịch, "Trời ơi, chuyện này... Vừa mới còn êm đẹp, sao nói không thoải mái liền không thoải mái thế? Không phải là xuất huyết dạ dày chứ?"
Đông Tâm thấy mồ hôi to như hạt đậu trên trán Tô Lịch liên tiếp rơi xuống từng giọt từng giọt, môi cũng trắng bệch như giấy, thật không giống như giả vờ, vì vậy ấng úng nói: "Trước kia anh ta bị xuất huyết dạ dày à?"
Ai ngờ không mở miệng còn được, mở miệng một cái liền đụng phải mẹ. Bà trợn mắt nhìn Đông Tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày còn sững sờ ở đấy làm cái gì? Nhanh lái xe đưa chồng đi bệnh viện đi chứ!"
Đông Tâm: "..." Mẹ, cuối cùng mẹ là mẹ anh ta hay mẹ con vậy! Mẹ là mẹ của con, là mẹ con cơ mà!! Không phải bà lão ác độc này!
———-
Không vui vẫn cứ không vui, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Đông Tâm vẫn đồng ý đưa Tô Lịch đến bệnh viện. May mà có bằng lái xe, xe LandRover của Tô Lịch lại vừa hay có thể tự động, Đông Tâm bắt đầu thao tác quen dần. Nhưng rất nhanh sau đó, một vấn đề không nhỏ liền xuất hiện ——- cô không biết đường.
Trên ghế lái, Đông Tâm ngơ ngác nhìn ngã ba, không nhịn được chau mày. Rốt cuộc là rẽ sang trái hay phải, đó quả là một vấn đề. Đông Tâm vốn đã mù đường, hơn nữa 6 năm rồi thành phố thay đổi quá lớn, cô vừa ra khỏi cửa liền quên nhà ở hướng nào thì càng đừng mong có thể đến bệnh viện.
Trong lúc Đông Tâm xoắn xuýt không thôi thì Tô Lịch bên cạnh hừ một tiếng. Đông Tâm vỗ vai anh, còn ra vẻ an ủi: "Cố chịu đựng một chút nữa, nhanh tới thôi."
Tô Lịch coi như không nghe thấy, rên hừ hừ: "Anh muốn uống nước."
Đông Tâm phát điên, sao anh ta nhiều chuyện thế! Đang đi đường thì tìm nước cho anh ta ở đâu đây? "Nhịn một tí đi, đến bệnh viện tôi mua cho!"
Tô Lịch suy yếu lắc đầu: "Em đỗ xe sát lề đường đi, hẻm nhỏ bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi."
Dứt lời bèn không đợi Đông Tâm đáp lại, Tô Lịch ôm lấy bụng, cơ bắp trên mặt vặn vẹo: "Dạ dày anh nóng quá, thật sự không đợi đến bệnh viện được rồi."
Đông Tâm hít thở sâu, còn có thể như thế nào? Được! Là ai thì Tô đại thiếu gia cũng đều sai bảo được, tấp thì tấp!
Đông Tâm vô cùng lo lắng đỗ xe bên vỉa hè, vội vã chạy đi mua nước rồi quay lại, chỉ sợ Tô Lịch có gì sơ suất. Nhưng cô vừa chạy về, nhìn qua lại thấy anh đang nằm yên trong xe không nhúc nhích———
Vừa rồi hơi thở còn mong manh, Tô đại thiếu gia đã từ ghế phụ chuyển sang ngồi lái, lúc này đang vừa soi gương vừa vuốt tóc. Cả người toát ra phong thái phấn chấn rạng rỡ, thần thái hồng hào, đó gọi là rất tinh thần! Nào còn chút suy yếu nào của lúc nãy nữa?
Thấy thế, Đông Tâm thất thần đứng im một chỗ, đúng lúc Tô Lịch quay đầu thấy Đông Tâm trở về, ngược lại còn mở to mắt nhìn: "Anh lái xe, đi về nhà."
Đông Tâm híp mắt: "Dạ dày anh không đau ư?"
Tô Lịch như không có việc gì gãi đầu: "À, không đau nữa."
Nghe vậy, Đông Tâm dừng một chút, lại dừng thêm một chút, tay nắm chai nước khoáng bỗng dưng siết chặt, rít lên trong kẽ răng: "Tô! Lịch!" ——- bà đây thề không đội trời chung với anh mỗi ngày mỗi ngày!!!!! Ồ, lạ thật đấy, sao mình lại xưng là "bà đây" rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT