*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người này không phải ai khác, chính là Hoàng đế Kim quốc —— Hoàn Nhan Lượng!

Trương Hiếu Tường nghe được câu hỏi của người Kim liền đứng dậy, mặc quan bào màu xanh đứng trên tường thành, góc quan bào nương theo gió nhẹ buổi sớm hơi tung bay, càng hiện lên dáng người nho nhã.

Hoàn Nhan Lượng hơi nheo mắt, Trương Hiếu Tường đứng trên thành lâu, cất cao giọng: “Hạ quan là Tri quân Tín Dương, không biết các hạ là vị Tướng quân nào, vì sao lại vô cớ tấn công Đại Tống ta?”

Hoàn Nhan Lượng bật cười một tiếng, nói: “Thì ra chỉ là một đứa con nít, xem ra Nam Triều thiếu người, phải cho một đứa nhỏ đảm đương Tri quân!”

Trương Hiếu Tường khẽ cười, nói: “Vị tướng quân này thoạt nhìn cũng không quá hai mươi, so với hạ quan cũng chỉ lớn hơn hai ba tuổi, chẳng lẽ người Kim cũng không có ai, để một đứa nhỏ ra làm Tướng quân?”

Trên thành lâu một trận cười to, sắc mặt Hoàn Nhan Lượng có chút đỏ, cau mày nói: “Nam Tống vốn là nước phụ thuộc vào Đại Kim ta, bổn tướng quân đến đây cũng chỉ là chơi đùa một chuyến, các ngươi dám ngăn cản, làm tổn thương tướng sĩ Đại Kim ta?”

Trương Hiếu Tường vẫn mỉm cười: “Tống Kim nghị hòa, điều khoản đã lập ra, hai bên không được tùy ý vượt biên giới, Đại Tống ta hàng năm đều tuân thủ, chưa bao giờ có hành động xâm phạm, không biết vì sao Kim quốc lại bỗng nhiên phạm biên, là Tướng quân lại không nghe lệnh của Kim chủ mà tự ý hành động, hay là do Kim chủ dạy dưới không nghiêm?”

Hoàn Nhan Lượng bị Trương Hiếu Tường làm nghẹn họng, con ngươi xoay động, nói: “Nói bậy, hai bên nghị hòa, rõ ràng quy định bên trong chỉ có Đại Kim ta mới có thể xưng một chữ ‘Đại’, Nam Tống chỉ là một nước phụ thuộc, cũng dám ở trước mặt Đại Kim ta xưng là ‘Đại Tống’, vậy mà nói không phá hư đàm phán hòa bình?”

Trương Hiếu Tường vừa chuẩn bị mở miệng, Tiêu Sơn đi tới, ghé vào tai y nói nhỏ: “Tri quân đại nhân, người này chính là Hoàng đế của Kim quốc Hoàn Nhan Lượng, ta nhận ra y!”

Trương Hiếu Tường lộ ra vẻ khiếp sợ, nhìn về phía Hoàn Nhan Lượng dưới cổng thành, lúc này, Hoàn Nhan Lượng cũng nhìn thấy người Tướng quân trẻ tuổi bên cạnh Trương Hiếu Tường, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, không nhớ ra là ai, nhưng vẫn tiếp tục nói với Trương Hiếu Tường: “Tri quân Tín Dương, cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm nhỏ bé, bổn tướng thấy ngươi có chút bản lĩnh, đến Đại Kim ta, cho ngươi làm tam phẩm Binh Bộ Thị Lang!”

Vẻ mặt Trương Hiếu Tường nghiêm nghị: “Hạ quan ăn bổng lộc của Tống chủ, tuyệt không phản quốc! Hoàng đế Kim quốc lần này ngự giá thân chinh, phạm biên cương của ta, chỉ có thể liều chết bảo vệ!”

Hoàn Nhan Lượng sững sờ, thầm nghĩ đối phương tại sao lại biết thân phận của mình, y lại nhìn về phía Tiêu Sơn, rốt cuộc nhận ra, nhìn Tiêu Sơn hét lớn: “Tiêu Sơn, lại là ngươi! Quả nhiên là ngươi!”

Tiêu Sơn thấy mình bị nhìn ra, lập tức lớn tiếng với người dưới cổng thành: “Hoàn Nhan Lượng, ngươi không ở Kim quốc làm Hoàng đế của ngươi, chiếm đoạt chị dâu của ngươi, ngủ với lão bà của thuộc hạ ngươi, chạy đến nơi đây làm cái gì?”

Hoàn Nhan Lượng bị Tiêu Sơn vạch trần vết nhơ, nhất thời giận tím mặt, lúc này liền ghìm ngựa muốn xông lên trước, lại bị một thị vệ giáp vàng bên cạnh y ngăn lại, Tiêu Sơn thầm kêu đáng tiếc, vừa mới vạch trần thân thế của y, nếu như có thể khiến cho y phẫn nộ mất lý trí tiến lên trước mười mét, pháo cỡ nhỏ bên cạnh có thể đoạt được tính mạng của y.

Hoàn Nhan Lượng hét lớn: “Họ Tiêu, ngươi thật to gan! Thấy trẫm, còn không mau tới đây quỳ xuống hành lễ? Triệu Cấu thấy trẫm, cũng cung kính kêu một tiếng ‘Cha’! Làm cha đến chỗ con mình dạo hai vòng, các ngươi lại dám ngăn cản?”

Tiêu Sơn hừ một tiếng khinh miệt: “Tới dạo thì một mình ngươi tới, mang theo hơn vạn đội quân, rõ ràng là muốn xâm lược phía Nam! Chúng ta phụng mệnh bảo vệ Đại Tống, phàm là có người dám xâm phạm nửa bước, khiến cho người đó khi đến đây đi thẳng, khi về nằm ngang!”

Hoàn Nhan Lượng giận dữ: “Ở trước mặt trẫm, ngươi còn dám xưng là ‘Đại Tống’?”

Tiêu Sơn nói lớn: “Ta là con dân của Tống triều, Tống mới là đất nước của ta, đương nhiên phải xưng là Đại Tống! Đại Tống!”

Hắn một bên hô, binh sĩ trên thành lâu nhất thời cùng một chỗ rống giận: “Đại Tống! Đại Tống!”

Trong tiếng rống giận dữ, núi rừng dao động, Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng nói: “Lần trước gặp nhau, mang ít người, bị ngươi chiếm tiện nghi, hôm nay nếu như ngươi đã ở Tín Dương, cũng đỡ cho trẫm phải chạy đi tìm, bắt sống ngươi về, nhìn xem ngươi vẫn còn ra vẻ gì nữa!”

Tiêu Sơn cũng không tiếp tục nói nhảm với Hoàn Nhan Lượng, vung tay lên, mũi tên pháo đá trên thành lâu lập tức tung ra, Hoàn Nhan Lượng vội vàng lui về sau, hai quân lần nữa đối đầu. Hoàn Nhan Lượng nhưng lại không xuất hiện trên chiến trường, mà lui về đại doanh của mình, ôm thê tử mà bản thân trắng trợn cướp được từ tay Đại tướng dưới trướng mình, cảm thán: “Chỉ là một Tín Dương nho nhỏ, vậy mà hơn mười ngày cũng chiếm không được, còn hỏi người thủ thành là ai, hóa ra là mối họa này!”

Tiêu Sơn thừa lúc rảnh tay, nhân cơ hội nói với Trương Hiếu Tường: “Đại nhân, nơi này xảy ra chuyện, đã báo cho châu huyện phụ cận chưa?”

Trương Hiếu tường gật đầu: “Cùng lúc ngươi trở lại, ta liền báo cáo tình huống với ba trấn trọng yếu Tương Dương, Kinh Châu, Ngạc Châu, cũng thông báo lên triều đình. Nhưng không nghĩ rằng Hoàn Nhan Lượng lại đích thân tới đây, y đây là … chuẩn bị trắng trợn xâm lược phía Nam?”

Tiêu Sơn gật đầu, Hoàn Nhan Lượng đích thân tới đây, xâm lược phía Nam là không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng lúc trước cũng không nghe thấy tin tức chính xác, tin tưởng quy mô lần này sẽ không lớn, hẳn là chỉ đi thăm dò địa hình. Nhưng có lẽ là một lần hành động không thành, thăm dò lập tức biến thành xâm lấn thật sự.

Mà căn cứ vào vị trí địa lý của biên giới Tống Kim, Tương Dương giáp ranh cùng với Kim quốc, nếu như Hoàn Nhan Lượng cũng dẫn binh đến chỗ này mà nói, có thể đưa đến cứu viện khả năng không lớn, nhưng mà Ngạc Châu cùng Kinh Châu rồi lại gần phía sau một chút, mới có thể đưa tới cứu viện, chỉ là không biết phải kiên trì bao lâu mà thôi.

Trong mấy ngày này, mọi người trong thành đều không có nửa điểm thư giãn, nhưng muốn ra khỏi thành quyết đấu với kẻ địch, e rằng rất khó. Trong giao chiến mấy ngày qua, Tiêu Sơn cũng biết rõ hơn một vạn người ngoài thành, là người Kim thật sự có rất ít, chỉ chưa đến năm sáu trăm người, phần lớn đều là ngụy quân người Hán. Nếu như trong tay mình có hai nghìn binh lực, ngược lại có thể tìm cơ hội, quyết chiến một bộ phận bên địch.

Nhưng hiện tại người thật sự quá ít, gần nửa tháng thủ thành, binh sĩ cường tráng có thể tác chiến nhanh chóng giảm sút, có thể gom lại tối đa năm trăm người, hơn nữa ngựa cũng không đủ, chỉ có thể tạm thời trấn thủ.

Pháo đá không đủ dùng, Tiêu Sơn liền phá nhà trong thành, đào nền đường, dùng cho pháo đá, một vài phú hộ tuy rằng đau xót nhà cửa của mình, nhưng biết rõ một khi thành bị phá, bản thân lại càng thêm xui xẻo, cũng coi như có phối hợp, huy động tất cả nam nữ già trẻ trong thành, nữ nhân và hài tử chịu trách nhiệm chuyển đồ ăn cùng nước ấm, băng bó binh sĩ bị thương, thanh niên được trải qua huấn luyện ngắn ngủi, liền làm một số nhiệm vụ đơn giản.

Hoàn Nhan Lượng ngây người ngoài thành trọn vẹn một tháng, Tiêu Sơn rốt cuộc nhận được tin tức của ba thành trấn quan trọng khác. Bên cạnh Tương Dương cũng phát hiện quân địch, hai bên Tương Dương đều là núi, là tuyến đường quan trọng nhất định phải đi qua, nối từ Trung Nguyên đến phía Nam, thành trấn quan trọng của thượng du sông Trường Giang, phàm là muốn xuôi Nam, đều phải đi qua nơi này. Quân địch bên ngoài Tương Dương so với nơi này còn nhiều hơn, không có khả năng đến đây cứu viện rồi.

Hơn nữa, nhìn qua cách bố trí cùng an bài của quân địch ở hai nơi, Hoàn Nhan Lượng hẳn là đã có chủ ý đánh gọng kìm cả hai mặt, có thể thông qua Tương Dương mà nói, chính là một đường bằng phẳng, nhưng lại được phòng bị nhiều năm, Triệu Cấu cho dù ngu ngốc, cũng biết nơi thượng du này là quan trọng nhất, tuyệt đối không bỏ qua. Còn về Tín Dương, tuy rằng đường hẹp, canh giữ cũng cũng tương đối yếu kém, đánh chiếm dễ dàng hơn.

Tiêu Sơn đã thông suốt điểm này, mà Hoàn Nhan Lượng không đến Tương Dương, ngược lại chạy đến nơi này, đoán chừng là bản thân y cũng biết, chiếm Tương Dương cũng không dễ dàng, cho nên mới tìm hồng mềm để bóp.

Dụng binh thần tốc, Hoàn Nhan Lượng lần đầu xuôi Nam, trước một đội quân Tín Dương nho nhỏ lại phải dừng chân nhiều ngày, nhất định là đang sốt ruột, cho nên hy vọng có thể ngự giá thân chinh để ủng hộ sĩ khí, nếu không sẽ không phải chờ đến hôm nay mới nhìn thấy người của y.

Sự thật chính là như vậy, sau khi Hoàn Nhan Lượng đến đây, quân Kim tác chiến so với lúc trước thì dũng mãnh hơn rất nhiều, Tiêu Sơn cũng cố rất nhiều sức, trong thành gần như đã đến tình trạng hết gạo sạch đạn, chẳng qua là đang đau khổ chèo chống mà thôi.

Hàng lông mày của Trương Hiếu Tường, mấy ngày qua càng ngày nhíu càng sâu, quả thật đã thành một chữ xuyên (川): “Tiêu tướng quân, nếu như triều đình không xuất binh cứu viện, chỉ sợ không giữ được rồi.”

Tiêu Sơn thầm thở dài, đoán chừng Triệu Cấu phần lớn sẽ không chịu xuất binh cứu viện, tối đa là hướng Hoàn Nhan Lượng xin hòa. Nhưng hiện tại, ngay cả Tri quân Tín Dương Trương Hiếu Tường cũng lộ ra thần sắc thất vọng lo lắng, nếu như mình cũng ai thán với y, chỉ có thể khiến cho sự tình càng trở nên không xong.

Tiêu Sơn đứng thẳng, nắm chặt thương sắt trong tay, nói dõng dạt như đinh chém sắt: “Kinh Châu cùng Ngạc Châu, đã đều bình an vô sự, nơi này của ta là cửa ngõ quan trọng của Đại Tống, không có khả năng thất thủ! Nếu một khi thất thủ, quân Kim có thể từ nơi này xuôi về phía Nam, vây công Tương Dương, chiếm cứ thượng du. Đến lúc đó mũi quân nhắm thẳng vào Lâm An, cách ngày vong quốc sẽ không còn xa!”

Trương Hiếu Tường gật đầu, nói: “Ngươi nói không sai, quyết liều chết giữ vững!” y vừa nói, trong mắt đã hiện ra vẻ kiên quyết, dù chết trận, cũng không lùi về sau nửa bước.

Tiêu Sơn cũng bị lây theo tâm tình của y, hắn ở kinh thành, nhìn thấy phần lớn quan viên chỉ biết nịnh nọt, bán quốc cầu binh. Nếu không phải lục đục với nhau, cũng là hai bên đấu đá, trước hay sau khi Tần Cối chết đều không có gì khác biệt, lại không nghĩ tới tại Tín Dương thành, vị Tri quân trẻ tuổi này, sẽ có quyết tâm như vậy.

Tiêu Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Sẽ không chết, đây chỉ là mở màn, chúng ta vẫn còn trẻ, vì sao mới thế này đã cảm thấy khốn đốn? Kinh Châu cách khá xa, mà Tri châu ta cũng không quen thuộc, nhưng Thống chế thống lĩnh đội quân Ngạc Châu – Lý Đạo, ta có chút giao tình với ông ấy, đích thân gửi một phong thư qua đó, hy vọng ông ấy có thể đưa binh cứu trợ!”

Tiêu Sơn lập tức viết thư, nói rõ tình huống của người Kim, còn nói hiện tại Lý Phượng Nương đã đính hôn cùng hoàng thất, tuy không phải kết thân cùng Hoàng tử Triệu Viện, nhưng Ân Bình Quận Vương cũng là thân phận tôn quý, nếu như ông có thể dốc sức vì triều đình, bảo vệ ranh giới, lập được kỳ công, tương lai sẽ trợ giúp cho địa vị của Lý Phượng Nương tại Vương phủ.

Mười ngày sau, giữa trưa, tên trong thành trên cơ bản đã sử dụng hết, thành bị tấn công đã tầm một tháng rồi, lương thảo trong thành cũng gần cạn kiệt, hiện tại mỗi ngày tác chiến, các tướng sĩ chỉ có thể ăn cháo loãng lấp bụng, hắn lại thu gom đao chẻ củi trong thành, đinh cửa (1) cùng sắt thép, triệu tập thợ rèn trong thành, chế sắt thép thành mũi tên. Binh khí do thợ rèn trong thành làm ra so với binh khí được chế tác ở Lâm An thì kém hơn rất nhiều, nhưng có còn hơn không.

Buổi chiều cùng ngày, trinh thám Tiêu Sơn phái ra trở lại bẩm báo, nói rằng Hoàn Nhan Lượng quả nhiên chặt cây cối lân cận, chế xe ném đá, đã hoàn thành hơn năm mươi khung. Nếu như sáng mai mấy cái xe ném đá này đồng thời ra trận, tường thành lồi lõm của Tín Dương nhất định không thể chịu được công kích lần nữa rồi.

Tiêu Sơn quyết định tối nay, tiến đến phá hủy vũ khí công thành của kẻ địch.

Nửa đêm giờ Tý, hơn một trăm người mặc đồ đen, từ trên tường thành trượt xuống. Xe ném đá của người Kim lại không để trong doanh giống bình thường, chỉ đặt nơi vắng vẻ bên ngoài, chỉ vỏn vẹn một tiểu đội binh sĩ trông coi. Tiêu Sơn biết đây là kế dụ địch của Hoàn Nhan Lượng, muốn dụ mình phái quân qua phá hủy những thứ này, nhưng hắn cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể mặc vạn quân thản nhiên bước tới*.

(*Nguyên văn là 虽千万人吾往矣  tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ: tuy đối phương có vạn người, ta cũng không sợ, cứ thản nhiên bước tới.)

Hơn một trăm người mang theo trường cung, hông gắn kiếm sắt, mặc giáp da, lưng đeo dầu hỏa cùng mồi lửa, nhanh chóng lướt qua màn đêm di chuyển về phía xe ném đá của địch.

Bất chợt, những người này dừng bước, toàn bộ đổi thành nằm rạp xuống cỏ mà bò đi, chỉ có hơn mười người khom lưng như mèo, chạy tới phía xe ném đá.

Lúc cách xe ném đá còn khoảng năm mươi mét, quả nhiên nghe thấy một tiếng pháo nổ, ba bốn trăm binh bộ mai phục xung quanh, gấp ba lần số người Tiêu Sơn dẫn theo.

Ngũ Loan bên cạnh có chút do dự: “Tướng quân, còn… đi không?”

Tiêu Sơn đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, quát lớn: “Tiến lên!”

Nối tiếp tiếng quát của hắn là âm thanh chém giết, đại doanh của quân Kim cũng bắt đầu đốt đuốc, tiếng vó ngựa mơ hồ, nhưng chỉ bối rối một lát, ngay lập tức bắt đầu vùng lên.

Thời gian, thứ phải đoạt được lúc này chính là thời gian!

Quân Tống cũng không bị mai phục hù dọa, tốc độ hành động chẳng những không chậm chạp, ngược lại càng thêm mau lẹ, mười người một tổ, hình thành một lớp bình phong, chống trả bộ binh quân Kim tuôn qua, mà hơn hai mươi người còn lại, nhanh chóng chạy tới xe ném đá bên cạnh, một bên chém giết kẻ địch, một bên nhanh chóng đổ dầu lên trên xe ném đá.

Nhưng mặc dù tốc độ như vậy, vẫn là quá chậm, vòng vây nhanh chóng bị khép lại, nếu như lúc này đốt lửa, vậy sẽ khiến cho quân mình bị thiêu cháy cùng một chỗ.

Tiêu Sơn nhìn trái phải, thấy kỵ binh bên địch đã chuẩn bị chỉnh tề, lập tức hạ lệnh: “Lập tức rút lui!”

Tốc độ của người, căn bản không thể chống lại tốc độ của ngựa, rất nhanh, đám người Tiêu Sơn đã bị đuổi kịp, có người nhanh chóng tản ra đến mảnh rừng bên cạnh, có người loay hoay chạy trối chết.

Tiêu Sơn không lùi mà còn tiến lên, một thân một mình phóng tới một tên kỵ binh ở gần nhất, kiếm sắt trong tay chém ra, chống lại chùy sắt của địch.

Sức nặng kia thật lớn, Tiêu Sơn chỉ cảm thấy cánh tay bị lực này chấn động mà bủn rủn, kiếm trong tay hắn theo đà tách ra, bật người nhảy lên, phịch một tiếng trầm đục, ở giữa không trung đá kỵ binh bay khỏi ngựa. Cổ tay kia vừa chuyển, bắt lấy dây cương, lập tức lên lưng ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, liền chạy như bay.

Sau lưng truyền đến tiếng của Hoàn Nhan Lượng: “Người kia chính là chủ tướng Tiêu Sơn của Tín Dương, tách đội rồi, bắt sống hắn, bắt sống hắn!”

Tiêu Sơn một mình chạy về phía trước, sau lưng là hơn trăm kỵ binh bám riết không tha, hắn bám chặt lưng ngựa, trong lúc cấp bách móc ra mồi lửa từ trong ngực, quơ quơ hai cái trong không trung, đốt cháy ba đầu mũi tên, bỗng trở mình, kéo căng trường cung, mũi tên chỉ hướng trời xanh. ‘Vút vút vút’ ba tiếng, ba mũi tên đồng thời bắn ra. Hoàn Nhan Lượng vừa nhìn thấy mũi tên lửa bay qua hướng này, cũng lập tức giương cung lắp tên, hy vọng có thể nửa đường chặn lại được tên lửa, quân Kim bên cạnh cũng bắn tên theo, nhưng ba mũi tên này được Tiêu Sơn bắn ra với lực rất mạnh, tốc độ lại nhanh, có hai mũi tên bị chặn lại, nhưng vẫn còn một mũi tên xé rách khoảng không tạo thành một hình vòng cung, rơi thẳng vào mấy xe ném đá mới vừa tưới dầu đang được đặt chung cạnh nhau để làm mồi nhử.

Ầm một tiếng, ánh lửa bùng lên, dầu vừa gặp lửa, lập tức tạo thành một trận hỏa long (*rồng lửa), trong khoảnh khắc, xe ném đá Hoàn Nhan Lượng vừa mới tạo ra, lâm vào biển lửa.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tiêu Sơn chỉ cảm thấy lưng đau nhói, hắn đưa tay ra sau sờ lên, sau lưng trúng một mũi tên.

Để hành động thuận tiện, lần này hắn mặc giáp giấy, có tác dụng phòng hộ khi đối kháng tầm xa, nhưng bởi vì vừa nãy hắn quay đầu bắn tên, chạy chậm, kẻ địch cách xa chỉ có năm mươi bước, một mũi tên cũng đủ để bắn thủng áo giáp.

Tiêu Sơn cắn răng, đưa tay bẻ gãy tên sau lưng —— để lại thứ này sẽ ảnh hưởng tốc độ của mình, tiếp tục cúi thấp nằm trên lưng ngựa cấp tốc chạy đi.

Chiến mã này đã trải qua huấn luyện, tối nay vì Hoàn Nhan Lượng phục kích, khẩu phần ăn được đặc cách bỏ thêm đậu nành trộn trứng gà, lúc này tinh lực tràn đầy, tốc độ cực nhanh. Quân Kim không biết làm giáp giấy, mặc trên người đều là giáp sắt nặng nề, ngựa phải chở khối lượng nặng hơn nhiều. Quân Kim tuy rằng nhiều, bám riết Tiêu Sơn không tha, thật sự nhất thời nửa khắc đuổi không kịp.

Hoàn Nhan Lượng ở phía sau hô to: “Tiêu Sơn trúng tên rồi, mau đuổi theo, bắt được hắn thưởng trăm lượng bạc trắng!”

Tiêu Sơn có chút thất vọng —— còn tưởng rằng tốt xấu gì phần thưởng cũng phải là trăm lượng vàng, thì ra chỉ có giá trị một trăm lượng bạc…

Dưới ánh trăng, một mình Tiêu Sơn lao phía trước, sau lưng là truy binh diễu võ dương oai, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, nửa thành đô chìm trong khói cát.

Hiện tại, Tiêu Sơn căn bản không dám chạy về phía Tín Dương thành, một mình hắn có thể dẫn đi nhiều truy binh như vậy, có nghĩa là người mình mang theo có thể nhân cơ hội vào thành, hắn chỉ có thể chạy về hướng ngoại thành.

Nhưng cho dù như thế, người Kim lại càng ngày càng nhiều, con ngựa Tiêu Sơn cưỡi quả thật không phải là ngựa thượng đẳng, nhưng kỵ binh bên trong quân Kim, đã có một số chiến mã thể lực xuất sắc, đã dần kéo lại khoảng cách với Tiêu Sơn.

Mắt thấy một trận bụi mù, thời điểm cách Tiêu Sơn ngày càng gần, bỗng nhiên chân trời phía Nam, vang lên một tiếng sấm, lại còn như tiếng trống trận. Tiêu Sơn đưa tai lắng nghe, kkhông phải là giống như tiếng trống trận, mà căn bản chính là tiếng trống trận!

Là viện quân đến!

Tiêu Sơn ngẩng đầu, nhìn về phía trước, chỉ thấy dưới ánh trăng, một đội quân hơn ba trăm kỵ binh, lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trên đồng cỏ rộng lớn.

Tiêu Sơn nhận ra người tướng lĩnh dẫn đầu, không phải ai khác, chính là thời điểm mình dẹp loạn yêu tặc Vương Bất Phá, đã từng xuất hiện, ba trăm thiết kỵ* của Đại tướng Lưu Kỹ.

(* thiết kỵ: là đội quân tinh nhuệ, được trang bị bởi một bộ áo giáp dạng lưới hoặc/ và dạng vảy cá che kín toàn thân chiến mã và người cưỡi.)

Tiêu Sơn lập tức quay đầu ngựa lại, ba trăm thiết kỵ sau lưng hắn cũng nhận ra, một trận đối đầu của kỵ binh, diễn ra tại đồng cỏ hoang vu.

Tiếng sấm mơ hồ, mãnh liệt, một tia chớp cắt ngang bầu trời, ngay sau đó, mưa to tầm tã như trút, hai bên liền ở dưới cơn mưa dữ dội này, bắt đầu cuộc chiến sinh tử.

Tiêu Sơn kề vai chiến đấu cùng kỵ binh bên cạnh, bọn họ đã qua mấy lần phối hợp, lúc này lại phối hợp ăn ý, nhanh chóng bọc đánh, vây quét, tiến công, chém giết.

Sau ba bốn hiệp, Hoàn Nhan Lượng còn ít người, bắt đầu tháo chạy.

Thời điểm lui binh, lại có tiếng trống dồn dập vang lên từ phía Đông, Tiêu Sơn nương theo ánh chớp, thấy rõ cờ hiệu của đội quân kia, chính là của Lý Đạo đóng tại Ngạc Châu, phái đội ngũ tới cứu viện.

Đội quân của Lý Đạo đều là bộ binh, bọn họ nhanh chóng lập trận hình trên mặt đất bằng, ngăn quân Kim phá vòng vây.

Trong đại doanh của quân Kim, cũng nhận ra cuộc chạm trán này. Một cuộc đánh lén ban đêm, nhanh chóng biến thành một cuộc đại chiến dưới thành.

Liên tục chém giết cho đến khi cơn dông ngừng lại, Kim chủ Hoàn Nhan Lượng chật vật trốn chạy về đại doanh, Tiêu Sơn cộng với tất cả đội quân, cũng không quá ba trăm người, truy kích trên khoảng đất rộng lớn có thể có lợi, nhưng nếu như đánh thẳng vào đại doanh của quân Kim, vẫn là không thể. Vả lại đánh nhau kịch liệt một đêm, tất cả mọi người đã sức cùng lực kiệt, chỉ có thể thu binh về thành.

Hoàn Nhan Lượng quay về đại doanh, nhìn thấy những xe ném đá bị lửa thiêu cháy, sau lại bị mưa xối, hiện tại đã trở thành than củi, lắc đầu than thở: “Vậy mà Tương Dương cùng Ngạc Châu đồng thời xuất binh cứu viện, xem ra bọn họ đã sớm chuẩn bị! Nghe nói thượng du sông Trường Giang là nơi Nhạc Phi đóng quân năm đó, đội quân dũng mãnh vô cùng, còn tưởng rằng mười năm sau khi Nhạc Phi chết đi sẽ không chịu nổi một kích, hôm nay xem ra, nhưng vẫn là khó có thể xuống tay tại nơi này.”

Mưu sĩ bên cạnh y nói: “Bệ hạ ở lại Tín Dương đã tiêu tốn quá nhiều ngày rồi, hôm nay xem ra, một Tín Dương đã như vậy, quân Tống ở Tương Dương đã hoạt động nhiều năm, chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn.”

Hoàn Nhan Lượng nặng nề hừ một tiếng, giận tím mặt: “Đều là Tiêu Sơn! Nếu như không phải hắn, đã sớm dẹp xong Tín Dương thành. Hiện tại ta sẽ không so đo với hắn, chỉ tìm Triệu Cấu gây phiền toái! Lần này xuôi Nam, vốn là muốn thăm dò, nếu như không thể chiếm được thượng du sông Trường Giang, vậy đi Hoài Tây nhìn một cái! Quân Tống triều ở Hoài Tây đều là đám ăn hại, không thể lại làm xấu mặt họ Hoàn Nhan ta!”

Tiêu Sơn không biết được ý định của Hoàn Nhan Lượng, lúc này Tiêu Sơn đang cùng với Trương Hiếu Tường, đón tiếp cứu binh từ xa đến.

Thức ăn trong thành căn bản không còn gì, mời khách từ xa cũng không có rượu, chỉ có chút nước lạnh, trong lúc nói chuyện với nhau mới biết được, Lưu Kỹ phụng mệnh đóng giữ Tương Dương, sau khi nhận được tin Tiêu Sơn đụng độ quân Kim, vốn cho rằng Hoàn Nhan Lượng là muốn tấn công Tương Dương, nào có thể đoán được binh lực tuy nhiều, nhưng căn bản tiến công không thành. Mấy ngày này, Lưu Kỹ cũng không nhìn thấy Hoàn Nhan Lượng, chỉ sợ y đích thân ra trận, chiếm được Tín Dương, liền phái người suốt đêm đến đây, may mà kịp thời.

Lý Đạo vốn không muốn điều binh qua đây, sau khi nhận được thư của Tiêu Sơn nghĩ tới nghĩ lui lại sợ đắc tội với tâm phúc này của Thái tử, lại muốn nữ nhi nhà mình có chỗ dựa vững chắc hơn một chút, liền điều toàn bộ binh lực trong thành, chạy tới Tín Dương cứu viện.

Thoáng cái đã đến nhiều người như vậy, tuy rằng thoát khỏi cảnh nguy hiểm, nhưng không mang theo lương thực, sau khi Tiêu Sơn an bài cho những người này xong, rầu rĩ nói với Trương Hiếu Tường: “Nếu như Hoàn Nhan Lượng còn không đi, thì phiền toái lớn rồi, lương thực chỉ đủ ăn bốn năm ngày! Không thể bị động như vậy, ngày mai lại ra quân lần nữa, tiêu diệt một phần binh lực bên đó, ép buộc y rút lui!”

Trời vừa mờ sáng, Tiêu Sơn lại phát động công kích, Hoàn Nhan Lượng tuyệt đối không nghĩ tới mới giao chiến ban đêm, chỉ chưa đầy một canh giờ, Tiêu Sơn lại phát động công kích lần nữa.

Y một bên bố trí rút lui, một bên vội vàng ứng chiến, ngụy quân bên Kim vừa nhìn thấy xe ném đá của mình bị hủy, cố hết sức cũng không đánh lại được, Tiêu Sơn lại có thêm viện quân, chủ soái lại đang chuẩn bị rút lui, ý chí chiến đấu căn bản đều không còn, thậm chí tại thời điểm giao chiến còn hô to: “Tiêu tướng quân ta là người Hán, tha mạng!”

Loại tình huống này ngược lại vượt ra ngoài dự liệu của Tiêu Sơn, hắn căn bản không biết rõ Hoàn Nhan Lượng chuẩn bị rời đi, chỉ cho là quân của Hoàn Nhan Lượng xảy ra sự cố, sau khi nhìn thấy Hoàn Nhan Lượng rút lui, cờ hiệu ngã trái ngã phải, đội ngũ lộn xộn, lập tức truyền hiệu lệnh quay lại,  toàn quân truy kích, hơn nữa còn tuyên bố cứu viện của mình có hơn hai vạn người, lại mệnh cho kỵ binh buộc nhánh cây vào đuôi ngựa, chạy qua lại để phô trương thanh thế.

Lần chiến đấu này rất nhanh đã chấm dứt, trong tiếng thét của Tiêu Sơn “Vứt bỏ binh khí, quân Tống không giết người một nhà!”, hơn một nghìn ngụy quân đồng loạt vứt bỏ binh khí, ngồi dưới đất. Hoàn Nhan Lượng chuẩn bị rút lui tuyệt đối không nghĩ tới vào thời điểm này sẽ bị Tiêu Sơn nắm được thóp. Y nhất thời không biết Tiêu Sơn rốt cuộc có bao nhiêu binh mã, chỉ là tối hôm qua nhìn thấy không ít người, bọn họ đều là binh hùng tướng mạnh, lúc này thấy ngụy quân của mình đầu hàng, liền mặc kệ bọn chúng, chỉ dẫn theo thân tín cùng thuộc hạ của mình, hốt hoảng rời đi.

Hoàn Nhan Lượng vừa chạy, Tiêu Sơn liền đuổi theo càng thêm hăng hái, cho tới giờ khắc này, Tiêu Sơn mới có thể hiểu được ý tứ sâu xa của câu nói “Thành quả chiến đấu thường đạt được vào thời điểm truy kích, hơn nữa sẽ nhanh chóng mở rộng” trong《 Chiến tranh luận 》.

Khi giao chiến, Tiêu Sơn dựa vào sức mạnh của bản thân có thể chiếm được thế thượng phong, mà ở bên trong thời điểm truy kích như thế này, ưu thế nhanh chóng mở rộng, binh lực Hoàn Nhan Lượng mang theo nhanh chóng tan rã, hai ba ngày ngắn ngủi, cũng thu được hậu hĩnh.

Tiêu Sơn dẫn binh truy kích, một số người không dám đuổi quá sát, sợ Hoàn Nhan Lượng chó cùng rứt giậu quay ngược trở lại liều mạng, hắn đuổi một lúc lại ngừng một lúc thu gom vật tư rơi lả tả của quân Kim, đưa cho tù binh, một mực đuổi theo cho đến sát biên giới Tống triều, tiếp cận thành trì của người Kim mới thu binh trở về.

Chiến dịch lần này có thể nói là quân Tống thu được đại thắng, Tiêu Sơn thu được hơn năm trăm chiến mã, một ngàn tù binh, vật tư lương thảo vô số kể. Hắn báo cáo việc này lên triều đình, cũng không quá trông chờ vào Triệu Cấu, cho rằng đối phương sẽ nói với mình nhiều thêm một câu ‘Khanh phải cố hết sức’. Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, một tháng sau, dưới tình huống Tín Dương quyết chiến sinh tử, thân người bị thương tám chỗ, vết thương còn chưa lành, nhận được không phải khen ngợi của triều đình, mà là lời khiển trách của Triệu Cấu —— Các ngươi không tuân theo đàm phán hòa bình, khơi mào mọi chuyện, thật sự là phụ sự kỳ vọng của trẫm. Niệm ngày xưa khanh lập được công, việc này không truy cứu nữa. Nếu như quân Kim còn tới, phải quản thuộc hạ, không được truy đuổi, lời trẫm nói ra chớ làm trái.

…………………………………………

(1) 门钉 Môn đinh: mấy cái đinh tròn tròn gắn trên cửa í.



Sói: Chương này Chém chém chém 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play