Nụ hôn như hạt mưa, lần nữa rơi xuống mặt, lông mi, đôi mắt, cái mũi, cái cằm của Triệu Viện, một chỗ cũng không buông tha, lúc tay Tiêu Sơn đang muốn thâm nhập sâu vào trong, Triệu Viện thấp giọng nói: "Có người đến."

Tiêu Sơn sững sờ, vội vàng buông Triệu Viện ra nhìn về phía sau, đường phố trống không, căn bản không có nửa bóng người. 

Tiêu Sơn cười nói: "Chúng ta đi bơi hồ được không? Nghe nói cảnh Tây Hồ về đêm không đâu sánh bằng, thuyền nhỏ trong hồ sẽ không bị người lui tới quấy rầy." 

Những lời này không khác gì cầu hoan, Triệu Viện lắc đầu: "A Miêu, ta và ngươi là không thể nào." 

Tiêu Sơn gật đầu: "Thần biết, thần cũng không muốn phải làm Vương phi."

Triệu Viện rũ mắt, một lát sau thì nói: "Về sau đừng làm loại chuyện này nữa, ngươi sẽ khiến ta thật khó xử." 

Tiêu Sơn ngây ngẩn cả người, hắn không rõ vừa rồi Triệu Viện vẫn còn tốt, hắn rõ ràng cảm nhận được trên người Triệu Viện có biến hóa, nhưng vì cái gì đối phương lại trở mặt? Là mình quá mức vội vàng rồi, lời nói vừa rồi có chút quá phận? 

Triệu Viện xoay người: "Ta sẽ không thích ngươi, càng sẽ không yêu ngươi. Ngươi ở chỗ của ta, sẽ không đoạt được thứ ngươi muốn, có chừng mực mới là tốt nhất... ta... ta cũng vậy..." 

Nói xong, quay người rời đi. 

Tiêu Sơn một mình đứng lặng ở ngã tư đường âm u, nhìn bóng lưng Triệu Viện cách càng ngày càng xa. 

Chờ đến khi bóng dáng Triệu Viện sắp đến cuối phố, thời điểm chỉ cần xoay người một cái sẽ biến mất, Tiêu Sơn cũng nhịn không được nữa, hét lớn: "Triệu Viện, người đứng lại đó cho thần! Hôm nay nếu người không nói rõ ràng, đừng nghĩ cứ đi như vậy!" 

Triệu Viện nhưng lại không dừng bước, Tiêu Sơn đuổi theo, một phát bắt được Triệu Viện, biểu tình đã có chút vặn vẹo. 

"Nếu như người không thích thần, hoặc là chán ghét thần, cứ nói thẳng, thần tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa!" Tiêu Sơn có chút phát điên, từ trên đỉnh cao thoáng cái ngã xuống, ngọn lửa hừng hực bỗng chốc bị dập tắt, thật sự khiến cho hắn khó có thể chấp nhận. 

"Nam tử hán đại trượng phu, dứt khoát một chút, không được dấu giếm." 

Triệu Viện không nói lời nào, y căn bản không biết trả lời câu hỏi này của Tiêu Sơn như thế nào. 

Thích? Triệu Viện thậm chí cũng không biết rốt cuộc là thích hay là không thích người trước mặt này. Chỉ là khi nhìn thấy hắn thì vui mừng, không nhìn sẽ nhớ. Nhưng những thứ tình cảm này không thích hợp. 

Tiêu Sơn cảm giác thời điểm mình đối mặt với Triệu Viện, quả thật muốn phát điên, hắn sợ nhất không phải là Triệu Viện đánh chửi, mà là bộ dạng im lặng không nói một lời, điều này làm cho hắn cảm thấy mình như bị đẩy ra cách xa ngàn dặm, lại có cảm giác nôn nóng tìm không thấy nơi để bắt đầu.

Triệu Viện chậm rãi lắc đầu, nhìn Tiêu Sơn: "Quan hệ của ta và ngươi, không có khả năng tiến thêm bước nữa. Ngươi đừng quá hy vọng..." 

Tiêu Sơn làm sao có thể dập tắt hy vọng, hắn nhìn Triệu Viện, rõ rằng trong mắt đối phương là mang theo ý tứ khác. 

"Nếu đã như vậy, vì cái gì vừa rồi người không cự tuyệt thần? Thậm chí ngay cả lúc này, thần nắm tay của người, người cũng không gạt ra."

Triệu Viện chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Tiêu Sơn, y vẫn không gạt tay Tiêu Sơn ra, một lát sau, y thấp giọng nói: "Bởi vì có đôi khi, ta cũng sẽ mất đi quyền điều khiển..." 

Tiêu Sơn đột nhiên dùng sức, kéo Triệu Viện vào trong ngực mình, ôm thật chặt. 

Hắn rất muốn hôn y lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không làm, hắn chỉ thấp giọng, thì thầm: "Thần thích người, thần biết thần thích người. Người nói thế nào thì cứ như vậy đi, người không nên cứ đẩy thần ra như vậy... xin hãy cho phép thần, đem người để ở trong lòng..." 

Triệu Viện ừ một tiếng thật nhỏ gần như không thấy, trên người y có một loại hương vị sạch sẽ chỉ có mình y có, quẩn quanh đầu mũi Tiêu Sơn. 

Tiêu Sơn thậm chí không biết mình đang nói cái gì, hắn chỉ ôm chặt lấy Triệu Viện, sợ y lại lần nữa đẩy mình ra.

Chờ đến khi cảm thấy đối phương ôm ngược lại mình, tay của hắn lại càng siết chặt, dường như hy vọng thông qua cái ôm nay, đem thân thể của đối phương khảm sâu vào xương thịt của mình. 

Qua thật lâu, Triệu Viện mới thấp giọng nói: "Không còn sớm, trở về đi."

Tiêu Sơn như tỉnh dậy từ giấc mộng, chậm rãi buông Triệu Viện ra, tuyết trên trời càng lúc càng nhiều, khi đi ngang qua dịch quán, Tiêu Sơn cầm lấy một cái ô, hắn để toàn bộ dù về phía Triệu Viện, vì y che phủ gió tuyết, nhưng không ngờ trên vai mình đã đóng dầy một tầng tuyết trắng. 

Hai người vừa đi, vừa tùy ý tán gẫu, thẳng đến khi hai người chậm rãi đi đến Vương phủ, mới ngừng bước chân. 

Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, nhìn đầu vai đối phương đều là tuyết, tay cầm ô bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng, mắt chớp cũng không chớp một cái, cứ nhìn mình chằm chằm, trong đó tràn đầy yêu thương cùng quyến luyến.

Loại ánh mắt này khiến cho Triệu Viện có chút không quá thích ứng, nhưng loại cảm giác này lại khiến trong lòng y cảm thấy một hồi ngọt ngào. Đây là loại cảm xúc trước nay chưa từng có, khiến cho người ta cảm thấy an tâm, thoải mái, thậm chí còn có cảm giác hạnh phúc mơ hồ. 

Y muốn mở miệng giữ Tiêu Sơn lại, nhưng lời nói ra đến cổ họng lại nuốt trở vào, chỉ nói: "Ngươi sớm quay về nghỉ ngơi đi." 

Tiêu Sơn nói: "Được, thần muốn nhìn Điện hạ đi vào rồi mới đi."

Trong lòng Triệu Viện bỗng dâng lên một loại cảm giác phiền muộn, nhưng cũng không nói thêm lời nào, xoay người mà đi. Chỉ còn lại Tiêu Sơn một mình đứng đó, trong bóng đêm, gió tuyết càng lúc càng lớn, chậm rãi bao phủ hắn.

Sau khi Triệu Viện về phủ, suốt cả đêm lăn qua lăn lại không ngủ được, y vốn tưởng rằng ngày hôm sau Triệu Cấu sẽ tìm mình thương nghị chuyện hôn nhân, nhưng không ngờ ở chỗ, Triệu Cấu cũng không làm những thứ này, ngược lại là gọi mười nữ nhân đã ban thưởng cho mình ba tháng trước trở về.

Cùng thời khắc đó, mười nữ nhân ở quý phủ của Triệu Trác, cũng bị gọi tiến cung. 

Triệu Cấu sai người kiểm tra, mười xử nữ ban cho Triệu Trác, đều bị ngủ qua; mà mười nữ nhân của Triệu Viện, một người cũng không động.

"Cái này không bình thường!" Triệu Cấu thầm nói. Ông không quá hài lòng với hành vi của Triệu Trác, lúc này mới ba tháng, ngủ với toàn bộ mười nữ nhân, cũng quá háo sắc rồi! Nhưng mà Triệu Viện cũng không bình thường, mười nữ nhân một người cũng không động, không phải là cũng giống mình, không được đi? 

Nghĩ đến đây, Triệu Cấu cũng có chút rối rắm.

Triệu Viện tuyệt đối không ngờ tới, Triệu Cấu gọi mình tiến cung, là để hỏi chuyện này, y hơi trầm ngâm, sau đó dựa theo lí do thoái thác mình đã chuẩn bị thật lâu để trả lời:"Nhi thần bất hiếu, trong lòng chỉ nghĩ đến tư tình của bản thân, bởi vì nhớ thương Vương phi đã qua đời, không có lòng dạ nào, lại khiến cho Bệ hạ nhọc lòng thương tâm, thật sự đáng chết."

Triệu Cấu nghe xong lời này, thì ra Triệu Viện vì nhớ thương Vương phi đã chết mới không động đến những nữ nhân này. Ông bắt đầu âm thầm tính toán, đứa nhỏ này trọng tình cảm, sau khi mình già rồi nhất định sẽ rất hiếu thuận. Hơn nữa trong phủ y cũng có một phu nhân do Vi thái hậu ban cho, có thêm đứa nhỏ nữa, cũng không phải không được. Ổn trọng trung thực lại trọng tình cảm rất nghe lời, làm người nối nghiệp của mình xem như là tương đối phù hợp.

Triệu Cấu nghĩ tới đây, trên mặt liền chậm rãi lộ ra nét tươi cười, giọng nói cũng hòa ái rất nhiều: "Cái này cũng không tính là bất hiếu, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Nhưng mà con cũng không cần quá mức tưởng niệm người vợ đã mất, phải có giới hạn, có biết không?" Triệu Viện khom người đáp phải. 

Triệu Cấu lại nói: "Du nhi năm nay cũng bảy tuổi rồi, trẫm và thái hậu đã tìm cho nó một nhà tốt, đang chuẩn bị nói với con."

Mấy ngày qua, Triệu Viện vẫn luôn suy nghĩ, lỡ như Triệu Cấu nhắc đến chuyện này thì mình phải trả lời làm sao cho tốt? Biểu hiện tốt nhất, đương nhiên là phải giả thành bộ dạng đứa con biết nghe lời, mặc cho Quan gia an bài. 

Nhưng những lời Tiêu Sơn nói ra ngày ấy vẫn không ngừng vang vọng bên tai: Người yêu nhau phải bên nhau cả đời. 

Lúc trước y cho rằng tình yêu cũng chỉ là thứ đứng vị trí cuối cùng, so với tình yêu những thứ quan trọng hơn có nhiều lắm. Nhưng từ ngày đó, hai người hôn môi ở góc đường, sau khi Tiêu Sơn thổ lộ, trái tim của y đã có chút xíu rung động. Ai không hy vọng con cái mình được hạnh phúc vui vẻ, mặc dù sinh ra là hoàng tộc, làm cha mẹ cũng là có loại tâm nguyện này, ít nhất là Triệu Viện có tâm nguyện này. 

Nhưng làm sao có thể từ chối Triệu Cấu? Đây rõ ràng là đang đẩy ra một đồng minh mạnh mẽ. 

Triệu Viện cúi đầu khom người, một lúc sau, y hít sâu một hơi thật dài, nói: "Không biết là cô nương nhà ai?" 

Triệu Cấu mỉm cười, nói: "Là tam tiểu thư của thống chế Lý Đạo ở Ngạc Châu, khuê danh là Phượng Nương." 

Triệu Viện ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Cấu rất hào hứng, nếu như vào lúc này làm ngược ý của ông, nhất định sẽ khiến ông tức giận, nhưng nếu như cứ đồng ý như vậy, chờ đến khi muốn đổi ý, lại càng khiến cho Triệu cấu thêm mất hứng. 

Còn nếu như cứ đồng ý trước, tranh thủ lợi ích từ đồng minh, chờ đến khi đăng cơ, sau khi địa vị vững chắc lại từ chối cửa hôn sự này cũng không phải không được. Chỉ có điều cha của Lý Phượng Nương là thống chế của Ngạc Châu, sau khi Nhạc Phi chết cũng chính là ông quản lý quân Nhạc Gia, quân quyền nắm trong tay tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không thể xem thường. Người như vậy không thể nói bỏ liền bỏ, nói phế liền phế được. Khó tránh được để lại ấn tượng xấu cho những vị tướng lĩnh khác, cho rằng vua của mình không đáng tin, rủi ro tiềm ẩn sẽ càng lớn hơn.

Triệu Viện hít sâu một hơi, nói: "Cha, con nghĩ nếu như Du nhi lấy Vương phi, vẫn là lấy người mà nó thích thì tốt hơn. Hiện tại nó vẫn còn nhỏ, nhi thần hy vọng nó có thể tìm được cô nương mà nó thích."

Sắc mặt Triệu Cấu lập tức thay đổi, ông hừ một tiếng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Triệu Viện: "Ngươi là đang bất mãn trẫm cho ngươi con dâu sao?"

Sắc mặt Triệu Viện không đổi, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước, cùng với lời nói lẫn khuôn mặt nghiêm nghị của Triệu Cấu hình thành nên sự đối lập hoàn toàn: "Không, nhi thần không có ý tứ này. Từ xưa đến nay, tình phụ tử, không một ai có thể thay thế. năm đó cha ban cho con Vương phi, sau khi thành thân nhi thần mới hiểu được tình cảm ẩn chứa trong đó. Ngày đêm cảm niệm (*cảm động nhớ nhung) cha đã vì nhi thần mà lo nghĩ, cũng hy vọng có thể lấy cha làm gương, để cho khuyển tử có thể tìm được một cô nương mình yêu thích làm phi." 

Lửa giận trong lòng Triệu Cấu càng lớn, khuôn mặt lộ ra vẻ chán ghét, Triệu Viện không động, nói: "Nhi thần đã từng nghe người ta nói qua, Lý cô nương là mệnh đại phú đại quý, phu quân của nàng có thể có được thiên hạ. Nhi thần không cầu những thứ này, chỉ hy vọng khuyển tử có thể bình an hạnh phúc."

Triệu Cấu tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Triệu Viện, bực tức nói: "Viện Viện, ngươi lại khiến cho trẫm thất vọng! Trong lòng ngươi, tình phụ tử so với thiên hạ thì quan trọng hơn sao?" 

Triệu Viện ngẩng đầu, cũng nhìn Triệu Cấu: "Đúng, tình phụ tử chính là bản tính, nếu để con chọn, con chỉ biết chọn người một nhà đoàn viên bình an, mà sẽ không lựa chọn thiên hạ. Nếu như cha cho là tính cách của con không phù hợp với tư cách Hoàng Tự, nhi thần cũng không oán hận một câu, nhi thần chỉ hy vọng người bên cạnh mình, cho dù là cha hay là Du nhi, đều bình an vui vẻ. Ngay cả người trong nhà cũng không thể..." Y nói tới đây, chợt nhớ tới người nhà của Triệu Cấu vẫn còn trong tay Kim quốc, hơi không cẩn thận sẽ nói nhầm, liền ngừng câu chuyện, kết luận như đinh chém sắt "Tóm lại trong lòng nhi thần, cha đứng thứ nhất, khuyển tử đứng thứ hai, còn chuyện khác, có thể làm sẽ làm thật tốt, còn nếu như làm không được, vậy chỉ có thể bỏ cá giữ lại bàn tay gấu*."

(* xuất phát từ Đạo ẩm thực của Mạnh Tử.Mạnh Tử biểu đạt yêu cầu đối với mĩ thực, mĩ vị: Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng diệc ngã sở dục dã; nhị giả bất khả đắc kiêm, xả ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã.鱼, 我所欲也, 熊掌亦我所欲也; 二者不可得兼, 舍鱼而取熊掌者也. Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích; nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món bàn tay gấu(Mạnh Tử – Cáo Tử thượng 孟子 – 告子上: nhấn mạnh thời điểm không thể chọn được cả hai, chúng ta phải biết lựa chọn sao cho phù hợp) 

Triệu Cấu bị Triệu Viện từ chối khiến cho khí huyết dâng cao, vậy mà lại cẩu giảo Lữ Động Tân, bất thức hảo nhân tâm (*chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người), thật sự là khiến cho người ta phẫn nộ rồi. Lúc này ông vung mạnh tay áo, tức giận trở lại nội cung. 

(*câu thành ngữ này thường được người ta áp dụng cho nhiều tình huống mà những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại...)

Triệu Viện nhìn theo bóng lưng Triệu Cấu rời đi, thầm thở dài. 

Một bước này có thể nói là vô cùng nguy hiểm, nếu như lối suy nghĩ của Triệu Cấu, là theo hướng bản thân mình trọng tình cảm hiếu thuận, như vậy sẽ có lợi; nếu như là cảm thấy mình chưa đủ nghe lời phục tùng, vậy sẽ vô cùng không có lợi. 

Vốn là không cần mạo hiểm như vậy, hành động này không phù hợp với phong cách làm việc của mình. 

Nhưng mà người kia, đã thật sự có thể thay đổi suy nghĩ của mình.

Sau khi Triệu Cấu quay lại nội cung, ông có chút tức giận mà kể lại chuyện này cho Ngô hoàng hậu nghe, Ngô hoàng hậu thừa dịp nói: "Đứa nhỏ Viện Viện này từ nhỏ đã mềm lòng, hiện tại chống đối Quan gia hẳn là nóng lòng vì ái tử. Nếu đã như vậy, không bằng gả Lý Phượng Nương cho Ân Bình Quận Vương làm con dâu đi." 

Triệu Cấu gật đầu, ngay lập tức gọi Triệu Trác đến hỏi. 

Triệu Trác vừa nghe Triệu cấu muốn ném Lý Phượng Nương vào nhà mình, liền nhướng mày vui vẻ. Lời tiên đoán thần kỳ của Hoàng Phủ Thản y cũng biết, hiện tại Hoàng đế bỗng nhiên muốn đưa vị Hoàng hậu tương lai này cho mình, ý tứ như thế nào không cần nói cũng biết. 

Ngay khi Triệu Trác đang vô cùng sung sướng đáp lại cửa hôn sự này, Triệu cấu đột nhiên hỏi: "Trác nhi, trẫm chợt nhớ tới, có phải con nên về hỏi nhi tử của mình một tiếng thì tốt hơn không? Tuy rằng bây giờ còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến nó, cho nó biết mới tốt." 

Triệu Trác cười nói: "Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều là lời của mai mối, cha mẹ quyết định. Gia thất nhân phẩm của Lý cô nương đều tốt, khuyển tử nhất định sẽ thích."

Triệu Cấu nhưng có chút cố chấp: "Nếu như không thích?" 

Triệu Trác sững sờ, lập tức nói: "Bệ hạ ban tặng, nếu nó dám không thích, con đánh gãy chân nó!" 

Triệu Cấu hơi nhướng mày, âm thầm lắc đầu. Triệu Viện và Triệu Trác đều không phải là con ruột của mình, nếu như tương lai một trong hai đứa đứng lên cầm quyền, mình già rồi, chỉ sợ Triệu Trác này sẽ áp đặt một số chuyện mình không thích lên đầu mình. 

Thời điểm nghĩ tới đây, Triệu Cấu thở dài một hơi, nửa đời sau của mình, rốt cuộc là giao vào tay ai thì mới có thể bảo đảm đây? 

Thời điểm hồi cung, lại vòng qua hậu cung của Ngô hoàng hậu, nói: "Thược Phân*, trẫm biết rõ Trác nhi là do nàng nuôi lớn, nàng nói một câu công bằng xem, Viện Viện và nó, rốt cuộc là đứa nào khiến cho người ta an tâm hơn?"

(*Tên của Ngô hoàng hậu) 

Ngô hoàng hậu vừa định mở miệng, Triệu cấu lại nói: "Hôm nay, đại thần trong triều đều dâng sớ thỉnh cầu lập Tự, tuổi của trẫm cũng không còn ít nữa, phải nên cân nhắc chuyện này rồi. Chuyện này liên quan đến hưng vong của Đại Tống, cũng liên quan đến cuộc sống sau này của hai người chúng ta. Trẫm lại không có con, nàng còn trẻ, hiện tại tuổi chưa quá ba mươi, cuộc sống sau này còn rất dài, có thể trẫm sẽ đi trước nàng. Chuyện này đối với nàng mà nói lại càng quan trọng hơn, nghĩ kĩ rồi hẵn nói." 

Ngô hoàng hậu chậm rãi quỳ xuống, qua một lúc lâu mới nói: "Trác nhi là do thần thiếp nuôi lớn, tình cảm dĩ nhiên nhiều hơn một chút. Viện Viện chỉ ở chỗ của thiếp hơn nửa năm liền chuyển ra ngoài, về sau cũng ít lui tới, muốn nói có tình cảm nhất định là chưa đến mức đó. Trong lòng thần thiếp tự nhiên sẽ gần gũi với Trác nhi hơn một chút, phàm là việc gì cũng sẽ hướng về nó nhiều hơn. Nhưng nếu như hôm nay Điện hạ muốn hỏi đến chuyện đại sự này, thần thiếp cũng không dám bỏ tư tâm trong đó. Ân Bình Quận Vương năng lực có hạn, nếu như đăng cơ, cũng có thể bảo trụ giang sơn, nhưng háo sắc thiếu tình cảm, khó có thể bảo đảm trong tương lai không bị nữ nhân xúi giục làm ra những chuyện không nên làm. Phổ An Quận Vương ngoan ngoãn dễ bảo, trọng tình trọng nghĩa, lại có thể giữ mình trong sạch, chú trọng thanh danh, sau khi đăng vị nhất định không dám làm ra nửa chuyện trái đạo đức, nhưng trong tâm có chí lớn, khó có thể bảo đảm sẽ không muốn giành lại quê hương, lỡ như nó cho binh Bắc Phạt, rước lấy hiểm họa, chỉ sợ Bệ hạ và thần thiếp ngay cả chỗ lập thân* cũng không có. Bên trong vừa có lợi vừa có hại, thần thiếp không dám nói bừa, mong Bệ hạ cân nhắc." 

(*立身: Tạo dựng lấy cuộc sống cho mình)

Triệu Cấu nghe xong lời Ngô hoàng hậu nói, gật đầu thật sâu, câu trả lời của Ngô hoàng hậu đều nhắc đến những điểm mấu chốt. Nhưng Ngô hoàng hậu có điểm cố kỵ Triệu Viện, Triệu Cấu chợt nhớ tới những lời Triệu Viện nói ra khi cự tuyệt mình: "Nguyện không muốn thiên hạ, chỉ hy vọng người bên cạnh mình trôi qua hạnh phúc vui vẻ." 

Thời điểm nghe thấy lời này, cảm giác đầu tiên chính là phẫn nộ, nhưng bây giờ tỉnh táo lại nghĩ kỹ một chút, chẳng phải người như vậy không phải là người mình mong muốn sao? Hiếu thuận, nghe lời, có tài năng, cũng có giới hạn nhất định cùng kiên trì, kỳ thật là người thích hợp nhất để chọn. 

Về phần tương lai nó lên nắm quyền, nếu như làm việc không thuận theo ý mình, chỉ cần lấy tình cảm cha con để áp chế nó, nhất định sẽ khuất phục! Không phải là "Nguyện không muốn thiên hạ, cũng muốn cha cùng khuyển tử được vui vẻ sao?" 

Nghĩ đến đây, Triệu cấu nhếch miệng mỉm cười, đã quyết định chủ ý.

Sau khi ông đã có quyết định, lại tìm đến Tể tướng cùng Xu mật thương nghị chuyện này, tất cả mọi người đều nói Triệu Viện nhân hậu, năm đó vì nước trừ gian lại có trí tuệ, là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Hôn sự của Lý Phượng Nương ngược lại đã định ra rồi, Triệu Trác như thế nào cũng không nghĩ tới, rõ ràng chính mình có được vị quốc mẫu tương lai này, nhưng vì cái gì Triệu Cấu lại ngày càng gần gũi với Triệu Viện.

Vài ngày sau, Tiêu Sơn dẫn Lý Phượng Nương rời khỏi Lâm An, mặc dù không nói rõ việc hôn sự đã định ra, nhưng Triệu Cấu lại bảo hắn mang thư về cho Lý Đạo, để Lý Đạo khi nào rảnh rỗi thì dẫn theo phu nhân đến Lâm An một chuyến, lời này đã thể hiện rất rõ ràng. 

Tiêu Sơn có chút bận tậm, cho rằng Triệu Cấu đã gả Lý Phượng Nương cho Triệu Du rồi, Triệu Viện nghe thấy Tiêu Sơn lo lắng thì chỉ mỉm cười lắc đầu: "Không phải cho Du nhi." 

Hắn có chút lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc Triệu Viện trở thành Hoàng Tự, nhưng Triệu Viện căn bản không để bụng.

Tiêu Sơn cũng không tiện hỏi nhiều. 

Thẳng đến khi Tiêu Sơn trở lại Ngạc Châu, Lý Đạo lại dẫn phu nhân đến Lâm An, qua nửa năm, mới nhận được công văn mới nhất gửi từ Lâm An —— Phổ An Quận Vương Triệu Viện được lập làm Hoàng tử, phong Kiến Vương, đổi tên thành Vĩ. Ân Bình Quận Vương đưa ra khỏi Lâm An, cho làm Khai phủ nghi đồng tam ti, Phán đại tông chính sự, được xem là Hoàng chất (*cháu của vua).

Giao tranh giữa hai phủ, cứ như vậy hạ màn. 

Triệu Viện được lập làm Hoàng tử, mặc dù không phong làm Thái tử, nhưng Triệu Cấu cũng chỉ thừa nhận dưỡng tử này là con của mình, vị trí Hoàng Tự, tất cả đã kết thúc. 

Khi Tiêu Sơn nhìn thấy triều đình gửi xuống công văn, dựa theo lệ cũ, tất cả người trong quân đều quay về Bắc dập đầu, chúc mừng Triệu Viện từ xa.

Mấy ngày vừa qua, ánh dương trên trời vô cùng gay gắt, đã hai tháng mà chưa từng rơi xuống một giọt mưa, mặt đất nứt ra từng lỗ hổng.

Rồi trong lúc mọi người đang quỳ lạy chúc mừng, phía chân trời truyền đến tiếng sấm rền, từng tia chớp như muốn phá vỡ bầu trời, hạt mưa to lập tức trút xuống. 

Có lẽ, đối với Tiêu Sơn mà nói, bản thân đi đến Nam Tống, đã qua một khoảng thời gian rất dài. 

Nhưng mà nhân sinh của hắn, cùng với nhân sinh của Triệu Viện, bây giờ mới bắt đầu.

HOÀN QUYỂN 2  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play