Đông tháng mười hai, Tiêu Sơn lên đường, lần này là hắn thay Lý Đạo hồi kinh, cũng không cần mang theo nhiều người, chỉ dẫn theo hai thân binh. Ngược lại, Lý Phượng Nương mới bảy tuổi thì còn mang nhiều người hơn, một bà vú, hai nha hoàn, hai đầy tớ, còn có mã phu, thị vệ chuyên bảo vệ an toàn cho Lý Phượng Nương, cùng với một quản sự, trọn vẹn hơn mười lăm người.
Lý Phượng Nương ngồi trong xe ngựa, thời điểm còn ở trong Ngạc Châu thì còn coi như thành thật, mới vừa ra khỏi thành thì cái này muốn xem, cái kia cũng muốn xem, Tiêu Sơn không cho phép tùy ý dừng lại giữa đường, Lý Phượng Nương liền ra sức gào khóc, lại vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, cả ngày không thèm để ý tới người khác.
Đương nhiên Tiêu Sơn không có khả năng dây dưa với một tiểu cô nương bảy tuổi, chỉ có thể phái người nhờ vả quản sự, để cho nàng chịu trách nhiệm đi dỗ dành vị tiểu thư xinh xắn này, mặc kệ nó khóc lóc như thế nào đi nữa, cũng không thể nào dừng lại ở đường làm chậm trễ thời gian
Một mình Tiêu Sơn vốn chỉ mất ba bốn ngày cưỡi ngựa đã có thể tới Lâm An, nhưng bởi vì lần này mang theo một vị tiểu thư, cùng mấy nha hoàn hạ nhân bà vú của tiểu thư này, khoảng hơn mười ngày mới đến được Lâm An.
Thời điểm đến Lâm An, cách tết âm lịch không còn xa, ước chừng ba bốn ngày, may mắn không lỡ mất lễ lớn trong triều.
Ba bốn ngày nay ở Lâm An đều có tuyết rơi, thời điểm Tiêu Sơn đến nơi thì tuyết đã bắt đầu ngừng, mái hiên dọc đường đều phủ một tầng tuyết, dưới mái hiên cũng là lớp băng thật dài, Lý Phượng Nương duỗi bàn tay nhỏ bé hé rèm xe nhìn ra bên ngoài, trong mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ, nhưng chỉ nhìn trong chốc lát, đã bĩu bĩu môi: "Lâm An cũng chả có gì đặc biệt, chỉ có thế mà thôi!"
Quản sự cười cười nhìn Lý Phượng Nương, lại chuyển hướng đề tài, Tiêu Sơn thầm lắc đầu. Đều nói tam tuế khán đại*, Lý Phượng Nương tuổi còn nhỏ như vậy mà đã ngang ngược kiêu ngạo trong mắt không coi ai ra gì, sau khi lớn lên sẽ trở thành người đàn bà đanh đá xem ra sử sách cũng không hoàn toàn nói ngoa.
(*dựa vào tính cách của trẻ lúc lên ba có thể thấy được tâm tính nó lúc trưởng thành)
Một đoàn người sau khi vòng vèo qua mấy con đường của thành Lâm An, Tiêu Sơn liền dẫn nhóm người Lý Phượng Nương đến một khách điếm lớn nhất trong thành để nghỉ ngơi, chờ cho mình xong xuôi công vụ lại dẫn Lý Phượng Nương đi du ngoạn, bởi vì Lý Phượng Nương khóc lóc, Tiêu Sơn lại để hai thân binh của mình ở lại, để bọn họ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Lý Phượng Nương.
Sau khi thu xếp cho Lý Phượng Nương xong, Tiêu Sơn mới dựng thẳng cổ áo, hít một hơi thật sâu, đi về phía Vương phủ của Phổ An Quận Vương.
Tiêu Sơn ở thành Lâm An khoảng hai năm, đường đi ngõ ngách đều đã quen thuộc, cho dù mấy ngày trước tuyết rơi nhiều; bởi vì gần đến cuối năm, thuyền chở hàng tấp nập xuôi ngược trên sông, bên đường có rất nhiều ăn mày quần áo rách rưới cùng những túp lều tạm bợ, hắn đi dọc theo con sông chảy xuyên qua thành, sau đó chuyển qua một ngõ nhỏ, tiếp theo đã đến con đường ngay cổng sau của Vương phủ.
Thời điểm đứng đợi trước cổng, Tiêu Sơn tự hỏi mình: Mình tới đây làm gì? Nếu như lát nữa y hỏi mình... mình phải trả lời làm sao?
Hắn đi tới đi lui trước cửa, nơi đây đã được người hầu trong Vương phủ quét dọn qua, mặt đường sạch sẽ, tuyết đọng đều tập trung ở hai bên, chỉ còn sót lại ít tuyết trắng trong khe đá lát đường.
Thời điểm hắn còn đi lòng vòng ở phía sau, cửa phát ra một tiếng "két", hai cánh cửa màu xanh bị người từ phía trong đẩy ra, người bên kia Tiêu Sơn có quen, chính là lúc mình còn ở Vương phủ năm đó, Triệu Viện bị mình làm cho bệnh, cung nữ đã từng chăm sóc Triệu Viện - Tạ Nghi.
Tạ Nghi mặc một áo ngắn* màu hồng phấn, bên dưới là chân váy màu nâu đậm, lộ ra dáng người yểu điệu, nàng nhìn thấy Tiêu Sơn thì lấy làm kinh hãi, sau khi làm một cái vạn phúc thì hỏi: "Tiêu tướng quân, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tiêu Sơn chắp tay đáp lễ, nói: "Là chuẩn bị tới gặp Điện hạ, ở gần đây, nên thuận tiện ghé qua."
Trên mặt Tạ Nghi lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, nói: "Mấy ngày nay Điện hạ nhắc ngươi mãi, nếu như người biết ngươi đến rồi, nhất định sẽ vui mừng! Tướng quân mời theo nô tỳ."
Tiêu Sơn liền theo sau Tạ Nghi, nhìn thấy dáng vẻ thướt tha của nàng, không khỏi nhớ tới mười nữ nhân Triệu Cấu ban tặng cho Triệu Viện, hắn cỡ nào muốn hỏi một câu, Triệu Viện có từng ngủ với những nữ nhân kia hay không, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào bụng -- hỏi thăm cung nữ về chuyện chăn gối của Triệu Viện, thật sự không ổn.
Mấy năm qua Tạ Nghi vẫn luôn ở lại Vương phủ, Vương phủ đã trải qua rất nhiều biến cố, so sánh với một loạt cung nữ trong quý phủ Triệu Viện, địa vị có vẻ đặc biệt hơn, nàng dẫn theo Tiêu Sơn thẳng một đường đi tới, đụng phải một vài nữ tử xinh đẹp xa lạ, cũng chỉ đi lên chào hỏi nàng, không có người dám hỏi Tạ Nghi người bên cạnh rốt cuộc là ai, chứ đừng nói là ngăn lại.
Lần này tới Vương phủ, Tiêu Sơn thấy bên trong có rất nhiều gương mặt mới, hẳn là nữ nhân Triệu Cấu ban tặng.
Hắn cảm thấy có chút buồn vô cớ, nhưng lại không dám nhìn nhiều, chỉ đi theo Tạ Nghi giữ một khoảng cách thích hợp.
Đi không lâu, liền tới võ trường năm đó, chỗ này vẫn giống như trước kia, một chút cũng không thay đổi, trên võ đài cũng không có tuyết đọng, bia ngắm vẫn còn ghim hai mũi tên lông vũ, chắc là Triệu Viện vừa mới luyện xong.
Đi xuyên qua võ trường, lại đến chỗ ngủ mà năm đó Tiêu Sơn vừa mới vào Vương phủ, ngay sau đó là đến thư phòng Triệu Viện.
Thị vệ canh giữ bên ngoài là bằng hữu cũ của Tiêu Sơn, thời điểm tìm gian tế của Tần Cối lúc trước, là người đầu tiên được hắn cho là nhân vật có thể tin tưởng, Trương Miểu -chất nhi (*cháu) của Trương Tuấn.
Ngày đó, lúc mới đầu hắn chọn ra được hai người tuyệt đối đáng tin cậy, người thứ nhất là Dư Mạc, người còn lại chính là vị Trương Miểu này.
Mấy năm trôi qua, Dư Mạc đã trở thành thân tín của Triệu Viện, lại còn tham dự ám sát Tần Cối, lập nhiều công lao, được Triệu Viện đề cử trước triều, làm ĐỘi tướng của Điện tiền ty. Mà Trương Miểu kia, thích khoe khoang lại kiêu ngạo, hiện tại vẫn làm một thị vệ bình thường trong quý phủ của Triệu Viện, cũng không được đề bạt gì.
Trương Miểu thấy Tiêu Sơn đi đến, liền cười cười chào hỏi hắn, sau đó chuẩn bị đi vào thông báo. Không chờ Tiêu Sơn trả lời, Tạ Nghi đã đi qua cười nói với Trương Miểu: "Trương đại ca, cho Điện hạ một cái kinh hỉ (*kinh ngạc vui mừng) không phải càng tốt sao?"
Trương Miểu liền cười nói: "Được, tỷ tỷ nói thế nào, chúng ta liền làm thế ấy!"
Cái này ngược lại là khiến cho Tiêu Sơn sững sờ, hắn không rõ lắm vào lúc nào, thị vệ của Triệu Viện đã có thái độ cung kính với một cung nữ bình thường như vậy rồi.
Tuy rằng hắn âm thầm nghi hoặc, nhưng dù sao Tạ Nghi cũng là có ý tốt, liền nhìn nàng gật đầu mỉm cười, đi thẳng vào thư phòng Triệu Viện.
Lúc này đang là buổi sáng, ánh dương xuyên qua song cửa tà tà chiếu vào phòng, khiến bên trong hiện lên những bóng mờ, bố trí bên trong thư phòng ngược lại không có điểm thay đổi, thậm chí ngay cả Tú Châu cũng giống hệt nơi này. Trên bàn gỗ khắc hoa màu đỏ thẫm bày một cái gác bút, trên khung treo ngược là một hàng bút lông, thái giám Cam Biện đang ở bên cạnh mài mực cho Triệu Viện, mà Triệu Viện mặc trên người là một cái áo bào cổ tròn màu xanh nhạt, chỗ cổ áo trễ xuống để lộ ra trung y màu trắng bên trong, bên ngoài là áo trấn thủ* làm bằng lông bạch hồ, đang ngồi trước bàn cúi đầu đọc sách, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
(*坎肩 khảm kiên: áo bông ngắn đến thắt lưng, không có tay, may chần, mặc bó sát vào người.
Bên trong yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng chim chóc ríu rít không ngừng bên khoảnh sân ngoài cửa sổ, cùng với chậu than trong phòng, thỉnh thoảng phát ra tiếng "tí tách".
Một bức tranh tĩnh lặng đọc sách bên song cửa.
Tiêu Sơn mới cất bước vào trong, đã nghe được tiếng của Triệu Viện.
Triệu Viện không ngẩng đầu, chỉ là giọng nói phát ra có chút nghiêm nghị: "Không phải nói là không cho bất luận người nào vào phòng hay sao? Tự mình đi lĩnh phạt đi."
Tiêu Sơn sừng sờ, sau đó khẽ khục một tiếng.
Triệu Viện đột nhiên ngẩng đầu, nhất thời ngây ngẩn, quyển sách trên tay rơi xuống mặt bàn lúc nào cũng không biết.
Tiêu Sơn cười nhẹ một tiếng, nói: "Không biết quấy rầy Bệ hạ đọc sách, là tội gì, phải bị phạt như thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT