Tiêu Sơn cùng Ngu Doãn Văn hai mặt nhìn nhau, đại danh của Liễu Vĩnh đã sớm lan rộng, ngay cả người "xuyên việt" như Tiêu Sơn cũng biết ca từ này là do Liễu Vĩnh – Bắc Tống viết, hai vị võ tướng Chu Hoành Kim Thắng ít đọc sách cũng vô cùng kinh ngạc với câu hỏi của Nhan Lượng – bộ dạng vừa nhìn chính là người đọc sách này, Chu Hoành nói: "Là do Liễu Tam Biến của triều ta làm. Nhìn Nhan Lượng huynh là người đọc sách, sao ngay cả điều này cũng không biết?" 

Nhan Lượng vốn đang mỉm cười, nghe thấy lời chất vấn, trong ánh mắt bắn ra một tia hung bạo, nhưng chỉ là thoáng qua liền biến mất, nói: "Tiểu đệ... a, chỉ trau dồi kinh văn, thi từ ca phú (*thơ ca) lại không thành thạo, nên không biết được điều này."

Ba người Chu Hoành Kim Thắng và Tiêu Sơn, đều không phải người đọc sách, nghe lời giải thích này cũng bình thường trở lại, chỉ có Ngu Doãn Văn rũ mắt, sắc mặt nhưng lại có chút ngưng trọng. Sau khi cùng đám người uống hai chén, Nhan Lượng lại hỏi: "Nhìn bộ dạng mấy vị, dường như là binh tướng của Trấn Giang phủ, nghe nói gần đây Thiệu thống chế của Trấn Giang phủ đang bình định phản loạn, mấy vị hẳn là công thần (*người có nhiều công lao) đi?"

Chu Hoành vừa muốn mở miệng, Ngu Doãn Văn bỗng nhiên nói: "Chúng ta là đều là loại vô danh tiểu tốt, chuyện của triều đình cũng không hiểu gì. Hôm nay ra ngoài uống rượu, chỉ bàn chuyện phong nguyệt, không nói quốc sự. Chỉ uống rượu cũng không quá thú vị, nếu Nhan huynh là người đọc sách, không bằng trao đổi văn chương, như thế nào?" 

Nhan Lượng vui vẻ gật đầu, Tiêu Sơn lại thầm kêu khổ, chẳng lẽ bản thân lại phải đạo văn sao? những bài văn có thể đạo đã dùng hơn phân nửa, Tô Đông Pha chính là không dùng được nữa, chỉ còn lại đám người Tân Khí Tật, Văn Thiên Tường là có thể lấy dùng a. 

Chu Hoàng Kim Thắng nhưng lại nói: "Mấy người chúng ta không biết gì, đại ca đừng để chúng ta làm xấu mặt!"

Tiêu Sơn cũng đang chuẩn bị phản đối, để cho Ngu Doãn Văn đừng chơi đùa kiểu này, hắn vừa muốn mở miệng, nhưng lại thấy Ngu Doãn Văn nhìn mình khẽ lắc đầu, lời đến khóe miệng liền nuốt vào, gật đầu nói: "Nếu như đại ca đã thích, chúng ta liền bồi một chút đi!" 

Ngu Doãn Văn cười nói: "Ta trước, mỗi người một câu, làm thơ bảo tháp, làm không được phạt rượu!"

Ba người Tiêu Sơn, Chu Hoành Kim Thắng, tuy rằng không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết thơ bảo tháp (1) là gì, dù có kém cũng không sợ mất mặt, chỉ có Nhan Lượng là lộ ra vẻ mặt mờ mịt. 

Ngu Doãn Văn mở miệng: "Sơn", nói xong câu này, liền nhìn về phía Nhan Lượng. 

Nhan Lượng liền mở quạt, làm bộ phẩy hai cái, nói: "Thủy!" 

Ba người Tiêu, Chu, Kim nhìn Nhan Lượng giống như nhìn người từ hành tinh khác đến. Ngu Doãn Văn cười nói: "Cái này là thơ bảo tháp, câu dưới so với câu trên nhiều hơn một chữ, Nhan Huynh phải đối hai chữ a."

Trong mắt Nhan Lượng lóe lên một tia không vui, cách một lúc, nói: "Ánh thủy."

Tiêu Sơn đỡ trán (*bất đắc dĩ), hắn không rõ vì cái gì Ngu Doãn Văn muốn trêu đùa Nhan Lượng, nhưng nhất định là có nguyên nhân. Chu Hoành vội vàng giải thích: "Câu dưới phải là song tự, ngươi nên nói bốn chữ, dưới nữa chính là tam tam, tứ tứ, mãi cho đến khi bảy chữ xem như hoàn tất. Nhan huynh, ngươi... thật sự là người đọc sách sao?" 

Nhan Lượng nói: "Không am hiểu thơ ca, ta trực tiếp uống rượu là được rồi!" Nói xong, liền cầm lên bầu rượu trên bàn, một ngụm cạn sạch, vô cùng hào sảng.

Ngu Doãn Văn nhìn về phía Tiêu Sơn, Tiêu Sơn thuận miệng nói: "Phiên giang, đảo hải." (*Vượt sông, lấp biển.) 

Hai người Chu Hoành Kim Thắng đều lên tiếng tán thưởng, dù sao Tiêu Sơn chỉ cần có thể nói ra đã là không tệ rồi, cũng không quản xuôi hay không xuôi, cùng vần hay không cùng vần. Sau khi hai người trầm trồ khen ngợi, cũng liền kẹt cứng, căn bản không tiếp được, liền nói: "Chúng ta uống rượu, hặc hặc, chúng ta uống rượu!" 

Ngu Doãn Văn tiếp tục nói: "Nhược ngọc trâm, tự trường kiếm." (*Ngọc trâm mềm yếu, giống như trường kiếm.)

Nhan Lượng nói: "Thứ phá thương khung, huy đoạn Trường Giang." (*Đâm thủng bầu trời, chặt đứt Trường Giang.)

Tiêu Sơn nhịn không được xen vào: "Không cùng vần." Nhan Lượng bỗng nhiên đứng lên, trợn mắt nhìn mấy người, Ngu Doãn Văn cũng không để ý tới y, chỉ nói: "Được rồi, Nhan huynh giỏi kinh văn, không biết có nghe qua Cổ chi dục minh minh đức ư thiên hạ giả, tiên trị kì quốc; Dục trị kì quốc giả, tiên tề kì gia; Dục tề kì gia giả, tiên tu kì thân?" 

(*Còn có ba câu nữa là Dục tu kì thân giả, tiên chính kì tâm;Dục chính kì tâm giả, tiên thành kì ý;Dục thành kì ý giả, tiên trí kì tri, trí tri tại cách vật.

Điều mong muốn của người xưa là làm tỏ đức sáng trong thiên hạ, do vậy trước tiên họ phải lo liệu, sắp xếp nước mình (trị quốc); muốn trị quốc, trước hết phải sửa sang, sắp đặt nhà mình (tề gia); muốn tề gia, trước hết phải hàm dưỡng và rèn luyện bản thân (tu thân) muốn tu thân, trước hết phải giữ cho lòng mình ngay thẳng (chính tâm);

muốn chính tâm, trước hết phải chân thật với điều mình nghĩ (thành ý); muốn thành ý, trước hết phải suy xét đến cùng những điều mình biết (trí tri); mà sự hiểu biết căn kẻ nằm ổ chỗ nghiên cứu, xem xét sự vật đến cùng. cop từ cohavan.com.)

Lần này, hai người Chu Hoành Kim Thắng triệt để không hiểu Ngu Doãn Văn đang nói đến cái gì. Câu này là danh ngôn hậu thế về việc tu thân – tề gia – trị quốc – bình thiên hạ, trích từ 《Đại học 》*, nhưng hiện tại, Chu Hi**, người đã phát triển học thuyết của hai huynh đệ Trình Thị thành bộ 《 Lễ ký》*** trong hậu thế (*thời đại sau này), khiến cho nó được truyền bá rộng rãi, trở thành sách học bắt buộc của tất cả già trẻ gái trai, vẫn đang là một đứa trẻ còn hôi sữa; người bình thường thật đúng là không thể nào biết được câu này.

(*Sách Đại Học là một thiên trong bộ "Lễ Ký" do học trò của Đức Khổng Tử là ông Tăng Tử 曾子, tự Tử Dư, tên thật là Tăng Sâm 曾参 (505 – 435 TCN) truyền lại.)

(**Chu Hi: Ông là người đã phát triển học thuyết lí – khí của Trình Hạo và Trình Di, đã đưa lí học lên thành một hệ thống duy tâm khách quan hoàn chỉnh, được gọi là Trình Chu lí học.)

(***Kinh Lễ hay còn gọi là Lễ ký (tiếng Trung: 禮記 Lǐ Jì) là một quyển trong bộ Ngũ Kinh của Khổng Tử, tương truyền do các môn đệ của Khổng Tử thời Chiến quốc viết, ghi chép các lễ nghi thời trước.Lễ ký cùng với Chu lễ và Nghi lễ được gọi chung là Tam lễ.)

Nhan Lượng sờ sờ bên hông, nhìn chằm chằm vào Ngu Doãn Văn nói: "Không biết! Ngươi muốn thế nào?"

Tiêu Sơn nhìn thấy bên hông Nhan Lượng hơi lộ ra, tay của y để lên, lại càng nhìn thấy rõ, hiển nhiên là chuôi của một món binh khí, vội vàng hòa giải: "Đại ca, huynh uống nhiều quá rồi! Cũng không phải là khoa cử, khảo giáo chương cú* Đại học để làm gì?"

(* "Chương" 章 là một phần đoạn trong thơ văn có ý nghĩa trọn vẹn. "Cú" 句 là một câu. Phân tích chương tiết và câu viết trong văn tự.)

Ngu Doãn Văn cười ha ha một tiếng, hai người Chu Kim lần nữa mời Nhan Lượng ngồi xuống, Nhan Lượng nhưng lại hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Đợi đến khi Nhan Lượng đi khỏi, ba người trách cứ Ngu Doãn Văn: "Y thích giả làm người đọc sách cũng không phải tội lỗi gì, đại ca huynh có cần cay nghiệt vậy không?" 

Ngu Doãn Văn cũng không trả lời, chỉ nói: "Tiêu Sơn, giơ tay đệ ra cho ta coi một chút!" 

Tiêu Sơn nghe lời giơ tay ra, phía trên che kín bởi vết chai, đặc biệt là ở gan bàn tay, lại càng nhiều lớp đan xen, vừa nhìn đã biết là quanh năm cầm vũ khí. Ngu Doãn Văn giơ tay Tiêu Sơn lên, nói với hai người Chu Hoành Kim Thắng: "Hai đệ nhìn, Nhan Lượng vừa rồi, tay nắm quạt của y giống bàn tay này như đúc!" 

Ba người sững sờ, Tiêu Sơn lập tức nhớ lại một chuyện, nói: "Y có chút kỳ quái, vừa nãy lúc xoay người, ta thấy chỗ không có mũ che đằng sau đầu dường như là da xanh, y là... cạo đầu?" 

Hai người Chu Hoành Kim Thắng ngẩn ngơ, Ngu Doãn Văn thản nhiên nói: "Ngay cả ba vị Tướng quân đều biết đại danh của Liễu Tam Biến, Nhan Lượng nhìn bộ dạng như là kẻ đọc sách, như thế nào không biết? Y nói mình giỏi kinh văn, ta tùy tiện hỏi y nhưng y lại thẹn quá hóa giận, nếu như một người đọc sách gặp phải tình huống này, phần lớn là ngồi xuống nghiên cứu thảo luận chứ? Ta thấy, y căn bản không phải người Trấn Giang phủ, chỉ sợ là tới từ phương Bắc!" 

Tiêu Sơn được Ngu Doãn Văn nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên nhận ra cảm giác bất an lúc trước là từ đâu mà có. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: "Nhan Lượng, Nhan Lượng, tên gọi này, thật là lạ! Hương quế ba thu, hoa sen mười dặm..." 

Thời điểm nói đến đây, trong lòng Tiêu Sơn giống như được cái gì đó rọi sáng, hắn nhớ rõ, tương truyền nguyên nhân Hải Lăng Vương – Hoàn Nhan Lượng của Kim quốc xâm lược phía Nam, chính là nghe thấy bài ca này của Liễu Vĩnh mà sinh lòng hâm mộ, muốn tới xâm chiếm nơi phồn hoa ở phương Nam này, Tiêu Sơn thốt ra: "Hoàn Nhan Lượng?!" 

Ba chữ Hoàn Nhan Lượng vừa thốt ra khỏi miệng, Chu Hoành Kim Thắng đều lấy làm kinh hãi, ngay cả Ngu Doãn văn cũng hết sức kinh ngạc, Chu Hoành nói: "Hiền đệ, sao đệ lại biết tên y? Hai nước Tống Kim đã nghị hòa, làm sao hoàng tử nước Kim lại chạy đến nơi đây? Là có ý đồ gì?"

Ngu Doãn Văn nói: "Cũng không nhất định là có ý đồ, tới đây du ngoạn cũng không chừng!" Lời y nói còn chưa xong, Tiêu Sơn đã nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn thầm nghĩ: Nếu vừa rồi thật sự là Hoàn Nhan Lượng, vậy cũng không cần đợi đến 《Trận Thái Thạch Qua Châu 》 rồi, kết liễu y ngay bây giờ! Tránh cho tương lai y dẫn trăm vạn binh làm loạn!

Ba người thấy Tiêu Sơn xông ra khỏi phòng, đều vội vàng đuổi theo, Ngu Doãn Văn ném một thỏi bạc xem như tiền thưởng, cũng đi theo ra ngoài. 

Tiêu Sơn đi qua gian bên cạnh nhìn trước, quả nhiên đã không còn ai, hắn lao ra khỏi ngõa xá, chỉ thấy người trên đường đã không còn nhiều lắm, thưa thớt vài người, bán hàng rong đã thu doạn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Tại cuối phố, quả nhiên nhìn thấy Nhan Lượng khoác áo choàng xanh nhạt, đang rảo bước rời đi. 

Tiêu Sơn cảm thấy gặp được Hoàn Nhan Lượng ở chỗ này không khỏi quá mức trùng hợp, hắn cũng không quá chắc chắn người này có phải Hoàn Nhan Lượng hay không, liền đuổi theo, ở sau lưng hô lên: "Hoàn Nhan Lượng!"

Bước chân Nhan Lượng đột nhiên ngừng lại, quay đầu, vừa nhìn thấy Tiêu Sơn, lập tức sắc mặt đại biến, quay đầu bỏ chạy. Tiêu Sơn liền biết mình đã đoán đúng, mau chóng đuổi theo, Hoàn Nhan Lượng quanh năm luyện võ, bước chân nhanh nhẹn, thể lực cũng tốt, Tiêu Sơn một đường đuổi theo, ba người Chu Hoành Kim Thắng cùng Ngu Doãn Văn gắt gao bám theo, ban đầu, hai người Chu Hoành Kim Thắng còn có thể đuổi kịp, sau khi chạy được nửa cái thành, hai người liền mệt đến thở phì phò, chỉ có Ngu Doãn Văn dường như không mệt mỏi chút nào, chạy sau Tiêu Sơn, đuổi theo Hoàn Nhan Lượng.

Hoàn Nhan Lượng chạy đến một hẻm nhỏ, bỗng nhiên dừng lại bên ngoài một phủ viện, y quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tiêu Sơn đã đến ngay sau, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn gì?" 

Tiêu Sơn căn bản không nói nhảm cùng y, bắt được một con cá lớn đơn thân độc mã như vậy chính là cơ hội ngàn năm có một, hắn rút ra thiết kiếm bên hông, không nhiều lời liền chém về phía Hoàn Nhan Lượng. 

Hoàn Nhan Lượng hừ một tiếng, nói: "Không biết lượng sức mình!" Nói xong liền tay không tiến lên, muốn tranh đấu cùng Tiêu Sơn, nào có thể đoán được chưa tới gần, đã cảm thấy một cơn gió lạnh đánh tới trước mặt, thiết kiếm trong tay Tiêu Sơn lóe sáng, nhằm vào đầu của Hoàn Nhan Lượng.

Hoàn Nhan Lượng rụt đầu lại, một kích của Tiêu Sơn không chém trúng, nhưng lại khiến cho khăn tiêu dao trên đầu y rớt xuống, chỉ thấy đầu Hoàn Nhan Lượng nhẵn bóng, trán cạo sạch, ở sau gáy còn để lại một bím tóc nhỏ. Tiêu Sơn vốn cảm thấy dung mạo của Hoàn Nhan Lượng tuấn tú, nhưng lúc này trên đầu không có khăn tiêu dao che lại, dung mạo tuấn tú thoáng cái xấu đi rất nhiều, nhìn thấy kiểu tóc này, hai người Tiêu, Ngu biết rõ, đây chính là hoàng thất người Kim thứ thiệt không sai! 

Hoàn Nhan Lượng thấy Tiêu Sơn tấn công hung mãnh, không dám khinh địch nữa, thời điểm y ra ngoài cũng không mang theo bất kỳ thứ gì, chỉ trọn vẹn có một chủy thủ phòng thân, lúc này rút chủy thủ bên hông ra, Tiêu Sơn thấy trên thanh thủy chủ mơ hồ có màu xanh, liền biết có độc, không dám tùy tiện tiến lên. 

Hoàn Nhan Lượng nổi giận nói: "Hai người cái ngươi là thứ gì? Bổn vương tới Giang Nam du ngoạn, cũng dám có tâm mưu hại? Triệu Cấu còn phải xưng thần, các ngươi còn không mau quỳ xuống!" 

Tiêu Sơn xì một tiếng khinh miệt, lần nữa vung kiếm, hai năm qua, kể từ khi hắn biết rõ tầm quan trọng của võ nghệ trong thời đại vũ khí lạnh, liền một ngày cũng không quên luyện võ, theo độ tuổi tăng dần, sức lực cũng biến lớn, một bộ kiếm pháp thông thường cũng được hắn dùng với tốc độ chóng mặt, Hoàn Nhan Lượng mấy lần gặp nguy hiểm, thủy chủ cũng không có đất dụng võ, chỉ có thể bốn phía tránh né, chân vừa nhảy lên, tránh được một kiếm của Tiêu Sơn, cổ tay khẽ chuyển, hàn quang chợt lóe, rồi lại chém đứt một nhánh cây to bằng miệng chén, nắm vào trong tay, sử dụng như trường côn.

Hắn không dùng côn còn đỡ, mới vừa có côn, ngay cả Ngu Doãn Văn cũng nhịn không được sợ hãi than một tiếng, không vì cái gì khác, là do Hoàn Nhan Lượng vậy mà dùng côn pháp của Thái tổ*. Triệu Khuông Dận dùng võ lập nước, một bộ côn pháp cùng một bộ Thái Tổ trường quyền, côn sắt ngược lại ít dùng, nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hải Lăng Vương của Kim quốc, vậy mà dùng côn pháp của Thiệu thái tổ lâm trận.

(*Một trong hai bộ võ của Tống Thái Tổ – tên thật là Triệu Khuông Dận.

Ngu Doãn Văn ra ngoài tay không, lúc này nhìn thấy tiêu sơn và Hoàn Nhan Lượng bất phân thắng bại, trong lòng sốt ruột, muốn đi qua hỗ trợ, nhưng căn bản không chen lọt, y ngẩng đầu, nhìn thấy nơi này cách Trấn Giang phủ không xa, trực tiếp chạy thẳng đến phủ nha, muốn tìm phủ doãn Trấn Giang đến hỗ trợ. 

Tiêu Sơn cùng Hoàn Nhan Lượng tranh đấu một hồi, không khỏi cảm thấy giật mình. Người Kim luôn cưỡi ngựa bắn cung đã giỏi, võ nghệ của Hoàn Nhan Lượng dường như lại càng cường hãn hơn, bình thường ở trong quân, ít nhất còn có thể lấy một địch năm, hiện tại không làm gì được một Hoàn Nhan Lượng. Tâm vừa động, kiếm trong tay bỗng nhiên chém ngang, cũng không phải tấn công vào chỗ hiểm của Hoàn Nhan Lượng, mà là hướng về côn gỗ trên tay y. 

Lá cây trên côn gỗ đã sớm bị gọt sạch trong lúc đánh nhau, lúc này Tiêu Sơn dùng hai tay cầm kiếm, dùng sức bổ, Hoàn Nhan Lượng nhưng lại không kịp ứng biến, côn gỗ va chạm với thiết kiếm của Tiêu Sơn, "rắc" một tiếng, côn gỗ trong tay Hoàn Nhan Lượng bị chém thành hai nửa.

Nhưng vào lúc này, Ngu Doãn Văn đã dẫn theo binh sĩ phủ nha đến nơi, trong tay Ngu Doãn Văn cầm cung, giương cung lắp tên, vèo một tiếng bay về phía Hoàn Nhan LƯợng, Hoàn Nhan Lượng lách mình, lại bị thiết kiếm của Tiêu Sơn chặn đường đi, "phập" một tiếng, mũi tên của Ngu Doãn Văn cắm vào đùi của Hoàn Nhan Lương, Hoàn Nhan Lượng đứng không vững, ngã nhào xuống đất, Tiêu Sơn bước qua, đang muốn giơ kiếm chém xuống, chặt đầu của tên đầu sỏ tương lai xâm chiếm phía Nam này, kiếm vừa giơ lên không trung chợt nghe phía sau vang lên một tiếng gầm: "Dừng tay!"

Tiêu Sơn phân tâm, kiếm trong tay chậm nửa giây, Hoàn Nhan Lượng liền lăn khỏi chỗ, đã tránh thoát một kiếm.

Binh vệ phủ nha chung quanh, bao vây Hoàn Nhan Lượng, đốt đuốc, chiếu sáng cả bốn phía. 

Tiêu Sơn quay đầu lại, nhìn thấy sau lưng mình là Phủ doãn đại nhân của Trấn Giang phủ, dáng người gầy gò mặc bộ quan bào màu đỏ, mũ cũng không đội, chắc là vội vàng chạy tới. Tiếng hô "dừng tay!" vừa rồi, chính là của vị Phủ doãn đại nhân này. 

Phủ doãn quát Tiêu Sơn ngừng lại, bước nhanh về phía trước, nâng Hoàn Nhan Lượng té trên mặt đất dậy, quay đầu về phía Tiêu Sơn giận dữ mắng: "Ngươi là thuộc hạ của ai? Dám làm bậy như thế? Đả thương thượng quốc*, ngươi gánh nổi không?"

(*Tiếng xưng hô của ngoại phiên đối với triều đình hoặc nước phụ thuộc đối với nước chủ.) 

Tiêu Sơn vô cùng tiếc nuối, việc này bị quan phủ nhúng tay vào, coi như bị ngâm nước nóng rồi, hắn căn bản không có khả năng giết chết Hoàn Nhan Lượng dưới sự bao che của Giang phủ doãn, liền nói: "Gia hỏa này không biết từ đâu tới, trộm bạc của ta!" 

Hoàn Nhan Lượng được Giang phủ doãn đỡ dậy, lập tức kêu lên: "Nói bậy, bổn vương là Long Hổ Vệ Thượng tướng quân của Kim quốc, vượt sông du ngoạn, há có thể tham bạc của ngươi?" Nói xong, lại quay đầu nói với Giang phủ doãn: "Người này muốn ám sát bổn vương, phá hư nghị hòa Tống Kim, mau giết hắn!" 

Phủ doãn vô cùng khổ sở nhìn Hoàn Nhan Lượng, vốn không muốn đồng ý, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến hòa khí của hai nước, đến lúc đó Tần Cối, Triệu Cấu tuy rằng không truy vấn cũng không biết nói sao, đành phải phất tay, gọi binh vệ Trấn Giang phủ đến bắt Tiêu Sơn.

Binh vệ lập tức xông tới, bao vây hai người Tiêu Sơn và Ngu Doãn Văn, Ngu Doãn Văn khẽ nói với Tiêu Sơn: "Thật mất mặt, lại do người của mình!"

Tiêu Sơn nhìn thấy Hoàn Nhan Lượng trốn sau lưng Giang phủ doãn giễu cợt mình, vô cùng phẫn nộ, sắc mặt càng thêm không dễ coi, vung thiết kiếm trong tay, nói: "Nếu là hiểu lầm, vậy thì bỏ đi! Ta là thuộc hạ của Thiệu thống chế, có chuyện gì đến đó nói!" 

Phủ doãn Trấn Giang phủ vốn cho rằng Tiêu Sơn là hào khách giang hồ từ đâu tới, cũng không để trong lòng, lúc này nghe hắn nòi là thuộc hạ của Thiệu Hoành Uyên, cũng không dám đắc tội, hai bên khó xử, liên tục hành lễ chịu tội với Hoàn Nhan Lượng, còn nói: "Thượng sứ hạ cố đến chơi, gặp phải chuyện này, là tội của hạ quan. Hạ quan sẽ bồi tội, mong thượng sứ tha lỗi." các loại, lại mời đến trong phủ, dâng vàng bạc châu báu để dập lửa giận. 

Hoàn Nhan Lượng mím môi, căn bản không để ý tới phủ doãn ồn ào, chỉ nhìn Tiêu Sơn và Ngu Doãn Văn, cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Tiêu Sơn, Ngu Doãn Văn! Tên của hai người các ngươi, bổn vương nhớ kỹ! Hôm nay không so đo với các ngươi, ngày sau nhất định gặp lại!" Nói xong, liền bảo phủ doãn tìm một con ngựa tốt nhất, lại thêm một đội hộ vệ, nghênh ngang rời đi.

Tiêu Sơn cả thấy uất ức vô cùng, Ngu Doãn Văn ở bên cạnh hắn cũng không tránh khỏi phẫn nộ, hai người đều thấy Đại tướng người Kim tùy ý đến Nam, quan phủ lại khúm núm như vậy, thật sự là quá mất mặt.

Về sau mà nói, tránh không được ảnh hưởng đến nghị hòa của hai người Tần Cối Triệu Cấu, Ngu Doãn Văn nhìn bầu trời đen thui, thở dài một hơi, nói: "Hiền đệ, hiện tại hẳn đệ đã biết, vì cái gì ta không muốn làm quan rồi! Nếu là quan phủ, có Hoàn Nhan Lượng đến đất ta du ngoạn, ta chính là không thể nén được giận để tiếp đón y!" 

Tiêu Sơn buồn bực không nói lời nào, một lúc sau, bỗng nói: "Y vừa mới nói cái gì? Long Hổ Vị Thượng tướng quân của Kim quốc?" Ngu Doãn Văn nói: "Phần lớn đều là tôn thất người Kim đảm nhiêm chức vị quan trọng, đúng rồi, hiền đệ, sao đệ biết được tên của y, một đường đuổi tới không nói hai lời liền muốn giết y, là vì sao?"

Tiêu Sơn ngẩng đầu nhìn Ngu Doãn Văn, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, hắn đương nhiên không có biện pháp nói Hoàn Nhan Lượng tương lai sẽ dẫn trăm vạn binh xâm lược phía Nam, cũng không cách nào nói cho Ngu Doãn Văn biết đây là đối thủ một mất một còn của y. Hắn đành phải viện ra một lý do: "Đó là kẻ thù của ta, hắn đã giết một bằng hữu của ta, ta nhận ra y!"

Lúc này Ngu Doãn Văn mới gật đầu, một lúc lại nói: "Không thể ngờ được quan phủ Trấn Giang lại hùa theo, ta đến phủ nha mượn người, Phủ doãn nghe nói là người Kim, thậm chí ngay cả mũ cũng không kịp đội liền chạy ra đón."

Tiêu Sơn thở dài, nói: "Đương nhiên là y sợ gặp chuyện không may, hiện tại Hoàn Nhan Lượng đã đi rồi, đuổi theo cũng không kịp. Y không ở lại Kim quốc, vượt sông đến đây làm gì?" 

Ngu Doãn Văn cũng không quá để ý đến Hoàn Nhan Lượng, chỉ nói: "Hôm nay vậy mà lại để cho người này phá rối bữa tụ tập của húng ta! Hiền đệ, chuyện đệ muốn thu nhận tù binh, đã nói với Thiệu thống chế chưa?" 

Lời này của Ngu Doãn văn ngược lại nhắc nhở Tiêu Sơn, hôm nay ra ngoài, hắn vốn muốn tìm hai người Chu Kim để mượn binh khí quân phục, kết quả bị Hoàn Nhan Lượng xen vào, chính sự đều quên..

Tiêu Sơn đem chuyện Hoàn Nhan Lượng vứt sang một bên, trước tiên đi tìm hai người Chu Hoành Kim Thắng, tìm được liền hỏi có thừa binh khí quân phục không, hai người tiếc nuối nói cho hắn biết không dư được chút nào, Tiêu Sơn cũng không miễn cưỡng, lập tức đưa ra một yêu cầu: Hy vọng hai người có thể cho phép thu nhận binh sĩ trong quân để cho vào hội Quang Phục. 

Từ khi rời khỏi Lâm An, về sau lại đến Trấn Giang phủ, từ đó đến giờ Tiêu Sơn vẫn còn giữ liên lạc với Dư Mạc trong phủ của Phổ An Quận Vương, về sau, Triệu Viện trở về Tú Châu để chịu tang cha, Dư Mạc cũng không đi theo, vẫn ở lại Lâm An. Hai người chia nhau thu nạp thành viên. Bởi vì hội Quang Phục bên kia, lúc mới bắt đầu đã có hơn mười người của Dư Mạc, Tiêu Sơn trải qua một năm khảo sát, thu nạp thành viên, lại âm thầm phát triển, ngay cả tư cách nhập hội cũng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, không chỉ phải có chí lớn giành lại, mà còn phải vượt qua được các thử thách, trải qua hai năm phát triển, Tiêu Sơn đã chọn được hơn hai mươi người trong chính đội quân của mình, đội quân của người khác cũng không dễ dàng hoạt động như vậy, chỉ vỏn vẹn có một hai người. Lần bình loạn này, từng thành viên trong hội đều chiến đấu vô cùng dũng mãnh, xung phong liều chết mở đường, tuy rằng ít người, nhưng dù sao cũng xuất thân là binh sĩ, nghiễm nhiên đã có nền móng nhất định.

Ban đầu, Hai người Chu Hoành Kim Thắng còn tưởng rằng Tiêu Sơn muốn phát triển hàng trăm hàng ngàn người, có chút do dự, lúc sau, nghe nói chưa tới ba bốn người, lại không giấu giếm thân phận của hội Quang Phục, liền vui vẻ đồng ý. 

Sau khi bốn người nói xong việc này, lại nói đến Hoàn Nhan Lượng, Chu Hoành nói: "Y là người Kim, lại hiểu được thi từ ca phú, quả thật không dễ."

Ngu Doãn Văn nói: "Người này yêu thích văn hóa nhà Hán ta, võ nghệ cao siêu, lại có lòng dũng cảm, dám một mình đến Nam, tương lai nhất định sẽ là một kẻ địch mạnh của Đại Tống ta." 

Hai người Chu Hoành Kim Thắng không cho là đúng: "Hiện tại Tống Kim nghị hòa, hà tất phải đi quản những chuyện này? Chúng ta chỉ cần lấy tiền làm việc là được rồi!" 

Tiêu Sơn cùng hai người bọn họ vừa nói vừa đi, sau khi vài câu liền cáo từ, Ngu Doãn Văn đi cùng Tiêu Sơn, hai người kia về nhà của mình.

Chờ sau khi Ngu Doãn Văn đến nơi Tiêu Sơn đóng quân, lúc này mới hỏi: "Hiền đệ, ngươi chuẩn bị giải quyết tiền – lương (*tiền cùng lương thực) của năm trăm người kia như thế nào?"

Tiêu Sơn đang đau đầu vì chuyện này, Hoàn Nhan Lượng là chuyện rất lâu sau này, nhưng chuyện thu xếp cho năm trăm tù binh này lại như lửa sém lông mày (*chuyện vô cùng cấp bách), hắn nghĩ một hồi lâu, cũng chỉ nghĩ đến chuyện khai hoang trồng trọt. Nhưng cứ như vậy mà nói, quân đội không thể đào tạo một cách hiệu quả được, sức chiến đấu tất nhiên sẽ bị hạ thấp. 

Ngu Doãn Văn nói: "Đáng tiếc Trấn Giang phủ gần Trường Giang, nếu như tại quê nhà Tây Xuyên của ta, đất đai phì nhiêu, nuôi sống vài trăm người không thành vấn đề." 

Tiêu Sơn nhún vai, nói: "Trước mắt cứ mặc kệ những này, lương thực năm nay, chia qua sớt lại cũng có thể đối phó qua hơn mười ngày, từ từ nghĩ cách. Khai hoang trồng trọt nhất định là không đủ cho những người này ăn, cho dù đủ cơm, binh khí quân lương cũng là một vấn đề lớn." Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy vô cùng hâm mộ chế độ nghĩa vụ quân đội của Thiên triều rồi, dù không phát quân lương* binh sĩ cũng tình nguyện, chỉ là ở thời đại này, chức nghiệp* chính là quân nhân, người ta phải dựa vào cái này để kiếm tiền nuôi sống cả nhà, không có quân lương dĩ nhiên là không thể được. 

(*lương bổng cùng lương thực.)

(**Chức nghiệp: chức vụ hoặc nghề nghiệp; nhiệm vụ; sự nghiệp.)

Đến đêm, Tiêu Sơn cũng không kịp tìm chỗ ở cho Ngu Doãn Văn, hai người ngủ cùng một chỗ, Ngu Doãn Văn ngủ đến say mê, Tiêu Sơn nhưng lại lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ đến một việc: Triệu Viện về đến nhà chưa? Y, sau khi trở thành Hoàng đế, sẽ không thật sự chém đầu mình chứ? Nếu như y muốn chém, vậy mình có cho y chém hay không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play