Triệu Cấu cau mày, nhìn Triệu Viện: "Ngươi tới đây làm gì? Vì một kẻ bán chủ cầu vinh này mà muốn kháng chỉ bất tuân sao?"

Triệu Viện vội la lên: "Trong cung còn có nhân chứng, chỉ cần hỏi rồi sẽ sáng tỏ, huống hồ không cần tra hỏi, lúc ấy nhi thần tra hỏi qua những thích khách sắp chết, đều nói là Tần lão tặc sai khiến! Lão rõ ràng là muốn hại chết hai cha con chúng ta, mới bằng lòng bỏ qua!" 

Triệu Cấu lắc đầu: "Nhân chứng không tỉnh lại, đã chết! Nếu như có chuyện này, Tần Sơn cũng, hừ!" 

Triệu Viện xoay người, xoạt một tiếng xé ra quần Tiêu Sơn, nói: "Cha, ngày đó vì cứu con, trên đùi hắn bị trúng hơn mười mũi tên, bây giờ đi đường còn có chút tập tễnh, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu! Nếu như không phải hắn đến kịp thời, con đã sớm chết rồi! Nếu như hắn có tư lợi, chỉ cần mặc kệ con, con cũng có thể đã không còn sống mà trở về gặp người! Bởi vậy nên Tần Cối ghi hận hắn, hôm nay thừa dịp nhi thần thành thân, lão liền bắt cha mẹ Tần Sơn, còn phái người tới giết hắn! Nhi thần đảm bảo, Tần Sơn tuyệt không hai lòng! Nếu như chỉ vì chút hoài nghi trong lòng mà cha nhất định muốn trị tội hắn, nhi thần nguyện cùng hắn đi đến Đại Lý Tự!" 

Nói xong, Triệu Viện liền quỳ xuống đất, hướng Triệu Cấu dập đầu ba cái, sau đó ôm chặt Tiêu Sơn, không chịu buông tay.

Triệu Cấu nghe thấy bên trong còn có ẩn tình, liền rời khỏi long ỷ, nhìn Tiêu Sơn. Quả nhiên nhìn thấy trên người Tiêu Sơn phần lớn là sẹo, trên đùi vẫn còn một chỗ chưa khép lại, lúc này lại vỡ ra, đang chảy máu.

Triệu Cấu trầm ngâm không nói, thầm nghĩ: Xem ra người này, có mối thù cha mẹ với Tần Cối, cũng không một lòng với lão rồi. 

Triệu Viện thấy Triệu Cấu không nói lời nào, vội nói: "Hôm nay hắn vốn có thể chạy trốn, nhưng lại tự nguyện bị đe dọa đến tính mạng, tiến cung để diện thánh, cha người..."

Triệu Viện còn chưa dứt lời, đã bị Triệu Cấu cắt ngang, Tiêu Sơn giật ra cánh tay đang bị Triệu Viện ôm chặt, hành lễ với Triệu Cấu, nói: "Lời tiểu thần nói, là thật hay giả, chỉ cần hỏi Dương chỉ huy liền biết! Tần tể tướng hôm nay có thể không cần sự cho phép của Điện hạ, đã tự mình điều động đội ngũ Điện tiền ty. Ngày đó có thể làm gì, Bệ hạ có thể suy đoán." 

Lúc trước Triệu Cấu nghe nói Tần Cối mưu phản, cũng không để ý, nhân chứng mang về khi tỉnh lại đã bị tra hỏi đến chết, trước khi chết cũng không mở miệng. Triệu Cấu chính vì chuyện này mà trong lòng không sảng khoái lắm, nhưng rõ ràng, dựa vào quyền thế hiện giờ của Tần Cối, mưu phản e rằng vẫn chưa thể, đừng nói là những người khác, ngay cả người Kim cũng không vui khi Tần Cối soán vị. 

Về sau nhìn Triệu Viện liều mạng xin tha, chỉ cảm thấy Tiêu Sơn trung thành dũng cảm nên được khen, cũng là bình thường, nhưng lúc này nghe nói đội ngũ Điện tiền ty vậy mà tự mình hành động, lần này thật sự là không tầm thường. Thị vệ Điện tiền ty chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cấm cung, là lớp bình phong cuối cùng của Triệu Cấu, chỉ huy sứ giao cho Dương Tồn Trung người mà mình vẫn luôn tín nhiệm, nhưng nếu như Tần Cối thật sự không thông qua mình đã có thể điều động cấm vệ quân, mặc kệ lão dùng làm cái gì, cũng đều là chuyện khiến người ta kinh ngạc khiếp sợ. 

Triệu Cấu nhìn về phía Dương Tồn Trung, hỏi: "Tồn Trung, có việc này?" Dương Tồn Trung "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, thần không hề có chút quan hệ nào với Tần Cối! Nếu không cũng sẽ không dẫn Tần Sơn đến đây diện thánh rồi! Chính là cảm thấy việc này không đúng, cho nên mới để cho Điện hạ quyết định!" 

Triêu Cấu nhìn Dương Tồn Trung, trong đầu xẹt qua một màn thị vệ bên mình phản loạn, thời gian trôi qua trọn vẹn một nén nhang, mới chậm rãi nói: "Ngươi làm vô cùng tốt! Chỉ cần biết ngươi là người của thiên tử, chỉ có thiên tử mới có thể bảo vệ ngươi! Người khác, cho dù quyền thế có bao nhiêu, có thể cho ngươi, cũng không thể nhiều bằng trẫm!"

Dương Tồn Trung vội vàng dập đầu: "Thần hiểu rõ! Thần đi theo Bệ hạ hơn mười năm, quyết không hai lòng!" 

Triệu Cấu nói: "Vậy là được rồi! Ngươi lui xuống trước đi!" 

Dương Tồn Trung trong lòng mắng Tiêu Sơn trăm lần, lúc này mới lui ra ngoài, nghĩ thầm Triệu Cấu chỉ giỏi trở mặt, nói không chừng sẽ có lúc bán đứng mình, không bằng nịnh nọt cả hai bên, đi báo cho Tần Cối một tiếng, miễn cho rước họa vào thân.

Y vừa nghĩ vậy, liền lệnh cho tâm phúc của mình, đi báo tin cho Tần Cối, Tiêu Sơn vừa bắt được đã bị người cứu. 

Triệu Cấu vẫn ở lại Sùng Chính Điện, bên trong thắp mấy chục ngọn nến, nhưng cũng không sáng lắm, chiếu lên mặt ông khiến nó có chút trắng bệch. 

Một lát sau, Triệu Cấu mới nói: "Đều đứng lên đi! Tiêu Sơn ra ngoài trước, Viện Viện ta có mấy câu muốn hỏi con!" 

Tiêu Sơn muốn ra ngoài, Triệu Viện rồi lại lo lắng hắn vừa đi ra ngoài sẽ bị bắt mất, nhưng cũng không dám giữ hắn, biểu tình lưu luyến hiện rõ trong ánh mắt.

Tiêu Sơn cười nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu thần đứng chờ ở bên ngoài!" Sau đó quay người đi ra. 

Chờ đến khi Tiêu Sơn rời khỏi, Triệu Cấu mới nói: "Viện Viện, ta thấy con dường như rất thích hắn?" 

Triệu Viện nói: "Cha thường nói hài nhi làm người phải có ân tất báo, hài nhi không dám quên." 

Triệu Cấu nói: "Một thị vệ, này là bổn phận của hắn, không có gì mà ân hay không ân cả! Nếu như con đã xin tha cho hắn, vậy thả hắn đi!"

Triệu Viện nhẹ nhõm thở phào một hơi, hỏi: "Cha, Tần Cối..." 

Triệu Cấu vừa nghe đến hai chữ Tần Cối, sắc mặt liền biến xanh, ông hừ lạnh một tiếng: "Chuyện của Tần Cối, hơi bị quá phận! Trẫm còn sống, lão đã dám làm thế! Không thể không để cho lão biết thế nào là lễ độ!" 

Triệu Viện nói: "Tần lão tặc không chỉ quá phận! Lão đã sớm lòng dạ bất chính, hiện tại là cánh còn chưa đủ lớn, nếu như qua ba năm nữa, chỉ sợ sẽ càng vô pháp vô thiên! Cha, người đã biết lão nham hiểm thâm độc, vì cái gì không cách chức? Dùng cái này trừng trị kẻ làm loạn thiên hạ!" 

Triệu Cấu đột nhiên thở dài, có chút ưu sầu nhìn Triệu Viện, qua một lúc lâu, mới nói: "Viện Viện, ta biết, chuyện này phải ủy khuất con rồi! Nhưng.. nhưng Tần Cối không thể không làm tướng! Con.. con về sau cẩn thận một chút đi!

Triệu Viện nghe thấy Triệu Cấu nói ra những lời này, thật sự không thể tin nổi, nói: "Cha, lão có thể tùy ý điều động Điện tiền ty, người này quyết không thể giữ lại!" 

Triệu Cấu khoát tay áo: "Đây chỉ là những lời giữa hai phụ tử chúng ta, ta biết, không nói thẳng ra với con, con là không chịu bỏ qua a! Nhưng con cũng chỉ cần nghe liền quên đi, con cũng biết Tống Kin nghị hòa, là không dễ dàng đến cỡ nào."

Trong lòng Triệu Viện dâng lên sự phẫn nộ khó có thể nói nên lời, y nhất thời không nói được gì, Triệu Cấu chậm rãi nói tiếp: "Năm đó ta từ thành Biện Kinh, một đường chạy trốn sang Nam, đạp băng qua sông, vất vả khổ cực mới lần nữa dựng lại thiên hạ, trải qua mười năm! Mười năm này, cho dù bây giờ nghĩ lại, chính là càng nghĩ càng đau lòng. Trong vòng mười năm, không ngày nào là trẫm không muốn trở lại Biện Kinh, không muốn đánh bại quân Kim. Nhưng kết quả mỗi lần, đều khiến cho ta thất vọng! Đại Tống của chúng ta, là đánh không lại quân Kim a." 

Triệu Viện cắn môi, không nói lời nào, Triệu Cấu tiếp tục nói: "Mười năm qua, ta đã ngóng trông ngày chiến thắng, lại ngóng trông từ nay về sau không còn chiến tranh. Thẳng đến khi Tần Cối vào triều, lúc này mới bỏ ra một cái giá rất lớn, để đổi lấy nghị hòa. Cha mẹ vợ con, anh chị em của Trẫm đều bị quân Kim hành hạ đến chết, sao trẫm không tức cho được? Nhưng có thể đánh lại sao? Có thể đánh thắng sao? Khó khăn lắm người Kim mới không đánh nữa, nghị hòa rốt cuộc đã định. Người Kim biết trẫm không cam lòng, liền viết trong điều khoản nghị hòa một câu "Tần Cối không được dừng Tướng"! Nếu hôm nay trẫm cách chức lão, người Kim biết được sẽ khai chiến..." 

Triệu Viện bực tức nói: "Vậy thì chiến! Sợ gì đánh một trận?" 

Triệu Cấu cau mày, lắc đầu nói: "Đánh không lại, việc Tần Cối làm hôm nay cũng chỉ là có chút tùy tiện mà thôi, không đến mức mưu phản soán vị. Nhưng nếu như, nếu như thật có một ngày Tống Kim khai chiến, ta và con há có thể sống yên ổn! Huống chi, hiện tại lấy cái gì mà đánh?" Nói đến đây, Triệu Cấu không khỏi nhớ tới Nhạc Phi đã bị giết ở Đại Lý Tự. Ngày đó Nhạc gia thống lĩnh đội quân tinh nhuệ trăm ngàn người, còn không thể giành thắng lợi, hôm nay quân bị giải trừ đã lâu, Hàn Thế Trung đã hơn năm mươi, tuổi tác đã cao, tướng lĩnh trong nước, không còn ai có thể thống lĩnh đại quân, sao có thể khai chiến?

Triệu Viện nghe Triệu Cấu nói những lời này, khổ sở nói không ra lời, y chỉ cảm thấy vừa khuất nhục, vừa phẫn nộ, còn có thất vọng tràn trề. 

Triệu Cấu vỗ vỗ vai Triệu Viện: "Viện Viện, làm Hoàng đế, phải học được chữ nhẫn. Nhẫn một lúc gió yên sóng lặng, lùi một bước biển rộng trời cao! Tần lão tặc làm càn, trẫm tận lực hạn chế lão là được. Nếu như bãi tướng, một khi dẫn tới việc quân Kim xâm lược phía Nam, như vậy thì Hoàng đế là trẫm đây, còn con nữa, chỉ sợ đều bị bắt đến phương Bắc, nửa giang sơn cũng không giữ được, của cải mười năm vất vả tích góp, đều tặng cho người khác rồi!" 

Triệu Viện nghe đến câu này, cảm thấy khổ sở cực kỳ. Y tuyệt đối không nghĩ tới, Triệu Cấu vì nghị hòa, cái gì cũng có thể bỏ qua! 

Triệu Cấu cũng nhìn Triệu Viện, một lát thì nói: "Viện Viện, Tần Cối năm nay đã hơn năm mươi, không sống được lâu đâu! Đợi đến khi lão già, hai cha con ta cũng không cần nhẫn như hôm nay nữa rồi. Trẫm biết rõ con cảm thấy ủy khuất, nhưng, chuyện này, cứ vậy đi! Nhân chứng kia thật ra là do ta giết, đừng trách ta không làm chủ cho con!"

Triệu Viện cảm thấy gần như có chút hít thở không thông. Y cúi đầu hít sâu mấy hơi, ngẩng đầu lên, nói: "Đã như vậy, nhi thần nguyện ý tạm thời nhẫn. Chỉ là cầu cha một việc, để Tần Sơn đi. Hắn vì con mà trên người toàn vết thương, nếu như ngay cả hắn mà con cũng không giữ được, về sau lại có ai có thể chịu dốc sức vì con!" 

Triệu Cấu thấy Triệu Viện không truy cứu chuyện của mình, liền gật đầu, nói: "Chuyện này dễ thôi! Trẫm viết một chiếu thư, để cho hắn có thể dễ dàng vượt qua mấy trạm gác, rời xa khỏi Kinh Thành, coi như là cứu hắn một mạng!"

Nói xong, liền đến trước án thư (*bàn hẹp dài, dùng để đọc sách và viết), vừa viết được hai chữ, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, liền nói: "Viện Viện, trẫm hạ bút có chút không xong, chỉ sợ dùng từ không thỏa đáng, con thay trẫm viết đi."

Triệu Viện thấy Triệu Cấu là đang sợ tương lai chuyện này bị Tần Cối chất vấn, nhưng lúc này cũng không nhiều lời, nói: "Nhi thần không dám hạ bút trên long án." 

Triệu Cấu liền dỡ giấy bút xuống, trải trên mặt đất, Triệu Viện cầm bút, sau khi viết xong chiếu thư qua trạm, Triệu Cấu lại lấy ngọc tỉ đóng lên, nói: "Đây cũng coi như con trả ơn cho hắn, để cho hắn biết được có ơn tất báo!

Triệu Viện cuộn lại chiếu thư, sau khi hành lễ với Triệu Cấu, liền đi ra ngoài.

Tiêu Sơn đợi ở ngoài điện, sắc trời một mảnh tối đen, nhìn không ra nửa điểm ánh sáng, đợi một lúc lâu, mới nhìn thấy Triệu Viện đi ra, ngay lập tức bước qua hỏi: "Sao rồi? Quan gia có ra quyết định, trừng trị Tần Cối?" 

Triệu Viện nói: "Sao ngươi lại có thể chắc chắn như vậy, cha sẽ ra tay với Tần Cối?"

Tiêu Sơn thấy sắc mặt Triệu Viện không tốt lắm, cũng không biết rốt cuộc ra sao, liền mờ mịt hỏi: "Không có vị Hoàng đế nào lại cho phép thị vệ bên cạnh mình được Tể tướng tùy ý điều động! Cái này cũng đủ để cảnh giác vạn phần!" 

Triệu Viện trầm mặc, đưa tay giữ chặt Tiêu Sơn: "Đừng nói những chuyện này nữa, đi nhanh đi! Ta đưa ngươi rời khỏi thành!" 

Tiêu Sơn kinh hãi: "Đi?" 

Triệu Viện nói: "Vừa đi vừa nói!"

Trong Hoàng cung, đại điện, bầu không khí giữa Tần Cối và Triệu Cấu, có chút vi diệu.

Giọng Tần Cối không còn kính cẩn như thường ngày: "Thần đã điều tra rõ, Tần Sơn chính là hung thủ ám sát Phổ An Quận Vương, phải bắt về quy án, nhưng không biết vì sao lại bị người nào thả đi rồi! Bệ hạ có biết chuyện gì đã xảy ra?" 

Sắc mặt Triệu Cấu u ám: "Trẫm làm sao sẽ biết rõ?" 

Tần Cối tiến lên một bước, muốn bức Triệu Cấu: "Nhưng thần lại nghe có người nói, tên nghịch tặc Tần SƠn này, hôm nay đến bái kiến Bệ hạ!"

Triệu Cấu phất tay áo tỏ vẻ không vui: "Tần tể tướng, ngươi lại dám dùng loại thái độ này để nói chuyện với trẫm sao!" 

Tần Cối ý thức được dường như mình đã quá nóng nảy, liền lui về sau hai bước, khom lưng nói: "Chẳng qua là thần lo lắng cho an nguy của Phổ An Quận Vương, vì vậy có hơi gấp gáp. Thần nghe nói nghịch tặc Tần Sơn ra khỏi thành bị giữ lại, nhưng lại có chiếu thư do Bệ hạ viết, chắc là có người nào giả mạo chỉ dụ của vua!" 

Triệu Cấu nói: "Trẫm chưa bao giờ thấy qua nghĩa tử của ngươi! Chuyện trong nhà ngươi trẫm cũng không có tâm tư hỏi đến, còn việc hắn từ đâu lấy được chiếu giả, đây không phải là lúc Tần tể tướng ngươi nên điều tra sao?" 

Tần Cối nói: "Thần còn nghe nói, đêm nay Phổ An Quận Vương thành thân, nhưng lại vứt bỏ Vương phi không thấy đâu, lại nghe lính gác thành nói, chiếu kia là bút tích của Điện hạ..." 

Triệu Cấu cắt ngang lời Tần Cối: "Cha ruột của nó không còn, hôm nay cũng tiến cung một lần, người nào có thể đang đau khổ dưới tang cha lại có thể tiếp tục động phòng? Tần tể tướng ngươi quản quá nhiều rồi!"

Tần Cối nói: "Thì ra là thế, xem ra Bệ hạ quả thật không biết rõ tình hình, là thần nói bừa rồi, mong Bệ hạ thứ tội! Xem ra chuyện để cho nghịch tặc chạy thoát, là do Phổ An Quận Vương gây nên!" 

Triệu Cấu thấy Tần Cối từng bước ép sát, vừa phiền lại vừa giận, quát: "Tần tể tướng, ngươi hơi quá phận rồi đó! Trẫm còn có việc, ngươi lui xuống trước đi!"

Tần Cối lộ ra nụ cười âm hiểm: "Thần còn có việc, hôm nay Kim quốc phái sứ giả qua đây, hỏi vì sao trong đội quân Hoài Tây lại thu nạp bọn phản loạn, thần không biết nên trả lời thế nào." 

Triệu Cấu lại càng tức giận, biết rõ Tần Cối đây là đang uy hiếp mình, ông ra sức nuốt xuống lửa nóng, thản nhiên nói: "Đã biết, trẫm sẽ hạ chỉ, hạn chế bọn họ! Cũng không còn sớm, Tần tể tướng vì chuyện nước mà vất vả, chú ý thân thể!" 

Tần Cối thực hiện đại lễ tam khấu (*dập đầu) cửu bái (*lạy), lúc này mới rời đi. 

Triệu Cấu hung hăng nhìn theo bóng lưng của Tần Cối, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Tiêu Sơn: "Hôm nay Tần lão tặc có thể điều động cấm quân của Bệ hạ, rồi sẽ có một ngày khó có thể yên ổn làm thần của người!" 

Cho tới lúc này, Triệu Cấu hối hận thì đã muộn, lúc trước không nên tin vào những lời xằng bậy của người này, tự hủy thành lũy. Cho tới bây giờ, ngay cả một chút lợi ích cũng không có! 

Cứ tưởng rằng sau khi nghị hòa, là những tháng ngày an nhàn của mình đã đến, hiện tại xem ra, thật sự là lệch đến ngàn dặm!

Triệu Cấu hối hận muôn phần, ông muốn đến chỗ Ngô quý phi, nhưng chợt nhớ tới mấy ngày trước Tần Cối đã từng dâng thư, yêu cầu phong Ngô quý phi làm hậu, ông muốn tìm đến thái y Vương Kế Tiên để giải nỗi buồn tịch mịch, lại chợt nhớ Vương Kế Tiên đã kết nghĩa huynh muội với thê tử của Tần Cối; Triệu Cấu nhớ đến từng người từng người bên cạnh mình, lại phát hiện, bất tri bất giác (*vô tình không nhận ra), từ ngoài cho đến hậu cung, tất cả đều không còn! Người bên cạnh, ngoại trừ Triệu Viện, còn lại đều cùng một giuộc, thật là khiến cho người ta khiếp sợ! 

Đến giờ phút này, Triệu Cấu mới chợt nhớ tới biểu hiện hôm nay của Dương Tồn Trung, bình thường Dương Tồn Trung rất thân cận với Tần Cối, đến thời khắc mấu chốt nhưng lại đứng bên cạnh mình, xem ra chỉ có y mới thật sự là trung tâm

Lúc này, Triệu Cấu mới cảm thấy an tâm một chút, trong tẩm các của Sùng Chính Điện, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Triệu Viện một đường tiễn Tiêu Sơn xuất cung, dọc đường đi không nói nửa câu, Tiêu Sơn thấy sắc mặt y uể oải, liền nói: "Điện hạ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Triệu Viện chỉ lắc đầu, y cứ tưởng rằng Triệu Cấu chỉ cần nhận ra bộ mặt thật của Tần Cối chắc chắn sẽ ra tay, nào đoán được Hoàng đế này thật sự quyết tâm ẩn nhẫn (* Giấu kín lòng riêng của mình mà gắng nhịn.). Nghĩ đến tương lai phía trước, Tiêu Sơn phải rời khỏi đây, làm sao mà vui vẻ nổi?

Tiêu Sơn thấy Triệu Viện lại dẫn mình đi đến cổng thành, cảm thấy hoảng sợ, liền không chịu bước tiếp, hỏi: "Điện hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như người không nói, thần quyết không đi! Người tự mình thả thần đi, Hoàng đế và Tần Cối nhất định sẽ trừng phạt người, thần có đi cũng sẽ không an lòng!" 

Triệu Viện chậm rãi lấy ra chiếu chỉ từ trong ngực, nói: "Ngươi yên tâm đi đi, ta đã thuyết phục Quan gia, cho ngươi bình an rời đi!"

Lúc này Tiêu Sơn mới thấy an tâm một chút, nhưng vẫn không hiểu: "Quan gia định xử trí Tần Cối như thế nào?"

Triệu Viện một câu cũng không nói nên lời, một lúc sau mới nói: "Ngươi theo ta ra thành, đi ra ta lại nói cho ngươi!" 

Tiêu Sơn cảm thấy hoài nghi, thầm nghĩ: Trước cứ theo y, chờ hỏi ra rồi tính toán sau! Sau đó liền theo Triệu Viện ra thành, hai người dọc theo bờ hồ mà đi, lúc này đã là đêm khuya, chung quanh không một bóng người, Triệu Viện dắt ngựa, không nói câu nào.

Tiêu Sơn thật sự nhịn không được, dừng bước lại: "Điện hạ, người... người làm sao vậy?"

Triệu Viện khẽ lắc đầu, y đau khổ vì tang cha, lại thấy được thái độ của Triệu Cấu, thật sự là vô cùng khổ sở, lúc này lại phải tiễn Tiêu Sơn đi, càng cảm thấy gió trong đêm thổi lạnh thấu xương. 

Triệu Viện thấy Tiêu Sơn không đi, cũng dừng bước, Tiêu Sơn nhìn bốn phía, trong lúc lơ đãng, hai người vừa vặn đứng chỗ đã an táng thi thể của Nhạc Vân và Trương Hiến ngày đó, bên cạnh gốc liễu trơ trụi, trên cành đọng tuyết, Triệu Viện lại trầm mặc.

Tiêu Sơn thấy Triệu Viện phiền muộn, muốn chọc y vui vẻ, liền nói: "Điện hạ, còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp thần không? Người xem, lại trở lại nơi đây!"

Lúc này Triệu Viện mới phát hiện, mình đang đứng chỗ chôn xương, nhất thời, vãng sự (*chuyện cũ) tân sầu (*buồn mới) đồng loạt xông lên đầu, không thể kìm nén, ôm cổ Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn không sao hiểu được, nhưng thấy tâm tình Triệu Viện dường như không tốt, liền nhẹ nhàng xoa xoa lưng y, ôn nhu nói: "Điện hạ, người bởi vì cha không còn, khổ sở sao?"

Triệu Viện khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Không phải tất cả, ngươi đừng hỏi nữa, ta chỉ muốn tìm người dựa vào một lúc." 

Tiêu Sơn liền không hỏi nhiều nữa, chỉ đưa tay ôm Triệu Viện, ngày đầu hai người gặp gỡ, bởi vì Triệu Viện lớn tuổi, nên cao hơn một chút, hiện tại qua hai năm, ngược lại là Tiêu Sơn lớn nhanh, cao hơn Triệu Viện nửa cái đầu. Lúc này ôm Triệu Viện, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn cho rằng y thương tâm chuyện cha mất, biết rõ khuyên nhủ cũng vô dụng, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng Triệu Viện, hy vọng có thể khiến y nguôi ngoai. 

Sau một lúc lâu, Triệu Viện mới hít sâu một hơi, buông Tiêu Sơn ra, nói: "Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, hôm nay ta xem như đã hiểu rõ, cho dù Tần Cối làm gì, đều khó có thể khiến lão rớt đài! Ngươi... ngươi không thể ở lại Kinh Thành, nhanh đi đi.

Tiêu Sơn sớm đã mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, muốn hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đã thấy bộ dạng bi thương của Triệu Viện, ở thời điểm này mà hỏi y cũng không tốt lắm. 

Triệu Viện nói: "Chân của ngươi còn bị thương, chạy không tiện, nhưng cũng không cần chạy trốn, cầm lấy chiếu chỉ của Quan gian, cũng có thể đi từ từ. Ngươi đã từng nói muốn đi đến Giang Bắc, lúc ấy ta cầu ngươi ở lại, hiện tại... hiện tại thật sự là hối hận không kịp! Sớm biết như thế, đã để cho ngươi đi rồi!" 

Tiêu Sơn cười nhẹ một tiếng, nói: "Kỳ thật ở lại cũng tốt, Điện Hạ đối với thần cũng không tệ. Chẳng qua là, thần vẫn không biết, vì cái gì phải rời đi?" 

Triệu Viện lắc đầu: "Ngươi đừng hỏi ta, ta đã đồng ý với cha, không nói. Nhưng mà... nhưng mà..." Nói đến đây, Triệu Viện nhịn không được nhìn Tiêu Sơn, y rất rõ ràng, chuyến đi này, chỉ sợ hai người sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa rồi, nhớ tới hai năm thân cận không rời, Triệu Viện càng khổ sở, cảm xúc chia ly càng lúc càng nhiều, nắm chặt tay Tiêu Sơn, cúi đầu nói: "Ngươi nhớ thay tên đổi họ, đừng để Tần lão tặc âm thầm hạ độc thủ. Tìm được chỗ an toàn, cũng đừng viết thư cho ta, ta sợ bị người bên cạnh biết được. Ngươi... ngươi phải bảo trọng!" 

Tiêu Sơn vội la lên: "Vậy còn người? Người nhất định sẽ gặp nguy hiểm..."

Triệu Viện chậm rãi lắc đầu: "Không, lần đầu tiên ta và ngươi gặp nhau, ngươi đã từng nói Tần lão tặc một tay che trời, lúc ấy ta còn không tin. Hôm nay, rốt cuộc cũng đã thấy! Lão đã trừ khử hết người bên cạnh ta, trong ba năm rưỡi nữa, sẽ không ra tay với ta!"

Tiêu Sơn còn muốn nói gì đó, nhưng không ngờ Triệu Viện đột nhiên giơ tay, che miệng Tiêu Sơn. Y gắt gao nhìn Tiêu Sơn, muốn nói chuyện, nhưng một câu cũng không nói thành lời, qua rất lâu, mới nói: "Ngươi cái gì cũng không cần hỏi nữa, Quan gia là cha của ta, ta họ Triệu, có một số việc không thể nói, ngươi cũng không cần hỏi."

Tiêu Sơn gật đầu, hắn nhìn thần sắc của Triệu Viện, căn cứ vào chuyện kỳ lạ phát sinh hôm nay, cũng gần như đoán được tám chín phần.

Triệu Viện nói: "Ngươi đi nhanh đi, muốn đi nơi nào, liền đi nơi đó, không cần trở lại! Cái nơi Lâm An này, căn bản không có công bằng công lý, không phải chỗ cho ngươi nên ở lại." Nói xong, liền đưa dây cương qua cho Tiêu Sơn, vừa chạy đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại: "Tiêu Sơn, ngươi là người tốt, ta sẽ không quên ngươi!"

Tiêu Sơn nhìn theo bóng lưng dần xa của Triệu Viện, nhất thời có chút hoảng hốt.

Chưa chờ hắn phục hồi lại tinh thần, sau lưng liền vang lên tiếng ho khan: "Thì ra ngươi gọi là Tiêu Sơn?!" 

Tiêu Sơn quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Thế TRung đang đứng sau lưng mình, cảm thấy có chút sợ hãi, vội nói: "Đó vốn là tên của ta." 

Hàn Thế Trung hỏi: "Ngươi có thể đến chỗ nào? Ta nghe nói ngươi chuẩn bị đi Giang Bắc?"

Tiêu Sơn nói: "Vốn là có suy nghĩ này, nhưng mà hiện tại... ta rất lo lắng cho Điện Hạ, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Hàn Thế Trung nói: "Vừa rồi không phải Điện Hạ đã nói rõ rồi sao? Ngươi đừng lo lắng cho người, người là nhi tử Quan gia thương yêu, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra! Ngược lại là ngươi, đi Giang Bắc nhưng lại là vô cùng không thỏa đáng!"

Tiêu Sơn sững sờ, nhìn về phía Hàn Thế Trung, hỏi: "Vì cái gì?" 

Hàn Thế TRung nói: "Ngươi có muốn gây dựng sự nghiệp, lưu danh thiên cổ?"

Tiêu Sơn gật đầu, Hàn Thế Trung nói: "Điện hạ tuổi còn nhỏ, chỉ sợ là nhìn thấy Tần lão tặc làm càn, Quan gia nhu nhược, cho nên mất niềm tin, cũng không phải không có! Nhưng loại người như chúng ta, ngàn vạn lần không thể suy nghĩ giống y được! Năm nay Tần Cối đã năm mươi lăm, còn có thể sống được mấy ngày? Đợi lão chết đi, tất nhiên thiên hạ sẽ không còn giống vậy nữa!" 

Tiêu Sơn nói: "Nếu lão sống đến tám mươi..." 

Hàn Thế Trung cười ha ha, nói: "Cậu gấp cái gì? Chẳng lẽ Quan gia còn có thể nhẫn đến khi lão tám mươi tuổi? Chỉ sợ hiện tại đã cầu nguyện liệt tổ liệt tông Triệu gia, khiến Tần lão tặc sớm chết!" kk#|10

Tiêu Sơn thấy Hàn Thế Trung lạc quan, hoang mang vừa rồi đã không còn một mống, hỏi: "Vì cái gì! Giang Bắc không ổn?" 

Hàn Thế Trung nói: "Nếu ngươi đi Giang Bắc, coi như là có thể gây dựng được một phen sự nghiệp, tương lai nương tựa triều đình, cũng chính là dùng thân phận quy chính nhân, khó có thể được trọng dụng!" 

Tiêu Sơn ngạc nhiên nói: "Quy chính nhân?" Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã lập tức hiểu được, quy chính nhân là chính sách đương thời của Nam Tống về việc Kim quốc tìm nơi nương tựa vào quan viên tướng lĩnh. Bởi vì loại người này có thân phận đặc thù, ở Kim Quốc hoặc là bị khi dễ, hoặc là không vừa lòng, mới có thể tìm Nam Tống để nương tựa, nhưng thân phận như vậy vô cùng bất tiện, Hoàng Đế sẽ không tin bất luận loại người này, trọng thần trong triều cũng sẽ không tin. Bởi vì trong mắt bọn họ, nếu như có thể phản bội Kim Quốc "Bỏ tà theo chính", chưa chắc vào một tương lai không xa, lại thêm lần nữa "Bỏ tà theo chính". Tần Khí Tật về sau, cũng bởi vì loại thân phận này, vẫn luôn bị chèn ép, suốt đời không được trọng dụng.

Hàn Thế Trung nói: "Nếu như ngươi thầm nghĩ tương lai muốn dẫn đầu trăm ngàn người, vậy đi Giang Bắc cũng không phải là ý tưởng tồi, nhưng mà đồ ta đưa cho ngươi ngươi phải trả lại cho ta! Đồ chơi kia ngươi mang theo cũng vô dụng!"

Tiêu Sơn lắc đầu: "Cái này dĩ nhiên không phải chí hướng của ta!"

Hàn Thế TRing nói: "Như vậy đừng đi Giang Bắc, ở lại biên giới Đại Tống mới là lựa chọn tốt nhất!"

Tiêu Sơn chần chờ nói: "Hôm nay đắc tội Tần Cối, ở lại chỗ này chỉ sợ khó có thể hoàn thành khát vọng, chờ lão chết còn không biết chờ đến khi nào."

Hàn Thế Trung nói: "Ta có một thuộc hạ cũ, tên gọi là Thiệu Hoành Uyên, hiện tại đang ở khu vực Hoài Tây, ta nghe nói cha mẹ ngươi cũng đi Hoài Tây, ta cho ngươi một phong thư, ngươi thay tên đổi họ, đến nương tựa y. Khu vực Hoài Tây gần đây phần lớn đều là dân lưu vong, chính là thiếu người, ngươi đến đó sửa lại tên, vừa vặn gặt hái thành tích. Đợi đến khi triều đình muốn dùng người, ngươi cũng không cần dùng thân phận xấu hổ, chẳng phải so với Giang Bắc địa bàn của người Kim thì tốt hơn sao?"

Tiêu Sơn nghe xong những lời này, vô cùng cảm động Hàn Thế Trung đã vì mình mà lo nghĩ chu toàn, ngay cả tương lai của mười năm sau cũng đã nghĩ đến.

Hắn cúi đầu thật sâu trước Hàn Thế Trung, xoay người lên ngựa, đi về hướng Hoài Tây. 

Thời điểm đi được nửa đường, Tiêu Sơn nhớ tới vật mà Hàn Thế Trung đưa cho mình vẫn chưa xem qua, liền lấy ra nhìn, vừa nhìn xuống, không khỏi khiếp sợ.

Quả nhiên như Hàn Thế Trung từng nói, quyển binh thư của Nhạc Phi, quyết không giống như binh pháp thường thấy trong dân gian, mà là một quyển chưa từng ai có, nghìn năm sau mới có người viết nên, sách giáo khoa kinh điển. 

Tiêu Sơn nhớ rõ, lúc trước khi vào trường quân đội, trong nội bộ cũng phát hành một quyển tương tự. Lúc ấy, sau khi hắn xem, đã cảm thấy vô cùng chấn động, mà bây giờ, hắn nhìn một xấp bản thảo thật dày do Nhạc Phi để lại, cảm giác rung động trong lòng, so với lúc trước càng dữ dội hơn: Vậy mà lại có một người vào ngàn năm trước, đã có hiểu biết như vậy, để lại một thứ đặc biệt, tuyệt đối không thể tìm ra quyển "binh pháp" thứ hai.

Tiêu Sơn thẳng một đường về phía Bắc, dọc đường đều lật ra xem, lại tự mình đóng thành sách, hắn vốn chuẩn bị đi thẳng đến Hoài Tây, thấy được vật này của Nhạc Phi, rồi lại thay đổi ý tưởng, đi về hướng ngược lại. 

Lại nói về thời điểm Triệu Viện trở lại Vương phủ, sắc trời đã sáng, y nhìn thấy Vương phủ giăng đèn kết hoa, tiệc mừng chưa dứt, nhưng tâm tình đã hạ xuống cực điểm."

Nhưng y lại không biết, có một cơn cuồng phong còn dữ dội hơn gấp bội đang đợi y ở phía trước. 

Triệu Cấu không dám thừa nhận mình để cho "nghịch tặc" Tiêu Sơn chạy thoát, trong lúc hỗn loạn đem trách nhiệm đổ lên người Triệu Viện. 

Chuyện thích khách vốn là vì Triệu Viện mà xảy ra, hiện tại Triệu Viện nói không truy cứu, Tần Cối cũng không cách nào cưỡng ép truy cứu đến cùng. Nhưng Tần Cối lại hận Triệu Viện vô cùng, nhất định phải trừ đi mới thống khoái. 

Tần Hi lại lần nữa đề nghị ám sát, sau khi bị Tần Cối mắng mỏ một trận, mới biết mình ngu xuẩn đến cỡ nào, nếu quả thật giết chết Triệu Viện, Triệu Cấu há có thể bỏ qua?

Tần Cối tính kế lấy lòng người, cho cao thủ thăm dò tin tức ở bên ngoài, sau khi lão lấy được tin cha đẻ Triệu Viện qua đời, liền nghĩ ra một kế độc —— để cho Triệu Viện về quê, vì người cha kia mà về chịu tang ba năm.

Cách một ngày, liền có Ngự Sử Đài dâng tấu, nói Triệu Viện về quê chịu tang. Triệu Cấu vốn không tình nguyện, không chịu để Triệu Viện đi.

Tần Cối thấy Triệu Cấu không đồng ý, liền đi tìm Ngô quý phi, khuyên bảo nàng: "Phổ An Quận Vương cũng không phải do nương nương nuôi lớn, y nếu như trở thành thái tử, há có thể thân cận với nương nương? Không bằng nương nương đi khuyên bảo Quan gia, để y về nhà chịu tang ba năm. Trong ba năm này, hài tử mà nương nương dưỡng dục đã lớn, cũng có thể chiếm được sự ủng hộ của Quan gia, trở thành Thái Tử!"

Ngô quý phi thấy Tần Cối nói có lý, liền cùng Vi thái hậu khuyên nhủ Triệu Cấu, khiến Triệu Cấu đuổi Triệu Viện về nhà chịu tang.

Triệu Cấu bất đắc dĩ, mặc dù ông nhận Triệu Viện làm dưỡng tử, nhưng cũng chưa phong làm Hoàng tử, hiện tại cha đẻ của Triệu Viện qua đời, cũng không có đạo lý giữ y lại Kinh Thành.

Triệu Cấu đang lâm vào thế khó xử, Triệu Viện đã tự mình hỏi thăm ý kiến của Sử lão sư.

Sử Hạo nói: "Điện Hạ rời kinh, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió. Quan Gia bị Tần lão tặc bức đến tận đây, tất nhiên là trong lòng thống hận lão cực kỳ. Đợi đến khi mãn tang, Điện Hạ lại trở về, chưa chắc sẽ đối diện với trường hợp như hôm nay!"

Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng mọi người đều biết rõ, lần này Triệu Viện đi ba năm, chỉ sợ thời gian lâu dần cũng mất đi thánh tâm (*lòng vua) rồi. 

Triệu Viện cũng cảm thấy thế lực của Tần Cối ở Kinh Thành quá lớn, lại có Triệu Cấu dung túng, bản thân khó có thể có chỗ đứng, lúc này thấy Triệu Cấu khó xử, liền chủ động dâng tấu, thỉnh cầu rời kinh, cho Triệu Cấu một cái thang đi xuống.

Triệu Cấu cân nhắc nhiều phương diện, quyết định vẫn là vứt bỏ Triệu Viện. Dù sao năm nay y còn nhỏ, chỉ mới mười bảy, khó có thể đảm nhiệm cánh tay đắc lực cho mình, vì vậy hạ chỉ, lệnh cho y về quê nhà Tú Châu để chịu tang cha ba năm. 

Triệu Viện vốn muốn dẫn theo thê tử cùng đi, nhưng lần này đường xá xa xôi không nói, lại còn lành dữ chưa biết, nửa đường gặp phải chuyện gì, dẫn theo Vương phi đôi chân nhỏ (*bó chân), chạy cũng không cách nào chạy, liền vào cung nhờ Triệu Cấu chiếu cố Vương phi, đợi đến khi mình an toàn đến Tú Châu, lại phái người đưa Vương phi đi.~

Tin cha đẻ Triệu Viện qua đời, là truyền đến vào lễ đại hôn tháng giêng, đợi đến hai tháng sau, Triệu Cấu chịu không nổi áp lực quần thần, lệnh Triệu Viện rời kinh. 

Triệu Viện vừa đi, Tần Cối lập tức xuất ra liên hoàn kế*, tập hợp quần thần dâng tấu, thỉnh cầu lập Ngô quý phi là Hoàng Hậu. Ngô quý phi cũng có một đứa con nuôi, gọi là Triệu Mài, năm nay đã mười lăm tuổi.

(*Liên hoàn kế: Sử dụng nhiều kế liên tiếp, muốn chiến thắng phải biết móc nối nhiều kế với nhau)

Phổ An Quận Vương, cái tên này trong mắt mọi người, đã trở nên không còn quan trọng nữa. Không có bất kỳ người nào cho rằng, một, đã bị đuổi khỏi Kinh Thành; hai, không phải dưỡng tử của Hoàng Hậu, còn có thể trở về sao. 

Ngay tại thời điểm Tần Cối cho mình đã thắng tuyệt đối, lão như thế nào cũng không nghĩ ra, mỗi ngày Triệu Cấu chìm vào giấc ngủ, trong đầu đều không ngừng lặp lại câu nói kia của Tiêu Sơn: "Tần lão tặc âm mưu phản loạn, muốn soán ngôi lập vị. Bệ hạ nên sớm đề phòng!" Ông lại càng khó có thể quên, sau khi Triệu Viện rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Đến nửa đêm Triệu Cấu vẫn không thể nào chợp mắt, ông đã không còn đến hậu cung Ngô hoàng hậu để nghỉ ngơi nữa rồi, lại nạp thêm phi tần mới, nhưng cũng không thể tin được các nàng. Chưa bao giờ cùng các nàng qua đêm. 

Cho dù như thế, Triệu Cấu vẫn không thể thoải mái, ông nhớ rõ ngày đó Dương Tồn Trung đã từng dẫn Tiêu Sơn đến gặp mình, biết rõ lập trường của Dương Tồn Trung không vững, liền liều mạng lôi kéo Dương Tồn Trung, phải giữ cho trận địa cuối cùng này được vững chắc. 

Triệu Cấu không nhận được cuộc sống nhàn nhã bình an phú quý như trong tưởng tượng của mình, ngược lại là chờ đợi cùng lo lắng, không chỉ như vậy, ông còn sợ hãi một ngày nào đó Tần Cối sẽ ám toán mình, ở trong giày dấu một dao găm, ngày đêm không rời, dùng để đề phòng vạn nhất. 

Ngoài mặt, Triệu Cấu ngày càng ân sủng (*Ơn huệ vua ban.) Tần Cối, mấy lần đến phủ đệ của lão dạo chơi. Nhưng trên thực tế, mỗi ngày trước khi chìm vào giấc ngủ, Triệu Cấu đều im lặng cầu xin: Trẫm ngày đêm hy vọng, Tần lão tặc sớm chết!

Nhưng ngay cả như vậy, bởi vì sợ Tống Kim giao chiến, Triệu Cấu cũng không dám trở mặt với Tần Cối, bởi vì hiện tại cùng lắm chỉ là một Tần Cối tùy tiện. Nếu phế bỏ Tể tướng, tức khắc hàng ngàn hàng vạn quân Kim, sẽ lần nữa truy đuổi chính mình, ngay cả an phận ở một góc Nam Tống cũng không thể. 

Cũng chính bởi vì loại thái độ này của Triệu Cấu, sau khi Tần Cối đuổi Triệu Viện đi, lại càng thêm kiêu ngạo. Ra sức vơ vét của cải xương máu của dân, trong vòng ba năm, Nam Tống đã ngừng chiến tranh, thuế má lại không ngừng tăng cao. Vô số dân chúng không chịu nổi chèn ép, liền không ngừng giơ gậy khởi nghĩa, xuất hiện "cường đạo" diệt mãi không hết. ~

Hòa bình, cũng không đổi lấy được thiên hạ thái bình như trong tưởng tượng, ngược lại, khiến cho quốc gia này, từng bước từng bước một rơi xuống đáy vực sâu. 

HẾT QUYỂN 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play