Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Kumiko

Theo Chu Bân để ý thì tốc độ bình phục của Trình Vi quả là thần tốc, tay phải của hắn đã bắt đầu có thể cứ động nhẹ nhàng, quả nhiên là cường tráng. Bất quá bác sỹ cũng đã nói qua, Trình Vi chỉ bị gãy xương rất nhẹ mà thôi.

Hai người ở chung một tuần, Chu Bân càng lúc càng hiểu rõ Trình Vi hơn. Lúc này hắn mới phát hiện ra Trình Vi có rất nhiều tật xấu, lớn có nhỏ có, trong đó điều khiến Chu Bân thấy không hài lòng nhất chính là Trình Vi rất lười biếng. Nói hắn lười, nhưng cũng không giống những người khác, người khác thì tự mình chịu khổ, còn Trình Vi lười thì Chu Bân hắn lại phải gánh chịu hậu quả a.

Rõ ràng có thể dùng một tay để làm mọi việc, thế nhưng Trình Vi vẫn rất ngoan cố bắt Chu Bân phải uy hắn ăn cơm. Chu Bân bớt thời gian trở về nhà một chút, khi quay lại liền thấy hắn nhịn đói nằm trong phòng chứ tuyệt đối không chịu gọi đồ ăn, ngại phiền phức. Còn có, Chu Bân mới phát hiện ra Trình Vi có đôi khi rất giống một tiểu vô lại. Lúc đầu khi Chu Bân giúp hắn lau người thì hắn còn có chút e ngại, thế nhưng sau khi tên kia đã quen rồi thì một chút xấu hổ cũng không có. Càng quá đáng hơn chính là, mỗi khi Chu Bân giúp hắn lau người hay tắm rửa, tên kia cư nhiên lại “ngạnh” lên. Mà lời hắn nói sau đó quả thật khiến cho Chu Bân muốn một tay bóp chết hắn.

“Là do ngươi gây ra, ngươi phải chịu trách nhiệm.” Người nọ chăm chú nhìn tiểu đệ của mình, sau đó trơ trẽn nói với Chu Bân.

“Là do ngươi đầu óc đen tối, đâu có liên quan gì tới ta, ta cũng không phải nữ nhân, làm sao mà chịu trách nhiệm gì với ngươi được hả?”

“Dùng tay ngươi ấy.”

“Tự ngươi xử lý đi!”

Trình Vi chỉ chỉ vào cánh tay vẫn đang bó bột của mình.

“Còn tay này, dùng một tay là đủ rồi.” Chu Bân chỉ vào cánh tay trái vẫn lành lặn của hắn nói.

“Nó đang mệt mỏi rồi, hiện tại nó phải kiêm nhiệm chức năng của cả hai tay, chẳng lẽ ngươi không thể để cho nó nghỉ ngơi một chút hay sao?”

“Tất cả mọi việc đều là ta làm cả, ngươi có động một ngón tay nào vào sao?”

“Ngươi đã làm hết mọi việc rồi, vậy thì thuận tiện…”

“Tự mình xử lý đi!” Chu Bân xoay người đi ra. “Bao giờ giải quyết xong mới được gọi ta.”

Chu Bân để hắn một mình trong phòng tắm, bản thân thì thong thả ra ngoài, thoải mái nằm trên giường xem TV.

“Uy, đi đâu vậy, sao lại không chịu trách nhiệm với việc mình gây ra chứ?” Trình Vi ở bên trong hét lớn.

Chu Bân mặc kệ hắn, cầm điều khiển TV chuyển qua chuyển lại. Đột nhiên cảm thấy trên ngực có chút lạnh lẽo, nhìn xuống thì mới phát hiện ra trước ngực mình bị ướt một mảng lớn. Nhất định là do vừa rồi bị Trình Vi làm liên lụy. Hắn liền cởi bớt cúc áo ra một chút cho mau khô, cũng không buồn đi thay cái áo khác. Liếc mắt nhìn vào cửa phòng tắm, quyết định không thèm để ý đến người kia nữa.

Lúc này chuông cửa đột ngột vang lên.

Chu Bân tưởng là nhân viên phục vụ mang y phục lên, liền nhảy xuống đi ra mở cửa, ai ngờ người đứng ngoài cửa lúc này lại là Đại Thục.

“Đại Thục?”

Đại Thục đứng ở cửa, tươi cười với hắn.

“Sao ngươi lại ở đây?” Chu Bân có chút kinh ngạc hỏi.

“Trình Vi bị thương, ta tới thăm hắn một chút, cũng là thuận tiện đến thăm ngươi, đã lâu không gặp hai người rồi.” Ánh mắt của Đại Thục dừng lại trước ngực Chu Bân vài giây, lại nhìn khắp phòng một chút. “Ta tới không đúng lúc sao?”

“Nói cái gì a, mau vào đây, ngồi đi.” Chu Bân kéo Đại Thục vào trong phòng, ấn hắn ngồi xuống. “Uống cái gì không?”

“Gì cũng được.”

“Vậy uống nước khoáng đi.” Chu Bân cười tươi đi tới cạnh quầy bar. “Kỳ thực đồ uống cũng vừa mới hết, ta chưa kịp mua thêm.”

Chu Bân rót cho hắn cốc nước, xoay người lại thì thấy Đại Thục đang dùng ánh mắt kỳ quái quan sát mình.

“Làm sao vậy?” Chu Bân hỏi.

“Không có gì.” Đại Thục cầm lấy cốc nước: “Chỉ là phát hiện ngươi ở đây rất tốt, hơn nữa còn rất giống như chủ nhân của nơi này.”

Chu Bân sửng sốt một chút, vừa định nói cái gì đó, thì có tiếng của Trình Vi từ trong phòng tắm truyền ra.

“Cái người vô trách nhiệm kia, ngươi còn không mau vào đây thì ta sẽ bị cảm đấy.”

“Được rồi.” Chu Bân hướng về phía phòng tắm hô một tiếng.

“Không tốt, tiểu đệ đệ của ta vẫn hưng phấn như cũ, chờ ngươi đến xử lý a.”

Đại Thục kinh ngạc mở lớn hai mắt, thế nhưng rất nhanh sau đó liền che giấu sự kinh ngạc của mình đi. Chu Bân thật muốn đi vào bịt miệng Trình Vi lại không cho hắn tiếp tục nói bậy.

Chu Bân bất đắc dĩ cười cười với Đại Thục, ra hiệu cho hắn ý bảo chờ một chút rồi đi vào trong phòng tắm.

Đại Thục ngồi ở bên ngoài, khe hở giữa hai đầu mày của hắn càng lúc càng sâu hơn.

“Bảo bối, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi!” Trình Vi ngồi ở trong phòng tắm, nhìn thấy Chu Bân đi tới liền trêu chọc nói.

Chu Bân trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy khăn mặt ném lên đầu hắn: “Tự lau đi!”

Trình Vi cũng không động đậy, cứ để nguyên cái khăn trên đầu mình như vậy.

“Quỷ lười!” Chu Bân rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là tự mình giúp hắn lau khô tóc.

Trình Vi đắc ý cười, hắn biết rõ Chu Bân là kiểu người nhẹ dạ nhưng lại vờ như cứng rắn a.

“Đại Thục tới.” Chu Bân nói.

“Đại Thục?” Trình Vi suy nghĩ một chút rồi nói. “Bạn cùng lớp của ngươi hả?”

Chu Bân khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “Cái gì của ta chứ, tất cả chúng ta đều là bạn học mà, không phải sao?”

“Hắn tới làm gì?”

“Đến thăm ngươi.”

“Thăm ta? Hắn đến thăm ta làm gì?” Trình Vi ngẫm lại, hình như ngay cả Đại Thục hình dáng thế nào hắn cũng không biết cơ mà.

“Đại khái là do quan tâm đến đồng môn, muốn đến an ủi ngươi đi.”

“Không phải đâu, chúng ta một chút cũng không quen biết, ngươi cũng đừng có nói với ta là hắn so với ngươi còn giống gà mẹ… A… ai nha, nhẹ tay một chút đi!”

Chu Bân không để ý tới hắn, tiếp tục gia tăng lực đạo, giống như muốn giật đứt hết tóc của đối phương.

“Nhẹ tay một chút, bảo bối, ta nói sai rồi, nói sai rồi.” Trình Vi vừa cười vừa cầu xin tha thứ.

“Càng nói càng buồn nôn.” Chu Bân gõ vào đầu của hắn, người nọ lại hắc hắc cười lớn. Chu Bân nghĩ hắn có đôi khi thật giống một đứa trẻ ngốc nghếch.

“Ngươi nói với hắn chuyện ta có liên quan tới quyết định của trường học sao?”

“Không có.” Chu Bân đột nhiên đình chỉ động tác, nhìn Trình Vi nói: “Có thể là những người khác nói cho hắn biết không?”

Trình Vi khoát khoát tay ý bảo không biết.

“Nếu như Đại Thục cùng Lục Hạo biết là ngươi đã giúp đỡ thì hai người bọn họ nhất định sẽ rất cảm kích ngươi.”

Trình Vi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. Hắn không cần những người này cảm tạ, mục đích hắn làm như vậy là vì hắn muốn nắm lấy cơ hội có thể buộc chặt người này lại bên cạnh mình.

Sau khi chỉnh lý thỏa đáng, Chu Bân đẩy Trình Vi ra ngoài. Đại Thục vừa nhìn thấy bọn họ liền đứng lên.

“Nghe Chu Bân nói là ngươi đến thăm ta?” Trình Vi ngồi trên xe lăn hỏi.

“Ta đến thăm ngươi.” Đại Thục nhìn qua phía Chu Bân, cười cười: “Cũng là đến thăm hắn.”

“Ta đã nói rồi, rõ ràng là không quen biết, làm sao lại có chuyện hắn đến thăm ta chứ.”

Chu Bân ở phía sau nhéo vào lưng Trình Vi một chút, Trình Vi đau đến nhăn mặt, bất mãn trừng mắt nhìn Chu Bân.

“Ta nói ngươi đó, sao càng ngày càng bạo lực với ta như vậy chứ?”

Chu Bân không thèm để ý đến hắn, quay qua nhìn Đại Thục nói: “Ngồi đi, đứng lên làm gì chứ.”

“Kỳ thực ta tới là là muốn thăm hai ngươi, đồng thời cũng có một vấn đề muốn hỏi Trình Vi.” Đại Thục nói.

“Chuyện gì?” Trình Vi hỏi.

“Ngươi có quen một người tên là Tô Mị không?”

Nghe thấy cái tên này, biểu tình của Trình Vi liền trở nên lạnh lùng.

“Không biết!”

Đại Thục sửng sốt một chút, có lẽ là không ngờ hắn sẽ phủ nhận. Thế nhưng sắc mặt của Trình Vi khiến hắn không thể tin tưởng, Đại Thục nghĩ là hắn có nhận thức người này, chỉ là không biết xuất phát từ nguyên nhân nào mà không muốn thừa nhận mà thôi. Thế nhưng đối phương không muốn nhắc tới, nên Đại Thục cũng không muốn hỏi thêm. Chỉ là nếu cứ như vậy thì nghi vấn của mình làm sao mà có câu trả lời đây. Vì vậy bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt.

Chu Bân ho nhẹ một tiếng: “Đại Thục, vì sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Tô Mị là ai?”

“Cái này…” Đại Thục nhìn Trình Vi một chút, sau đó mới nói: “Kỳ thực ta cũng không biết Tô Mị là ai. Chỉ là nghe nói nàng là người nhà của Trình Vi. Vì vậy ta mới cho rằng nàng có quan hệ gì đó với Trình Vi.”

“Có ý gì? Ta nghe qua cảm thấy có chút mơ hồ.” Chu Bân nghi hoặc hỏi.

“Là như thế này, sau khi nhận được quyết định của nhà trường, ta liền đi thăm học trưởng… mà ta đánh bị thương. Hắn tên là Trương Gia Hùng, Chu Bân ngươi hẳn là biết hắn chứ?”

Chu Bân gật đầu, đương nhiên biết, hắn là lớp trưởng, sau khi sự việc xảy ra hắn cũng đã nhiều lần gặp lớp trưởng bên kia dể dàn xếp vụ này.

“Nói thật, ngày đó khi ta thấy hắn bị ta đánh ngã vào cột bóng rổ bị thương, trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng. Ta biết lúc đó mình ra tay rất nặng. Lúc đi theo thầy vào phòng giáo vụ, ta… ta còn cho rằng người nọ đã chết.” Đại Thục cười khổ một chút. “Cuối tuần trước ta đến bệnh viện thăm hắn, người nhà của hắn không muốn nhìn thấy ta. Trái lại, chính Trương Gia Hùng đã bảo ta ngồi xuống một chút, hắn có chuyện muốn nói. Lúc đó ta mới biết được, người nhà hắn không truy cứu ta là bởi vì một người tên là Tô Mị, người đó và hiệu trưởng đã ra mặt điều đình với người nhà hắn.”

Nghe đến đây, Chu Bân nghĩ Tô Mị hẳn là người Trình Vi nhờ xử lý chuyện này. nhưng vì sao Trình Vi lại không thừa nhận việc hắn biết Tô Mị? Hắn không nghĩ rằng Trình Vi là loại người “thi ân bất cầu báo” đâu. Chu Bân bình tĩnh nhìn về phía Trình Vi, phát hiện sắc mặt của hắn vẫn khó coi như cũ.

Đại Thục tiếp tục nói: “Ta còn nghe học trưởng nói, vị Tô tiểu thư này cho người nhà hắn mười vạn nguyên, yêu cầu bọn họ về sau không cần tiếp tục truy cứu việc này.”

Chu Bân kinh ngạc, lúc đầu hắn cầu Trình Vi hỗ trợ, chỉ đơn thuần cho rằng dựa vào các mối quan hệ là có thể giải quyết việc này, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ phải dùng đến tiền bạc. Hơn nữa, lại tốn những… mười vạn nguyên, số tiền này nói gì cũng không thể để Trình Vi bỏ ra. Vì sao mình lại chưa từng nghĩ đến trường hợp này chứ?

“Học trưởng nói Tô tiểu thư đã để lại danh thiếp thư ký của nàng. Ta đã gọi điện hỏi vì sao Tô tiểu thư lại giúp ta. Thế nhưng thư ký của nàng nói sự việc cụ thể thì cô ấy không biết rõ lắm, bất quá Tô tiểu thư đã nói với nàng đây là đáp ứng theo yêu cầu của nhi tử một hảo bằng hữu của nàng mà thôi, bảo đảm cho bạn của hắn không bị đuổi học. Ta tự hỏi không biết bằng hữu của Tô tiểu thư của nàng là ai, thư ký mới cho ta biết người đó họ Trình. Thế nhưng… thế nhưng ta không rõ ngươi vì sao lại giúp đỡ ta nhiều như vậy?”

Trình Vi không nhịn được liếc mắt nhìn Đại Thục, gằn giọng nói: “Ta nói một lần cuối cùng, ta không biết nữ nhân này!”

“Thực sự không phải là ngươi sao? Ta có tìm hiểu thì biết được công ty của Tô tiểu thư là một chi nhánh của tập đoàn Trung Hồng, mà vừa vặn, chủ tịch của tập đoàn này chính là mang họ Trình. Lần thứ hai ta gọi điện đến công ty, hỏi nhi tử của vị tiên sinh kia có phải tên là Trình Vi hay không thì nàng không có phủ nhận. Ta đã nghĩ…”

“Phiền phức quá! Ta đã nói là không biết nữ nhân kia! Còn không được sao? Muốn dong dài tới khi nào? Ta mệt muốn chết, giờ chỉ muốn đi ngủ. Chu Bân, ngươi giúp ta thỉnh hắn đi ra ngoài!” Trình Vi gầm lên.

“Trình Vi!” Chu Bân chán nản, đại thiếu gia này lại giở chứng nữa rồi.

Trình Vi ai cũng không để ý, chau mày, cúi gằm xuống đất, không biết đang nghĩ cái gì nữa.

Nhìn hắn như vậy, Chu Bân thở dài một hơi.

“Đại Thục, thật ngại quá, ta tiễn ngươi xuống dưới kia vậy.” Nếu như bình thường, Chu Bân nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hành vi tùy hứng như vậy. Hắn cũng không phải chưa từng nhìn thấy Trình Vi tức giận, chỉ là lần này hắn có cảm giác Trình Vi rất quyết liệt. Lẽ nào chuyện Đại Thục nói đến có điều gì đó xúc phạm đến hắn hay sao?

Thang máy mở ra, Đại Thục liền cau mày, hắn hỏi Chu Bân: “Hắn vì sao phải phủ nhận? Lẽ nào thực sự không phải hắn ư?”

“Có lẽ thực sự không có quan hệ gì với hắn.”

Chu Bân so với Đại Thục thì đương nhiên có thể rõ ràng rằng sự tình này hoàn toàn có liên quan tới Trình Vi, chỉ là thái độ của Trình Vi vừa nãy, khiến hắn có cảm giác gì đó không đúng lắm.

“Ngươi cùng Trình Vi thân thiết hơn, ngươi nghĩ việc này có thể là do hắn giúp đỡ hay không? Hắn chưa từng nhắc qua với ngươi điều gì sao?”

“Không có.” Chu Bân nhớ lại cuộc gọi lần trước của Trình Vi cho phụ thân hắn, xác thực cũng không tái cùng hắn nói về chuyện này.

Khi ra đến đại sảnh, Đại Thục kéo tay hắn, dùng nhãn thần như muốn nói lại thôi, khiến Chu Bân khó hiểu nhìn hắn.

“Ta…” Do dự một chút, Đại Thục ngập ngừng nói. “Trình Vi đối với ngươi hình như không giống với những người khác trong lớp, có vẻ đặc biệt tin cậy ngươi. Các ngươi ở chung với nhau tốt đẹp như vậy cũng là ngoài dự liệu của ta.”

“A?” Chu Bân sửng sốt một chút rồi trừng mắt nhìn hắn. “Ách… tính tình hắn nóng nảy, bất quá khi ở chung thì cũng có thể phát hiện ra một số điểm dễ chịu. Chuyện vừa rồi, ngươi đừng để trong lòng, trước đây ta cũng đã từng phải chịu đựng hắn vô lý như vậy đấy, hắn đối với ai cũng đều tùy hứng thế cả. Không có việc gì đâu, ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Mọi người còn phải ở chung bốn năm nữa, về sau chúng ta từ từ rồi hảo hảo ở chung đi, được không?”

Đại Thục nghĩ Chu Bân đã hiểu nhầm ý của hắn, cho rằng hắn là bởi vì hành vi của Trình Vi mà cảm thấy khó chịu. Bất quá thái độ của Chu Bân tự nhiên như thế, khiến Đại Thục vô pháp nói ra nghi vấn trong lòng hắn.

“Ta không phải là có ý này.” Đại Thục nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng sáng bóng. “Kỳ thực nếu như người giúp ta là Trình Vi, ta còn phải cảm tạ hắn mới đúng, yên tâm, ta không có tức giận. Nếu như thực sự không phải Trình Vi giúp ta, hắn cảm thấy ta phiền phức cũng là điều dễ hiểu mà.”

“Vừa nãy thấy ngươi cau mày như vậy ta còn tưởng ngươi không vui chứ. Còn có, từ lúc ngươi đến ta đã cảm thấy ngươi là lạ, không giống như ngươi trước đây. Đại Thục, mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này đừng… ra xung đột như vậy nữa, không chỉ có ngươi, còn có Lục Hạo nữa, trở lại ta phải hảo hảo… Ngươi cười cái gì?”

“Ta đột nhiên phát hiện ra rằng ta rất nhớ mấy câu lải nhải của ngươi nha.” Đại Thục cười lớn, vỗ vai Chu Bân nói.

Thấy trên mặt hắn xuất hiện nụ cười quen thuộc, Chu Bân cũng bị ảnh hưởng, lấy tay đập vào ngực đối phương một cái.

“Được rồi, lúc nào thì trở về thế, mọi người đều nói không có ngươi trong lớp giống như thiếu đi trụ cột vậy, mau trở về đi, đừng khiến cho chúng ta trở thành hài tử không mẹ a!”

“Chính là muốn cho một lũ bất hiếu các ngươi biết bình thường ta có bao nhiêu trọng yếu, bao nhiêu vĩ đại, để xem sau này còn dám xem ta như bảo mẫu nữa hay không!”

“Ai nói chúng ta không biết ngươi có bao nhiêu trọng yếu, chính là bởi vì biết ngươi tốt, sẽ không khiến chúng ta phải chịu sưu cao thuế nặng a! Chúng ta phải hảo hảo lợi dụng nhân tài trời cao ban thưởng chứ!”

“Cũng như nhau thôi! Chờ ta trở lại…”

Điện thoại của Chu Bân đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyên của hai người. Lấy điện thoại ra nhìn, là Trình Vi, câu đầu tiên là hỏi hắn tại sao lâu như vậy vẫn chưa đi lên.

Cắt điện thoại, Đại Thục bĩu môi nói:

“Nhìn xem, bây giờ còn không phải giống như bảo mẫu sao, có chăng là chuyển từ bảo mẫu công cộng thành bảo mẫu tư nhân mà thôi.”

Tuy rằng trong lòng cũng rất tán thành, thế nhưng Chu Bân vẫn không nhịn được mà trừng mắt nhìn Đại Thục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play