Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Về tới doanh trướng, Tề Thị Vân muốn gọi ngự y đến khám cho Kỳ, nhưng lại bị Kỳ cự tuyệt.

“Để ngự y khám một chút đi… Thấy ngươi đau như vậy, bây giờ mặt còn xanh lét nè.” Tề Thị Vân lo lắng cho sức khỏe của Kỳ, vẫn cố khuyên Kỳ mà nói.

Kỳ lắc đầu, có chút không kiên nhẫn: “Không cần… thân thể của ta chính ta rõ ràng…”

Thở dài, Kỳ thật cố chấp, nói sao cũng không chịu nghe. Tề Thị Vân cầm tấm thảm lông phủ lên người Kỳ, để Kỳ dựa vào giường nghỉ ngơi, Kỳ trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động, tiện tay ôm lấy tấm thảm.

“Kỳ, thân thể ngươi không tốt, đắp vào đi…”

Lời này sao hôm nay nghe lại chói tay đến thế, Kỳ sắc bén nói: “Thân thể không tốt, thân thể không tốt… các ngươi chỉ biết nói như thế… Vì sao thân thể ta không tốt? …Là các ngươi… là tại các ngươi…”

Kỳ nói làm cho Tề Thị Vân sững người… Như tảng đá rơi vào trong nước, Tề Thị Vân đau lòng vô cùng, quả nhiên ngươi vẫn đang trách chúng ta…

Kinh ngạc nhìn trướng đỉnh, Kỳ giật mình tỉnh ngộ mình vừa làm gì… có chút lắp bắp nói với Tề Thị Vân: “…Là ta thất thố… lời vừa rồi, ngươi quên đi nhé.”

“…” Gượng ép cười cười, Tề Thị Vân im lặng đưa thảm lông cho hắn.

Cầm lấy tấm thảm, trong lòng Kỳ như có cây kim đâm vào, hắn lẳng lặng khoác lên vai mình.

“Ngươi nghỉ ngơi một lát đi… ta sẽ trở lại sau…” Nói xong, Tề Thị Vân xoay người rời đi.

Kỳ vốn định ngăn y lại, nhưng mà, ngăn cản xong thì sao? Kỳ cười khổ, thật không hiểu lúc nãy sao mình lại phát ngôn như thế…

Mà Tề Thị Vân vừa ra khỏi doanh trướng, đã dựa vào cái cọc gỗ bên cạnh, lặng yên không nói gì…

Xế chiều gặp lại, hai người cố gắng không nghĩ đến chuyện buổi sáng, nhất thời không khí có vẻ rất bình thường.

Thương thảo một lúc, vì ý kiến không đồng nhất, nên quân sự cũng không có chút tiến triển.

Mà đúng lúc này, tâm phúc của Tề Thị Vân – Lục Tử Khê đã về, mang theo một tin vừa vui vừa buồn.

Khi hắn hao tổn tâm cơ đến gần doanh trướng của Bách Tể Thanh, thì lại phát hiện ở đó rất hỗn loạn, thì ra đã có người xuống tay trước. Nghĩ muốn đến gần dò xét sinh tử, nhưng lại không có cách nào, vì doanh trướng đã được tầng tầng lớp lớp binh lính trông coi, Duẫn Phong cũng thủ ở đó không rời…

“Ngươi nghĩ sao?” Tề Thị Vân nghiêng đầu hỏi Kỳ.

“Rất khó nói, nếu là thật, người ám sát hắn là địch hay bạn?!…” Kỳ gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, nhẹ giọng nói.

Gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy…” Sau đó Tề Thị Vân quay về phía người đang quỳ dưới đất: “Tử Khê, ngươi đi nghỉ đi!”

“Vâng, bệ hạ!”

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Tề Thị Vân đã đi tìm Kỳ.

“Sao dậy sớm thế?” Vừa vén rèm lên, y đã thấy Kỳ ngồi trên bàn, mệt mỏi chống một tay lật xem thư: “…Cả đêm không ngủ?” Tề Thị Vân cau mày, sớm biết thế này, y nên chờ hắn ngủ rồi mới đi.

“…Ngủ không được… Ngươi cũng dậy sớm thế…”

Tề Thị Vân đưa cho Kỳ một quyển trục.

“Đây là gì?” Sáng sớm tìm ta là vì cái này sao?

“Xem một chút đi… rất thú vị đó, đêm qua có người đưa tới!”

Vội vã xem lướt qua, Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Thật thú vị… đúng là ngoài dự đoán…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play