Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Hơi nước bốc lên làm lỗ chân lông của Kỳ mở ra, cảm giác thoải mái vô cùng, Kỳ như được hòa cùng vào lòng mẹ thiên nhiên…

Tận tình ngâm một hồi lâu, Kỳ vui vẻ nghịch nước, cảm thụ độ ấm do làn nước mang lại, giờ khắc này, cái gì hắn cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn được hưởng thụ mà thôi…

Bỗng có tiếng thở dài như có như không truyền tới…

Kỳ cau mày đứng lên, mặc quần áo, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, xuyên qua rừng cây, Kỳ nhẹ nhàng mở to mắt nhìn…

Một bóng lưng quen thuộc hiện ra, Lận làm gì ở đây…?

“Ai đó?” Lận chợt quay đầu lại, sau đó đứng bật dậy, nhìn thấy ca ca, nhất thời kinh ngạc không thôi.

“Là ta!” Kỳ yên tâm tới gần.

“Ca ca còn nhớ nơi này sao… trí nhớ thật là tốt!” Lận than thở, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Kỳ đến đây, nhưng mấy lần trước, hắn toàn là do bọn họ ôm tới, hơn nữa khu ôn tuyền này vì phòng ngừa ngoại nhân xông vào, nên đã cố ý xây ở một góc kín đáo.

“…Ngươi tới đây làm gì?” Kỳ nhẹ nhàng hỏi, còn thay Lận buộc lại dây áo.

“Giống ca ca thôi… ngủ không được.” Lận cười ha ha, duỗi tay ra ôm lấy Kỳ, sau đó tựa đầu vào vai Kỳ, như là một hài tử đang làm nũng, còn Kỳ thì ôn nhu xoa đầu hắn.

Bỗng Lận ngẩng lên, nét mặt vô cùng bình tĩnh: “Ca ca, sao ngươi vẫn coi ta là hài tử?”

Kỳ bị Lận hỏi mà sửng sốt, Lận vốn là đệ đệ của hắn mà, làm vậy có gì không đúng sao…

“Ca ca… sau này ta sẽ không gọi ngươi là ca ca nữa…” Lận kiên định nói, nhẹ nhàng nâng cằm Kỳ lên.

Không gọi ta là… ca ca….? Kỳ nghi hoặc suy nghĩ, ngay cả Lận đang hôn lên môi hắn, hắn cũng không chú ý tới.

“Kỳ…” Lận cúi đầu thì thào bên tai Kỳ, trong nháy mắt, trái tim Kỳ đập thình thịch, sao giọng nói của Lận… lại gợi cảm đến thế?

“Sau này ta gọi ngươi như vậy có được không? …Hả? …Không trả lời là đồng ý rồi nha!”

“Không nói việc này nữa…” Kỳ vội vàng chuyển chủ đề: “Ngươi còn không chịu đi nghỉ đi, mai còn rất nhiều việc phải lo đấy.”

“Không sao, càng miễn cưỡng mình đi ngủ sẽ càng mệt, thi thoảng làm càn một chút cũng được!”

Kỳ tán thành gật đầu.

“A… ca ca cũng cảm thấy nhàm chán, hay là mai cùng ta đến thư phòng đi…” Lận yêu cầu nói…

“…”

“Sao vậy? Không muốn đi thì…” Kỳ vốn là một vị đế vương, mà nay đã biến thành người bình thường… Nghĩ vậy, Lận vội vàng bổ sung.

“…Không, ta vô cùng đồng ý.” Kỳ đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời giải thích của Lận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play