Kỳ thật sự không biết đến tột cùng là tình cảm gì đã khiến hắn trở nên mềm yếu thế này… Do thời gian? …Do áy náy với Lận? …Hay là vì hài tử…?
Kỳ đối với cảm tình rất lãnh đạm, cho nên khi nghe mẫu hậu nói thế, hắn cứ như bị ai kéo đến tận nơi nào… Chẳng lẽ hắn… đối với bọn họ…
“Không phải, con không thương bọn hắn…” Kỳ lắc đầu phủ nhận, siết chặt ngón tay đâm cả vào da thịt, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn.
“Được rồi… Kỳ nhi, con nói cho ta biết, con có thể bỏ lại hài tử của mình mà rời khỏi nơi này sao?”
Nghĩ đến Ngâm Phong, trong lòng Kỳ lại cảm thấy đau xót, hài tử của ta… hài tử ta dứt ruột sinh ra… ta có thể bỏ lại con sao?… Kỳ không ngừng tự hỏi chính mình… Mà câu trả lời luôn luôn là không thể! Chỉ cần vừa nghĩ đến việc phải chia lìa Ngâm Phong, trái tim hắn đã thống khổ như bị xé làm đôi.
Chứng kiến Kỳ yên lặng, trong lòng mẫu hậu cũng đã có đáp án.
“Đúng vậy, không có người mẹ nào nguyện ý lìa xa con mình, chưa kể đến thân thể con còn yếu, cần bọn chúng chăm sóc, mà bọn chúng nhất định cũng không chịu thả con đi, chỉ cần bọn chúng giữ lại hài tử, thì con chắc chắn sẽ không thể bỏ trốn.”
Kỳ kinh ngạc nhìn về phía mẫu hậu, ý tứ của mẫu hậu là muốn hắn thuận theo bọn họ, cứ như vậy cùng bọn họ dây dưa cả đời sao?
Bất giác nắm chặt lấy y phục, đến tột cùng hắn phải làm thế nào đây?
“Năm đó mẫu hậu cũng là vì con và Lận mới không rời đi sao?”
Huyết thống ràng buộc rốt cuộc có bao nhiêu cường đại, hai từ mẫu hậu này đến tột cùng đã cất giữ tín ngưỡng sâu sắc đến mức nào.
Mẫu hậu trong trí nhớ luôn an tĩnh ôm mình, vẻ mặt đau thương, ánh mắt trống rỗng khó hiểu. Đến bây giờ Kỳ mới có thể nhận ra ánh mắt đó của mẫu hậu là sự khao khát tự do, là bất đắc dĩ vì bị trói buộc, cùng với sự thống khổ vì nội tâm bị giằng xé…
Bởi vì ánh mắt này Kỳ cũng thường xuyên nhìn thấy, duy nhất có một điểm không giống chính là ánh mắt đó giờ đây lại là của hắn.
Nghe Kỳ hỏi, mẫu hậu của hắn đầu tiên là phì cười, sau đó thì vừa gật đầu vừa lắc đầu.
“Vốn ta cũng cho rằng ta ở lại bên cạnh y là vì các con, bây giờ ngẫm lại, kỳ thật cũng không hẳn… Ta không có năng lực thoát khỏi y, cái lồng sắt của y không chỉ chắc chắn mà còn hoa lệ, làm cho người khác lạc lối… Dù có tử vong cũng không thể giải thoát được, cho nên ta dần trở nên chết lặng. Ta vẫn nghĩ chỉ cần ta không thương y, đó sẽ là sự trả thù tàn nhẫn nhất đối với y… Ta vốn cho là như thế, nhưng là, ta biết ta thay đổi, ta quan tâm đến y. Thế là ta chạy trốn… ta sợ hãi, sợ bản thân có tình cảm với y… Nhưng đến khi thoát đi, ta mới hiểu được trái tim của ta, kỳ thật lồng sắt cũng không bền vững như vậy, mà là con chim trong lồng không muốn bay đi… Ta kỳ thật cũng chưa chính thức rời đi, mà thực ra, ta cũng chưa từng rời đi, cho dù thân thể rời xa, ta cũng đã đem thứ trọng yếu nhất của mình để lại cho y, đó chính là trái tim ta.”
Giọng nói đứt quãng như đang dẫn người ta về với ký ức ngày xưa, về với cuộc sống mê muội trước kia, mẫu hậu che giấu khuôn mặt thương tâm của mình, nhưng Kỳ có thể nghe thấy tiếng nức nở thật nhỏ. Tình yêu, đến tột cùng là dạng tình cảm gì, làm cho người ta thống khổ cũng là yêu sao? Mẫu hậu, đến tột cùng mẫu hậu đang muốn nói cho con biết cái gì?
“Mẫu hậu, con sợ…”
Nếu như con ở bên bọn họ, bọn họ có thể yêu con bao lâu, nếu như con yêu bọn họ, con sẽ không có đường lui. Nếu như bọn họ thay đổi, con sẽ thế nào đây?
“Đừng sợ, hài tử của ta.”
Kéo Kỳ đến bên cạnh mình, cầm tay hắn, hy vọng có thể tiếp thêm dũng khí cho hắn: “Nếu như năm đó ta có thể dũng cảm một chút, kỳ thật chúng ta có thể tránh đi rất nhiều thương tổn.” Âm thanh ấm áp nhẹ nhàng vang lên bên tai, làm cho người ta vô thức mà tin tưởng nó, nghe theo nó.
Người Kỳ tin tưởng nhất vẫn luôn là mẫu hậu của hắn, tình cảm vốn rất mơ hồ, cũng rất khó quyết định, nhưng nay lại bị mẫu hậu thúc đẩy, làm hắn càng thêm dao động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT