Hai chân vẫn bị kéo căng ra, Kỳ hô hấp dồn dập, mười ngón tay bị trói gắt gao đâm vào da thịt. Cả người vô lực như sắp tắt thở.
‘’Muốn mở nó ra sao?‘’ Tay của Lận vỗ về chơi đùa hoa hành phía dưới, có chút do dự hỏi. Tình cảm vất vả lắm mới gây dựng được cứ như vậy bị phá tan sao?
‘’Thế nào?… Cái vẻ mặt hưng phấn vừa nãy của ngươi biến đi đâu mất rồi?‘’ Tề Thị Vân khiêu khích: ‘’Thi thoảng lại kêu la oán trách, tốt nhất là đi bưng chậu nước đến đi.‘’
‘’Đi liền đây.‘’ Dù sao Kỳ cũng là anh trai mình, nếu cắt đứt, mình cũng sẽ làm hắn nảy sinh tình cảm với mình lần nữa. Nghĩ vậy, dục vọng bị đè nén đã rất nhanh chiếm cứ đầu óc Lận.
Chậu nước được đặt bên giường. Nước vẫn còn lăn tăn chứng tỏ người bưng nó cấp bách đến thế nào.
Khăn lụa mềm mại như tơ lau chùi da dẻ hẳn là rất dễ chịu. Nhưng ở chỗ tư mật mềm mại bị chà xát liên tục đã trở nên đỏ bừng.
Từ phía dưới mơ hồ truyền đến đau đớn tê dại. Kỳ hoàn toàn không có cảm giác, hành vi này đối với hắn so với hỏa thiêu còn giày vò hơn. Hắn bỗng dưng nghĩ đến lần đầu tiên của mình. Từ đó về sau thân thể cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, hơn nữa, cũng không muốn thân cận nam nhân. Đúng vậy, ngay cả phụ thân cũng không thể tin tưởng, còn có nam nhân nào có thể tin tưởng đây. Có lẽ chính mình đã đem theo tâm tư này mà dạy Lận, hy vọng đệ đệ khỏe mạnh, tương lai sẽ không bị thương tổn…
Năm ấy Kỳ mười ba tuổi, mẫu hậu hắn mất tích. Phụ vương ưu tú của hắn bắt đầu trở nên tàn bạo, cả nước trên dưới nơm nớp lo sợ, không ai dám làm trái ý vua. Ngay cả hậu cung cũng mịt mờ đen tối. Đến đứa trẻ mười ba tuổi đã hiểu nhìn sắc mặt mà sống. Hắn chỉ thường ôm Lận khẽ lui về góc nhỏ của mình.
An ủi Lận đang hoang mang nhưng chính mình lại vì nhớ mong mà lẻn vào tẩm cung của mẫu hậu. Lại không nhịn được mà ngồi xuống bên cẩm tháp nơi lưu lại chút hơi ấm của người. Cũng không nghĩ tới đây là nơi phụ vương hay lui tới. Bởi vì quá mức tưởng niệm, Kỳ lại mang theo trên người một mùi hương nhàn nhạt, cuối cùng chuyện đó đã xảy ra…
Kỳ không biết phụ vương có biết về thân thể của mình hay không? Cũng không biết loại hành vi này là gì? Chỉ biết khi tỉnh dậy, hắn chứng khiến ánh mắt phụ vương thống khổ đan xem kinh ngạc cùng đấu tranh nhìn hắn. Phụ vương ưu tú như vậy cũng chỉ là do mất đi người yêu thương mà làm ra chuyện sai lầm.
Sau đó, không thể đối mặt với việc mình gây ra, phụ vương bắt đầu tránh gặp mặt hắn. Đến lúc Kỳ đã quên đi, thì nửa đêm lại chợt bị người kêu tỉnh, phụ vương miệng đầy mùi rượu, hai tay lột sách quần áo Kỳ, thì thào lải nhải: ‘’Nàng trở về đi… trở về đi…‘’ Đến lúc tỉnh rượu lại là ánh mắt tràn ngập thống khổ ấy nhìn Kỳ. Sau đó phụ vương nói một câu: ‘’Không hổ là mẹ con… các ngươi giống nhau vô cùng.‘’
Như một vòng tròn luẩn quẩn, Kỳ mù mờ đến thống khổ. Quan hệ giằng co như vậy đến nửa năm. Chỉ là mỗi lần làm loại sự tình này, phụ vương đều tự chuốc rượu say. Quan trọng nhất là trước khi tỉnh lại đều gọi người ôm Kỳ rời đi. Dường như trước đây lưu lại bên phụ vương chỉ có người mình yêu quý mà thôi.
Quan hệ này chấm dứt vào cái ngày phụ vương đột nhiên mất tích, cũng giống như mẫu hậu vậy. Quan quân tìm khắp nơi không thấy người, chỉ thấy người lưu lại một bức thư thoái vị. Vậy là ngôi vị hoàng đế danh chính ngôn thuận giao cho Kỳ. Kể từ đó, trong dân gian đồn đại rằng Hoàng đế tự vẫn theo hoàng hậu.
“Có chút hở ra rồi, tiếp tục đi.” Lận gấp gáp.
“Lấy tay tách ra đi. Ngươi lau như vậy tới khi nào hả?” Thanh âm lộ đầy nôn nóng.
“A…” Kỳ kêu lớn, đau đớn đến bỏng rát. Có cái gì đang mạnh mẽ xâm nhập cửa vào tưởng rằng không bao giờ bại lộ. Giống như bị dùng dao chậm rãi xé toạc từ bên trong. Đau đớn vẫn tiếp tục tăng thêm, bắp đùi nếu không bị đè lại, có lẽ đã sớm co quắp rồi.
Lỗ tai truyền đến tiếng hô hấp dồn dập của hai người. Kỳ biết “nó” đã bị phơi bày.
Hạ thể không chịu nổi đùa bỡn mà sưng đỏ. Do bị khép chặt quá lâu nên lúc mở ra đã bị thương, hoa nha nhè nhẹ chảy máu. Khó trách Kỳ đau đớn đến vậy.
“Cảm giác kỳ quái… ca ca căn bản không giống người khác… thế nên ta mới cảm thấy ca ca đặc biệt hấp dẫn làm sao!?…” Suy nghĩ của Lận trở nên phức tạp, người này một khắc trước mình có thể tự hào nói rằng: “Ta hiểu rõ hắn đến từng chi tiết.”, tiếp theo lại cảm thấy hắn như một người xa lạ.
Ngón tay nhẹ nhàng tách tiền huyệt, xoay tròn rồi thong thả tiến vào, thật chặt. Ngay cả một ngón tay cũng rất miễn cưỡng, làm cho hai người oán hận Kỳ vì sao phải phong bế nó lâu đến vậy, khiến cho giờ đây không cách nào ân ái được.
Phía trước tạm thời không thế “dùng”, nhưng phía sau cũng đã dưỡng tốt rồi. Tề Thị Vân kích động, toàn thân bị vây bởi trạng thái phấn khích, thân dưới cũng đã trướng tím, cứng rắn đứng thẳng đến bụng. Hắn thô lỗ cởi bỏ quần áo, dùng nước qua loa bôi trơn, rồi kiềm chế không được mà mặc sức đâm vào, vừa trùng hợp chạm tới điểm mẫn cảm của Kỳ. Động tác vừa tàn nhẫn vừa khoái hoạt làm cho Kỳ choáng váng, phía sau mạnh mẽ co rút khiến Tề Thị Vân một lát đã chạm tới cao trào. Cứ như thế, quất xuyên kéo dài lặp đi lặp lại kịch liệt. Cho đến lúc tiết ra, ngay cả Tề Thị Vân cũng cảm thấy hơi uể oải.
Khi đến lượt Lận, Kỳ đã gần mất đi ý thức, có lẽ vì mệt mỏi mà có chút hỗn loạn. Chỉ cảm thấy thân thể hư nhuyễn, chuyện xảy ra hôm nay quá phức tạp, dường như vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn.
Lận cứ tiếp tục làm cho hốc mắt Kỳ trở nên ướt át. Chờ đến lúc chấm dứt, Kỳ ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.
Qua đôi mắt phủ sương, Kỳ thấy bọn họ lấy ra từ bên trong cái hộp một cái ngọc căn to hơn ngón tay người. Dù vạn phần không muốn nhưng Kỳ không còn sức phản kháng nữa, đành để cho bọn họ tùy ý đem khối ngọc kia cắm vào tiền huyệt chặt hẹp.
Ngươi sao có thể làm vậy… Lận… Tố Lận!… Ngươi có biết ta tên họ là gì không… Tố Kỳ… chúng ta cùng một họ đấy… chúng ta vốn là huynh đệ mà. Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy… Kỳ rất muốn lớn tiếng hỏi hắn nhưng cuối cùng cũng không còn sức để thốt nên lời.
“Cứ dùng cái nhỏ đi, chờ cho quen rồi sẽ đổi sang dùng cái lớn hơn.”
“Ừm.”
Kỳ nhanh chóng dùng hai tay bị trói che đi những giọt nước mắt đang chảy xuống gò má, cố gắng không để cho bọn họ phát hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT