Sau khi uống canh xong, nghe bên ngoài tiếng mưa rơi rả rích, hai người ngồi trong liền tán gẫu mấy chuyện vớ vẩn.
“Công việc bận bịu lắm hả?”
“Ừm, tên Tề Thị Vân kia, khẳng định là hắn cố ý quăng cái việc tiếp đãi sứ giả Dận Tiêu quốc cho ta. Ngày nào cũng phải vắt óc ứng phó, vừa phiền lại vừa mệt.” Nghĩ đến gần đây xui xẻo, Lận có chút mệt mỏi, vốn định để Vân ứng phó, còn mình sẽ cùng ca ca thân thiết gần gũi hơn một chút. Kết quả kéo cả mình vào, mà tên Tề Thị Vân này một chút ưu đãi cũng không cho mình, thật đáng ghét!
Trong cung không tránh khỏi đấu đá lẫn nhau, bảy năm không gặp Lận, dù sao thời gian cũng không ngắn, đủ để thiếu niên non nớt kia trưởng thành hơn rất nhiều.
“Mọi việc tốt không?” Lời này Kỳ hỏi có chút hơi đường đột.
“Ý ca ca là gì?”
“… Liễu nhi có khỏe không?” Kỳ nói thẳng vào vấn đề chính. Tính từ lần cuối gặp mặt, Kỳ cũng đã mười ngày không nhìn thấy nàng rồi.
Nghĩ rằng Kỳ còn chưa dứt tình, Lận cười nhếch mép:
“Nàng cực kỳ tốt.” Khẩu khí đầy âm u tựa như khí trời bên ngoài vậy.
“Nàng ấy coi như cũng đã đạt được ước nguyện rồi đi.” Liễu Cơ yêu thương Tề Thị Vân, hơn nữa vì hắn mà chấp nhận vào hậu cung của Kỳ, chuyện này ba người bọn họ đều biết rất rõ.
“Nàng đơn phương một mình mà thôi, Vân căn bản không có tình cảm gì với nàng, nếu không, nàng cũng không tới lượt ngươi. Chờ nàng sinh hạ hài tử, chỉ sợ hậu cung của Vân cũng chẳng có chốn dung thân cho nàng…”
“… Hơn nữa, chỉ bằng quan hệ của ngươi cùng nàng, nàng đã sớm phải chết rồi, nếu không phải bụng của nàng…” Lận bổ sung, trong mắt nồng đậm sát khí, làm cho Kỳ không khỏi kéo tay Lận cảnh cáo.
“Ngươi đừng làm ẩu, nàng dù sao cũng là người của Tề Thị Vân.” Hơn nữa hài tử còn chưa sinh ra.
“Cái loại phụ nữ này, ca ca không đáng phải làm như thế.” Nghĩ đến Kỳ vì người phụ nữ đó mà dùng Vân cảnh cáo mình, làm cho Lận vô cùng tức giận.
“Nàng có Tề Thị Vân chiếu cố, ta rất yên tâm!” Kỳ thở dài, nói tiếp:
“Ta là lo ngươi làm ẩu, trong thiên hạ, thứ gì không phải là của hắn, dù sao bây giờ hắn cũng là Vương của ngươi.”
Nghe lời này của Kỳ, Lận liền vui vẻ tươi cười:
“Ca ca là đang lo lắng cho ta sao? Ca ca yên tâm, Vân hắn căn bản cũng không cần nàng…” Cho rằng Kỳ từng yêu Liễu Cơ, Lận không muốn hắn kích động, cho nên không nói thêm gì nữa.
Nhưng Kỳ nhìn ánh mắt khó có thể che giấu cùng nét mặt của hắn là biết Tề Thị Vân kỳ thật cũng không muốn lưu lại Liễu Cơ. Cũng khó trách, Liễu Cơ biết quá nhiều chuyện.
“Đừng nhắc tới nàng nữa, thật phiền!” Lận từ sau lưng ôm lấy Kỳ, khiến Kỳ nhất thời cứng đờ, hô hấp của Lận cũng đã kề sát lỗ tai.
… Không biết có phải Lận ở nơi kia lâu quá thành quen, cho nên mới có loại hành vi kỳ quái này, Kỳ không muốn cùng hắn có quan hệ như vậy, đệ đệ của mình hẳn là phải lấy người phụ nữ hắn yêu, chứ không phải là dây dưa bám dính lấy mình thế này.
“Không nên như vậy, Lận.” Kỳ dùng sức đẩy hắn ra.
“…” Lận cắn răng, lui về sau mấy bước, nhìn hắn cười cười ra vẻ vô tội, nhưng kỳ thật, hắn rất muốn cùng Kỳ tiến thêm một bước, nhưng vất vả lắm trái tim Kỳ mới có chút dao động, dù rằng đó là do Kỳ coi hắn là huynh đệ. Lận không dám cưỡng ép Kỳ quá mức, dựa vào tính cách của Kỳ, vạn nhất làm cho Kỳ lâm sâu vào ngõ cụt thì hậu quả sẽ thật khó lường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT