Thư Ngọc vừa lấy lại ý thức, tầm mắt có phần mơ hồ, cô ngờ ngợ cảm giác được mình đang ở trong một căn phòng nhỏ mờ tối.

Cửa sổ đã đóng lại, không thể đoán được thời gian lúc này.

Trong phút chốc lấy lại ý thức, trong lòng cô thở dài một hơi. Nên đoán ra từ sớm Chử Phượng Y xuất hiện tại bắc viên không phải là Chử Phượng Y chân chính.

Trên du thuyền, Hà Uyển Đinh nói Chử Phượng Y bận rộn công việc tại trường, năm nay không thể trở về nhà, làm sao có thể sau hai ngày Chử Phượng Nhan bị giết hại liền chạy tới bắc viên?

Quá trùng hợp, rõ ràng là cố ý.

Cô động đậy, lúc này mới phát hiện tay và chân đều bị miếng vải mềm trói buộc.

Điều không ngờ là miệng cô chẳng bị dán lại.

Chử Phượng Y cho rằng cô sẽ không la hét, hay là chắc chắn dù cô kêu to thế nào cũng chẳng có ai nghe được?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, chợt nghe bên cạnh có người nói: “Tỉnh rồi?”

Thư Ngọc xoay đầu, trông thấy người phụ nữ giống mình như đúc đang đi tới trước mặt cô.

Đối diện với người phụ nữ này tựa như soi gương, Thư Ngọc không khỏi cảm thấy khó chịu: “Tại sao cô phải đeo mặt nạ da người?”

Người phụ nữ cười cười: “Cô cho rằng đây là mặt nạ da người ư?”

Thư Ngọc không hiểu, chỉ nghe người phụ nữ kia nói tiếp: “Nếu tôi nói, tôi trưởng thành thế này, cô tin không?”

Thư Ngọc nhíu mày: “Rốt cuộc cô là ai, muốn làm gì?”

Người phụ nữ khom lưng, nâng cằm nhìn Thư Ngọc: “Tôi chính là tôi, tôi đương nhiên phải làm chuyện tôi muốn làm.”

Nhất thời Thư Ngọc không có gì để nói.

Người phụ nữ nghiêng đầu đánh giá Thư Ngọc, sau một lúc lâu cô ta mới nói: “Trước kia tôi luôn tò mò cô là người như thế nào, hiện tại cuối cùng đã gặp được, tôi lại thấy chẳng có gì quá kinh ngạc. Cô chỉ là thế này, cũng chẳng phải ba đầu sáu tay.”

Thư Ngọc càng tỏ vẻ khó hiểu, lắng nghe ý tứ của người phụ nữ này, cô ta đã từng quen biết cô?

Người phụ nữ bỗng nhiên nói: “Cô có biết tại sao hai người lại có ngoại hình giống nhau không?”

Cô ta không chờ Thư Ngọc đáp lại, tự mình nói tiếp: “Đáp án đơn giản nhất đương nhiên là chị em sinh đôi, giống như Chử Phượng Nhan và Chử Phượng Y, còn có Hằng Tịch và Hằng Nghi.”

Thư Ngọc sửng sốt. Đây là lần thứ hai cô nghe người khác nhắc tới Hằng Tịch và Hằng Nghi là sinh đôi. Sự hiểu biết của cô về bà nội quả thật rất ít.

“Cô muốn nói chúng ta cũng là sinh đôi sao?” Thư Ngọc chỉ cảm thấy hoang đường.

Người phụ nữ nhíu mày: “Nếu là vậy thì đã dễ dàng hơn rồi.”

“Ngoài sinh đôi ra, còn có một loại phương pháp có thể làm cho diện mạo của hai người giống nhau như đúc.” Cô ta chậm rãi nói, “Mài xương, giũa da, kéo mi, nghe có vẻ rất dọa người phải không? Thực ra ma cốt không hề đáng sợ như vậy, kéo da lên, đục quai hàm, mài theo khuôn mẫu.”

“Tuổi càng nhỏ, càng không đau. Chẳng qua tôi là một ngoại lệ, qua mười lăm tuổi mới thực hiện ma cốt.”

Thư Ngọc càng nghe càng kinh hãi: “Tại sao cô phải làm như vậy…” Tại sao muốn thay đổi thành diện mạo của cô?

“Vì mạng sống thôi.” Cô ta cười dửng dưng, “Có cô làm cái bóng của tôi, tôi mới có thể sống tới bây giờ.”

Thư Ngọc sửng sốt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, cho dù đầu óc xoay chuyển thế nào cũng không tìm ra chân tướng bí ẩn này.

“Số mệnh của cô tốt như vậy, trong người mang dòng máu của gia tộc Chử Khố Nhĩ, lại còn có ông nội và ông ngoại một tay che trời, bảo vệ cô bình an trong thời buổi loạn lạc này, bây giờ lại có thêm một Cô Mang Bắc Bình.” Cô ta tấm tắc lắc đầu, “Di tộc Đại Thanh không dám động đến cô, quân phiệt cũng không thể nào bắt được cô, ngay cả những chính khách cũng phải cân nhắc đắn đo sức ảnh hưởng của cô. Cô nói xem, một cái bóng có ích như vậy, tại sao tôi không cần?”

(*) di tộc: gia tộc còn sót lại

Thư Ngọc bỗng dưng cất lời: “Cô là hoàng tộc cuối cùng còn sót lại của triều Thanh?”

Người phụ nữ sửng sốt: “Tại sao cô nói như vậy?”

Thư Ngọc chậm rãi nói: “Cho dù là di tộc Đại Thanh cũng không đáng để vứt bỏ khuôn mặt của mình. Cô không phải là người của gia tộc Chử Khố Nhĩ.”

Cô ta đầy hứng thú nhìn Thư Ngọc: “Cho nên?”

Thư Ngọc nói tiếp: “Cô lợi dụng Chử Phượng Y và Chử Phượng Nhan, thậm chí cũng ngấm ngầm mưu tính kéo Tiểu Loan vào cuộc, chỉ là vì muốn lấy được hộp tú hoa châm kia. Đối với một số việc của gia tộc Chử Khố Nhĩ, cô rõ như lòng bàn tay, điều đó chứng tỏ rằng cô đã gắn liền với gia tộc từ hồi nhỏ, nhưng cô không xác định được hành tung của hộp tú hoa châm kia, bởi vậy đã rất nhiều năm cô chưa bước vào gia tộc Chử Khố Nhĩ.”

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn Thư Ngọc, ý cười trong mắt chợt tan biến.

Thư Ngọc khẽ cười: “Cô là hoàng tộc cuối cùng của triều Thanh, giấu diếm thân phận gửi nuôi tại gia tộc Chử Khố Nhĩ, cô vội vàng biến thành tôi, ngoại trừ muốn sống sót, có lẽ còn chất chứa ham muốn khác.”

Muốn mượn dùng thân phận và lợi thế của cô, chỉ để sống tạm bợ thôi sao? Cô không tin.

Khuôn mặt người phụ nữ trở nên lạnh lùng. Sau một lúc lâu, cô ta cong khóe miệng: “Vậy cô hãy đoán xem, bây giờ tôi muốn làm gì? Không sai, tôi muốn lấy hộp tú hoa châm kia, nhưng cô có biết tôi lấy nó để làm gì không?”

Thư Ngọc ngước mắt lên, không nói gì.

Người phụ nữ vươn tay ra, tháo khuy áo của Thư Ngọc, cởi áo khoác của cô ra.

“Hiện tại là ba giờ chiều, hôm nay đại đương gia Hằng Tịch sẽ dạy cô tú pháp ‘ngàn dặm thành tấc’ chân chính.” Người phụ nữ cởi quần áo của mình, mặc lấy áo khoác của Thư Ngọc, “Bây giờ tôi đi học, chắc là còn kịp.”

Thư Ngọc cười lạnh: “Tú pháp độc nhất vô nhị của gia tộc Chử Khố Nhĩ làm sao đến phiên người ngoại tộc là tôi học được? Hằng Tịch sẽ không dạy cho tôi, cô đi chỉ phí công thôi.”

Người phụ nữ chỉnh lại quần áo, nói: “Ai nói tôi muốn học tú pháp bí truyền chỉ dạy lại cho đại đương gia của gia tộc Chử Khố Nhĩ? Thứ tôi muốn học chính là tú pháp của Hằng Nghi.”

“Tôi không tìm ra tú hoa châm tổ truyền, nhưng tú pháp của Hằng Nghi tôi vẫn có thể dòm ngó tới. Năm đó đại đương gia Hằng Nghi không cần tú hoa châm cũng có thể thêu ra tú phẩm hơn hẳn ‘ngàn dặm thành tấc’.”

Trái tim Thư Ngọc đập mạnh, nhưng khuôn mặt vẫn điềm tĩnh: “Hôm qua cô làm trò trước mặt mọi người cũng đã nói, kỹ năng của đại đương gia Hằng Tịch không bằng bà nội tôi, bà ấy đương nhiên không biết tú pháp này.”

Người phụ nữ khựng lại, sau đó cười rạng rỡ: “Đại đương gia Hằng Tịch đương nhiên không biết tú pháp này, nhưng Hằng Nghi biết được. Hiện giờ, người tôi đi gặp chính là Hằng Nghi, không phải Hằng Tịch.”

Nhịp tim Thư Ngọc càng lúc càng nhanh, manh mối của mấy ngày qua dần dần nối lại ở trong đầu. Có một đáp án mơ hồ nghẹn tại cổ họng, sống động như thật.

Người phụ nữ kia lại nói: “Năm đó người chết là Hằng Tịch. Hằng Tịch chết thay Hằng Nghi, Hằng Nghi thay Hằng Tịch tiếp nhận vị trí đại đương gia của gia tộc Chử Khố Nhĩ. Nếu không cô cho là, nội bộ tan tác của gia tộc còn có thể tồn tại đến giờ sao?”

Cô ta cười mỉa mai: “Ông nội cô không nói cho cô biết ư? Đại đương gia Hằng Tịch hiện tại chính là Hằng Nghi, bà nội của cô. Bà ta muốn truyền dạy cho cô tú pháp mà mình đã thấu hiểu, bây giờ tôi thay cô đi học.”

Người phụ nữ cài xong khuy áo cuối cùng, bỏ lại một mình Thư Ngọc lòng đầy kinh hoàng cuộn người tại chỗ.

Sau khi đi mấy bước, cô ta lại lùi về cạnh cửa, nhìn về phía Thư Ngọc, còn nháy mắt: “Cô không tò mò tôi là ai sao? Tôi tên là Gia Tuệ, trước năm mười lăm tuổi mọi người gọi tôi là Gia Tuệ cách cách, sau năm mười lăm tuổi tôi gọi là Chử Khố Nhĩ Gia Tuệ.”

“Về phần hiện tại, tôi gọi là Đàm Thư Ngọc.”

***

Cửa chính mở ra rồi khóa lại, ngăn cách ánh nắng trong sân.

Thư Ngọc sững sờ ngã ngồi trên mặt đất, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ tuôn ra, Khưu Bình Bình sao rồi? Tiếc rằng Tiểu Loan không biết nói cũng không biết chữ, chẳng thể kể ra mọi chuyện đã xảy ra vào trưa nay. Không biết bà nội có thể nhận ra Gia Tuệ không phải là cô hay không, nếu Gia Tuệ am hiểu tú pháp, không biết cô ta muốn dùng nó làm gì…

Ý nghĩ cuối cùng lắng đọng trong đầu cô —— nếu Cô Mang biết được, có lẽ anh sẽ tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play