Trải qua sự cố tại gánh hát kia, Thư Ngọc không còn hứng thú tiếp tục tản bộ nữa.

Cô đột ngột tỉnh ngộ, nếu nhàm chán có thể quay về sương phòng đùa giỡn Cô tiên sinh mới ngủ trưa dậy.

Hạ quyết tâm, bước chân cô đi như gió.

Vừa đi lại tới khoảnh sân trước đây của Hằng Tịch.

Cửa sân rộng mở, mấy sương phòng cũng bị đường dây phong tỏa cách ngăn.

Thư Ngọc theo bản năng dừng bước, nheo mắt lại.

Cô nhìn phải trái, bốn bề vắng lặng, vì thế cô vén lên đường dây phong tỏa đi vào.

Trong phòng không mở cửa, ánh sáng hơi mờ tối.

Bên trong loáng thoáng mùi mốc.

Thi thể của Chử Phượng Nhan vẫn bị cảnh sát dời đi, chỉ để lại đường phấn trắng cố định dấu vết tại hiện trường trên mặt đất.

Nhưng Thư Ngọc chú ý, ghế trong phòng đã bị động vào.

Không chỉ có thế, bàn trang điểm cũng vậy.

Vị trí bị dời chuyển rất nhỏ, nếu cô không phải là người thường xuyên xem xét văn tự thư họa tỉ mỉ thì giờ phút này tuyệt đối nhìn không ra.

Sau khi cảnh sát thăm dò hiện trường thì đã có người tới đây.

Trở lại nơi này làm gì? Căn phòng ngoài người chết ra, đồ đạc của Hằng Tịch đã chuyển đi từ sớm. Nếu thực sự có người quay lại, là vì sao chứ?

Thư Ngọc đi về phía bàn trang điểm.

Phía bên trái bàn trang điểm bị dời một tí, vì thế cô nâng mép bàn lên, chậm rãi đặt nó về vị trí cũ.

Trên bàn trang điểm trống trơn, trong ngăn kéo cũng chẳng có gì.

Cô giương mắt nhìn vị trí xê dịch. Từ chân tường từ từ nhìn lên trên, rốt cuộc nhìn thấy một lỗ nhỏ nằm trên tường phía trên tấm gương.

Lỗ hổng là do đồ sắc bén đục ra, chỗ đục còn rất mới.

Cô nhìn chằm chằm lỗ hổng hồi lâu, bỗng nhiên quay đầu.

Lỗ hổng đối diện với một loạt ngăn tủ đính trên tường, vừa lúc nằm ngang với cơ quan được bố trí với hộp tú hoa châm ngụy tạo.

Tim cô đập mạnh.

Quả nhiên, Chử Phượng Nhan không phải do cơ quan bắn chết. Cơ quan từ trong tủ bay ra, bắn trúng vách tường cạnh bàn trang điểm trước tiên.

Người kia trở lại phòng, di chuyển bàn trang điểm chính là vì che đậy lỗ hổng do mũi tên bắn trúng?

Cách làm này thật sự có chút vụng về. Đừng nói đến giấu đầu lòi đuôi, nhân viên điều tra có lẽ đã chú ý tới lỗ hổng này từ lâu.

Quan trọng là, vụ án cơ bản đã có kết luận, thật sự không cần vẽ vời thêm chuyện.

Thật sự khiến người ta khó hiểu.

Nhưng tại sao lại di chuyển cái ghế?

Tầm mắt cô từ cái ghế chuyển xuống dưới bàn.

Dời ghế, chẳng lẽ dưới bàn cất giấu gì sao?

Cô cúi người nhìn dưới bàn. Gõ gõ một hồi, ngay cả thảm cũng vén lên xem xét kỹ càng.

Không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ đồ đã bị di chuyển rồi?

Cô nhíu mày, xoay xoay cái cổ cúi xuống hồi lâu.

Cô vừa xoay một cái, tầm mắt vừa lúc chuyển tới dưới giường.

Bên dưới tối thui, một đôi mắt vàng nâu mở to nhìn thẳng Thư Ngọc.

Cô hoảng hốt, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Ánh mắt dưới giường vẫn không nhúc nhích, tản ra mùi chết chóc.

Thư Ngọc bình tĩnh lại, lúc này cô phát hiện nằm dưới giường là một con mèo đã chết.

Trong phòng có một con mèo chết, nhân viên cảnh sát không thể nào không phát hiện, thế thì con mèo này nhất định đã đi vào sau khi cảnh sát đã thăm dò hiện trường xong xuôi.

Khi vào là một con mèo còn sống, sao nó lại chết ở dưới giường?

Thư Ngọc khẽ cắn môi, cúi người chui xuống dưới giường.

Bên trong tối om, Thư Ngọc kiểm tra qua loa toàn thân con mèo. Không có chút dấu vết bị thương.

Thế thì xem ra con mèo này bị nội thương rồi?

Đột nhiên cô cảm thấy chân mình đụng phải gì đó.

Cô híp mắt nhìn, đầu con mèo đã chết đè lên vật gì đó.

Cô nhìn kỹ, hình như là một cái hộp nhỏ hình vuông.

Trên nắp hộp dường như có đường vân gì đó.

Cô lập tức nhận ra, trên hộp là đường vân của một đóa cúc vạn thọ.

Cô theo bản năng muốn mở nắp hộp, đầu ngón tay sắp chạm vào thì cô chợt dừng lại.

Bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó.

Con mèo này, e rằng trúng độc chết.

Nghĩ đến đây, cô lấy chiếc khăn bất ngờ mà có kia, phủ lên cái hộp, cách chiếc khăn mà cầm lấy nó.

Đúng lúc này, cửa sổ nằm phía sau căn phòng có động tĩnh.

Hình như có ai đó từ ngoài cửa trèo vào, tiếng cọ xát nhỏ xíu cùng với tiếng song cửa cọt kẹt rất nhỏ, khiến mỗi dây thần kinh của Thư Ngọc đều dựng đứng lên.

Ở trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại cấu trúc của mảnh sân này.

Cửa sổ phía sau đối diện với một rừng trúc nhỏ, xưa nay không ai đi qua, người trèo qua song cửa đã ẩn nấp ở đó mà tiến vào phòng.

Cửa chính của sương phòng tuy mở rộng, nhưng cửa sổ phía sau vừa lúc là góc mù của cửa chính, người kia xem ra đủ nhanh nhẹn cẩn thận, âm thầm lẻn vào phòng mà không bị người ngoài nhìn thấy.

Trái tim Thư Ngọc treo trên cao, cô cuộn người nằm dưới giường không dám cử động.

Quả nhiên người kia dễ dàng trèo vào trong phòng.

Bước chân người đó rất nhẹ, cũng rất vững vàng, đi thẳng tới trước giường.

Thư Ngọc thở rất nhẹ, nhìn chằm chằm chân của người kia.

Nhìn kích cỡ, đó là chân của một người đàn ông. Ống quần màu xám thẳng tắp, mang túi nhựa gần như màu đen vào chân.

Người đàn ông đến trước ngăn tủ, gõ gõ mấy cái.

Ngăn tủ trong phòng bị vật bằng sắt cạy mở.

Trái tim Thư Ngọc càng ngày càng chìm sâu.

Trốn trong phòng là một người đàn ông, có lẽ là người đàn ông mang theo vũ khí.

Cô nên làm sao chạy thoát đây?

Người đàn ông hình như không tìm được thứ muốn tìm trong tủ, nên đi vòng qua ngăn tủ đến trước bàn tròn.

Thư Ngọc trơ mắt nhìn người đàn ông khom người xuống, lục lọi trên sàn nhà dưới bàn, ngay cả tấm thảm cũng không bỏ qua.

Khi cô đang tìm kiếm trên tấm thảm thì trông thấy con mèo chết dưới giường.

Chỉ cần người đàn ông này cúi thấp chút nữa thì sẽ phát hiện ra cô trốn ở dưới giường.

Nhịp đập trái tim cô càng nặng nề, thần kinh căng thẳng chú ý tới nhất cử nhất động của người đàn ông.

Theo góc độ của cô, có thể nhìn thấy ống quần màu xám của người đàn ông, áo sơ mi kẻ sọc, cùng với đôi tay đang tìm kiếm trên tấm thảm.

Trên một bàn tay có đầy đường vân màu tím, thật là đáng sợ.

Người đàn ông lục lọi trên tấm thảm, cũng không thu hoạch được gì, vì thế đứng dậy đến bàn trang điểm.

Thư Ngọc nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng như trước.

Ngăn tủ, cái bàn, bàn trang điểm, đều không có thứ hắn muốn, thế thì mục tiêu tiếp theo của hắn chính là chiếc giường này.

Giờ phút này, Thư Ngọc chưa bao giờ hối hận như vậy.

Cô Mang thường xuyên quở trách cô, lòng hiếu kỳ quan trọng như thế sao?

Bây giờ thì hay rồi, lòng hiếu kỳ hại chết con mèo.

Cô chính là con mèo đó.

Bên cạnh còn có một con mèo chết làm bạn với cô.

Lạch cạch một tiếng, người đàn ông cuối cùng ngồi lên chiếc giường này.

Thư Ngọc cắn chặt răng, đầu óc vận hành nhanh chóng.

Bỗng nhiên sức nặng trên giường nhẹ đi.

Ngay sau đó cửa sổ phía sau kêu kẹt một tiếng, Thư Ngọc còn chưa phản ứng, người đàn ông đã trèo qua song cửa rời khỏi.

Thư Ngọc sửng sốt.

Hắn chạy trốn nhanh như vậy làm gì?

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng động.

“Đại đương gia, tại sao phải hẹn tại nơi này bàn chuyện, rất là xui xẻo.”

Là tiếng của trưởng bối Từ Bình của gia tộc Chử Khố Nhĩ.

“Tôi sẽ không đi vào, có chuyện tôi sẽ đứng đây nói.” Từ Bình dậm chân ngoài cửa không chịu tiến vào.

Thư Ngọc buồn bực. Hằng Tịch không ở trong phòng, Từ Bình này đang đóng kịch gì đây?

Chỉ nghe Từ Bình nói: “Đứa nhỏ Phượng Nhan này không có phúc, nhưng mà đương gia tiếp theo của gia tộc Chử Khố Nhĩ vẫn phải tuyển chọn. Người xem, có muốn tìm một đứa con gái khác để thay vị trí của Phượng Nhan không? Chỗ tôi thật ra có một người tài.”

“Còn nhớ năm đó tỷ tỷ người đưa đến một cô gái không? Con bé gọi là Gia Tuệ, còn nhỏ nhưng đã có thiên phú về thêu thùa. Hiện giờ nó đã trưởng thành, trước đó không lâu tôi còn nhận được tú phẩm do con bé gửi tới, phong phạm rất giống tỷ tỷ người năm đó.”

“Đại đương gia, người xem thế nào?”

Thư Ngọc ở dưới giường tiêu hóa tin tức từ miệng Từ Bình.

Chuyện bên trong gia tộc Chử Khố Nhĩ đúng là ngàn vạn ràng buộc khó mà xuôi theo, lúc này lại dính dáng đến bà nội quá cố của cô.

“Đại đương gia?”

Từ Bình ở ngoài cửa hô vài tiếng, bên trong cánh cửa không có phản ứng.

Tiếng cửa cọt kẹt vang lên, chứng tỏ Từ Bình ló người vào nhìn bên trong.

Lọt vào trong tầm mắt, đương nhiên chẳng có ai cả.

Thư Ngọc nghe được Từ Bình thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó ra khỏi sương phòng.

Lại đợi thêm một hồi, trong phòng im ắng.

Lúc này Thư Ngọc mới dám nhích ra một chút.

Sau khi tiếp xúc với không khí trong lành bên ngoài, cô mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm.

Cô không dám ở lại lâu, cô giẫm giẫm bàn chân bị tê, rồi vội vàng ra khỏi sương phòng.

Dọc đường đi rất yên ổn, ngay cả một tôi tớ cũng không gặp phải.

Mới vừa bước vào khoảnh sân mình ở, Thư Ngọc liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ vì bước thêm một chút nữa chính là sương phòng của cô, người nằm trong phòng là Cô tiên sinh của cô.

Chỉ cần nghĩ đến Cô Mang, lòng cô liền trở nên bình thản.

Tiểu Loan và Khưu Bình Bình phơi nắng ở trong sân, Thư Ngọc chào hỏi hai người qua loa rồi đẩy cửa phòng mình ra.

Cô Mang đã tỉnh, đang dựa trên ghế dài cầm quyển sách.

Cô thở phào một hơi, ngã ngồi trên tấm chăn nhỏ tại mép ghế.

“Sao vậy?” Anh nhíu mày, “Sắc mặt em khó coi thế.”

Cô không lo mình bị giáo huấn, rùng mình kể lại sự cố hồi trưa.

Anh im lặng lắng nghe, càng nghe mày anh nhíu càng chặt. Nghe xong, sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, sau khi nhìn bộ dạng đáng thương đang chờ bị mắng của cô, cuối cùng anh thở dài một hơi: “Anh làm sao bắt em bây giờ? Về sau không được phép rời anh nửa bước, có nghe không!”

Cô gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Một lát sau, cô lấy hộp tú hoa châm bọc trong chiếc khăn đặt trước mặt anh.

Anh nhíu mày: “Cái này không biết có phải đồ giả không, mà phần trên có khả năng bỏ độc, em cứ thế mà đem nó về?” Dứt lời anh kiểm tra toàn thân cô kỹ càng, sau khi xác nhận cô không sao lông mày anh vẫn nhíu chặt.

Bỗng nhiên anh nói: “Hôm nay em nhân lúc anh ngủ trưa, không chỉ đi một chuyến đến sương phòng của đại đương gia đâu nhỉ.”

Ơ? Cô sửng sốt.

“Chiếc khăn này rất đặc biệt, hoa đào thêu trên đây rất đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play