“Em ở Thánh Martin chăm sóc cha anh, vì để anh ở Trung Quốc xa xôi yên tâm, mỗi lần em đều viết thư báo tình hình của cha anh cho anh biết. Em đọc bằng miệng, chị nữ tu trong viện dưỡng lão viết xuống, mỗi một phong thư đều như vậy.
Sau đó ở trong thư từ qua lại em dần dần thích anh. Đêm bình an em cố lấy dũng khí viết một phong thư cho anh, nhưng em chờ thật lâu, anh cũng không hồi âm cho em.
Lúc ấy gia tộc gọi em về nước, thế là em chỉ có thể tìm một cái cớ rời khỏi.
Em vốn không phải bộ dáng như thế này, nhưng trưởng bối trong tộc ép buộc em mài xương thay da, đổi thành bộ dáng hiện tại. Em cũng không thích dáng dấp hiện tại của mình, nhưng em không có cách nào, em không thể chống lại sự ép buộc của trưởng bối trong tộc.
Lần này em chạy trốn tới Luân Đôn, vốn định thăm cha anh một lần rồi đi, thật không ngờ có thể gặp anh ở đây. Có lẽ ông trời nghe được tâm nguyện của em.
Em sẽ không ở lại đây quá lâu, em chỉ muốn cùng anh sống vui vẻ một khoảng thời gian. Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, em nghĩ em cũng nên đi rồi.”
……
Đêm nay, Diêm Phong mất ngủ.
Anh ta thật không ngờ J ở ngay trước mắt mình, lại là “Đàm Thư Ngọc” mà anh ta cho là lúc ban đầu. Tất cả giống như một mớ bòng bong rối loạn, có vén vuốt cũng không hết rối.
Anh ta cũng không phải không có hoài nghi, nhưng mỗi một chi tiết Gia Tuệ kể ra đều phù hợp với sự hiểu biết của anh ta.
Sự thật khiến anh ta không thể không thừa nhận —— Gia Tuệ chính là J, cô gái lương thiện mà nhiệt tình kia, hiện giờ lại bị gia tộc đày đọa đến mức nơm nớp lo sợ, thấp kém như một con kiến.
Anh ta cảm thấy đau lòng lại khổ sở.
Ban đêm yên tĩnh phóng đại giác quan và cảm xúc, cảm xúc của anh ta thật lâu không thể bình phục. Anh ta đương nhiên sẽ không để Gia Tuệ rời khỏi nhà trọ của mình, dù sao Đàm Thư Ngọc đã có nơi chốn, mà Gia Tuệ thì không nhà để về.
Giờ phút này trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ: chăm sóc tốt cho cô gái này đi, cho dù chỉ ở trong phạm vi anh ta đủ sức cáng đáng giúp đỡ cô ta một chút.
Anh ta không phủ nhận, mình mang tình cảm nam nữ đối với J, nhưng phần tình cảm mông lung này cũng không kéo dài với Gia Tuệ mà anh ta sớm chiều ở chung, bởi vì J trong thư và Gia Tuệ ở hiện thực có khác biệt rất lớn, một người lạc quan tỏa sáng, một người thấp kém thận trọng.
Nhưng họ quả thật là một người.
Rốt cuộc trong mấy tháng trước đây đã xảy ra chuyện gì, khiến cho cô gái này biến thành bộ dạng hiện giờ?
Đây là chuyện anh ta không nên hỏi tới, thương tiếc trong lòng lại càng sâu đậm hơn.
Nếu anh ta từng yêu thích sự tốt đẹp của cô ta, thế thì anh ta cũng có trách nhiệm ôm lấy đau thương của cô ta. J từng cho anh ta ấm áp và hy vọng khi anh ta chán nản, thế thì hiện giờ đổi lại để anh ta cho cô ta chỗ dựa an ủi đi.
Chỉ mong sự tỉnh ngộ của anh ta còn không tính quá trễ.
Đêm nay mất ngủ không chỉ mình Diêm Phong, Gia Tuệ cũng trằn trọc.
Cô ta nói dối, cô ta không phải J. Nhưng cô ta dựa vào hai mươi bức thư kia, bắt chước J, chỉ cầu Diêm Phong đừng nhìn thấu.
Cô ta không biết sách lược dụ dỗ này có thể tạo ra mấy phần tác dụng, nhưng xem phản ứng của Diêm Phong, quả thật tiếp nhận cô ta. Ít nhất trong thời gian ngắn, anh ta sẽ không đuổi cô ta đi.
Nhưng mà, sự băn khoăn và sợ hãi trong lòng cô ta vẫn chưa ổn định. Chỉ cần Đàm Thư Ngọc không biến mất, thế thì cô ta lúc nào cũng lo được lo mất.
Cô ta theo bản năng níu tấm chăn, lệ khí tràn ngập trong lòng.
Đàm Thư Ngọc ơi, cô biến mất mau chút đi.
***
Gần đây, cho dù là giáo viên sinh viên của học viện khoa học công nghệ hay học viện văn học lịch sử, mọi người đều biết rằng, học trò cuối cùng của giáo sư Beverly công khai theo đuổi học trò giỏi của giáo sư Elsa.
Hai sinh viên đều trẻ tuổi mà đầy tài năng, trong nháy mắt giành được rất nhiều sự chú ý. Kèm thêm sự tích tình cảm năm xưa của giáo sư Beverly và giáo sư Elsa cũng bị khơi ra, khiến người người thảo luận hăng say.
Thư Ngọc cảm thấy không tốt chút nào, nhưng Cô Mang lại cảm thấy chiều hướng này không tệ, cả học viện đều biết tâm tư của anh, thế thì sẽ không bao lâu, tâm tư của bản thân cô cũng không che giấu được.
Thư Ngọc ngồi trên hàng ghế dài nằm phía sau thư viện miệt mài lật xem sách cổ thật dày, Cô Mang chẳng hề tốn sức tìm thấy cô gái của mình.
“Sao em ngồi ở đây? Không vào thư viện à?” Anh ngồi bên cạnh cô.
Nhắc tới chuyện này liền tức giận. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Lúc em học tập, anh có thể đừng ngồi cạnh em không?” Chỉ cần hai người họ ngồi cùng nhau, ánh mắt trong cả thư viện đều dồn về phía hai người họ, cô xấu hổ đến mức hận không thể chôn mặt xuống lòng đất.
Anh hiểu rõ cười rộ lên: “Có gì ngại ngùng chứ.”
“Tây phủ hải đường còn chưa nở hoa đâu.” Cô tức tối, “Anh cũng còn chưa chuyển sang chính thức.”
Anh sờ mũi. Ờ, đây là một vấn đề.
Thư Ngọc đang lật sách, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khó mà mở miệng. Cô quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: “Anh…có đam mê gì, ví dụ như chế tạo một người thật…giống y như người khác không?”
“Gì cơ?” Cô Mang sửng sốt, không hiểu rõ ý của cô.
Cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi thắt lại, dứt khoát nói thẳng: “Nghe nói những nhà khoa học lập dị các anh, thích tạo ra một người giống y như đúc cô gái mình theo đuổi, để bên người tiêu khiển…”
Vừa dứt lời, bên tai cô truyền đến giọng cười to rõ của anh.
“Cười gì hả!” Bên tai cô đỏ bừng, “Jane nói hết cho em biết rồi, mấy hôm nay các anh ở trong phòng thí nghiệm kỳ quái lắm.”
“Anh có thể ôm em một cái không?” Anh bỗng nhiên nói. Cô gái trước mắt thật sự quá đáng yêu, mặt mày đều là dáng vẻ mà anh thích nhất, ngay cả bộ dạng nổi nóng cũng gãi trúng trái tim anh.
Cô ngớ ra, sau đó cần cổ cũng đỏ theo: “Anh đừng đưa ra loại yêu cầu vô lý này, tây phủ hải đường còn chưa…”
Lời vẫn chưa nói xong, cô liền bị kéo vào một vòng tay khô ráo.
Mùi hương của anh phả vào mặt, trong lành dễ chịu, yên ổn khiến người ta say mê.
“Anh xin lỗi, anh không nhịn được…” Anh cười thở dài, “Chính chủ đã ở bên cạnh anh, tại sao anh phải tạo ra một thứ đồ giả mạo?” Anh không thể chứa đựng một hạt cát trong mắt mình, thứ anh cần chính là cô hoàn chỉnh, cho dù tốt hay xấu anh đều say mê. Mà cô thế này đồ giả tạo không thể nào sao chép được.
Cô giãy khỏi cái ôm của anh, xấu hổ đến mức cắn môi trừng anh. Nhưng dưới cái nhìn của anh, cái trừng mắt này chẳng có chút uy hiếp nào, nhưng lộ ra vẻ kiều diễm câu hồn đoạt phách.
“Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh muốn hôn em đấy.” Cái ôm đã không thể xoa dịu tâm tư của anh, anh chỉ muốn gần gũi với cô hơn, thân mật đến mức không có thứ gì có thể tách bọn họ ra.
Cô tức giận thốt lên: “Cô!”
“Mang.” Anh nhanh chóng tiếp lời.
Cô ngẩn ngơ.
Anh nhoẻn miệng cười”Ừ, Cô Mang, tên đầy đủ của anh.” Anh viết xuống từng nét chữ tên tiếng Trung của mình trên giấy nháp của cô.
Cô Mang.
“Anh biết, cái tên này chẳng có ngụ ý hay ho gì, thế nên anh không thích nói tên của anh với người khác.” Anh thản nhiên nói. Mang, lông chó tạp chủng, đây là trưởng bối của Cô gia trung thổ có ác ý gắn sỉ nhục cho anh —— vĩnh viễn không được tiến vào nguyên quán, vĩnh viễn thấp hơn một bậc.
Anh chưa bao giờ chủ động nói với bạn bè ở Luân Đôn tên của mình, cô là ngoại lệ duy nhất. Anh muốn chia sẻ cuộc sống tương lai với cô, thế nên anh sẵn lòng vạch ra mọi thứ về mình đưa cho cô xem, cho dù có một số quá khứ không đáng nhớ lại.
Cô gái bên cạnh bỗng nhiên thu lại vẻ giận dỗi. Cô khẽ khàng vuốt ve hai chữ Hán trên trang giấy, sau đó ngước mắt cười với anh: “Nói bậy, ngụ ý của chữ này rõ ràng tốt lắm.”
Anh khựng lại.
“‘mang (尨)’ liên kết với ‘long (龙)’, cho dù lăn lộ trong vũng lầy bao lâu đi nữa, rồng lặn dưới vực sâu vẫn sẽ bay lượn chín tầng mây.” Cô tươi tắn nhìn anh, “Em thấy cái tên này hay lắm. Trong một chữ lại mang hai ý nghĩa, tiện danh cũng nuôi sống, cho nên dù anh trải qua hung hiểm như thế nào đều có thể biến nguy thành an; quý danh nén sau tiện danh, ý chính là muốn anh sau khi trải qua sự tôi luyện được tu thành chính quả.”
“Anh xem, tên của anh ngạo mà không kiêu, quý mà không tạm bợ, em rất thích.”
Cô chớp mắt, trông thấy người đàn ông bên cạnh lặng lẽ mỉm cười: “Anh cười cái gì, em nghiêm túc đó.”
Anh làm sao cũng không thể đè nén khóe miệng cong lên: “Anh cũng rất nghiêm túc.”
“Nghe em nói vậy, anh hình như cũng hơi thích tên mình.” Anh nhịn xuống nỗi xung động muốn hôn cô. Có lẽ cô không biết, giờ phút này đôi mắt lóng lánh như ánh sao chiếu sáng của cô, suýt nữa thiêu đốt ánh mắt anh.
Nghe anh nói vậy, cô mới yên lòng, sau đó ở cạnh tên anh viết xuống tên mình.
Thư Ngọc.
“Đây là tên em.” Cô nói, “Ông nội đặt cho, cũ xưa lại không thú vị. Ông hy vọng em có thể trở thành một người trí thức, an dưỡng sâu trong đình viện, làm chuyện em muốn làm là được, mưa gió bên ngoài đã có ông và ông ngoại che chắn cho em.”
Lời này vừa nói ra, cô bỗng dưng có chút thương cảm. Hai ông cụ ở đầu đại dương xa xôi kia, quả thật hao tâm tổn trí vì cô, hai người lo lắng nhất là sau khi họ trăm tuổi, cô có thể sống tốt hay không.
“Em cứ yên tâm ở trong đình viện mình thích, làm nghiên cứu mà em muốn làm, mưa gió sau này để anh tới che chắn cho em.” Anh cúi đầu tì lên trán cô.
Cô chun mũi: “Anh còn mạnh miệng, tây phủ hải đường trong sân của em…”
“Biết rồi biết rồi.” Anh buồn cười ngắt lời cô, “Em hãy chờ xem, nó sẽ nhanh chóng nở hoa.”
Trong lòng cô có hoài nghi. Cô biết, cây tây phủ hải đường kia sẽ không nở hoa, khí hậu và đất đai tại đây hạn chế sự sinh trưởng của nó.
Đây là một vấn đề khó giải, cô cũng không trông mong anh thật sự có thể làm cây khô nở hoa, cô chỉ muốn xem thử, anh có thể dùng cách thức gì làm tròn nhiệm vụ này.
***
Nửa đêm Abel đang ngủ say đột nhiên bị người ta lay tỉnh dậy.
“Cô, cậu làm gì…” Abel còn buồn ngủ. Anh ta không hiểu vì sao bạn cùng phòng của mình đêm hôm khuya khoắt không ngủ, ngược lại đầy tinh thần như con khỉ.
“Người anh em, nhờ cậu một chuyện.” Cô Mang đứng bên giường Abel, “Giúp tôi đem một cây tây phủ hải đường bởi vì khí hậu không tốt mà không thể nở hoa, thôi thúc nó nở hoa đi.”
“Hả?” Abel trừng mắt.
“Thời gian hơi gấp gáp, nội trong tuần này nhé. Cám ơn, ngủ ngon.” Cô Mang vỗ vai Abel, kéo lê dép rời khỏi phòng.
Abel: “…”
Người ban nãy mới lủi vào phòng anh ta, thật sự không phải đang mộng du sao?
Cô Mang về phòng nằm xuống nhưng vẫn không buồn ngủ. Anh đang cầm tờ giấy nháp nhìn cả buổi, trên giấy viết hai cái tên: Cô Mang, Thư Ngọc.
Anh càng xem càng cảm thấy hai cái tên này rất xứng.
Dựa theo cách hiểu của cô đối với tên anh, anh cần trải qua tôi luyện mới có thể tu thành chính quả. Dưới cái nhìn của anh, những long đong anh đã trải qua, quả thật để anh nhận được chính quả này —— anh chờ được cô.
Anh chỉ nguyện cùng cô, tu thành chính quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT