Từ sau lần Thanh đế thưởng cho chủ tế A Đốc Nam Vực ở trong căn lều, Doãn Lễ rốt cuộc không nhìn thấy Mai nữa.
Mỹ nhân hồng y trên trán in hoa mai kia dường như nắm giữ năng lực lợi hại nhất —— ở nơi có Doãn Lễ thì tuyệt đối không có nàng.
Nữ nhân nếu muốn tránh né ai thì giống như con cá bơi đi, trơn trượt lỡ tay, mặc mọi cách thủ đoạn cũng không tóm được.
“Haiz…” Người nam nhân lười biếng nằm trên giường trong lều vải, nghĩ mãi không hiểu ra, “Sao lại thế này? Nghe thấy phong tước của ta dọa chạy mất ư?”
Y sờ mặt: “Hay là nói, ta trông rất dọa người?”
“Ngươi làm gì đó, để ý diện mạo của chính mình?” Thanh đế vén màn lều, tự nhiên đi đến ngồi xếp bằng tại mép giường của y, “Di Thuận vương gia băng sơn vạn năm chẳng lẽ nghĩ đến tình ái rồi?”
Doãn Lễ đảo mắt khinh thường: “Bệ hạ, tình sử của ngài phong phú, cho một đề nghị đi?”
Thanh đế cười khà khà: “Ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là bộ dạng quá xinh đẹp.”
Doãn Lễ mù mờ: “A, vậy nữ tử bình thường thích dạng gì?”
Thanh đế ưỡn thẳng ngực: “Đương nhiên là như ta.”
Doãn Lễ: “…”
Thanh đế bỗng nhiên tiến đến gần, thần bí đè thấp giọng nói: “Nói với ngươi một chuyện nghiêm chỉnh.”
“Ngươi nói, A Đốc Hách Lệ kia thế nào?” Thanh đế hỏi.
Trong lòng Doãn Lễ khựng lại: “Cái gì thế nào?”
“Nữ nhân này trông xinh đẹp, bản lĩnh giỏi giang, nghe nói còn mang theo thiên phú tiên đoán.” Thanh đế vui rạo rực nói, “Ngươi nói, đưa nữ nhân như vậy nhét vào hậu cung, được ấm giường, được hộ thân, còn có thể kéo dài phúc lộc giang sơn, chẳng phải làm một được ba sao?”
Doãn Lễ mặt không biểu cảm à một tiếng: “Bệ hạ, ngài không cảm thấy thứ càng đẹp thì càng có độc ư? Ngài không sợ nằm cạnh gối có thêm một mỹ nữ xà à?”
Thanh đế ngẩn ngơ: “Hình như rất có đạo lý. Vậy làm sao đây?”
Thanh đế rối rắm nhíu mày: “Haiz, mỹ nhân như vậy, không kéo vào lòng ngủ một giấc, thật sự là đáng tiếc mà.”
“Bệ hạ.” Doãn Lễ lạnh nhạt nói, “Ngài còn chưa nhận thức toàn bộ nương nương trong cung, thêm một người nữa, không ổn đâu.”
“Trong cung không đủ thưởng thức.” Thanh đế tặc lưỡi ngồi trở về chỗ, cười đến không đàng hoàng.
“Ồ, thế à.” Doãn Lễ nói, “Vậy đệ trở về bẩm báo với thái hậu, nói với lão nhân gia ngài thích kiểu như vậy, bảo thái hậu lần sau tuyển tú thêm cho ngài để ý một chút…”
“Đừng!” Thanh đế như mới tỉnh từ trong mộng, “Đừng đừng đừng! Có chuyện từ từ nói…”
Doãn Lễ gật đầu: “À, đệ đã nói mà, bệ hạ anh minh thần võ, ngôn luận như tên du côn ban nãy khẳng định là đang nói đùa.”
“Nói đùa, đúng đúng đúng, nói đùa…”
***
Cuộc săn bắn mùa đông chấm dứt, hoàng đế xa giá hồi kinh.
Doãn Lễ lại bắt đầu bận rộn, việc vặt trong kinh, sự vụ quan trọng trong quân, mỗi một thứ đều phải do y đích thân tham dự vào.
Phiền quá…
Thỉnh thoảng hiếm khi rảnh rỗi, y luôn bất giác nhớ tới bên trong núi rừng tuyết rơi, nữ tử một thân hồng y, đóa mai vàng nở rộ giữa trán.
A Đốc Hách Lệ…Mai…
Y lắc đầu, định bỏ đi tâm tư say mê trong đầu. Y ném công văn lên bàn, chỉnh lại cổ tay kỵ trang, định hướng về phía hành lang.
Tại góc hành lang thình lình xuất hiện một người, đâm thẳng vào trong lồng ngực y.
Doãn Lễ sửng sốt, sau đó cong khóe miệng: “A, đây không phải…chủ tế A Đốc sao? Đã lâu không gặp.” Một tháng không gặp, nàng vẫn xinh đẹp lộng lẫy như trước.
Mai hơi cúi đầu: “Mai là tên Hán của ta, ta không có lừa chàng.”
“À, ta biết.” Doãn Lễ gật đầu, “Nàng không gạt ta, nàng chỉ là đang trốn ta.”
Mai ngẩn ngơ, dường như có chút thẹn quá hóa giận: “Ta trốn chàng làm gì?! Chàng không phải quái nhân ba đầu sáu tay mắt to đầu đồng, ta cớ gì sợ chàng chứ?!”
Doãn Lễ biết lắng nghe nói: “Nếu ta không có gì để sợ, vì sao nàng tránh ta?”
Nữ nhân trước mặt ngay tức khắc đỏ mặt.
Y nhoẻn miệng cười, giơ tay vuốt mái tóc dài tựa như rong biển của nàng: “Được rồi, nàng không tránh ta. Hôm nay nàng canh tại chỗ này, là định làm cái gì?”
Nàng hình như bị kinh động, nghiêng đầu tránh khỏi đầu ngón tay của y: “Ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua!”
Nếu muốn tới được nơi này, cần phải có được công hàm quan trọng, trải qua bảy cửa khẩu thẩm tra, tốn hơn nửa ngày mới có thể đi tới trước mặt y.
“Ồ, quả thật rất trùng hợp.” Y phối hợp gật đầu.
Đỏ ửng trên mặt nàng rốt cuộc tan đi mấy phần: “Ta muốn hỏi chàng một chút, gần đây chàng phải lên đường đánh giặc?”
Doãn Lễ thu lại thần sắc: “Hoàng đế nói với nàng?” Việc quân cơ quan trọng, người không chức vụ không thể nào do thám được.
“Ta nghe được.” Mai ngước mắt, trong mắt có ánh sáng lóe qua, “Ta biết chàng trung thành với bệ hạ của chàng, vậy chàng có biết tâm tư của hắn không?”
Doãn Lễ hờ hững nói: “Đế vương có trăm ngàn tâm tư, ta thân thần tử đương nhiên không đoán được.”
“Chàng coi hắn là huynh đệ, hắn cũng coi chàng như vậy sao?” Mai hơi nheo mắt lại.
Doãn Lễ bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: “Thần tử làm sao dám làm huynh đệ của đế vương?”
Y nhìn ánh mắt nàng hơi nghiêm túc, bỗng dưng thầm thì: “Cơ mà, ta lại biết tâm tư của bệ hạ đối với nàng.”
Quả nhiên, y liếc mắt một cái thoáng thấy bên tai người nữ nhân lại đỏ lên. Dưới sợi tóc, vành tai như ẩn như hiện mềm mại lại trắng nõn, khiến y không nhịn được muốn cúi đầu hôn một cái, nếm thử rốt cuộc mùi vị thế nào.
Sắc mặt nàng đột nhiên nghiêm chỉnh, điềm tĩnh nhìn y: “Nếu chàng có thể nhìn ra tâm tư của bệ hạ đối với ta, vậy chàng có biết tâm tư của ta đối với chàng không?”
Đôi mắt Doãn Lễ sâu thẫm: “Nàng không nói, ta làm sao biết được?”
Mai bỗng nhiên xoay vòng con ngươi, đóa hoa mai giữa trán đẹp đẽ sinh động: “Đêm nay là tết Nguyên Tiêu, nếu chàng rảnh rỗi, dẫn ta đi dạo hoàng thành đi?”
Doãn Lễ sờ cằm, lướt qua quân vụ chồng chất như núi trong thư phòng ở trong đầu một lần, sau đó dửng dưng gật đầu: “Rảnh chứ.” Không rảnh cũng phải rảnh.
Bởi vì câu trả lời của y, người nữ nhân trước mặt thả lỏng cánh tay, mặt mày tươi rói.
***
Doãn Lễ sống tại Thanh đô hai mươi năm, cảm thấy tết Nguyên Tiêu đáng ghét nhất.
Đường phố chen chúc khắp nơi đều là người, trị an tại kinh kì cũng khiến người ta lo sầu đến rụng tóc, nhưng hiện giờ y lại cảm thấy ngày hội này rất đáng yêu.
Màn đêm vừa buông xuống, ánh đèn rực rỡ vừa lên.
Cô nương trong lòng y mặc một thân hồng y, xinh đẹp ngoắc tay về phía y.
“Doãn Lễ, vì sao suốt ngày chàng ăn mặc giống như một thủ vệ chứ?” Mai cau mày đánh giá y một lượt từ đầu tới chân, “Mặt mũi trắng trẻo nam nữ đều đổ hết!”
Y nắm được một điểm trong lời nói của nàng: “Nàng cảm thấy ta trông xinh đẹp sao?”
“Hả?” Mai không nghe thấy, chỉ kéo y chen vào trong đám đông, “Chàng nên đổi một bộ xiêm y khác.”
Y khiêm tốn thỉnh giáo: “Ta không hiểu những thứ này cho lắm, nếu không nàng cho một đề nghị đi?”
“Vậy chiếc kia đi.” Nàng chỉ một bộ y phục trong cửa tiệm.
Y theo ánh mắt nàng nhìn qua, liếc mắt một cái nhìn thấy trường bào màu xanh lơ trên giá áo.
“Chàng mặc màu kia, nhất định đẹp.” Nàng ôm cánh tay y, vẫn còn rơi vào mơ mộng, “Khí chất giống như tiên giáng trần, là hợp với chàng nhất.”
Y nhíu mày nhìn bộ y phục gọi là tiên nhân mới mặc được, khó xử gạt bỏ một câu: “Rất dễ dơ bẩn…”
Chủ tiệm tinh mắt, nhìn một cái nhận ra hai vị khách này có thân phận cao quý, lúc này hắn ta xông tới: “Công tử à, ánh mắt của tiểu nương tử nhà ngươi rất tốt đó. Đây là chất vải tơ tằm ta lấy được từ Tây Vực, nhìn ra cả hoàng thành, chỉ tiệm của ta có chiếc này.”
Doãn Lễ nghe chủ tiệm thổi phồng, bỗng dưng bị một câu “tiểu nương tử” trong lời nói của hắn ta chọc trúng trái tim: “Lấy qua ta xem thử.”
“Được!”
Mai lại trở nên bất mãn: “Ngươi kêu cái này là loại tơ tằm thượng hạng? Hù ai hả! Người Trung Nguyên vòng vo chỉ thích gạt người.” Dứt lời nàng kéo nam nhân bên cạnh bỏ đi.
“Đi! Trở về ta may cho chàng một bộ trường bào tơ tằm thượng hạng chân chính!”
Doãn Lễ sờ mũi, là một thành viên trong những người Trung Nguyên “vòng vo chỉ thích gạt người”, y nghe lời nàng lại vẫn cảm thấy rất vui vẻ: “Thật làm một chiếc cho ta sao?”
Mai ngẩng đầu: “Từ trước đến nay ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói làm cho chàng thì làm cho chàng. Làm tám mười chiếc, chàng thay phiên mặc!”
Doãn Lễ hài lòng gật đầu, lúc này ghét bỏ áo bào xám tro đã mặc hai mươi năm: “Ý kiến hay, nàng làm nhiều chút. Nàng làm ta nhất định mặc.”
Đường phố vào tết Nguyên Tiêu tràn đầy dòng người.
Doãn Lễ tự động nắm tay Mai, sợ bị đám người tách ra.
Dẫn theo cô nương mình động lòng đi xem hội hoa đăng, có yêu cầu cơ bản gì không? Di Thuận vương gia không có nhiều kinh nghiệm lâm vào trầm tư.
“Nàng thích cái gì?” Y hỏi.
Nàng bị đồ vật rực rỡ đủ loại bên đường cướp lấy toàn bộ sự chú ý, nghe được câu hỏi của y, nàng không hề quay đầu mà đáp: “Thích chàng đó.”
Tình tới, tự nhiên biểu lộ.
Y cảm thấy trái tim hơi đình trệ, giống như có một sợi lông chim, khẽ khàng gãi lên trái tim của y.
Trong ấm áp mang theo mấy phần ngứa ngáy, trong ngứa ngáy lại có mấy phần cấp bách.
“Mai.” Y thấp giọng kêu.
“Hửm?” Nàng quay đầu qua, trong con ngươi màu nâu nhạt lóe lên ánh nước, tươi đẹp mà lóng lánh.
Y bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên bờ môi căng mọng của nàng.
Nàng hơi mở to mắt, sau đó mở hàm răng, mặc y đòi lấy tùy tiện, rong ruổi tàn phá.
Trên đầu nổ vang mấy tiếng pháo, mưa pháo hoa rơi xuống đầy trời.
Khách du ngoạn trên đường phố lớn nhỏ đều ngẩng đầu nhìn lên màn trời, tán thưởng cảnh đẹp rực rỡ của bầu trời đêm.
Doãn Lễ lại chẳng muốn theo mọi người ngắm nhìn bầu trời, y chỉ nguyện đắm chìm trong mùi hương của nàng.
Pháo hoa có đẹp đến đâu cũng không bằng sóng nước óng ánh trong mắt nàng.
“Doãn Lễ.”
“Ta đây.”
“Hiện giờ, chàng đã biết tâm tư của ta đối với chàng chưa?”
“Ồ, đúng lúc đó cũng là tâm tư của ta đối với nàng.”
—
Lễ Cung Tú Minh: à, hóa ra đây là ký ức ta đã đánh mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT