Thư Ngọc bình tĩnh nhìn Cô Mang: “Cho nên hắn rất quen thuộc với lăng mộ này, dù rằng nửa bản đồ lối thoát nằm trong tay chúng ta, hắn cũng không coi việc này là chướng ngại —— bởi vì hắn vốn ở đây mấy trăm năm, cũng thuận lợi chạy thoát ra ngoài!”
“Trên người hắn sở dĩ mang theo mẫu cổ, bởi vì năm đó chính là Mai tự tay đặt vào người hắn. Nhìn ra cả lăng mộ, trên hàng vạn hàng nghìn thiết kỵ, cũng chỉ có Di Thuận vương gia có tư cách chịu đựng mẫu cổ.”
Thư Ngọc nhìn về phía Tiểu Mai đứng một bên ngây ngốc: “Người gỗ nhận nhầm em là Di Thuận vương gia, có lẽ bởi vì trên người em mang theo dòng máu của vương gia. Lúc ấy ở Uyên ương thiên, Lễ Cung Tú Minh đã nói thẳng, bí mật trong máu của em chẳng qua là nửa dòng máu trên người là của hắn cho em!”
Cô Mang gật đầu: “Giờ anh hiểu được rồi, tại sao cơ quan trong thiên điện chỉ bắt mình anh không tha. Cơ quan kia vốn là thiết lập cho Di Thuận vương gia dị biến, Lễ Cung Tú Minh dốc sức cải tạo anh thành một hắn khác, bởi vậy cơ quan nhận nhầm anh thành hắn.”
Hàn Kình trừng to mắt, giống như nghe được chuyện quá hoang đường: “Wow…quái vật bất lão bất tử kia quả thật đã sống mấy trăm năm à…”
Bỗng dưng, trong đầu Hàn Kình lại chuyển sang một nghi vấn: “Cô người gỗ đần độn này nhận nhầm Thư Ngọc là Di Thuận vương gia, bởi vì Thư Ngọc mang theo dòng máu của Di Thuận vương gia. Vậy còn anh? Trên người anh chẳng lẽ cũng có thứ gì kỳ quái, nếu không vì sao người gỗ một mực chắc chắn anh chính là nữ chủ tế Nam Vực?”
Cô Mang và Thư Ngọc không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Đây quả thật là một câu đố khó giải. Lẽ nào lúc Cô Mang không biết gì anh đã có liên quan nào đó với vu nữ Nam Vực hoặc là hậu nhân của nàng ta?
Cô Mang nhíu mày: “Thời trẻ tuy rằng tôi có phiêu lưu, nhưng tôi vô cùng khẳng định mình chưa từng qua lại với người của bộ tộc Nam Cương. Vả lại Cô gia từ trăm năm trước đã lập gia khởi nghiệp cắm rễ tại trung thổ, luôn độc lập khép kín, tôi chưa từng thấy người trong dòng họ có kết giao với Nam Vực ở ngoài ngàn dặm.”
Ngày ấy Thư Ngọc cho anh xem tiểu sử của Di Thuận vương gia, cũng chỉ anh xem bức họa của Di Thuận vương gia ở trong đó, nói rằng hai người có ngũ quan diện mạo cực kỳ tương tự. Mặc dù Cô Mang nói lời trêu đùa xua tan lo lắng trong lòng vợ yêu, nhưng anh luôn đặt việc này trong lòng, âm thầm sai người tra xét một số chuyện xưa về tổ tiên Cô gia, nhưng vẫn chưa tìm ra mối liên quan giữa Cô gia và Di Thuận vương gia.
Chẳng lẽ, phương hướng của anh ngay từ đầu đã sai rồi? Có lẽ anh nên điều tra mối quan hệ giữa tổ tiên Cô gia cùng nữ chủ tế Nam Vực.
Hai người đàn ông đang suy nghĩ về quan hệ của Cô Mang và nữ chủ tế Nam Vực, còn Thư Ngọc thì xem hết mấy bức tranh cuối cùng.
Những bức còn lại miêu tả ngày phong bế lăng mộ cùng với hành động hiến tế sau đó, còn có vật tổ sùng bái kỳ quái, khiến Thư Ngọc nhìn không hiểu.
Cô khóa ánh mắt tại bức tranh lăng mộ sắp xây dựng. Trên tranh là một tầng quan tài chồng lên một tầng khác, bên trong là thiết kỵ bị ép tiêm vào vi trùng sống. Vô số quan tài chồng chất lên nhau, xây thành bệ đá cao cao, bệ đá trên cùng chính là dàn tế đóng đinh Di Thuận vương gia.
Thư Ngọc đếm số lượng quan tài, rồi từ màu sắc và đặc chất của quan tài mà đưa ra suy đoán. Những quan tài chi chít này hẳn là tám mươi mốt bộ thiết kỵ bị vây hãm ở Thất Sương Hà năm đó. Trong mười tầng hang đá chứa đựng quân đội dưới trướng tướng lĩnh người Hán, mà chôn vùi dưới dàn tế chính là thiết kỵ Thanh đô còn lại oai phong một cõi năm đó.
Nơi có thể khiến cho thi thể sống của tám mươi mốt bộ thiết kỵ đồng thời trấn thủ, tất nhiên không phải nơi thông thường, trung tâm của cả lăng mộ hẳn là ở ngay chỗ này.
Thư Ngọc theo phương hướng dàn tế thấy được một đường cáp treo rất dài.
Đường cáp treo giắt giữa bệ đá cao cao và vách đá phía xa, dưới cáp treo là vực sâu vạn trượng, chỉ từ trong bức tranh tường đã có thể cảm nhận được nguy hiểm đáng sợ của đường cáp treo.
Cuối đường cáp treo lung lay, nối liền một cánh cửa cung tối om. Cánh cửa kia sừng sững cao ngất, khảm trong vách đá.
Bên trong cánh cửa có cái gì, Thư Ngọc không thể biết được. Bởi vì bức tranh tường không truyền ra thêm tin tức nào.
“Cho nên những bức tranh lộn xộn vẽ đầy bức tường giảng giải Lễ Cung Tú Minh làm sao biến thành quái vật, chẳng hề nhắc tới làm thế nào ra khỏi lăng mộ?” Âm thanh Hàn Kình từ phía sau bay tới.
Thư Ngọc lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Quả thật không có, ít nhất là tôi không nhìn ra được. Nếu muốn đi ra ngoài, có lẽ vẫn phải dựa vào người gỗ này.”
Tiểu Mai bị chỉ đích danh, ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn về phía Thư Ngọc.
Hàn Kình cười nhạo một tiếng: “Dựa vào đồ ngốc này à?”
Thư Ngọc bất đắc dĩ: “Anh còn biện pháp tốt hơn sao?”
“Chúng ta ra ngoài thôi. Tranh đã xem xong rồi, nơi này không còn manh mối hữu dụng nào khác.” Cô Mang nói, “Cơ quan dưới lòng đất đang vận hành ngẫu nhiên, chúng ta ở lâu trong này, rất có khả năng sẽ bị cơ quan chuyển tới chỗ khác.”
Tựa như cánh cửa đá bỗng dưng xuất hiện đằng sau tượng đá, cơ quan vừa xoay chuyển, vị trí của cửa đá rất có thể xảy ra thay đổi lần nữa.
Như lời Cô Mang nói, đợi khi ba người ra khỏi cửa đá, bên ngoài đã không thấy pho tượng đâu, thông đạo trông cũng khác biệt so với trước đó.
Thư Ngọc hơi kinh ngạc nhìn thấy quan tài tự dưng xuất hiện trên mặt tường, trong lòng vô cớ run rẩy.
“Ôi, quả nhiên bị cái miệng quạ đen của anh nói trúng rồi!” Hàn Kình trừng mắt nhìn quan tài to lớn khảm trong vách tường, “Có phải chúng ta bị chuyển tới hang người chết không?”
Cô Mang theo bản năng thần kinh trở nên căng thẳng: “Nơi này bất thường.” Giác quan của anh nói với anh, nơi này khác với thông đạo trước đó yên tĩnh đến mức không có chút sức sống, anh ngửi được hơi thở xung động.
Anh theo bản năng ôm eo Thư Ngọc: “Theo sát anh.”
Hàn Kình cũng cảm thấy điểm bất thường tại đây: “Con đường này, luồng khí hơi nóng nảy.”
Vừa dứt lời, chỉ thấy quan tài bên cạnh đột nhiên mở nắp ra, bên trong quan tài có một dòng lực kỳ quái hút Tiểu Mai vào trong.
Lúc này Hàn Kình biến sắc, nhoài người qua, giữ lấy cánh tay Tiểu Mai.
Người gỗ này không thể ném đi, bọn họ còn phải dựa vào cô ta chỉ đường mở cơ quan vào lúc mấu chốt.
Ai ngờ, bên trong quan tài không biết ẩn giấu cái gì, sức mạnh vô cùng to lớn, Hàn Kình chẳng những không thể túm Tiểu Mai ra ngoài, ngược lại kéo mình qua theo.
“Qua đây nắm tay cầm!” Trên cổ Hàn Kình nổi gân xanh, không hề quay đầu hô về phía Cô Mang.
Nhưng mà tiếng kêu la của anh ta vừa thốt ra, quan tài từ bốn phương tám hướng giống như bị thứ gì đó kích thích, nhất thời nổ tung nắp quan tài ầm ầm, Top of Formmiệng quan tài tối om đối diện thẳng ba người.
Lỗ đen giống như có sinh mệnh, nhận định Cô Mang khó đối phó nhất trong ba người, mười mấy miệng quan tài đồng thời hút về phía anh, rốt cuộc khiến anh nhất thời không thể nhúc nhích.
Sức hút mang theo lốc xoáy đến từ bốn phương tám hướng vây quanh toàn thân Cô Mang, làm cho anh tiến không được, lui cũng không xong.
Một bàn tay anh buông Thư Ngọc ra, lấy ra con dao trong tay áo ném về phía hai cái quan tài.
Ai ngờ trong khoảnh khắc này, quan tài nằm sát anh đột nhiên nổ tung, một vòng lốc xoáy hút lấy Thư Ngọc ở trong lòng anh.
Đôi mắt Cô Mang như muốn nứt ra, mục tiêu của những quan tài này chính là Thư Ngọc!
Mười mấy quan tài thế mà cũng biết dương đông kích tây, phối hợp ăn ý.
Nếu đây chỉ là cơ quan vật chết, quả thật khiến người ta khiếp sợ!
Thư Ngọc hoảng hồn hô một tiếng, toàn thân tách rời vòng tay ấm áp khiến cô yên lòng. Cô chỉ kịp quay đầu nhìn thấy Cô Mang nhào qua, sau đó toàn thân bị tối tăm nuốt trọn.
Trong mắt Cô Mang hiện ra sắc đỏ hung tàn, anh xoay người tránh khỏi mười mấy sức hút, một chưởng tấn công chiếc quan tài rắn chắc nuốt lấy người trong lòng của anh.
Quan tài kia hình như sớm đoán được hành động này của anh, vào khoảnh khắc Cô Mang sắp nhảy vào nắp quan tài liền khép lại, ngăn trở anh ở ngoài quan tài.
“Cô Mang!” Tiếng hô của Hàn Kình ngày càng gắng gượng, hiển nhiên không địch lại lốc xoáy kỳ quái này.
Cô Mang lại như điếc tai không nghe thấy, ánh mắt đỏ ngầu một chân xông thẳng tới quan tài, thế tấn công mạnh mẽ kia thế mà đập nát quan tài cũ kỹ nuốt lấy Thư Ngọc.
Nhưng mà, phía sau chiếc quan tài nát vụn lại trống trơn, chỉ còn vách tường đá. Ngoài thứ đó, lốc xoáy và Thư Ngọc, tất cả đều không tìm ra bóng dáng, giống như việc mới nuốt lấy người sống ban nãy chỉ là một cơn ảo giác.
Cô Mang gào thét một tiếng dài, lấy bàn tay máu thịt nện thẳng về phía vách đá.
Ngay tức khắc nửa lòng bàn tay dính máu.
Nhưng anh chẳng hề cảm thấy đau đớn, giống như muốn đánh bể vách tường đến cùng.
Phía sau có một sức lực to lớn ập tới, sức hút lần này giống như ngưng tụ gấp mười lần sức hút trước đó, Cô Mang lơ đãng, mất đi nửa sức lực, chỉ trong nháy mắt bị lốc xoáy đưa tới bên cạnh Hàn Kình.
Hàn Kình một tay cầm một nửa cánh tay gỗ, một tay chống đỡ quan tài bên cạnh. Anh ta dùng hết sức, sức mạnh to lớn đến nỗi kéo đứt cánh tay của Tiểu Mai cũng không thể kéo cô ta ra, bây giờ ngay cả bản thân cũng sắp bị hút vào lốc xoáy.
Cơn lốc kỳ quái vứt đi này rốt cuộc từ đâu tới?
Lốc xoáy xoay tròn, chỉ trong giây lát quấn Hàn Kình và Cô Mang vào trong quan tài.
Phịch một tiếng, quan tài như thỏa mãn đậy nắp lại.
Những quan tài còn lại khảm trên vách đá giống như nhận được tín hiệu, lần lượt đậy nắp lại.
Chỉ chốc lát, trong con đường đá khôi phục lại sự yên tĩnh.
***
Cạnh dàn tế nằm tại bệ đá trên cùng, Mục Nhã Bác hết sức ngạc nhiên với câu trả lời của Lễ Cung Tú Minh.
Quan tài bạch ngọc trước mắt này chính là quan tài của đại nhân?
Dàn tế xây dựng mấy trăm năm trước, làm sao lại là quan tài của đại nhân chứ?
Anh ta làm thế nào cũng không hiểu rõ, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng hỏi han.
Lễ Cung Tú Minh chẳng hề phát hiện cảm xúc dao động của tiểu bối bên cạnh, hắn giơ tay sờ vết nứt trên dàn tế.
“Ngươi biết không, nơi này từng cắm một thanh trường đao.” Hắn chậm rãi nói, “Thanh đao kia trên tám thước ba tấc, dùng sắt thép tinh túy nhất đúc thành, còn mang theo vu thuật xa xưa nhất của Nam Cương.”
“Người bị trường đao đóng lên, cho dù đã chết hồn phách cũng không được giải thoát. Du hồn kia ngày đêm lẩn quẩn gần đây, giống như cảm thấy mình còn sống, nhưng lại không thể điều khiển thân thể của mình. Điểm chết người là, năm giác quan của hắn vô cùng tỉnh táo, dễ dàng cảm nhận nỗi đau trường đao đâm vào cơ thể.”
Lễ Cung Tú Minh bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Mục Nhã Bác đứng bên cạnh không hiểu đầu đuôi: “Ngươi nói xem, người này nên sống qua năm tháng dài đằng đẵng như thế nào? Ngày đêm chịu đựng sự giày vò của vết đao, muốn sống không được chết cũng không xong, cho dù hắn đánh mất ý chí cũng được, đáng tiếc năm giác quan của hắn còn nhạy bén hơn so với lúc còn sống.”
“Nếu là ngươi, ngươi nên sống qua những năm tháng này như thế nào đây?”
Mục Nhã Bác tỏ vẻ khó xử. Miêu tả của đại nhân quá chân thật, khiến anh ta vô cùng sợ hãi.
“Nhã Bác ngu dốt…thật sự không biết nên làm sao.” Do dự hồi lâu, Mục Nhã Bác cuối cùng chần chừ nói, “Nếu chịu đựng cũng là chịu đựng, có lẽ…sống qua đau khổ này, thì có thể thoát khỏi thì sao?”
Anh ta cảm thấy đáp án của mình không hề ăn khớp, nhưng thật sự không nghĩ ra đáp án khác, không khỏi hơi hổ thẹn.
Lễ Cung Tú Minh lại nở nụ cười: “Ngươi nói không sai.”
“Không có đường khác để chọn lựa, không muốn chịu đựng cũng phải chịu đựng, sống qua mấy trăm năm, chẳng qua là một cái chớp mắt.”
Đột nhiên, mặt nền của dàn tế hơi chấn động. Dần dần, cảm giác rung chuyển ngày càng mãnh liệt, những tiểu bối còn lại trong tộc tụ tập lại.
“Sao lại thế này? Động đất?”
“Chúng ta ở dưới lòng đất, nếu là động đất, chẳng phải sẽ bị chôn vùi ở đây sao?”
“Lẽ nào bên trong lăng mộ có biến cố?”
Trong lúc nhất thời, tiếng hoang mang nổi lên bốn phía.
Mục Nhã Bác cũng lộ ra mấy phần lo lắng: “Đại nhân, ngài xem…”
Lễ Cung Tú Minh lại chẳng hề bối rối chút nào, chỉ cúi đầu nhìn vực sâu dưới bệ đá được hàng ngàn hàng vạn quan tài xây lên, trong đôi mắt phượng dài hẹp chợt sáng rồi tối, không phân biệt buồn vui.
“Quan tài ai oán à…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT