“Tôi nói này, thằng nhóc anh sao lại thế hả, thấy vợ là không cần anh em?”
Hàn Kình ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhe răng trợn mắt xoa vết thương trên người, kêu rên khoa trương: “Xuống tay thật là tàn nhẫn mà.”
Cô Mang liếc nhìn Hàn Kình một cái: “Xin lỗi, hiện tại tôi còn chưa thể khống chế cơ thể này, nhìn thấy người và việc đáng ăn đòn, tốc độ tay nhanh hơn bộ não.”
Hàn Kình trừng mắt: “Ông đây dọc đường khổ cực bảo vệ vợ con anh, sao lại đáng ăn đòn hả?”
Cô Mang làm như mù mờ sờ cằm: “À, tôi cũng không rõ. Chờ rời khỏi nơi quỷ quái này, có lẽ tôi sẽ trở lại bình thường.” Trên thực tế, hiện giờ anh chỉ cần nhìn thấy sinh vật giống đực vây quanh bên người cô, tính nóng nảy trong máu sẽ không ngừng sôi trào.
Anh kết luận đây là ham muốn độc chiếm của loài thú.
Thư Ngọc ngồi bên cạnh Cô Mang, chuyển tầm mắt nhìn sang chồng mình: “Em cũng cảm thấy vậy, tính tình của anh thay đổi nhiều lắm.”
Hàn Kình vỗ tay tán thưởng: “Thằng nhóc này luôn xấu tính như vậy, vẻ tao nhã thường ngày đều là giả vờ. Bây giờ sau khi dị biến, tính nết ngược lại bại lộ ra hết. Cô phu nhân à, cô thấy rõ ràng rồi đó, cái vị bên cạnh cô cũng không phải là đồ tốt gì.”
Cô Mang ném qua ánh mắt sắc bén, lúc quay đầu lại nhìn Thư Ngọc thì lập tức thay đổi dáng vẻ khiêm tốn: “Chỉ là vì từ trường nơi này không thích hợp, huống hồ anh đâu dám phát cáu với em, nếu em nói đông anh tuyệt đối không dám đi tây.” Dứt lời, anh nịnh nọt ôm lấy vòng eo của cô.
Tròng mắt Hàn Kình sắp muốn lồi ra: “Anh sợ vợ mà còn đắc ý thế sao?”
Cô Mang liếc xéo anh ta một cái: “Chậc. Tôi thích, thế nào?”
Hai người này chỉ cần gặp mặt, chỉ số thông minh sẽ gần bằng kẻ khờ. Thư Ngọc lặng lẽ đảo mắt khinh thường, định chuyển về đề tài chính: “Bây giờ chúng ta nên làm gì? Lối ra nằm trong lăng mộ, nhưng chúng ta hoàn toàn không biết làm thế nào từ tầng thứ mười đi xuống lăng mộ.”
Hàn Kình nhìn sang Cô Mang: “Anh đi theo lão quái vật kia lâu như vậy, có nhìn thấy con đường không? Lăng mộ đi thế nào?”
“Lễ Cung Tú Minh rất cẩn thận, sẽ không để lại dấu vết.” Cô Mang nói, “Nhưng tôi biết bọn họ theo cánh cửa nào đi xuống lăng mộ.”
Hiện giờ, năm giác quan của anh có lẽ đã vượt qua Lễ Cung Tú Minh, anh có thể cảm nhận động tĩnh của Lễ Cung Tú Minh, mà hắn lại không thể nào nắm bắt hơi thở của anh.
Coi như gặp họa được phúc đi.
“Cánh cửa nào?” Thư Ngọc tò mò.
Cô Mang chỉ vào một cánh cửa nhỏ không hề bắt mắt ở trong vô số cánh cửa đá: “Cái này.”
Hàn Kình nhíu mày: “Anh khẳng định?”
Cô Mang lại nói: “Những thứ giam giữ trong này chẳng phải thứ tốt gì, cơ mà không quan trọng, tôi đưa các người đi qua.”
Ba người lập tức quyết định —— mở cửa đá, xuống lăng mộ.
Thư Ngọc đang muốn quay lại gọi Khuê, đã thấy chú sói con bám lấy thành quan tài nào đó trên mặt đất, trừng mắt như hổ rình mồi nhìn bên trong, răng nanh bén nhọn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này Thư Ngọc mới nhớ ra, hình như lúc cửa đá mở ra, Gia Tuệ trốn trong quan tài trên mặt đất.
Bởi vì trước đó bị đàn thú xao động làm kinh hãi, Gia Tuệ bất tỉnh nhân sự từ sớm, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
“Sao thế?” Cô Mang hỏi nhìn qua Thư Ngọc.
Hàn Kình lập tức hiểu được, giải thích với Cô Mang: “Anh vừa mới bị lão quái vật mang đi, ngay sau đó con nhóc này xúi giục vợ anh xuống lăng mộ, tôi thấy không vừa mắt, kéo cô ta xuống theo.”
“Có cần dẫn cô ta đi cùng không?” Thư Ngọc hỏi. Một mình cô không khiêng nổi Gia Tuệ, vả lại cô cũng không có quyền yêu cầu Hàn Kình và Cô Mang mang Gia Tuệ theo.
Trong mắt Cô Mang chợt nảy sinh vẻ tàn bạo: “Không cần quan tâm đến cô ta.” Hiện giờ cảm xúc của anh phóng đại gấp mấy lần, sự chán ghét đối với Gia Tuệ lại mãnh liệt đến nỗi muốn tuôn trào.
Anh dừng một chút, có lẽ cảm thấy câu trả lời này không thể nào làm vợ vui, thế là anh bỏ thêm một câu: “Sống chết của cô ta để Lễ Cung Tú Minh quan tâm đi.”
Vừa dứt lời, anh lại nhíu mày. Lời này nghe thế nào cũng ngang ngược vô tình, cái miệng lanh lợi mà anh tự hào đi đâu mất rồi?
Thư Ngọc nhịn không được cười trộm. Dáng vẻ hiện giờ của anh, bớt đi vẻ quanh co đều cho rằng mọi chuyện thuận lợi của thường ngày, ngược lại ngay thẳng đến đáng yêu. Thế là cô tự giác tiến lên ôm cánh tay anh, dịu dàng nói: “Vậy chúng ta đi nhanh đi.”
Khuê nhảy xuống quan tài, dè dặt cọ cọ Thư Ngọc, nhưng ngay sau đó vội vàng tách ra, lén nhìn phản ứng của Cô Mang.
Ánh mắt cảnh cáo của Cô Mang liền ném sang, lúc này chú sói con xụ mặt.
Cánh tay Hàn Kình run run nổi da gà. Sau khi dị biến, Cô Mang quả thật giống như mãnh thú động dục bất cứ lúc nào, vẫn nên tránh xa một chút, cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Thư Ngọc lại chẳng hề phát giác. Giờ phút này tâm trạng cô rất tốt, người trong lòng cô bình an vô sự trở về bên cạnh cô, cho dù anh biến thành bộ dạng thế nào, ở trong mắt cô vẫn là loại tốt nhất.
Có Cô Mang ở đây, không cần khiến Hàn Kình cầm trường đao vất cả cạy mở ra cánh cửa đá nặng nề kia nữa.
Hàn Kình thấy Cô Mang dùng một cánh tay kéo cửa đá ra, cánh cửa cũ kỹ kia không biết đóng kín bao lâu giống như được bôi dầu mở ra rất dễ dàng, trong lòng anh ta hơi chua xót. Lại nhìn vợ yêu trong lòng Cô Mang, mà Hàn Kình anh ta chỉ có thể sóng vai cùng chú sói con nhìn không vừa mắt kia, ai oán trong lòng không khỏi cao thêm một tầng lầu.
“Haiz…” Hàn Kình lắc đầu than vãn cho số phận, “Vận xui, vận xui.”
Cô Mang cảm thấy không hiểu: “Lải nhải gì đó? Đi mau lên, tôi đi trước, các người theo sát là được.” Dứt lời anh ôm Thư Ngọc đi vào giữa lối đi tối tăm.
Thư Ngọc được Cô Mang bảo vệ chặt chẽ trong lòng, hai mắt bị lòng bàn tay to lớn của anh che lại.
Anh nói nhỏ bên tai cô: “Nơi này giam giữ những thứ hơi khó coi, em vẫn không nên nhìn. Anh biết em rất hiếu kỳ, nhưng hiện giờ em đang mang thai, dọa đến đứa con trong bụng không tốt đâu.”
Nhắc tới đứa con, lúc này Thư Ngọc thu hồi tầm mắt tò mò, trong lòng lẩm nhẩm: “Không nhìn không nhìn.”
Ánh mắt bị che lại, bốn giác quan còn lại càng nhanh nhạy hơn. Tiếng vang sột soạt bên tai hết sức rõ ràng trong con đường yên tĩnh, trong bầu không khí tràn ngập hơi ẩm mốc meo, ngoài làn da nổi lên một lớp sởn gai ốc mỏng manh.
Đột nhiên, cô cảm thấy có thứ gì đó trơn trượt sượt qua mu bàn tay của mình. Giây tiếp theo, cô cảm thấy một cánh tay của Cô Mang giơ dao lên, nghe được tiếng vật nặng rớt xuống, sau một lúc, vật nặng kia không còn động tĩnh gì.
“Là gì thế?” Cô nhịn không được hỏi.
Cô Mang hôn lên má cô: “Một con cá chạch không nghe lời.”
Cô không khỏi rùng mình một cái. Thật là một con cá chạch thôi ư?
Một hàng bốn người vẫn đi về phía trước, trong con đường đầy hơi ẩm chỉ có tiếng sột soạt rất nhỏ và tiếng bước chân của họ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hít không khí của Hàn Kình.
Suy nghĩ của Thư Ngọc lại không khỏi bay theo. Thứ mà ngay cả Hàn Kình cũng thấy sợ hãi…rốt cuộc là cái gì?
“Hàn Kình…anh ổn chứ?” Cô theo bản năng cất tiếng hỏi.
Sắc mặt Hàn Kình vàng vọt vừa dùng trường đao đẩy ra thứ quỷ quái quấn quanh, vừa tỏ vẻ bình tĩnh trả lời: “Hả? Ổn, rất ổn, chỉ là môi trường chỗ này khiến người ta không thoải mái cho lắm…”
Đâu chỉ là không thoải mái, cảnh tượng trước mắt quả thật muốn anh ta nôn ra bữa cơm ngày hôm trước. Anh ta vừa ngẩng đầu liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Cô Mang, vì thế kiên trì cười gượng hai tiếng: “Ha ha, trong lòng đất mà, môi trường không tốt là phải rồi…”
Thư Ngọc nửa tin nửa ngờ.
Cô Mang thấp giọng nói: “Sắp tới lối ra rồi, em nhẫn nại một chút.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn tựa trong lòng anh.
Ánh sáng ở chỗ rẽ con đường dần dần xuyên qua khe hở bàn tay Cô Mang rọi vào mí mắt cô, hơi ẩm trong không khí cũng dần phai nhạt.
“Ra rồi.” Cô Mang nói, sau đó bỏ xuống bàn tay che mắt cô.
Thư Ngọc thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt bị cảnh tượng phía trước làm bất ngờ mở to hai mắt —— hiện ra trước mắt cô chính là cửa lăng bạch ngọc cao ngất. Bạch ngọc lấp lánh, đẹp đến lóa mắt.
Cửa lăng lớn như vậy lại được đúc ra từ ngọc thạch lạnh lẽo hoàn hảo hiếm thấy, có thể nói là danh tác. Huống chi, điêu khắc trên cửa lăng tinh xảo sống động, trông giống như thật, tựa như giây tiếp theo sẽ rơi xuống hóa thành yêu ma tinh quái.
Đang lúc Thư Ngọc thán phục tài nghệ tuyệt diệu của cổ nhân, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét to của Hàn Kình.
Cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy trong lối đi có một cái đầu dơ bẩn nhô ra trong bóng đêm, cắn lấy trường đao của Hàn Kình. Cái đầu kia khi còn sống hẳn là một người đàn bà, mái tóc dài phủ trước mặt, trước ngực và bụng tròn vo, là cái bụng to giống như mang thai mười tháng bị hàng ngàn hàng vạn con rắn mảnh mai cắn xé, những con rắn đang phá hủy cái bụng kia từ những góc độ khác nhau tập kích về phía Hàn Kình.
Khuôn mặt Thư Ngọc nhất thời trắng bệch, còn chưa đợi cô nhìn lần thứ hai đã trông thấy con dao trong tay áo Cô Mang bay vèo đâm vào cái đầu kia. Người đàn bà thối nát và những con rắn nằm đầy khoang bụng nhất thời như hoảng sợ lùi về bóng đêm, chỉ để lại Hàn Kình toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ.
Hàn Kình có lẽ tự biết dáng vẻ hoảng loạn này thật mất mặt, thế là tỏ vẻ ngoan cố đi về phía trước: “Đi thôi, lăng mộ không phải ở trước mặt sao?”
Khuê tỏ vẻ khinh thường nhe răng về phía Hàn Kình.
Thư Ngọc quay đầu đối diện con ngươi lo âu của Cô Mang, không khỏi cười nói: “Lá gan của em đâu có nhỏ như vậy, em không sợ.”
Dứt lời, cô lại nói: “Chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi Lễ Cung Tú Minh đi ra lăng mộ, vậy thì lúc nổ tung lăng mộ mới có thể một lưới bắt hết Lễ Cung Tú Minh và những thi thể sống trong này.”
“Chỉ mong nhóm người Diêm Phong trên mặt đất đừng làm rối địa thế.” Cô bỗng dưng thở dài.
***
Bên trong Điểm mai tiểu trúc, lúc này ánh trăng đã tới giữa bầu trời.
Không đếm được đã tiêu hao bao nhiêu thuốc nổ, vật tổ dưới đáy hồ rốt cuộc bị nổ tung một lỗ hổng có thể cho một người trưởng thành đi qua.
Giang Nam thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta đi xuống thôi.” Dừng một chút, anh ta ngăn cản bước chân của Dạ Thập Tam.
Dạ Thập Tam tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh ta.
Giang Nam nói: “Mạng cô là do tôi cứu về, không lý nào để chết trong lăng mộ.”
Dạ Thập Tam không giận mà cười lại: “Anh đã cứu mạng tôi, bây giờ đương nhiên tới lượt tôi báo đáp anh. Tôi nhất định phải xuống lăng mộ.”
“Cô bình tĩnh một chút.” Giang Nam nhíu mày, “Nếu tôi gặp bất trắc, còn có cô tiếp nhận vị trí của tôi. Nếu hai chúng ta cùng vào lăng mộ, cô muốn cho Lễ Cung Tú Minh dễ dàng nhặt lấy cái lợi này ư?”
Dạ Thập Tam nhướn mày: “Người nên bình tĩnh là anh, anh là thủ lĩnh của chúng tôi, lấy đại cục làm trọng bảo vệ sức lực là chuyện anh nên làm, còn chuyện vặt xuống lăng mộ này, nên để tôi đi làm.”
Hai người đang giằng co chưa thỏa thuận, Diêm Phong đã lên tiếng: “Dạ Thập Tam không cần đi xuống, để tôi.”
Hạ Tử Huân kinh ngạc: “Tổ trưởng?”
“Năng lực của tôi khá hơn Dạ Thập Tam, để tôi đi là sự lựa chọn tốt nhất.” Diêm Phong nói.
Giang Nam gật đầu: “Quyết định này không tệ.”
Diêm Phong nhìn sắc mặt không vui của Dạ Thập Tam, chậm rãi nói: “Thủ lĩnh của các người đã quyết tâm xuống lăng mộ, năng lực của tôi tốt hơn cô, tôi có thể giúp anh ta, mà cô thì không thể giúp được gì, ngược lại vướng chân thôi.”
Dạ Thập Tam mím chặt môi, nhưng phải thừa nhận lời này của Diêm Phong tuy không khách khí, nhưng quả thật chỉ ra điểm quan trọng. Thân tàn của cô ta chính là do tơ diêm vương ban tặng, Diêm Phong mạnh hơn cô ta rất nhiều.
“Được.” Dạ Thập Tam gật đầu, “Có tổ trưởng đi cùng, tôi yên tâm rồi.”
Abel chuẩn bị ổn thỏa từ sớm, hai vai đeo cái túi vải bố thật to, nhìn xung quanh đợi bọn họ quyết định.
Hạ Tử Huân biết không thể thay đổi quyết định của Diêm Phong, vì thế khẽ thở dài: “Anh cẩn thận nhiều chút.”
“Tôi biết.” Diêm Phong gật đầu.
Diêm Phong đi đằng trước, Abel tay trói gà không chặt đi chính giữa, Giang Nam đi theo phía sau. Ba người lần lượt đi vào lỗ hổng đã làm nổ ở đáy hồ.
Rất nhanh chóng, bọn họ đi tới tầng thứ nhất. Diêm Phong lập tức nhận ra nơi này có cấu tạo tương tự với mộ người sống của gia tộc Chử Khố Nhĩ.
“Không thể đi vào thông đạo, bên trong rải rác vi trùng cắn người.” Diêm Phong dặn dò, “Chúng ta chỉ có thể mở quan tài đi xuống.”
Abel bỗng nhiên kêu lên: “Các anh xem chỗ này! Quan tài mở ra sẵn rồi!”
Giang Nam thăm dò quan tài trống không, ngước mắt nói với Diêm Phong: “Nhìn vết đao này, tôi xác nhận quả thật là của Hàn Kình. Chúng ta theo dấu vết của bọn họ đi tới, chắc là sẽ mau chóng bắt kịp bọn họ.”
Ba người theo quan tài Hàn Kình đã mở ra đi xuống từng tầng một, thuận lợi đến tầng thứ mười.
Tầng thứ mười lại không có quan tài mở ra, chỉ có hai con đường tối om đã mở ra.
Giang Nam và Diêm Phong không khỏi liếc nhìn nhau, nên đi vào cánh cửa nào?
Đang lúc do dự, trông thấy một cái quan tài trên mặt đất đột nhiên bị thứ gì đó mở nắp ra, sau đó là một cái đầu bù xù, người phụ nữ mang sắc mặt mưng mủ bật dậy trong quan tài.
“Má ơi quỷ!” Abel sợ tới mức lùi ra sau mấy bước.
Nữ quỷ kia ngẩn người, hình như không ngờ nơi này vẫn còn người, quay đầu nhìn lần nữa cô ta sửng sốt: “Diêm Phong?”
Người phụ nữ nhất thời nước mắt tuôn rơi như mưa: “Anh tới tìm em phải không? Em biết mà…em biết anh sẽ không bỏ mặc em…”
Giang Nam nhướn mày: “Gia Tuệ?”
Diêm Phong cũng nhíu mày. Gia Tuệ quả thật nghĩ quá nhiều, anh ta không hề biết cô ta cũng vào lăng mộ, nhưng lúc này anh ta cũng không lên tiếng giải thích, càng giải thích càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Abel hoảng hồn còn chưa ổn định, sau khi nhìn Gia Tuệ một lúc lâu anh ta mới kết luận cô ta là người sống.
Nhưng giây tiếp theo, lòng hiếu kỳ của Abel khiến anh ta nhịn không được cất tiếng: “Tại sao phụ nữ có thai cũng xuống lăng mộ, giờ không phải nên ở trong bệnh viện yên tâm chờ sinh sao?”
Gia Tuệ sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn bụng mình.
Vừa nhìn thấy cô ta hết hồn che miệng lại. Rõ ràng trước đó cái bụng chỉ hơi gồ lên, bây giờ lại phồng lên giống như mang thai mười tháng. Cái bụng lớn như vậy, cô ta chỉ nhìn thấy trên người sản phụ sắp sinh thôi.
“Sao lại thế này…tại sao lại như vậy?” Gia Tuệ luống cuống.
Giang Nam bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi thấy tháng của cô hình như không nên chuyển dạ.”
“Lẽ nào, cô vì mang đứa nhỏ này, tiêm vào thứ gì đó không nên tiêm, bởi vậy đứa nhỏ trong bụng chịu ảnh hướng của hang đá kỳ quái này, đã xảy ra…dị biến chăng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT