Ta thương tiếc nhìn hắn: “Linh Lung hiện tại đã quên hết rồi sao?”

Khóe miệng hắn khẽ cong cong xuống, mắt nheo lại, ta cũng không rõ rốt cục trong đáy mắt ấy đang ẩn chứa nỗi buồn gì.

Bỗng một ánh sáng lam ôn hòa lóe lên, một bình rượu ngon xuất hiện trước mặt chúng ta, Huyền Nguyệt nói: “Đến uống thử xem, đây chính là Lê Hoa túy mà ta ủ.”

Hắn nhẹ nhàng đẩy cái nút dính đầy bụi đất ra, một mùi hoa lê ngọt ngào lan tỏa, Huyền Nguyệt đưa nó cho ta, ta chần chừ một lúc rồi nhận lấy. Ta chưa từng uống qua rượu, ngửi thấy mùi rượu ngọt lịm, ta liền uống một ngụm thật lớn, lúc chạm đầu lưỡi cảm giác thấy ngọt ngọt, hương thơm tràn vào cổ họng, sau đó thì thấy cay nóng như lửa thiêu đốt, ngụm đầu tiên này khiến ta sặc chảy cả nước mắt.

Huyền Nguyệt nhìn ta nước mắt đầy mặt không khỏi cười khẽ.

Ta ủy khuất nhìn hắn, lệ quang trong suốt. “Ngươi còn cười ta? Sao không nói cho ta biết rượu thì ra lại có hương vị kỳ quái như vậy chứ?”

Huyền Nguyệt hơi hơi sửng sốt, ánh mắt dưới ánh trăng trở nên mơ màng.

“…. Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Ta nhẹ nhàng gọi hắn, hắn liền thu hồi ánh mắt nhìn ta, cười cười: “Lần đầu tiên uống rượu?”

Ta gật gật đầu, sau cái cảm giác đầy ý vị khi nếm rượu, trong lòng ta chợt thấy an nhàn, nhìn Lê Hoa túy trong tay Huyền Nguyệt, ta lại có chút muốn uống tiếp.

“Rượu này tác dụng thấm dần dần, uống ít thôi.”

“Ừ” Ta lại nhấp một ngụm, rượu bắt đầu khiến ta nóng rực, ta nghiêng đầu khẽ cười với hắn: “ Ủ rượu kỹ thuật rất tốt!”

Huyền Nguyệt cũng cười rồi nâng tay uống một ngụm, động tác uống rượu của hắn thật đẹp, ta cứ ngây người si mê nhìn hắn.

“ Ở trong cốc ngẩn ngơ cũng rất lâu rồi, chủ yếu chỉ làm những công việc lãng phí thời gian, năm tháng trôi qua cũng thật nhàm chán.” Huyền Nguyệt nhìn mặt trăng in trên mặt nước, trong lòng hắn lại đang tưởng niệm điều gì đó.

“Ngươi ở đây bao lâu rồi?”

“Này ta thật cũng không rõ lắm, bất quá không phải ngàn năm thì cũng là hơn tám trăm năm rồi!” Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ rồi thận trọng nói.

“Ngươi có cảm thấy cô đơn hay là hối hận không?” Ta lại cầm bình rượu, bắt đầu có men say. “Có bao giờ ngươi nghĩ sẽ buông tha?”

Huyền Nguyệt trầm mặc một chút rồi nói: “Đương nhiên là có cảm giác cô đơn thế nhưng dù thế nào cũng sẽ không hối hận.”

“Phải không?”

“Đương nhiên.” Hắn chắc chắn nói: “Có một vài người, nhưng khi ngươi lần đầu nhìn thấy ánh mắt nàng liền biết nàng chính là người mà ngươi muốn được ở bên cạnh cả đời, thậm chí có thể vứt bỏ tất cả.” Hắn quay đầu nhìn về phía ta, trong mắt hắn như có ánh dị quang lấp lánh di chuyển, còn sáng hơn cả những vì tinh tú trên trời.

Ta kinh ngạc nhìn hắn nhưng nhất thời lại quên mình muốn nói gì.

Hắn chợt nở nụ cười, nụ cười mang theo vài phần chua sót, hắn nói: “Thế nhưng thời điểm thân bất do kỷ lại quá nhiều.”

“….”

“Chính là, ta thường xuyên nghĩ đến nàng, vì vậy luôn cảm thấy có hy vọng, luôn có một người như thế có thể cứu vớt ngươi, có thể cho ngươi giải thoát. Cho dù chỉ là nghĩ trong tim cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm một chút.”

“Lời hắn nói có chút không đầu không cuối, biểu tình lại thâm tình theo một kiểu khác, ta cẩn thận nghe, không biết tại sao lại muốn rơi nước mắt? Nhưng hồ tộc không phải không có nước mắt sao? Ta sờ sờ khóe mắt, quả nhiên là vẫn khô như vậy.

“Huyền Nguyệt…” Ta nhìn hắn, thế nhưng như thế nào lại có chút mơ hồ, hắn tại sao cứ lúc ẩn lúc hiện?

“Ân?” Hắn nhìn ta, ánh mắt sáng như trăng.

“Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt…” Ta buông vò rượu, kéo ống tay áo hắn, hy vọng hắn đừng lung lay, lung lay làm ta không thể nhìn rõ mặt hắn.

“Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt…”

“Phi Lê, ngươi như thế nào…” Ta nghe thấy thanh âm vừa hoang mang vừa ngạc nhiên của hắn.

Ta như thế nào? Bỗng nhiên có một vệt nước xẹt qua môi, ta vươn đều lưỡi nhẹ nhàng liếm, đây là hương vị gì đây, vừa đắng vừa chát.

“Huyền Nguyệt, ta thích ngươi. Thời điểm hơn một trăm năm trước lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã thích ngươi, giống như là số mệnh đã định vậy.” Ta cũng không biết chính mình đang làm gì, chính là theo cảm giác say mèm mà đem tất cả những áp lực trong lòng nói ra hết.

Ta thấy Huyền Nguyệt nhăn lại đôi mày đẹp như tranh vẽ, ánh mắt phức tạp nhìn ta.

Mà ta vẫn cứ mơ màng, vươn tay ra, run run chạm vào vuốt nhẹ lên đôi mày ấy.

Hắn hơi hơi quay mặt đi làm tay ta dừng lại giữa không trung lạnh lẽo như băng.

“Đại nhân, Phi Lê, các người đang làm gì?” Linh Lung đứng dưới tàng cây, vẻ mặt chất đầy nét bi thương, Huyền Nguyệt lập tức đẩy ta ra, biểu tình bất an lại khẩn trương, nhanh đi đến bên người Linh Lung.

Đầu ngón tay của ta dường như vẫn còn lưu lại độ ấm nơi ống tay áo của hắn, nhưng cuối cùng cũng không chạm đến được dù chỉ là sự thương tiếc của hắn.

Huyền Nguyệt dìu Linh Lung về Phi Nguyệt Cư, hai người y phục trắng như tuyết, trời đất hội tụ, thật là một cặp trời sinh. Chính là vì cái gì ta lại cảm thấy không cam lòng.

“Huyền Nguyệt!” Ta lớn tiếng hét lên, chỉ thấy hắn dừng lại một chút, sau đó hắn cũng không quay đầu mà chỉ nói: “Phi Lê, hiện giờ Linh Lung đã quay trở về, Phi Nguyệt Cư cũng không thể chứa được người ngoài, khi nào đó thì ngươi hãy dọn đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play