Ta ở trong núi cùng Bàn Li trải qua những ngày yên bình không hề vô vị.
Lúc đầu, nàng ngày ngày mang ta vào núi nhận biết dược thảo. Sau khi nàng vô tình phát hiện ta biết chữ, hàng chồng y thư liền bày ra trước mắt ta. Nàng bắt ta trong thời gian nàng quy định phải xem xong, còn phải nhớ kỹ nội dung bên trong, đến khi nàng kiểm tra mà thấy có chút sai sót thì ta phải chép lại mười lần.
Này quả thực so với khi thi vào cao đẳng còn vất vả hơn, cũng may mà có nó, mỗi ngày của ta mới không nhàm chán.
Kỳ thật đi tới thời cổ đại là một chuyện rất thống khổ, không có đường bê tông, chỉ cần mưa một chút là nơi nơi đều là bùn đất; không có ô tô đi lại rất bất tiện, không có đèn điện nên buổi tối phải đi ngủ sớm; khổ nhất là không có máy tính cùng di động, đối với một tên nghiện mạng như ta, quả thực là một loại dày vò.
Chính là, tại đây có y thư, thảo dược làm bạn, ta liền nhịn lại, sau một năm, ta đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện tại. Ta không hề hồi tưởng chuyện cũ, không hề nghĩ đến Lý Dương có cùng cô dâu của hắn thành hôn hay không, khi có kết tinh tình yêu, có hay không hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ đến ta.
Hiện tại ta có một cuộc đời mới, hết thảy trước kia liền trở thành nhất thời thoáng qua như mây khói. Ta nghĩ nếu giờ cho ta trở về hiện đại, nhất định ta sẽ không quen.
Hai năm trôi qua, ta đã đọc hết tất cả y thư, Bàn Li bắt đầu mang ta theo xuống núi xem bệnh cho thôn dân. Đương nhiên, là dùng thân phận khác. Ta cùng Bàn Li đã thân thiết như mẫu tử chân chính.
Bàn Li không chỉ dạy ta chữa bệnh, nàng còn dạy ta chế độc. Nàng nói, “Chỉ có biết chế độc mới biết giải độc như thế nào.”
Kỳ thật ta cảm thấy ta học những thứ đó căn bản là không cần dùng đến, bởi ta dự định sẽ cùng Bàn Li sống trên núi cả đời, có ai lại thích chạy đến nơi hoang giao dã lĩnh này mà hạ độc chứ? Nơi này cũng không xuất hiện kho báu gì. Thế nhưng, Bàn Li muốn ta học, ta liền học, bởi vì nàng là thân nhân duy nhất của ta tại nơi này. Hơn nữa, nghiên cứu y thuật thực sự rất thú vị.
Vài năm trước đây, khi mới bắt đầu, Bàn Li thường hỏi ta có muốn ra thế giới bên ngoài kia hay không.
Ta liền trả lời rõ ràng: “Không, cứ như vậy là tốt rồi.” Quen với cuộc sống bình lặng liền không muốn đi theo đuổi danh lợi. Vả lại, tính hướng của ta là không thể có hậu thế (con cháu đời sau), ta không muốn một đời bi kịch khi xưa lặp lại. Cho đến lúc chết vẫn không thể nói với hắn, ta thương hắn.
Nghe vậy, Bàn Li sẽ cười rồi nói: “Nam nhi chí tại bốn phương, một ngày nào đó, ngươi sẽ ra ngoài thành gia lập nghiệp.”
“Ta có mẫu thân là tốt rồi.”
Bàn Li cười mà không nói, nàng hẳn là cao hứng a.
Ta đã cho rằng mình sẽ như vậy cả đời. Thế nhưng khi ta ngày một lớn lên, ta có thể cảm nhận rõ ràng Bàn Li ngày một già đi, rốt cục đến khi ta mười chín tuổi, Bàn Li thực sự ngã xuống.
Nàng ngã bệnh khiến ta không kịp trở tay, trong mắt ta, nàng vẫn trẻ tuổi, vẫn xinh đẹp, ta chưa từng nghĩ đến một ngày nàng sẽ rời xa ta.
Ta nghĩ mọi biện pháp trị liệu cho nàng, ta tin tưởng là ta có thể, bởi nàng từng nói, y thuật của ta đã sớm vượt qua nàng.
Chính là hiện giờ, nàng lại dùng ngữ khí tương tự nói: “Nhược nhi, không nên nhọc lòng, vi nương biết thân thể của mình, ta bất năng theo cùng ngươi. Con người cuối cùng đều phải chết, có ngươi theo bên ta, ta thực thỏa mãn.”
Chính là ta còn chưa thấy đủ a, ngươi đi rồi, ta làm sao bây giờ? Một người cô độc lưu lại thế giới này sao?
Bàn Li nói: “Ta trước đây từng trúng kịch độc, hơn nữa khi sinh sản thì thụ hàn (bị lạnh), có thế cầm cự được đến giờ đã là do trời cao ban ân, cho nên không không cần vì ta mà thương tâm.”
Ta sao có thể không thương tâm, cho dù là một đồ vật theo bên ta mười một năm ta còn không nỡ vứt bỏ huống chi là một con người, một thân nhân làm ta không cảm thấy mình cô độc.
Bàn Li vươn cánh tay lộ rõ nét tiều tụy, lau đi nước mắt của ta, nàng nói: “Nam tử hán không dễ dàng rơi lệ, về sau ta mất, ngươi phải học kiên cường.”
Ta chính là một kẻ không kiên cường, sao có thể học kiên cách kiên cường được chứ. Ngươi chính là điểm tựa cho ta kiên cường.
Cuối cùng nàng giao cho ta một khối ngọc bội, xanh ngọc tinh thuần, xúc cảm ôn nhuận, hẳn là hảo ngọc. Trên một mặt khắc chữ “Li”, mặt còn lại là chữ “Liêm”. Ta nghĩ, người tên “Liêm” này, là ái nhân của Bàn Li, cũng là phụ thân hài tử của nàng.
Trong đáy lòng ta thực ghét hắn, hẳn tám chín phần là vì hắn mà Bàn Li mới cô độc đi vào Vu sơn.
Nàng nói với ta: “Sau khi ta chết, hy vọng ngươi mang theo tro cốt của ta tìm đến chủ nhân miếng ngọc bội này, rồi giao ta cho hắn. Ngươi nói cho hắn, ta chỉ có một nguyện vọng, nhập vào gia phả Tống gia.”
Ta tức giận nói: “Ta không tìm thấy hắn, cũng không có biện pháp khiến hắn cho ngươi nhập gia phả.”
Nàng nói: “Hắn tên Tống Liêm, là võ lâm minh chủ, hắn ở Giang Nam, ngươi tìm hắn rất dễ dàng.” Thời điểm nói đến tên hắn, trong mắt nàng tản ra quang mang mà ta chưa từng thấy, Bàn Li lại giống như lại khôi phục thành một cô gái thuần khiết, xinh đẹp.
“Muốn đi ngươi tự đi, ta sẽ không giúp ngươi.”
“Đây là nguyện vọng cuối cùng của nương, chẳng lẽ ngươi không thể vì ta làm được sao?” Bàn Li kích động nói.
Ta nhịn không được mà rơi lệ, “Hảo, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ làm được, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, phải cố chống đỡ.”
Bàn Li gật đầu thật mạnh. Thế nhưng, nàng cuối cùng không chống đỡ được bao lâu liền rời xa ta.
Ta theo nguyện vọng của nàng, đem tro cốt nàng bỏ vào bình sứ, sau đó thu thập vài món đồ vật tùy thân, mang theo nàng xuất phát hướng về Giang Nam.
Ta đã cho rằng mình rất nhanh sẽ trở lại, chính là, ta không dự liệu được, xuất hành lần này, ta sẽ gặp được con người sẽ cùng ta dây dưa, vướng mắc cả đời.
Vận mệnh, chung quy vẫn thích ở nơi ngươi không thể tưởng được, cho ngươi kinh hỉ, hoặc là kinh hách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT