Phương tình ở Cửu Long quyết liều mạng một hồi, mang theo nhiều túi đồ lớn bé trở lại khách sạn, mua nhiều đồ quá nên lộn xộn hết cả, sau khi trở về cô lại phải sắp xếp lại tất cả.
Giầy đặt ở một chỗ, quần áo đặt ở một chỗ khác, đồ trang điểm mĩ phẩm dưỡng da để một đống, còn có trang sức cho trưởng bối có thể để trong túi kéo. Phương tình sắp xếp được một lúc thì phát hiện rằng hai vali cũng không đủ chứa đồ đang định đi mua thêm một cái thì chợt nghe có tiếng gõ cửa, Phương tình đoán rằng chắc là người phục vụ mang cơm lên cho cô, cô không nghĩ nhiều liền ra mở cửa, lại không ngờ rằng ở cửa không phải người phục vụ.
"Cô?"
Ngoài cửa là một cô gái đang ôm tập văn kiện cười đến sáng lạn " Xin chào Khang phu nhân, tôi tới đây là muốn đưa văn kiện cho Khang tổng." Cô hướng mắt nhìn, nói " Khang tổng còn chưa trở về!".
". . . . . ."
Phương tình đột nhiên quyết định đến Hồng Kông, thứ nhất là vì muốn tạo một bất ngờ cho Khang tư cảnh, thứ hai là muốn đề phòng những chuyện mờ ám nhân lúc cô không có ở đây, chỉ là sau khi đến đây lại cùng Khang tư cảnh không đứng đắn, cô cũng quên đi phòng bị.
Lúc này nhìn thấy Bạch lộ đột nhiên xuất hiện, cô mới nhớ tới ở đây vẫn còn người này.
Dù sao đến bây giờ cô ta vẫn còn chưa hành động, Phương tình tự nhiên cũng sẽ không biểu hiện sắc mặt, liền khách sáo nói: "Anh ấy vẫn chưa trở về, là anh ấy bảo cô đưa tới sao?"
Bạch lộ gật đầu thật mạnh nói: "Văn kiện này rất quan trọng, tôi phải tự tay mình giao cho Khang tổng, tôi có thể ở chỗ này chờ ngài ấy về không?" cô cẩn thận hỏi.
Phương tình nghĩ nghĩ liền nói: "Cô vào đi."
Bạch lộ tiến vào lúc sau liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô đang bày trên mặt đất la liệt đồ đạc, nhất thời sợ hãi nói"Khang phu nhân đi mua sắm sao? Mua thật nhiều đồ a!"
Phương tình cũng không hứng thú nói chuyện với cô, liền không mặn không nhạt đáp lại một câu " Ừ"
"Oa." Bạch lộ tán thưởng một tiếng lại nói: "Khang phu nhân mua cũng quá nhiều đồ đi? Quần áo đó là mua cho Khang tổng sao? Khang tổng mặc vào nhất định rất đẹp" Bạch lộ sờ sờ mấy bộ quần áo cô mua cho Khang tư cảnh .
Phương tình nhíu nhíu mày nhưng lại không ngăn cô, Bạch lộ sờ soạng chất liệu trong chốc lát lúc sau lại hướng Phương tình nói: "Khang phu nhân không biết có rảnh không có thể giúp tôi tham khảo một chút, tôi cũng muốn mua một bộ y phục để tặng".
Phương tình trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt híp lại cười tựa như không cười nói: "Mua cho ai?"
Bạch lộ cúi đầu cười đến vẻ mặt ngượng ngùng, ngại ngùng nói: "Khang phu nhân đừng hỏi nữa, dù sao cũng là đàn ông."
"A?" Phương tình hai tay đặt ở bên sườn theo bản năng nắm chặt, "Cô nếu không ngại có thể nói cho tôi ngoại hình của anh ta, giúp cô tham khảo tốt hơn."
"Anh ấy. . . . . ." Bạch lộ đôi mắt sáng trưng , "Anh ấy dáng người cao cao, dáng người thực khỏe mạnh, tóm lại dáng người so với Khang tổng cũng không khác biệt lắm, Khang phu nhân cứ nhìn vào Khang tổng giúp tôi tham khảo là được."
Phương tình nhìn người trước mắt cười đến ngây thơ kia, rõ ràng là tâm cơ quá sâu coi cô là đồ ngốc sao.
Nhìn dáng vẻ cô ta cô đoán không sai, Bạch lộ tám chín phần là thích Khang tư cảnh, muốn tặng quà cho Khang tư cảnh lại còn muốn nhờ cô giúp đỡ!. Rõ ràng cho là cô cái gì cũng không biết, cho rằng cô ngốc nghếch dễ bị lừa gạt sao.
Phương tình trong lòng cười lạnh, có điều không có mười phần nắm chắc cô cũng không vạch trần cô ta, liền vẻ mặt cười như không cười nói: "Tặng quà thật ra cũng không có gì, nhưng là tặng người trước hết phải xem người ta là hoa đã có chủ chưa, bằng không quà cũng như là cho không, cũng tự mất mặt mình, cô thấy đúng không?"
Nghĩ đến cô ta cũng là người thông minh, nhắc nhở như vậy hẳn là cũng có thể làm cho cô ta nghe hiểu được rằng cô đã phát hiện, nếu cô ta biết điều thì nên bỏ ngay ý nghĩ đấy đi.
Chỉ là Phương tình không nghĩ tới, nghe cô nói xong câu đó Bạch lộ giống như là bị sét đánh, vẻ mặt khẩn trương nói: "Khang phu nhân, cái gì mà hoa đã có chủ? Ý của người là nói anh Lập hiên đã có bạn gái ?"
Lập hiên? Tần lập hiên? Phương tình trong lúc nhất thời không phản ứng lại, chỉ là Bạch lộ thấy cô ngơ ngác không đáp lại nhất thời nóng nảy, cầm lấy tay hỏi cô: "Khang phu nhân, Khang tổng với anh Lập hiên là anh em tốt, bọn họ thường xuyên cùng nhau gặp mặt, người là vợ của Khang tổng, có phải khang tổng đã nói qua với người chuyện tình cảm của anh Lập hiên? Có phải anh Lập hiên có bạn gái rồi ?" Cô nôn nóng đến mức không chịu nổi, trong đôi mắt to như hạt đậu lăn xuống một hàng nước mắt.
Phương tình thấy thế quả thực sợ ngây người,cô ấy. . . . . . Thích chính là Tần lập hiên? Vậy kiếp trước Khang tư cảnh cùng cô ta. . . . . .
Phương tình đột nhiên có một suy đoán vô cùng đáng sợ, kiếp trước Bạch lộ cũng không gả cho Khang tư cảnh, mà là gả cho Tần lập hiên, Tần lập hiên bởi vì ở bộ đội thường không có nhiều thời gian, hơn nữa trước cô cũng nghe Khang tư cảnh nhắc tới gia đình Tần lập hiên, nói anh ta từ nhỏ cha mẹ đã chết, là được chú ruột nuôi lớn , chỉ là cô chú đối với anh ta cũng không tốt, cho nên anh có hay không có gia đình cũng không khác nhiều lắm, mà bạch lộ xa đó đến nơi đây, cũng đừng nghĩ muốn trông cậy vào cô của Tần lập hiên đưa cô ta đi khám thai, như vậy người anh em tốt Khang tư cảnh cùng Bạch lộ đi kiểm tra thai cũng có thể giải thích được.
Ý tưởng này thật sự quá mức kinh ngạc, Phương tình cảm thấy tựa như có vô số tiếng sấm đang nổ vang trong đầu, hóa ra cô ngay từ đầu đã phán đoán sai lầm rồi, Khang tư cảnh cùng Bạch lộ cũng không phải là quan hệ vợ chồng như cô suy đoán. Nếu hai người kiếp trước không phải vợ chồng, vậy một đời Khang tư cảnh có thể cũng không kết hôn.
Bạch lộ thấy cô không trả lời, trong lòng cảm thấy chính mình đã đoán đúng, nháy mắt vô cùng ủy khuất, bụm mặt khóc, vừa khóc vừa nói: " Anh ấy sao có thể có bạn gái chứ! Tôi đã vất vả như vậy không để ý đến sự phản đối của gia đình mà chạy đến nơi này, mắt thấy anh ấy sắp thu quân trở về, mắt thấy có thể cùng anh ấy sớm chiều ở chung, vì cái gì mà lúc này anh ấy lại có bạn gái?"
Phương tình: ". . . . . ."
Phương tình thấy cô khóc lóc như vậy lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn cô gái trước mắt khóc đến không ngừng, nhất thời không biết xoay xở thế nào, vội vỗ vỗ bả vai an ủi nói: "Cô đừng khóc nữa ,là tôi hiểu lầm ,tôi vừa mới nói hoa đã có chủ không phải nói Tần lập hiên."
Bạch lộ vội vàng lau nước mắt, hít hít mũi nói: "Cô . . . . . . người nói thật sao? Vậy cô nói hoa đã có chủ là ai?"
"Cái này. . . . . . không phải là điều quan trọng, dù sao cũng không phải Tần lập hiên, cô yên tâm."
Bạch lộ ngơ ngác nhìn cô, đại khái xác định là cô thật sự không có lừa mình lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, sau đó lại ôm mặt, ngượng ngùng nói: "Tôi vừa nãy phản ứng như vậy có phải hơi quá?"
Phương tình vội nói: "Không có không có, chuyện thường tình thôi."
Bạch lộ xoắn hai tay lại, ngượng ngùng nói: "Vậy người không cần nói với anh Lập hiên, anh ấy không biết."
"A?"
Bạch lộ lập tức lại nói: "Tôi. . . . . . Về sau tìm được cơ hội thích hợp sẽ thổ lộ."
". . . . . ."
Phương tình cũng không có hứng thú xen vào chuyện tình cảm của người khác, nhân tiện nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nói."
Cũng không biết có phải do Phương tình đã biết tâm tình của mình, Bạch lộ lại thân thiết với cô hơn một chút, nói: "Khang phu nhân không biết có đang rảnh không, có thể giúp tôi tham khảo một chút xem nên mua cho Lập hiên quà gì không?" Cô ngượng ngùng đích cúi đầu, "Tôi. . . . . . tôi không có kinh nghiệm , sợ mua không vừa ý."
Phương tình gật gật đầu, "Không thành vấn đề."
Đúng lúc này ở cửa truyền đến thanh âm, hai người theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy Khang tư cảnh đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Bạch lộ đang ở trong phòng Khang tư cảnh ngẩn người, lại nhìn đến hai người đang cùng một chỗ, Khang tư cảnh theo bản năng nhíu mày.
Bạch lộ nhìn thấy Khang tư cảnh, lúc này mới nhớ tới lí do mình đến đây, vội vàng đem văn kiện đưa cho anh nói: "Khang tổng, đây là văn kiện ngài bảo tôi mang đến, ngài xem có thiếu cái gì không."
Khang tư cảnh tiếp nhận nhìn nhìn, "Không thiếu gì, vất vả cho cô rồi."
Bạch lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô cũng không ở lại nơi này quấy rầy vợ chồng người ta, liền xin phép rời đi, nhưng mà trước khi đi còn quay lại hướng Phương tình chớp chớp mắt.
Bạch lộ sau khi rời khỏi trong phòng cũng chỉ còn lại Phương tình với Khang tư cảnh, Phương tình nhìn Khang tư cảnh, nghĩ tới lời bạch lộ vừa nói, tâm tình trong lúc nhất thời thực phức tạp.
Khang tư cảnh sắc mặt cũng không tốt lắm, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Trước không phải em còn lo lắng anh bên người có một trợ lý xinh đẹp như hoa sao? Như thế nào lúc này lại cùng cô ấy vừa nói vừa cười?"
Phương tình hướng anh nói: "Bởi vì em vừa mới mới biết người mà Bạch lộ thích chính là Tần lập hiên."
". . . . . ." Khang ti cảnh trầm mặc trong chốc lát, lập tức cười lạnh nói: "Thích tần lập hiên liền không đề phòng? Sẽ không lo lắng ngộ nhỡ có một ngày cô ấy lại thích anh ?"
". . . . . ."
Khang tư cảnh bộ dáng này, như thế nào như là ước gì cô vì anh mà ghen? Phạm vi chiếm giữ còn mở rộng đến như này sao?
Phương tình nghĩ nghĩ liền hỏi dò: "Em muốn hỏi anh. . . . . . Nếu anh không biết em, chúng ta cũng không kết hôn, ngộ nhỡ cô trợ lý xinh đẹp như hoa này ngày nào đó không thích Tần lập hiên ngược lại thích anh anh sẽ chọn cô ấy sao?"
Khang tư cảnh không chút suy nghĩ liền nói: "Thích anh em tốt của anh rồi lại thích anh, vì sao anh lại đi chọn người như vậy chứ? Không thấy xấu hổ sao?"
Quả nhiên như cô sở liệu, như vậy là hoàn toàn có thể loại bỏ giả thuyết kiếp trước Khang tư cảnh cùng Bạch lộ kết hôn.
Nếu thật sự như vậy,vậy là kiếp trước Khang tư cảnh còn có thể không kết hôn.
Tuy rằng đời này cô không nghĩ rằng sẽ có người phụ nữ nào phá đi được cuộc hôn nhân này, nhưng không có nghĩa là cô hy vọng đời trước anh không có hạnh phúc của mình. Kiếp trước cô đã nợ anh quá nhiều, làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với anh, cô thật sự hy vọng có một người nào đó ở bên cạnh anh, chăm sóc anh. Nếu kiếp trước anh không hề kết hôn, hoặc là thật sự bởi vì cô mà không kết hôn như vậy cô càng thêm áy náy với anh. "Vì sao tự nhiên em lại hỏi như vậy?" Khang tư cảnh hỏi một câu.
Phương tình chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng vô cùng khó chịu, cô điều chỉnh hô hấp một chút, cố gắng làm cho ngữ khí bình tĩnh một chút nói: "Em chỉ tò mò thôi. . . . . ."
Khang tư cảnh có lẽ cũng không cảm thấy hứng thú, lạnh lùng nói: "Tò mò chuyện này để làm gì?"
Phương tình ra vẻ không vui trừng mắt nhìn anh nói: "Em không thể tò mò sao? Em còn tò mò nhiều thứ nữa."
"A?" Khang tư cảnh nhướng mày, đi đến trước mặt cô, hai tay đặt bên giường đem cô vây trong ngực, vẻ mặt như cười như không nói "Tò mò cái gì?"
Bộ dạng không đứng đắn này của anh thật khiến người ta muốn đánh, chỉ là suy đoán về kiếp trước khiến cô thật khó chịu trong lòng, cô thật sự muốn biết mình có đoán sai hay không, nhưng lại lo lắng mình không dám đối mặt với sự thật.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, bình phục một chút cảm xúc mới nói: " Anh còn nhớ rõ em đã từng nói với anh về những ý định trước đây của em chứ? Lúc ấy em thật sự muốn cùng anh ly hôn để tiến đến với Bạch húc nghiêu, nếu lúc ấy em sốt cao sau khi tỉnh lại muốn cùng anh ly hôn thì anh phản ứng thế nào?"
Khang tư cảnh đôi mắt sụp xuống trầm tư một lát, nhưng thật ra là đang nghiêm túc suy nghĩ, "Khẳng định là sẽ không ly hôn."
Cùng kiếp trước giống nhau. Phương tình chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau, cô hít sâu một hơi nghẹn ngào nói: "Nếu em cố ý ly hôn anh cũng không đồng ý phải không?"
Phương tình phát hiện chính mình bắt đầu khẩn trương, nắm chặt ga trải giường khống chế cho chính mình không run lên, thoáng bình ổn trong chốc lát, lấy đủ dũng khí mới lại tiếp tục nói: "Như vậy nếu em thủy chung không từ bỏ Bạch húc nghiêu mà anh lại không chịu ly hôn, sau đó em ở bên ngoài ngoại tình......lần lượt làm tổn thương anh, anh sẽ hận em sao?"
Khang tư cảnh ánh mắt híp lại, tầm mắt dừng lại trên mặt cô, Phương tình bị anh nhìn trong lòng nhói đau, ngước đôi mắt đang phiếm hồng vì nén nước mắt nhìn anh.
Khang tư cảnh cứ như vậy nhìn cô trong chốc lát, sau đó khóe miệng nở nụ cười, cô lại cảm thấy nụ cười có chút thê lương, anh nâng mặt cô lên, ngón cái ở trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm lạnh lùng lộ ra hận ý "Hận, sao thế nào có thể không hận? Hận không thể đem em bầm thây vạn đoạn."
Phương tình chỉ cảm thấy trong lòng như là bị đâm một nhát, đau đến mức hít thở không thông. Cô nhắm mắt nén lại những giọt nước mắt đang muốn trào ra, cô vẫn không dám nói cho anh biết rằng mình là sống lại từ kiếp trước, lại càng không dám nói cho anh về chuyện kiếp trước, sợ anh biết cảm thấy cô lừa gạt anh, sợ anh biết cô đã làm nhiều chuyện gây thương tổn cho anh mà hận cô.
Cô quên đi chuyện kiếp trước, một đời này được sống lại, liền như vậy vô sỉ muốn ở bên cạnh anh, thậm chí còn muốn tiếp tục vô sỉ như vậy.
Nhưng mà gánh nặng về chuyện kiếp trước đều đặt trên người cô, nếu cô biết kiếp trước Khang tư cảnh gặp được người yêu anh sống với anh quãng đời còn lại thì cô cũng có thể tiếp tục sống vui vẻ như này, chỉ là hiện tại cô biết Bạch lộ không phải người vợ ở đời trước của anh, thậm chí anh có thể không kết hôn, cô ngàn vạn lần càng thêm áy náy.
"Tư cảnh, anh biết không?Em. . . . . ." Cô mở to mắt nhìn anh, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, cô phải nói rõ cho anh biết, phải cho anh biết chuyện kiếp trước cô làm đáng giận đến thế nào, nếu anh không thể tha thứ cho cô, anh muốn cô bù đắp, chuộc tội như thế nào cũng được.
Cô thực sự yêu anh, vô cùng yêu anh, không đành lòng biến anh thành tên ngốc không rõ ràng mọi chuyện nhưng vẫn đối xử với cô tốt như vậy.
Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng, Khang tư cảnh liền cắt ngang lời của cô, mũi nhọn trong ánh mắt kia cũng đã sớm rút đi, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi biến thành hai vòng xoáy hút lấy cô.
Anh dịu dàng vuốt mặt cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, giống như đang lau chùi bảo bối "Anh sẽ chờ em trở về bên anh, chờ đến khi em biết được người thích hợp nhất với em là ai, chờ em hối hận, chờ đến khi em ôm anh cũng anh nói xin lỗi, chờ em dùng kiếp sau của mình đền bù cho anh, anh vẫn sẽ chờ em, chờ em yêu anh."
Thong thả ung dung nói, như là một thời gian dài không được nói, một khi nói ra liền có một loại cảm giác tình cảm chất chứa đã lâu, đè nén ở tận trong lòng.
Phương tình hoàn toàn ngây dại, mở to mắt không hề chớp mắt nhìn anh, nước mắt không ngừng chảy, giống như là đã không là chính mình.
"Anh nói gì?" Cô không chắc chắn hỏi lại, "Anh. . . . . . sẽ chờ em?"
"Ừ." Anh nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu.
Chính là một chữ "Ừ" vô cùng nhẹ nhàng khiến cô hoàn toàn không khống chế được tâm tình của mình, nhảy lên ôm chầm lấy anh òa khóc.
Không biết nên làm cái gì, cô khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Sợ anh hận mình, sợ anh sẽ chán ghét mình, sợ anh biết hết mọi chuyện sẽ bỏ cô mà đi, chỉ là cô chưa từng nghĩ tới đáp án này.
Hóa ra anh vẫn luôn đợi cô, chờ cô hối lỗi, chờ cô giải thích, chờ nàng dùng cả nửa đời còn lại bù đắp tổn thương cho anh. Thì ra đây lại là kết cục đời trước của anh. Kiếp trước, sau khi bị Bạch húc nghiêu làm tổn thương đến chết cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trở về bên anh, nghĩ tới anh chính là ngay cả mặt mũi mình cũng không muốn gặp, làm sao cô còn mặt mũi đi tìm anh?
Nếu không phải kiếp trước anh vì cô trả tiền thuốc men khiến cô có cơ hội làm phẫu thuật rồi lại chết trên bàn mổ nên có cơ hội sống lại, nếu không cô và Khang tư cảnh như vậy cả một đời đều không qua lại với nhau. Có lẽ một màn ở bệnh viện kia cũng sẽ không xảy ra.
Cô không biết rằng anh một mực chờ mình, nào biết đâu rằng anh đang chờ mình sám hối chờ mình chuộc tội, chờ nàng thương hắn. Cô làm sao mà biết, ngay cả việc anh thích mình cô cũng không hề biết.
"Tư cảnh. . . . . . Tư cảnh. . . . .