Thích Thiếu Thương xoay người đi ra. Tích Tình tiểu cư, Vãn Tình, nữ tử hoàn mỹ đó… Từ khi Thiết Thủ mới bắt đầu chiếu cố Cố Tích Triều đền giờ, họ vẫn cứ ở đó, đuổi được một đám người tìm tới báo thù đi, sau đó lại có thêm một đám khác tìm tới. Thích Thiếu Thương biết vậy nhưng chưa bao giờ tìm đến đó. Hắn không có lý do để đi. Đi giết kẻ thù? Đi gặp lại tri âm?
Bây giờ, hắn cuối cùng cũng đứng trước Tích Tình tiểu cư. Có điều, bên trong bây giờ không có kẻ thù của hắn, cũng không còn tri âm ngày xưa nữa, chỉ có một đôi phu thê đang an nghỉ bên nhau.
Mộ bia mới được Thiết Thủ khắc, Tích Triều Vãn Tình chi mộ, không ghi họ của bọn họ. Sau khi chết đi, hết thảy đều hóa thành hư không mất rồi.
Thích Thiếu Thương vuốt ve mộ bia, rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được trong lòng hắn bây giờ rốt cuộc đang hỗn loạn đến mức nào. Hắn thu tay về, gắt gao nắm chặt thành quyền, đến mức móng tay đâm vào da thịt nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
“Ta biết ngươi không chết, Cố Tích Triều!!” Nói xong, hắn hung hăng quăng vò rượu xuống đất, bước nhanh ra khỏi Tích Tình tiểu cư.
Vài ngày sau, Lục Phiến Môn nhận được bình loạn ngọc Thích Thiếu Thương giao trả về, Cửu Hiện Thần Long từ đó hoàn toàn biệt tăm biệt tích.
Ba năm sau, tại Kỳ Đình tửu quán.
Chưởng quỹ bây giờ là một nam nhân khi cười lộ ra lúm đồng tiền rất dễ nhìn. Hắn đang kiên trì chờ đợi một người nào đó, chỉ không biết, rốt cục, người hắn muốn chờ là ai.
Mãi cho đến một ngày, một vị thư sinh mặc y phục xanh tìm đến, chưởng quỹ vừa thấy hắn, lập tức bước ra nghênh đón, “Vị thư sinh này thật là tuấn tú bất phàm.”
Thư sinh nâng mi, “Chưởng quỹ cũng là người rất anh hùng khí khái mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT