Không biết câu chuyện long não và long não là sao? Vừa ngẩng đầu lên vừa cúi xuống đã có người khẽ khàng nói vậy.
Thế là tất cả đều trở nên kì lạ. Ánh mắt có hơi ấm, lòng bàn tay ẩm ướt.
Những ngày đó vừa độ ngày hè đang vội vàng chói chang, ánh mặt trời bung ra rực rỡ.
Cô vội vã chạy ngang qua cạnh cậu, cây cỏ lặng lẽ chớm nở hoa.
Cậu đứng sau lưng cô đợi chờ tĩnh lặng, ánh tà dương cánh cửa khép nặng nề.
Cậu ấy và cậu ấy trong bốn mùa càng trở nên trầm mặc, rong ruổi hết hoàng hồn nhưng chưa từng hửng sáng.
Cô và cô giữa mùa hè càng bước càng chậm hơn, hai tay kéo lại không níu được hai tay.
Có những khúc ca xưa nay chưa từng hát, có những ngọn đuốc trước giờ chẳng được nhen.
Nhưng thế giới có âm thanh và ánh sáng.
Còn thời gian thì nặng trĩu nhỏ xiu, bão tuyết dễ dàng phá đi ô cửa mỏng.
Thành phố đó chưa từng già yếu, nó đứng trong hồi ức lúc trường học chìm giữa ánh hoàng hôn cô quạnh không người ở lại.
Mùi long não níu giữ bao trùm cả bầu trời thành phố.
Trong bóng tối có rề rà lời tỏ tình mười năm.
Ôi a a, mình đang hát cậu có nghe được rõ?
A ôi a, ai đang hát, tôi đã nghe thấy này.
Có nhiều nơi bạn chưa từng đi qua, nhưng đến lúc bạn thật sự đặt chân tới đó, bạn sẽ cảm thấy rằng, bản thân mình vào mấy năm về trước, mười mấy năm về trước, thậm chí là mấy chục năm về trước, hay là một khoảng thời gian nào đó vượt qua cả tuổi tác của mình, bạn đã từng tới đây, từng qua đây, mỗi một nơi mỗi một góc bạn đều từng ve vuốt.
Có tác gia từng nói, đó là bởi vì những người từng sinh sống ở đây, sau khi chết đi vẫn để lại sóng não dao động giữa không trung, mỗi người không có chung tần suất, mà người có tần suất giống nhau lại thấp đến mức không đáng kể, thế nhưng vẫn sẽ có một xác suất rất nhỏ đó, khiến cho người sống có thể thu nhận được những sóng điện bồng bềnh trong không gian, những sóng điện này chính là “kí ức”.
Mà bạn tình cờ có thể tiếp nhận được được tần số sóng não kia, giữ lại sóng điện của một người nào đó, cũng là người mà chúng ta hay gọi, kiếp trước.
Đối với Lập Hạ, Thiển Xuyên chính là một phần như vậy, chân thực lại có chút hoang đường xuất hiện trước mắt cô.
Tiếng gió thổi phủ vây. Hồn phi phách tán.
Buổi sáng cô tỉnh giấc rất sớm, bởi vì ngày mai mới là ngày khai giảng, vì lẽ đó hôm nay cũng không có việc gì. Hơn nữa hôm qua cô đã chuyển hết cái gì cần chuyển tới trường rồi, học phí cũng nộp xong, nói chung trường học cố tình cho học sinh một ngày để đau xuân thu buồn với thời trung học đã qua, làm một lễ tế ngập tràn niềm thương xót, hay là ba năm người không tình không cảm sẽ ra ngoài hát ca nhảy múa, đánh bài uống rượu, mai táng cả quá khứ và tương lai trong tuổi thanh xuân vô địch của mọi người.
Lập Hạ nghĩ như thế.
Có lẽ trường học cũng nghĩ vậy. Cho dù nhà trường không nghĩ thế thì học sinh bọn họ cũng tự xem là vậy. Thế nên ngày hôm đó đã trở nên đặc biệt chói lòa.
Ấy mà rốt cuộc cô lại là một người không không thú vị, cũng không có tinh thần hưởng thụ sự sung sướng và phóng túng về thể xác.
Lập Hạ đi qua đi lại bên bờ Thiển Xuyên vừa nghĩ, nhìn những cây long nhãn cao lớn bao phủ cả thành phố chở che và bảo vệ.
Nhưng mà cảm giác này đúng là rất lạ, Lập Hạ chắc chắn rất nhiều năm trước mình đã từng chạy vài vòng quanh trường học này rồi, đứng ở rìa đường này chờ xe, mua một bình nước ở tiệm tạp hóa đó, từng nấp bóng dưới tàng cây quanh đây, cũng có thể đã thả diều trên quảng trường bên ấy.
Buổi trưa lúc ăn cơm mẹ cô gọi điện tới, thế là Lập Hạ chưa ăn được bao nhiêu đã bắt đầu tán chuyện với mẹ. Nói một lúc đến khi bên ngoài có hai tiếng ho khan, cô mới giật mình nhận ra mình đang ở trong nhà người khác, cho nên vội vàng cúp máy, chạy về bàn ăn vội vàng ba năm miếng rồi nhanh đi dọn dẹp.
Nhưng mà cũng may ngày mai đi học rồi, nếu không cứ chờ đợi ở trong nhà người quen Lập Hạ cảm thấy mình thần kinh luôn mất.
Cô nghĩ, rốt cuộc con người ta chỉ thích chờ ở những hoàn cảnh mà mình từng quen thuộc, một khi hoàn cảnh thay đổi, cho dù xung quanh vẫn là những rong rêu màu mỡ hoa rơi lả tả, nhưng trực giác như thể sẽ có dã thú bừng tỉnh ngay lập tức, sau đó bắt đầu thấp thỏm không yên mà trông gà hóa cuốc.
Mùa hè năm 1995. Ngày đầu tiên khai giảng trường trung học phổ thông.
Thực ra Lập Hạ mới đến Thiển Xuyên được ba ngày, nhưng cô lại thấy thành phố này đã cực kì quen thuộc. Những cây long nhãn cao lớn nhiều màu sắc từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ ngay từ khi còn nhỏ, mang hết ngây ngô đập vào trong đôi mắt mơ màng đầy ánh sáng.
Lập Hạ cảm thấy ở Thiển Xuyên không có Hạ Chí, dù là khi mặt trời mọc đến độ cao nào đi nữa, tỏa ra ánh nắng chói chang đến nhường nào, thành phố này vẫn mãi mãi có một nửa nhẹ nhàng trốn dưới bóng râm màu xanh đậm của những cành long nhãn, ngăn cách trần thế, nhắm mắt lại với hơi thở bình yên.
Người đi đường. Cầu thang. Nóc nhà chọc trời. Cầu vượt về đôi ngả. Khoảng tường bao quanh sân vận động.
Luôn có một nửa đắm mình trong bóng râm xanh sẫm của những cây long nhãn, giữa mùa hè ướt sũng.
Hôm qua Lập Hạ ở trong nhà người quen mà chính cô cũng không nhớ được tên, hôm trước đó đã chuyển đồ dùng hằng ngày tới trường rồi. Đây là lần đầu tiên Lập Hạ ở trọ tại trường từ lúc sinh ra cho tới giờ, trước kia học cấp hai Lập Hạ vẫn luôn là học sinh ngoại trú, trông ngóng về cuộc sống ở trường. Hơn nữa Lập Hạ cũng không muốn ở lại nhà của một người xa lạ. Lúc mẹ hỏi cô muốn ở nhà người thân hay ở lại tại trường, Lập Hạ lựa chọn trường học mà không hề do dự.
Ánh mặt trời chếch ngang chiếu vào ô cửa sổ, nhiệt độ trên mi mắt cũng tăng lên.
-Có lẽ đã luồn qua tán lá.
Lập Hạ nhắm mắt lại nghĩ. Trong đầu là khuôn mặt của mẹ. Lập Hạ cảm thấy trước kia mình chưa từng nhung nhớ gia đình như thế, nhưng một khi rời đi, dường như cả cơ thể lúc nào cũng sẵn sàng sợ hãi. Bắp thịt, mạch máu, thần kinh bé nhỏ và nảy nhẹ.
Thất Thất cũng thi vào Thiển Xuyên với Thất Huyền, từ nhỏ Thất Thất đã lớn lên cùng Lập Hạ, học cùng tiểu học, trung học, tốt nghiệp xong thì vào cùng cấp ba. Cha mẹ Thất Thất nhờ Thất Huyền đưa Thất Thất đi học, hai người có thuê một chiếc xe con nhỏ, Thất Thất hỏi Lập Hạ có muốn đi cùng tới trường không, cô lại nói không cần. Lập Hạ vốn không phải kiểu người hay được nuông chiều, đi xe con đến trường có khác nào đi tên lửa tới sao Hỏa kia chứ.
Đèn xanh đèn đỏ.
Lúc mở mắt ra ngoài cửa sổ có thêm một người nữa. Một chân chống đất từ xe đạp leo núi. Tóc phủ một bên mắt. Tai nghe trắng đút trong tai, sợi dây dài uốn quanh trước ngực, lướt qua thắt lưng rồi biến mất trong túi xách vác trên vai. Cậu cứ yên lặng đứng bên đường như vậy, như thể cách một thời không khác. Khoảng không gian bên kia chỉ có riêng mình cậu, tất cả sự vật đều bất động hoàn toàn, chỉ có cậu ngẩng đầu cúi đầu cũng biến thành phong cảnh.
Cậu yên tĩnh nằm nhoài trên tay cầm. Áo sơ mi trắng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT