Lồng ngực như có một quả bóng đang dần dần phồng to. Mỗi bước chân giẫm xuống lại giống như một lần nhấn vào chiếc bơm, thổi quả bóng càng ngày càng lớn, tới mức sắp nổ tung.
Nhìn kiểu gì cũng có thể thấy Lục Chi Ngang đang có tâm sự, chỉ có điều cậu ấy không muốn kể cho Phó Tiểu Tư nghe mà thôi.
Hình như từ nhỏ tới giờ, chuyện tương tự thế này chưa từng xảy ra. Nếu là bình thường, Lục Chi Ngang ở cạnh Phó Tiểu Tư sẽ tuôn ra một tràng, thuật lại kỹ càng tình hình cuộc sống trong vòng một tháng qua của cậu ấy, thậm chí có thể bao gồm cả việc buổi sáng thức dậy vào mấy giờ mấy phút và trong tháng qua đã mua tổng cộng mấy chiếc đĩa CD và mấy quyển sách; nếu như cuộc sống có gì khó khăn trắc trở, cậu ấy sẽ chưng vẻ mặt than khóc rồi liên tục oán trách. Còn Phó Tiểu Tư bình thường sẽ không bận tâm lắm, đôi mắt mơ hồ nhìn qua nhìn lại, thi thoảng nhìn Lục Chi Ngang hớn hở kể chuyện thì sẽ tiếp lời đôi câu kiểu dạng "À", "Thế hả?", để tránh việc cậu ấy quá nhập tâm.
Còn giờ đây, giống như vung nắm đấm vào không khí vậy.
Dùng lực, vung vào hư không, rơi vào một khoảng rối rắm.
Trong lòng khó chịu mà không thể nói ra nên Phó Tiểu Tư dồn hết sức vào đạp xe. Hàng rã Hương dần mơ hồ thành những mảng màu xanh rồi trôi vùng vụt về sau. Bởi đầu óc toàn viễn cảnh lôi tên tiểu tử kia ra đánh một trận cho hả giận, Phó Tiểu Tư không chú ý đường, súyt nữa đâm vào người khác ở ngã rẽ.
Phó Tiểu Tư lúng túng phanh xe lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một gương mặt rất quen, dường như giống hệt gương mặt không biểu cảm vừa gặp mấy phút trước.
"Xin lỗi, cháu không cố ý. Bác Lục, sau bác lại ở đây?"
không khí mùa hè khiến người ta cảm thấy nóng rực đến mức không thở nổi. Phó Tiểu Tư vẫn đang suy nghĩ xem phải hiểu thế nào về câu mà ba của Lục Chi Ngang vừa nói: "Mẹ nó đang ở trong bệnh viện Sâm Xuyên... Là ung thư giai đoạn cuối."
Phó Tiểu Tư thậm chí còn cảm thấy bản thân như vừa trải qua một kỳ ngủ đông dài, lười biếng không muốn dậy, cả người mệt mỏi, giống như bên ngoài cửa sổ vẫn đang là màn tuyết trắng, nhưng vừa mở mắt đã là ngày hè oi bức.
Trên người đau rát, dường như có thứ gì trên da đang dần sưng nóng lên. Phó Tiểu Tư nhớ lại thần thái vô cảm của Lục Chi Ngang trước mặt vừa rồi, và cả bóng dáng cậu ấy khi đạp xe rời khỏi.
Chiếc áo trắng giống như lá cờ vắng gió.
Chắc là trong lòng buồn lắm, nhưng xem ra cậu ấy rất kiên cường.
Tiểu Tư đột nhiên cảm thấy đau lòng, bởi vì cậu sợ sau này, Lục Chi Ngang sẽ không còn nở những nụ cười tươi như trước kia nữa. Nghĩ đến đây, cậu bỗng cảm thấy hoang mang, vội chào tạm biệt ba của Lục Chi Ngang, sau đó quay người đạp xe đến bệnh viện Sâm Xuyên.
Thế giới không tiếng động, yên tĩnh như một dòng nước từ khi Lục Chi Ngang cầm hộp cơm bằng kim loại đi ra khỏi cổng bệnh viện Sâm Xuyên.
Cậu ngẩng đầu lên chợt thấy Phó Tiểu Tư đang ngồi ven đường ngoài cổng bệnh viện, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi buồn man mát, nhưng bao nhiêu điều muốn nói lại nghẹn trong họng, chỉ nói được một câu:
"Muốn về không? Cùng đi..."
"Kỳ sau phân ban Tự Nhiên, Xã hội rồi, cậu đã suy nghĩ chưa?"
Chi Ngang, cậu sẽ xa tớ sao?
"Không biết, vẫn chưa nghĩ kỹ. Tiểu Tư, chắc là cậu sẽ học ban Xã hội nhỉ?"
"Ừ, cuối tuần này có triễn lãm tranh ở bảo tàng Mỹ thuật Thiển Xuyên, cậu đi cùng tớ nhé?"
Coi như là đi chơi cho khuây khỏa, để tớ đi cùng cậu, một mình sẽ buồn lắm.
"... Tiểu Tư, cậu tự đi đi, dạo này tớ thấy không được khoẻ."
"Hôm trước tớ có quen một bạn gái xinh lắm, nhưng rất kiêu kỳ, lần sau sẽ giới thiệu cho cậu, xem xem cậu có làm nên trò trống gì không."
Chi Ngang, cậu nhất định phải trở lại như trước, phải cười, phải pha trò cho các bạn gái, phải hạnh phúc, đừng suốt ngày chau mày ủ rũ như tớ, như vậy không đẹp trai chút nào đâu.
Phó Tiểu Tư vừa đợi Lục Chi Ngang trả lời vừa vắt óc suy nghĩ thêm chủ đề khác. Cho dù hai người chỉ nói chuyện phiếm thôi nhưng dường như vẫn rất khó khăn. Chẳng nhớ nổi lúc trước khi mình nhăn nhó khó chịu, Lục Chi Ngang đã an ủi mình như thế nào nhỉ. Phó Tiểu Tư vừa nghĩ đến chủ đề nhạt nhẽo "Chúng ta cùng đi cắt tóc đi" và quay đầu lại, thì sau đó, cả thế giới đã chìm vào yên lặng.
Lục Chi Ngang ngồi giữa đường, hai chân vì quá dài mà tùy tiện dũi ra trước mặt, bóng chiều tà dần buông xuống lưng cậu ấy, hắt lên những tia nắng mềm mại. Trên đường không có xe, cũng không có người qua lại, chỉ có mùi thơm của rã hương cao lớn hai bên đường lan toả. Cậu ấy cúi đầu, tóc che mất đôi lông mày rõ nét, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được một giọt nước rơi xuống nền đường xi măng. Phó Tiểu Tư đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, bởi giữa tiếng lá rã hương xào xạc, vang lên nhẹ nhàng như tiếng thủy triều trên ngọn cây, trong vô vàng những âm thanh, rõ ràng có, mơ hồ có, cậu nghe được tiếng nói nhẹ như không của Lục Chi Ngang, cậu ấy nức nở và chầm chậm nói:
"Tiểu Tư, thực ra tớ đã nghĩ rất nhiều, con đường sau này, chắc chắn tớ sẽ rất cô đơn."
Cơn gió thổi qua những ngọn cây, mang tất cả những âm thanh cuốn lên bầu trời, sau đó biến mất sau làn mây trắng.
Phía trên đầu là bầu trời xanh ngắt của tuổi mười bảy cô đơn, luôn là như vậy.
Những âm thanh đó biến mất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT