Vừa ngoảnh đầu lại, cô đã thấy nụ cười của Lục Chi Ngang và cả gương mặt lạnh lùng của Phó Tiểu Tư nữa.

Cậu cau mày bước qua rồi ngoảnh đầu nhìn cô gái vừa bước xuống xe, "Sao lại thế này?"

Cô gái đó cười, đáp với Phơ Tiểu Tư: "Tài xế nhà em bất cẩn tông vào cô ấy."

Phó Tiểu Tư lại gần, cúi đầu xem xét vết thương trên chân Lập Hạ "Sao không tới phòng y tế?"

Lập Hạ đáp: "Tớ vừa bị tông, định đi giờ đây."

"Tôi đưa cậu đi."

Lập Hạ bỗng thấy máu trong cơ thể lại bắt đầu tràn ra ngoài, vết thương bỗng nhói đau tựa như từng sợi thần kinh bị ai đó gảy mạnh, cơ thế chợt trở nên nhạy cảm hơn.

Trong ấn tượng của cô, con người sở hữu đôi mắt sương mù chưa từng tan, hoàng tử băng giá nổi tiếng trong lớp chẳng phải nên đi lướt qua cô vờ như không thấy sao? Còn tên Lục Chi Ngang suốt ngày chỉ thích chọc nữ sinh đáng lý phải cười sung sướng nhìn cô rồi đánh tiếng chào "Ê, bị thưởng hả?" mới đúng. Tiếp đó, tiếp đó hai người sẽ xoay người bỏ đi, hành động đó mới phù hợp với hình tượng của họ và phải như vậy mới đúng với một thế giới thờ ơ như hiện nay.

Nhưng hôm nay sao thế này? Tại sao tình tiết lại giống hệt như những cuốn truyện tranh dành cho thiếu nữ và những mộng tưởng mơ hồ trong lòng cô vậy?

Vừa xoay người bước vào phòng học, khuỷu tay cô đã bị ai đó nhấc lên, khiến cô cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trên làn da ấy. Lập Hạ đỏ mặt, khoảnh cách đã bị kéo gần chỉ trong phút chốc, hương cỏ thoang thoảng trong không khí, tựa như hương thơm vốn có của mùa hạ bỗng ùa ra khỏi tầng không gian chật hẹp.

Cô nghiêng đầu quan sát gương mặt vô cảm nhìn nghiêng gương mặt ấy thật bình thản và sâu thẳm dưới ánh hoàng hôn, tia nắng biến mất dần trên làn da cậu.

Giọng cô gái kia vọng lại từ phía sau:

"Em muốn đưa cô ấy tiền nhưng cô ấy không muốn."

Lục Chi Ngang vội vàng đuổi theo, khi đi ngang qua cô gái đó còn tỏ vẻ chán ghét mà nói:

"Cất tiền của cô đi, nhà cô còn không giàu bằng nhà tôi đâu."

Phó Tiểu Tư cau mày, quay sang lườm Lục Chi Ngang.

Lập Hạ bỗng cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ. Bình thường Lục Chi Ngang đều giữ vẻ hòa nhã, không thân thiết cũng không xa cách, nhưng rõ ràng hôm nay lại nổi giận với cô gái kia, hơn nữa câu chữ còn khắc nghiệt không giống cậu ta chút nào.

Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu đáp: "Yên Nhiên, em vào trường trước đi, anh đưa Lập Hạ tới phòng y tế rồi sẽ tìm em sau."

Lập Hạ trợn tròn mắt, hóa ra họ quen nhau.

Họ chắc chắn quen nhau.

Nhưng tại sao họ lại quen nhau cơ chứ?

Trong đầu Lập Hạ bỗng xuất hiện vô số câu hỏi, tựa như bột sóng cuộn trào từ đáy biển, văng khỏi mặt nước rồi vỡ tan ngay khi chạm vào bờ.

Bóng cây rã hương bao phủ khắp phòng y tế tọa lạc tại góc cuối cùng bên phải dưới tầng trệt của tòa nhà giảng đường.

Gió thổi qua khung cửa sổ cao rộng, thậm chí cách nguyên lớp kính, cô vẫn còn nghe thấy tiếng gió vù vù.

Lập Hạ nằm trên giường truyền dịch, vừa nãy bác sĩ kiểm tra nói cô không bị thương đến xương, nhưng vết thương khá sâu nên phải truyền nước muối để chống viêm và phòng bệnh uốn ván. Còn bây giờ, bác sĩ đã chạy đến nơi có nữ sinh bị bóng đập trúng đầu rồi, nên trong căn phòng rộng mười mét vuông chỉ có Lập Hạ và Phó Tiểu Tư.

Phó Tiểu Tư ngồi ở đầu giường, chốc nhìn ra ngoài, chốc lại nhìn cô. Cậu cứ nhìn qua nhìn lại ánh mắt không có tiêu điểm nên không thể biết rốt cuộc cậu đang nhìn gì, mặt cô vì thế mà nóng bừng.

"Uống nước không?" Đột nhiên, cậu cất tiếng.

"Ừm." Cô nghiêng người dậy, gật đầu, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn cậu."

Phó Tiểu Tư đứng dậy quan sát căn phòng này một lúc vẫn không thấy máy lọc nước đâu, bình nước cũng không có. Cậu bèn cầm chiếc cốc thủy tinh đặt trên đầu giường, mở ba lô lấy bình nước cậu uống còn dư phân nửa ra. Cậu mở nắp, đang định rót thì chợt nhớ ra mình đã từng uống nên lại lấy chiếc khăn tay trong ba lô lau sạch miệng bình.

Chàng trai trước mặt Lập Hạ được bao phủ trong vầng sáng hắt qua khung cửa sổ, tựa như nhân vật trong phim.

"Đúng là một người chu đáo." Lập Hạ nghĩ bụng rồi nghiêng người ngồi cao hơn chút nữa.

Giá vẽ được đặt bên giường bệnh, vốn dĩ hôm nay cô mang giá vẽ theo định bụng nếu gặp cảnh đẹp sẽ vẽ một lát, nào ngờ mãi chơi với Thất Thất nên quên luôn thời gian.

Phó Tiểu Tư lật xem tập tốc ký của cô, cô đang uống nước, thấy thế muốn ngăn lại thì đã không kịp nữa rồi. Cô định mở miệng thì suýt sặc nước, chân vừa nhúc nhích đã đau buốt óc.

Cậu thấy vậy cau mày nói: "Cậu nằm yên đi, đừng cử động!"

Dứt lời liền quay đầu đi, lật xem từng trang phát thảo của Lập Hạ, cô nhìn gương mặt vô cảm ấy mà ngượng ngùng.

Phó Tiểu Tư xem xong nhận xét: "Ừm, xấu thật đấy!"

Quả nhiên, Lập Hạ nghĩ bụng.

"Ừ, xấu thật!" giọng cô khẽ tới mức không nghe rõ, có lẽ cô chỉ nói cho riêng mình thôi, ai mà biết được.

Phó Tiểu Tư đặt tập tranh xuống rồi đứng dậy, "Tôi đi đây, lần sau sẽ dạy cậu vẽ, cậu vẽ tệ quá."

Lập Hạ bỗng cảm thấy cậu cũng không phải là người bí ẩn gì, bèn đánh bạo hỏi vấn đề băn khoăn suốt nãy giờ, "Phó Tiểu Tư, cậu quen cô gái vừa nãy hả?"

Vừa hỏi xong, Lập Hạ đã thấy hối hận, biết đâu Phó Tiểu Tư lại nghĩ cô là người nhiều chuyện thì sao?

Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu nhìn Lập Hạ, một lúc lâu sau mới nhướng mi đáp: "Cậu nói Yên Nhiên ư, cô ấy là bạn gái tôi."

Một đàn chim bay ngang qua khung cửa. Cửa kính cách âm, Lập Hạ không nghe thấy.

Rất nhiều cánh chim dàn thành hàng bay qua bầu trời cao vời vợi. Ánh nắng xuyên qua cửa kính hắt bóng lên bộ chăn ga màu trắng của cô. Tốc độ truyền dịch như chậm lại. Chiếc cốc thủy tinh vang lên tiếng cộng hưởng ong ong.

Yên lặng.

Cả triệu ngày hè đều thật yên lặng.

______

Đọc chậm, nghiền ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play