Một câu chuyện về hai cây rã hương như thế nào nhỉ?
Giữa dòng người đông đúc, có tiếng thấp giọng hỏi.
Mọi thứ bỗng trở nên kỳ lạ, ánh mắt ấm áp, bàn tay ẩm ướt.
Khi mùa hạ bừng nở vội vàng dưới vòm trời, cũng là lúc ánh dương trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Cô vội vã lướt qua anh, khiến trong đám cỏ dạy nở ra một nhành hoa đơn độc.
Anh lặng yên đứng phía sau đợi cô, khiến hoàng hôn từ từ khép lại cánh cửa nặng nề.
Bốn mùa trôi qua, anh và cô ngày càng trầm lặng, hoàng hôn đã qua và bình minh chưa tới.
Mùa hạ về, khi bước chân của cô và anh dần chậm lại, đôi tay từng nắm giờ lại nắm những bàn tay khác.
Có những thanh âm chưa từng được hát vang, có những đóm lửa chưa từng được bừng sáng.
Nhưng thế giới này đã có cả âm thanh và ánh sáng rồi.
Vì thế thời gian trở nên nặng trĩu nhưng cũng nhỏ bé vô cùng, một cơn bão tuyết dễ dàng phá tan cánh cửa mỏng manh ấy.
Thành phố này vẫn đương sắc xuân. Nó cứ dừng mãi trong ký ức, đến khi hóa thành nỗi trống vắng và cô độc trong buổi hoàng hôn khi chẳng còn ai ở lại trường học nữa.
Từng hàng rã hương chạy dài bao trùm cả bầu trời của thành phố.
Trong bóng râm ấy, có lời từ biệt muộn tới mười năm.
Này này, mình đang hát, cậu có nghe thấy không?
Ha ha ha, ai đang hát cơ, mình nghe thấy rồi.
- ------------------🌟🌟🌟🌟🌟🌟--------------
Có những nơi có thể bạn chưa từng đi qua, nhưng đến khi bạn thực sự đặt chân đến, bạn sẽ có cảm giác bản thân của mấy năm trước, mười mấy năm trước, thậm chí mấy chục năm trước, hoặc thậm chí quãng thời gian đó còn vượt xa số tuổi của bạn, đã từng tới đó. Bạn thực sự đã từng ở đó, từng địa danh, từng ngõ nghách, bạn đều đã từng ghé qua.
Có nhà văn giải thích rằng, đó là do điện sóng não của những người đã qua đời từng sống ở nơi này vẫn còn lưu lại trong không khí. Mỗi người lại có một tần số khác nhau, và cơ hội để những tần số này tương đồng gần như không có, nhưng cũng vẫn sẽ tồn tại một tỷ lệ rất nhỏ người đang sống có thể tiếp nhận những sóng điện phiêu lãng trong không trung ấy. Những sóng điện này, chính là "ký ức".
Vừa hay, bạn tiếp nhận tần số điện sóng não ấy, và người để lại điện sóng não ấy, chính là thứ mà chúng ta gọi là "kiếp trước".
Đối với Lập Hạ, Thiển xuyên cũng tồn tại theo cách đó, chân thực nhưng cũng hoang đường.
Gió cuốn hết đi, hồn phi phách tán.
Sáng nay Lập Hạ dậy rất sớm, nhưng vì ngày mai mới là lễ khai giảng nên hôm nay chẳng có việc gì cần làm. Hơn nữa, hôm qua cô đã chuyển hết những thứ cần chuyển, cũng đã nộp học phí đầy đủ. Một ngày trống này có lẽ là nhà trường cố ý chừa ra để đám học sinh đa sầu đa cảm có thể làm một buổi lễ truy điệu đầy đau thương cho những năm tháng cấp hai của mình, hoặc cho những ai vô tâm vô tư có thể tự tập đi karaoke nhảy múa đánh bài uống rượu, vùi chôn cả quá khứ lẫn tương lai trong thanh xuân vô định.
Lập Hạ nghĩ vậy, nhà trường có lẽ cũng nghĩ thế. Mà dù nhà trường không nghĩ thế thì các học sinh chắc chắn cũng sẽ cho là vậy thôi. Do đó, ngày này bỗng trở nên đầy ý nghĩa với các cô cậu học trò.
Nhưng suy cho cùng cô là một người nhạt nhẽo vô vị, đã không có tinh thần hưởng thụ lại cũng chẳng muốn buông thả bản thân.
Lập Hạ chỉ quay về Thiển Xuyên, nhìn từng cây rã hương lần lượt che phủ cả thành phố, lẩn tránh thời gian, phí hoài năm tháng.
Nhưng kỳ lạ thay, Lập Hạ có cảm giác bản thân mình của rất nhiều năm trước chắc chắn đã từng chạy bộ mấy vòng quanh ngôi trường ở đây, đã từng đợi xe ở vỉa hè, từng mua một chai nước trong tiệm tạp hoá, từng đứng dưới gốc cây hóng mát, từng nhiều lần thả diều ở quảng trường.
Lúc ăn cơm trưa mẹ gọi điện tới, Lập Hạ phải dừng bữa để nói chuyện với mẹ, một lúc sau chợt nghe bên ngoài có vài tiếng ho, cô giật mình nhận ra mình đang ở nhà của người khác bèn vội vàng cúp máy, chạy về bàn ăn và vội ba miếng nữa rồi dọn dẹp.
Nhưng may thay mai là ngày tựu trường, nếu không cứ ở nhà bà con thế này, Lập Hạ cảm thấy mình sắp bị stress đến nơi rồi.
Cô nghĩ, con người chung quy vẫn thích sống trong môi trường quen thuộc, một khi môi trường thay đổi thì dù xung quanh vẫn lấp lánh tươi đẹp, nhưng trong phút chốc trực giác của động vật sẽ thức tỉnh, khiến con người bắt đầu sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính.
Mùa hè năm 1995. Buổi học cấp ba đầu tiên.
Thật ra Lập Hạ mới tới Thiển Xuyên được ba ngày, nhưng có cảm giác đặc biệt thân thuộc với thành phố này. Tựa như trong những giấc mơ từ thuở nhỏ, những cây rã hương to lớn này đã xuất hiện vô số lần, đem theo những rung động mơ hồ, những làn sáng dịu dàng mờ ảo lấp đầy đôi mắt.
Lập Hạ cảm thấy Thiển Xuyên chẳng có Hạ chí, bất luận mặt trời lên cao như thế nào, một nửa thành phố này vẫn vĩnh viễn được che chắn dưới bóng râm dịu dàng của những tán rã hương xanh thẫm, cách biệt với trần thế, nhắm mắt hít thở an nhiên.
_____ Lam rất mong mọi người thả 🌟🌟🌟🌟______
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT