Trong đại viện Vương gia lúc này tràn đầy tiếng cười vui lanh lảnh, tăng thêm nắng ấm mùa xuân, làm viện buổi chiều vô cùng ấm áp.
Ngải Thanh ngồi trên ghế thấp, ôm bảo bảo, tùy ý lắc lư, bên cạnh là vương tẩu đang giặt đồ,bảo bảo tựa hồ đối với nghịch nước cảm thấy rất hứng thú, luôn muốn thoát khỏi ngải thanh đi sờ một chút.
Cách sự kiện thủy đậu lần trước đã qua hơn một tháng, may nhờ thuốc tốt của cha thần y, bảo bảo hiện giờ đã triệt để khỏe mạnh, trên người cũng không lưu lại tí dấu vết nào, lúc này, rất nhanh lại khôi phục bản tính hoạt bát hiếu động của bé, tuy nghịch chút, nhưng nhìn hài tử khỏe mạnh linh động, trong lòng Ngải Thanh vẫn là vui vẻ. Tâm tình dễ chịu, không còn lo âu, cộng với thuốc bổ của a cha, sắc mặt Ngải Thanh cũng hồng hào không ít.
Sau khi thân thể bảo bảo khỏi, nhà lại bắt đầu thi công, Trần gia lại trở nên bận rộn dị thường, may mà Tô Dịch Dương và Lê Vân Thanh đã về, Ngải Thanh cũng cuối cùng có thể có thời gian hít thở, cộng với sự kiện thủy đậu lần trước, trong lòng Ngải Thanh đã có vướng mắc, y không muốn mỗi ngày giao hài tử cho người ngoài chiếu cố nữa, không phải không tín nhiệm họ, thật sự là bản thân không yên tâm được, hài tử chỉ có luôn ở bên người, mình mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tiếng thôn dân đốn củi, dựng phòng, tiếng quát tháo chỉ huy của thợ xây, tràn ngập Trần gia, âm thanh như vậy tuy không so được với tiếng ồn của máy móc hiện đại, nhưng màng nhĩ cũng thật sự khó chịu, cho nên Ngải Thanh thường sẽ ôm bảo bảo đến Vương gia sát vách chơi, hôm nay cũng như vậy.
"Tẩu tử, Tiểu Hổ đâu?" Ngải Thanh ngồi trong viện cũng đã được một lúc, lại chậm chạp không thấy bóng dáng của Vương Tiểu Hổ, liền mở miệng hỏi.
"Tiểu tử kia, phỏng chừng lại đi chơi với mấy đứa nhỏ trong thôn rồi." Vương tẩu vò quần áo, chà xà phòng lên, đáp.
"Như vậy à, ha hả, ta còn muốn để Tiểu Hổ trông bảo bảo nhà chúng ta nhiều chút." Ngải Thanh có chút đáng tiếc, đột nhiên phát hiện bảo bảo lại định thoát khỏi kiểm soát của mình nhào thẳng tới trong thau nước, vội vàng nắm chặt tay nhỏ của bé kéo về, lọt vào trong lòng mình.
"A a ~~" Tử Kỳ bảo bảo hiển nhiên bất mãn a cha cứ kéo mình về như vậy, phải biết vì tiếp cận thau nước kia bé đã tốn rất nhiều sức a.
Ngải Thanh không để ý kháng cự của bé, trực tiếp ôm người vào trong lòng ngồi, không cho bé tí cơ hội phản kháng nào. Có điều vừa nãy lúc lôi kéo, quần áo của bảo bảo bị làm nhăn, Ngải Thanh lại tỉ mỉ sửa sang cho bé một phen, quay đầu qua, liền thấy Vương Tiểu Hổ từ cửa đi vào.
"Tiểu Hổ về rồi a." Ngải Thanh cười chào đối phương, vẫy tay, ra hiệu đối phương đi đến.
Vương Tiểu Hổ nhìn thấy Ngải Thanh, đầu tiên là sững lại, một hồi mới đi đến bên người Ngải Thanh, nhưng lại không thân thiết như trước kia, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Bị một đứa bé 4t rưỡi nhìn như vậy, trong lòng Ngải Thanh cảm thấy kỳ quái, nghĩ đứa nhỏ này có phải trong lòng có chuyện không, liền hỏi ra, "Tiểu Hổ, sao vậy, ai đã chọc con không cao hứng sao?"
Vương Tiểu Hổ không lập tức trả lời, vẫn vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhau với Ngải Thanh, không nói quả thật cảm thấy như người lớn đang suy ngẫm, chỉ là miệng nhỏ chu lên mới làm người ta không đến mức hiểu lầm đây dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ a.
Thấy đối phương không đáp, Ngải Thanh cũng không nôn nóng, có lẽ đứa nhỏ này là gặp phải chuyện ủy khuất, nó nếu không muốn nói mình cũng không thể ép.
Vào lúc Ngải Thanh từ bỏ, Vương Tiểu Hổ đột nhiên mở miệng, "Thím, người và Lương thúc sinh một bảo bảo nữa, được không?"
"Hả? Con nói gì?" Ngải Thanh cảm thấy mình có phải nghe lầm không, đứa bé 4t trước mắt lại bàn luận với mình vấn đề sinh một đứa nữa?
Vương Tiểu Hổ cũng không nhụt chí, hít hơi, trầm giọng, lên tiếng nói, "Thím, sinh một bảo bảo nữa đi."
Này đủ trung khí, giọng lớn như vậy, dù là Vương tẩu đang giặt đồ cũng nghe thấy, đối với ngôn luận to gan như vậy của hài tử mình, nhịn không được trách móc, "Tiểu tử con, có phải lại đi chơi với bọn Mộc Đầu không?"
Vương Tiểu Hổ vốn muốn tiếp tục cầu xin Ngải Thanh, nhưng nhìn thấy bộ dáng của mẹ mình, lại thu hai bàn tay về, nhưng trên mặt vẫn viết quật cường, không chịu nhả ra.
Phải nói đứa nhỏ trung thực như Vương Tiểu Hổ, là đúng khẩu vị của Ngải Thanh nhất, nhìn thấy nó hiện giờ bị mắng lại vẫn bộ dáng cố chấp, lòng không nén được cũng mềm, xoay đầu hỏi Vương tẩu, "Tẩu tử, vừa nãy tẩu nói Tiểu Hổ đi chơi với Mộc Đầu trong thôn, đây là chuyện thế nào?"
Vương tẩu đứng lên, sau khi vắt quần áo ướt, mới cười nói, "Tiểu tử này, mấy ngày nay luôn chơi trò gia đình với mấy đứa nhỏ trong thôn, mấy bé gái kia bảo nó giả làm tân lang, nó một mực không muốn, nói là mình đã có người trong lòng, kết quả đứa trẻ khác liền thành đôi, cứ thế dư ra mình nó, lúc này, trong lòng ghen tị phát hoảng, về liền nói với bọn ta muốn ngươi sinh đứa nữa. Ta vốn tưởng nó nói đùa, không ngờ trước mặt ngươi, nó lại cũng dám nhắc đến. Xú tiểu tử, thiếu giáo huấn, Ngải Thanh, đừng để ý nó." Nói xong, Vương tẩu ôm thau đồ vừa giặt sạch lên đi đến giá phơi.
Hiểu rõ tiền căn hậu quả, Ngải Thanh có chút dở khóc dở cười, vẫy tay lần nữa tỏ ý Vương Tiểu Hổ đi đến mình, lần này Vương Tiểu Hổ không do dự, sau khi nhìn thấy chỉ thị của Ngải Thanh, lập tức chạy đến, đôi tay để sau lưng, trên mặt mang theo chờ đợi và khẩn trương.
Ngải Thanh nhéo mặt đối phương, cười nói, "Tiểu Hổ, ta hứa gả bảo bảo cho con, được không?"
Dù sao Tiểu Hổ cũng chỉ muốn một vợ nhỏ, Ngải Thanh vốn tưởng chủ ý của mình nhất định sẽ được đối phương đồng ý, nhưng không ngờ, đứa nhỏ Vương Tiểu Hổ này lại lập tức lắc đầu, sắc mặt không còn chờ đợi và khẩn trương, mà là hoảng loạn.
Ngải Thanh bị chuyển biến như vậy của đối phương làm kinh ngạc, mình tuy là nói đùa, nhưng nói thế nào cũng là dựa theo ý của nó, gả bảo bảo của mình cho nó a, sao cũng không nên xuất hiện vẻ mặt như vậy đi, hơn nữa là ý cự tuyệt rõ ràng.
"Thím, người và Lương thúc sinh một bảo bảo nữa đi, làm vợ nhỏ của con, được không?" Mẹ nhà mình không ở đây, Vương Tiểu Hổ lần này dám kéo Ngải Thanh khẩn cầu, chỉ cần có thể được vợ tốt dịu dàng hiền thục, nó không sợ mất mặt, "Thím, con bảo đảm, con sẽ đối với em ấy rất tốt rất tốt." Sợ Ngải Thanh cảm thấy mình không thành ý, Vương Tiểu Hổ lại vội vàng lập lời thề.
"Ách, Tiểu Hổ à, bảo bảo cũng không tệ a." Ngải Thanh do dự mở miệng, Kỳ nhi đáng yêu như thế, Tiểu Hổ sao không muốn, trong lòng đứa nhỏ này đang nghĩ gì.
"Bảo bảo rất đáng yêu a, nhưng hoạt bát quá." (Hơn nữa căn bản chính là tiểu nhân tinh, nó chỉ muốn một vợ nhỏ dịu dàng hiền thục a!) Vương Tiểu Hổ nghĩ như vậy trong lòng, nửa câu sau nó không dám táo bạo mở miệng, nếu chọc thím, mình sợ là cả vợ cũng không có.
"Ách." Cái này cũng có thể trở thành lý do cự tuyệt sao?
"Thím, người đáp ứng con, cùng Lương thúc sinh một đứa nữa đi, cầu người, con muốn một vợ nhỏ." Vương Tiểu Hổ nhìn Ngải Thanh vẻ mặt do dự, vội vàng thêm hỏa lực, tiếp tục cầu xin.
Ngải Thanh lần này là thật sự dở khóc dở cười, Vương Tiểu Hổ tuy nhỏ, lại không phải con nít tùy hứng, vốn tưởng chỉ cần mình không mở miệng, cười ha ha, đối phương nhất định sẽ từ bỏ ý nghĩ kỳ quái này, nhưng không ngờ, đứa nhỏ này không tùy hứng, lại là người bướng bỉnh, mở to hai mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn Ngải Thanh. Ngải Thanh đối với con nít đáng yêu bó tay nhất, Tiểu Hổ dáng vẻ này rõ ràng chính là dùng lợi khí tốt nhất đối phó y. Buổi chiều xuân ấm áp không nóng lắm, Ngải Thanh lại cảm thấy trán mình đầy mồ hôi, trong lòng lén lút cân nhắc, mình lần này có thể an toàn rút ra không. Bảo bảo trong lòng hiển nhiên không ý thức được lòng sốt ruột của a cha lúc này, chỉ là cúi đầu nhìn xuống ca ca trước mắt, cười khanh khách không ngừng, đây là đang___tiếp sức cho Tiểu Hổ?!
Vương tẩu phơi đồ xong trở lại, liền thấy nhi tử nhà mình nắm góc áo Ngải Thanh, ngửa mặt nhỏ nhìn đối phương, mà Ngải Thanh lại mặt cười cứng đờ, tình cảnh như vậy, Vương tẩu cũng đoán ra, Tiểu Hổ vẫn không muốn bỏ qua cơ hội hướng Ngải Thanh đòi vợ nhỏ.
"Xú tiểu tử, con mau buông tay cho ta." Vương tẩu đặt thau gỗ xuống, xách cây chổi lên đi tới hướng hai người Ngải Thanh. Vương tẩu là thương hài tử, Vương Tiểu Hổ lại luôn trung thực ngoan ngoãn, nàng căn bản chưa từng đánh hài tử, lần này thật sự là hài tử này quá vô lý, mình nói với nó thế nào cũng không nghe lọt, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Ngải Thanh, nàng chỉ có thể cầm chổi đến, ra vẻ muống giáo huấn hài tử một phen.
Vương Tiểu Hổ thấy mẹ đi đến mình, nhìn thấy chổi trong tay, tay tức thì buông lỏng, nhưng chỉ cần nghĩ đến vợ nhỏ của mình, lại lần nữa nắm lấy góc áo của Ngải Thanh, bộ dáng vô luận thế nào cũng không buông tay.
Vương tẩu thấy thế càng tức, cầm chổi lên muốn đánh tới, Ngải Thanh một tay ôm bảo bảo, một tay nhanh chóng kéo Vương Tiểu Hổ đến sau lưng mình, khuyên nhủ, "Tẩu tử, tẩu đừng vội động thủ, hài tử từ từ dạy là được."
"Ngải Thanh, ngươi mau tránh ra, xú tiểu tử này, hiện giờ đều không nghe lời như vậy, ta không giáo huấn một cái nó sẽ không nhớ kỹ." Vương tẩu đùn đẩy, lại cho Tiểu Hổ một bậc thang xuống, "Nếu hài tử này chịu nhận lỗi, ta liền tha cho nó."
"Mẹ, con không, con muốn vợ nhỏ." Thật là một đứa nhỏ cố chấp.
"Con, con.....xem ta hôm nay không dạy dỗ con đàng hoàng." Vương tẩu lần này thật bị chọc tức, nói hết lời, tiểu tử này cứ không chịu buông tay, nếu không giáo huấn một phen, Ngải Thanh sẽ thấy thế nào.
"Tẩu tử, tẩu tử, tẩu mau buông tay," Trong tay ôm bảo bảo, Ngải Thanh ngăn cản có chút nhếch nhác, cứng rắn véo bảo bảo trong lòng.
"A a ~~ hu hu ~~" Bị a cha nhẫn tâm đối đãi, bảo bảo quả thật khóc rồi, làm người thật đau lòng.
Vương tẩu lại tưởng là bộ dáng hung ác như vậy của mình dọa bảo bảo, vội vàng ném cây chổi trong tay, từ trong lòng Ngải Thanh đón lấy bảo bảo, dỗ dành đi vào trong phòng.
Nguy cơ qua đi, Ngải Thanh thở phào, chỉ là trong lòng có chút áy náy với bảo bảo. Sau khi than thở một tiếng, Ngải Thanh lúc này mới quay đầu nhìn Vương Tiểu Hổ sau lưng.
"Thím, xin lỗi." Tiếng khóc của bảo bảo làm nó áy náy, giây phút nhìn thấy Ngải Thanh, Vương Tiểu Hổ cúi đầu nhận lỗi.
Ngải Thanh nâng mặt nhỏ của Tiểu Hổ lên, phát hiện vành mắt đối phương ướt đỏ, lòng tức thì mềm nhũn, "Tiểu Hổ, con thật muốn vợ nhỏ?"
Vương Tiểu Hổ tưởng Ngải Thanh sẽ trách móc mình làm bảo bảo khóc, không ngờ chờ được lại là câu hỏi, vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, gật mạnh đầu.
"Vậy trong thôn cũng có rất nhiều tiểu cô nương, đều có thể làm vợ con." Ngải Thanh nói, định khuyên Vương Tiểu Hổ.
"Con không muốn, vợ nhỏ của con nhất định phải ở trong bụng thím." Vương Tiểu Hổ tâm địa thiện lương, nhưng trong chuyện vợ nhỏ, dù là mười con trâu cũng đừng nghĩ kéo nó lại.
Khóe miệng co giật, đứa nhỏ này xem ra là đã định chủ ý, thôi, mình hiện giờ đáp ứng cũng không sao, đến lúc đó có thể mang thai không còn phải xem ý trời. Nghĩ rồi, Ngải Thanh gật đầu với Vương Tiểu Hổ, "Ừ, ta đáp ứng con."
Mặt mày nháy mắt giãn ra, trên mặt đầy ý cười.
Buổi tối, sau khi dỗ bảo bảo ngủ, Ngải Thanh và Trần Lương lên giường, nghĩ buổi chiều mình lại quỷ dị đáp ứng Tiểu Hổ cho nó một vợ nhỏ, liền cảm thấy không thể tin được. Trần Lương nhìn người bên cạnh, cảm thấy thần sắc đối phương có chút cổ quái, liền hỏi, "Đang nghĩ gì?"
"Ta đang nghĩ làm sao cho Tiểu Hổ một vợ nhỏ." Chìm trong suy nghĩ của bản thân, Ngải Thanh vô thức buột miệng nói ra.
"Vợ nhỏ?" Nhăn khóe mắt, Trần Lương nghi hoặc.
"Ách," Loại chuyện này nến nói thế nào mới tốt, dù sao cũng không thể nói Tiểu Hổ muốn hai ta sinh đứa nữa, Ngải Thanh khó xử, trốn tránh ánh mắt thăm dò của Trần Lương.
Trần Lương không dễ dàng bỏ qua như thế, trực tiếp ôm lấy mặt cười của đối phương cố định lại, không cho người cơ hội tránh né, "Mau nói, Tiểu Hổ đã nói gì với ngươi?"
"Chính là, chính là......"
"Chính là gì?"
Ngải Thanh biết, Trần Lương nếu muốn biết một chuyện, nhất định sẽ ép hỏi bằng được, hơn nữa trước mặt hắn, mình như tờ giấy trắng tinh khôi, cái gì cũng không giấu đối phương được, thế là hít mạnh một hơi, nói ra toàn bộ chuyện buổi chiều.
"Thì ra như vậy!"
Ngải Thanh nhận ra có chút không đúng lắm, nhìn ý cười làm sao cũng không che đậy được kia của Trần Lương, bản thân sao cảm thấy tiếp theo sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Quả nhiên, chốc lát sau___
"Ô ô ~~" Đôi môi bị người đoạt đi, Ngải Thanh không dễ dàng mới tìm được cơ hội nói chuyện, "Ngươi làm gì?"
"Ha hả, cho Tiểu Hổ một vợ nhỏ a." Nói xong, Trần Lương lần nữa hạ thấp cơ thể.
"Bảo bảo...." Ngải Thanh giãy chết.
"Ngươi đừng kêu ra tiếng."
Nói xong, Trần Lương một tay kéo chăn qua, quấn hai người vào, trầm luân trong vui sướng.
------
Tgclmn: ha hả, Tiểu Hổ lại là trung khuyển công a, nhỏ thế đã kiên định tâm ý như vậy!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT