Lúc bốn người về đến nhà, mặt trời đã lặn, sau khi tạm biệt Vương ca Vương tẩu, Ngải Thanh và Trần Lương liền về nhà.

Bận nửa ngày, Ngải Thanh đã mệt mỏi dị thường, qua loa tắm rửa xong nằm thẳng trên giường, vừa chạm đến chăn thoải mái liền nhắm mắt.

Lúc Trần Lương vào, thấy Ngải Thanh đã ngủ say, thổi tắt đèn dầu buông màn giường xuống, nhẹ tay nhẹ chân cẩn thận nằm bên cạnh Ngải Thanh, vốn muốn kéo chăn qua đắp kín cho Ngải Thanh, lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Ngải Thanh, "Trần Lương, ngày mai chúng ta làm khoai lang sấy được không? Ừm, mùi vị ngon, ta muốn ăn."

Trần Lương dém chăn, nhẹ quẹt mũi xinh xắn của y, đầy mắt cưng chiều, nhẹ giọng đáp, "Được."

Nghe thấy tiếng đáp của Trần Lương, Ngải Thanh rất nhanh đã thiếp đi, trên mặt là mỉm cười hạnh phúc.

Rất nhiều lúc trong cô nhi viện, một ít đồ ăn vặt, như khoai tây lát và khoai lang sấy, đều là mẹ viện trưởng đích thân làm, mùi vị ngon hơn nhiều bên ngoài bán, Ngải Thanh là một trong những người được lợi, nhớ đến những đồ ăn vặt đã từng kia, Ngải Thanh liền kích động, cho nên hôm sau sau khi dậy, trong lòng luôn nhớ thương chuyện này.

Khoai tây lát quá tốn dầu, e rằng tạm thời không thể hoàn thành, nhưng khoai lang sấy lại không cần tốn bất cứ gia vị gì, đơn giản lại dễ thao tác, hơn nữa chỉ cần cất kỹ, để dành dùng hai tháng là tuyệt sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Ngải Thanh kêu Trần Lương lấy một ít khoai lang hôm qua thu về từ phòng hàng hóa ra, bản thân thì múc nước giếng đổ vào chậu lớn, vừa muốn rửa chút, liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng trẻ con, vội vàng đi qua xem thử, mở cửa ra, cúi đầu nhìn, liền thấy một bé trai đứng ở ngoài cửa.

Bé trai chừng 5, 6t, có lẽ quanh năm chạy nhảy bên ngoài, làn da có chút ngăm đen, tuy bộ dáng cao gầy nhưng lại rất rắn chắc, trên mặt non nớt khảm đôi mắt to đen láy, tinh nghịch xoay xoay, lộ ra sự lanh lợi!

Nó chính là hài tử của nhà Vương đại ca sát bên, Vương Tiểu Hổ.

"Sớm, thím." Một tiếng lanh lảnh vang lên.

Dù đã không phải lần đầu tiên bị gọi "thím", nhưng Ngải Thanh vẫn không thể tránh khỏi sởn gai óc cả người, đành chịu lại không có xưng hô tốt hơn thay thế cũng đành phải chấp nhận.

"Sớm, Tiểu Hổ, ăn sáng chưa?" Ngải Thanh vừa nói vừa nở nụ cười sáng lạn, hết cách, đối với con nít Ngải Thanh chính là vô cùng thích, đi qua nắm tay nhỏ của Tiểu Hổ lên đi vào trong nhà.

"Dạ, ăn rồi. Thím thì sao?" Ngẩng mặt nhỏ đáng yêu lên, Vương Tiểu Hổ vui vẻ hỏi, thím nhà Lương thúc thật sự thật xinh đẹp thật dịu dàng, tương lai mình cũng nhất định phải lấy một người vợ như thím.

"Ừ, ta cũng ăn rồi. Ta và Lương thúc con đang làm khoai lang sấy, Tiểu Hổ muốn cùng làm không?"

"Được." Tiểu Hổ rất vui vẻ, mỗi lần đến tìm Lương thúc và thím, đều có thể có trò vui.

Hai người đến bên giếng nước, Trần Lương cầm chậu gỗ vừa vặn từ trong phòng đi ra, Vương Tiểu Hổ vừa nhìn thấy Trần Lương lập tức rất quen thuộc nói, "Lương thúc, sớm."

"Ừ, sớm." So với Ngải Thanh, cảm giác thân thiết trên người Trần Lương ít hơn, nhưng Vương Tiểu Hổ từ nhỏ đã quen biết Trần Lương, cho nên cũng không thấy mất tự nhiên.

"Thúc, thím nói muốn làm khoai lang sấy, con cũng muốn giúp."

"Ừ, đến đây." Ít lời trước sau như một, nhưng không lộ vẻ xa cách. Ngải Thanh nghĩ có lẽ hơi thở ôn nhu trên người Trần Lương mới làm đứa bé cũng không cách nào sợ hắn đi.

Không thể không nói, này có lẽ chính là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Ba người ngồi vây quanh chậu gỗ, dùng nước giếng cẩn thận chùi rửa khoai lang đầy bùn đất. Lúc này, Ngải Thanh cũng sẽ thỉnh thoảng tay cầm tay dạy Tiểu Hổ rửa sạch khoai lang thế nào, mà Vương Tiểu Hổ cũng khiêm tốn lắng nghe, có lúc nước bùn không cẩn thận bắn đến trên mặt non nớt của nhóc con, Ngải Thanh sẽ cầm khăn ướt sạch sẽ bên cạnh lên cẩn thận lau, bộ dáng đó rất hiền lành, chí ít trong mắt Trần Lương là như vậy.

Trần Lương biết, Ngải Thanh rất thích con nít, mỗi lần Vương Tiểu Hổ đến nhà, lời nói của Ngải Thanh biểu hiện rất rõ, nhưng hắn cũng biết, mình nếu sống cả đời cùng Ngải Thanh, hai người sợ là cũng không thể có con nữa, tuy rất ích kỷ, nhưng Trần Lương vẫn hi vọng Ngải Thanh có thể luôn ở lại bên cạnh mình, nếu thật sự không được, có thể đi thôn khác nhận nuôi một đứa. Trong lòng tuy thuyết phục bản thân như vậy, nhưng trước khi không có lời xác định rõ của Ngải Thanh, lòng Trần Lương từ đầu đến cuối đều treo lơ lửng.

Ba người sau khi rửa sạch khoai lang, Trần Lương bưng chậu gỗ về nhà bếp.

Ngải Thanh___cắt đôi khoai lang, bỏ vào trong nồi lớn hấp chín.

Sau nửa canh giờ, chờ khoai lang chín đều, Ngải Thanh vớt khoai trong nồi lên, một phần dùng chậu nhỏ đựng đem ra để trên bàn trực tiếp ăn, phần còn lại toàn bộ đều lột vỏ cắt thành lát dài, để trên chiếu trong viện phơi nắng, chỉ cần thời tiết cho phép, mấy ngày này liền có thể hoàn thành khoai lang sấy.

Nhìn từng lát khoai lang mềm mềm trên chiếu trong viện, trong miệng Vương Tiểu Hổ chảy ra dịch thể đáng nghi, Ngải Thanh thấy thế liền không kiềm chế được cười lớn, cùng lúc lại nhẹ nhàng lau nước miếng cho Tiểu Hổ, trong miệng tuy không ngừng nhắc mãi "Đồ tiểu quỷ tham ăn con", nhưng trong mắt lại là vui vẻ không thôi.

Mặt Vương Tiểu Hổ "phừng" chín thành táo đỏ.

Trần Lương bên cạnh, trong mắt lại là đầy lo lắng và mâu thuẫn.

Buổi tối, phu phu hai người sớm đã tắm xong lên giường nghỉ ngơi.

Trong đầu Trần Lương luôn nhớ vẻ mặt buổi chiều lúc Ngải Thanh nhìn Tiểu Hổ, trong lòng rối rắm vạn phần, lật tới lật lui làm sao cũng không ngủ được.

Tuy động tác trở mình của Trần Lương rất là cẩn thận, nhưng nhiều lần như vậy, Ngải Thanh vẫn nhận ra đối phương có tâm sự, xoay người mặt hướng Trần Lương mở miệng hỏi, "Ngươi sao vậy, không ngủ được sao?"

Nghe thấy giọng tràn đầy lo lắng của Ngải Thanh, trong lòng Trần Lương "lộp bộp" một cái, nhưng rất nhanh lại che giấu tốt tâm trạng, dém chăn giúp Ngải Thanh, nhếch khóe miệng, ra vẻ trấn định đáp, "Ta đánh thức ngươi sao? Có lẽ hôm nay quá mệt, có chút khó chịu. Ta không trở mình nữa, ngươi ngủ sớm đi."

Trần Lương tuy nói rất bình tĩnh, nhưng Ngải Thanh biết, trong lòng Trần Lương là đang giấu chuyện, hơn nữa nhất định có liên quan tới mình, đừng hỏi y vì sao chắc chắn như vậy, y cảm thấy mình chính là có thể biết, như Trần Lương cũng luôn có thể biết trong lòng mình, Ngải Thanh vươn tay qua bắt lấy tay Trần Lương nhẹ nhàng nắm, nhíu mày nói, "Chúng ta đã thành hôn, nên tín nhiệm đối phương."

Không có đèn dầu, trong phòng tối đen một mảnh, chỉ có từng tia ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào trong phòng, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú đối phương, cảm nhận ấm áp trên tay trái, Trần Lương cuối cùng thở dài, "Thanh nhi, ngươi muốn một hài tử không?"

"Hở," Ngải Thanh thế nào cũng không ngờ Trần Lương lại sẽ hỏi mình câu như vậy, lẽ nào là Trần Lương muốn hài tử, vậy lời thề lúc trước lại nên giải thích thế nào, động tác nắm trên tay cũng không tránh khỏi chặt thêm, "Ngươi có phải hối hận rồi không?"

Trần Lương quá hiểu rõ Ngải Thanh, vừa thấy phản ứng của đối phương, liền biết đã hiểu lầm ý mình, thế là lại mở miệng giải thích, "Thanh nhi, Trần Lương ta thề với trời, chưa từng hối hận đã lấy ngươi. Ta chỉ sợ, ngươi sẽ hối hận đã theo ta."

Nghe thấy lời thề của Trần Lương, trong lòng Ngải Thanh tức thì dễ chịu, nhưng vừa nghe nửa câu sau, liền khó hiểu, "Ngươi vì sao hỏi như vậy, ngươi không hối hận, ta cũng đương nhiên sẽ không hối hận."

"Thanh nhi, ta thấy ngươi ở chung với Tiểu Hổ, ta biết ngươi nhất định thích con nít, nhưng nếu ở cùng ta, ngươi liền....."

"Ta biết, ngươi trước đừng nói, Trần Lương, Tô Ngải Thanh ta chưa từng hối hận ở cùng ngươi, trên đời không có bất cứ thứ gì bằng địa vị của ngươi trong lòng ta, ngươi đối với ta, là độc nhất vô nhị, từ trước đến nay ta rất muốn một mái nhà thuộc về mình, cảm ơn ngươi đã cho ta, tuy không có hài tử của chính mình có lẽ sẽ có tiếc nuối, nhưng so với vui vẻ cùng ngươi qua một đời mà nói, cái gì đều không quan trọng."

Lời này không chỉ đối với Trần Lương là kích động sâu sắc, đối với Ngải Thanh mà nói càng là như vậy. Ngải Thanh chưa từng nghĩ thì ra Trần Lương cũng sẽ lo lắng tình cảm của mình với hắn, cho đến nay mình đều là nhận được tình yêu và ôn nhu từ trên người hắn, nhưng mình tựa hồ rất ít cho hắn lời hứa gì, lần này y không muốn bỏ lỡ, y muốn dũng cảm nói ra tình yêu trong lòng mình cho đối phương biết, mình cũng rất yêu hắn, tình yêu đó luôn rất sâu lắng.

Trong lòng đầy cảm động, đây là lời hứa của Thanh nhi với mình, Trần Lương không có mở miệng đáp lại, chỉ là ôm chặt cơ thể mềm mại trong lòng, cấp thiết hôn lấy miệng nhỏ đáng yêu kia.

Ngải Thanh cũng ôm lại đối phương, sâu sắc hôn đáp lại.

Trong phòng đầy dịu dàng, thấm vào lòng người, hồi lâu chưa tiêu tan!

------------

Tgclmn: nhớ khoai lang sấy lúc nhỏ dì làm, thật muốn ăn nữa.

Tôi đang tà ác, có phải nên đem con của Ngải Thanh ghép với Tiểu Hổ không, ha hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play