Thời tuổi trẻ vô cùng đam mê thơ ca của Neruda. Ông viết: “Tôi không biết trả lời thế nào. Có nhiều người chết đến vậy, nhiều đê điều bị ngày hạn làm vỡ tung đến vậy, nhiều đá va chạm thân thuyền đến vậy, nhiều đôi tay khi hôn nhau thì đan vào đến vậy, nhiều sự vật tôi muốn lãng quên đến vậy.”
—— “Ngủ ngon, Paris”
Bình tĩnh hồi tưởng lại tình cảnh ngày ấy, Thịnh Minh chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy. Hắn biết rõ, bước một bước về phía trước, chính là vòng tay của Châu Tử Bùi.
Biết trong lòng hắn còn có chút chuyện không thể thu xếp xong như thế, Châu Tử Bùi cũng không vội vã hỏi câu trả lời.
Chính bản thân Thịnh Minh cũng không lường trước, khi hắn vừa mới giơ lên chân định bước ra một bước này, thì nhận được một tin nhắn của Tiểu Vũ.
Đó là một dãy số quen thuộc đã lâu, một dãy số đã từng nhớ kĩ trong lòng.
Tin nhắn chỉ ít ỏi vài câu, đại để là hắn trở lại thành phố S rồi, nếu như buổi tối rảnh rỗi, muốn gặp nhau.
Lời thỉnh cầu buông thấp tư thái, nhìn như chữ chữ phát ra từ tâm can. Gặp mặt rồi cần nói những gì, trong lòng Thịnh Minh có lẽ cũng đã có dự liệu.
Giờ cơm trưa ở căn tin bát nháo, Châu Tử Bùi nghe rồi trầm mặc chốc lát, biểu tình nghiêm túc, chỉ nói, “Cậu đi đi.”
Chắc hẳn Châu Tử Bùi cũng là biết. Mục đích muốn hẹn gặp mặt lần này, không ngoài là đối phương có ý hòa hảo trở lại.
“Nói cho mình biết địa chỉ, buổi tối mình đi xe qua đón cậu.” Thấy Thịnh Minh chần chờ, chàng trai cúi đầu xúc miếng cơm, rầu rĩ nói: “Tuyệt đối không đi quấy rối, chỉ là đi đón cậu về thôi.”
Trong bụng Thịnh Minh nhẹ giọng cười cười, làm sao lại là sợ cậu muốn đi quấy rối, chỉ sợ cậu đi đứng còn chưa vững hẳn, hoạt động nhiều bất tiện mà thôi.
Buổi chiều vừa vặn không có tiết nên rảnh rỗi ở trong ký túc xá, Thịnh Minh soạn ra hết những ghi chép có liên quan Tiểu Vũ đã viết trong mấy năm trước.
Có một số là lấy tên “Chu Minh” mà đăng trên báo và tạp chí, có một số thuần túy là tự mình hứng chí viết để tiêu khiển. Lúc đó, bất luận là tiểu thuyết hay là tuỳ bút, trong văn tự đều đầy ắp bóng dáng Tiểu Vũ.
Có lẽ khi yêu một người chính là như vậy, trong mắt trong tim đều là người đó.
Hắn nhìn thấy quyển văn đề tên “Điểm cuối” nọ. Thời gian chú thích và tất cả đều nhắc nhở hắn, đó là một thiên văn tự cuối cùng đã vì Tiểu Vũ mà viết vào năm đó.
“Khi ở bên hắn, những lúc đau khổ còn nhiều hơn là lúc vui vẻ. Hắn rất tự do, đã quen hưởng thụ việc ngang qua như thoi đưa trong đám người, thích thú như cá gặp nước. Có lẽ bởi vì tuổi trẻ, cho nên vô tri. Chẳng biết cái gì là yêu, chỉ biết hưởng thụ được yêu, được bao vây bởi ấm áp. Mà tôi đợi hắn không được, cũng không định sẽ tiếp tục dày vò như vậy. Tôi không muốn người mà mình yêu, người bên cạnh mình chỉ có những khi thanh hoàng bất tiếp mới có thể nhớ tới tôi. Tôi nghĩ, tôi phải rời khỏi hắn.”
…
Vào buổi tối nhập đông đó, một lần nữa nhìn thấy Tiểu Vũ. Hắn đi xa về trông khá mệt mỏi.
Một năm trước, hắn thi vào miền bắc. Giờ đây, hắn lại về nam, tìm đến Thịnh Minh. Lời thăm hỏi chỉ là một câu có vẻ xa lạ “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Tìm một quán cà phê không lớn mà ngồi, đều tự gọi một ly đồ uống nóng.
Những lí do của hắn cũng chẳng khác mấy với trong tưởng tượng của Thịnh Minh, một bộ mặt hổ thẹn và hối hận cũng là trong dự đoán.
Sau khi nói xong, hắn dừng một chút, rồi đưa tay qua thử thăm dò nắm lấy bàn tay Thịnh Minh đang đặt trên bàn. Thịnh Minh thờ ơ giãy ra, hắn cũng không thử thêm nữa, rút tay về.
Trong lòng Thịnh Minh nghĩ đến câu thơ độc đáo của Neruda lúc trước: “Tôi không biết trả lời sao đây. Có nhiều đôi tay khi hôn nhau thì đan vào đến vậy, nhiều sự vật tôi muốn lãng quên đến vậy.”
Rất nhiều khi, cũng không phải không sẵn lòng tha thứ, mà là thực sự đã không còn yêu nữa. Dù người ướt viền mắt cũng được, lời hay nói cạn cũng được, tôi cũng không yêu người nữa.
Khi đẩy cửa đi ra, hắn không biết lúc ấy Tiểu Vũ vẫn đang ngồi trước bàn có biểu tình gì, mà điều này cũng đã không quan trọng nữa.
Trong lòng tựa hồ đã thoải mái rất nhiều, cứ như đã thực sự chào từ biệt một đoạn năm tháng vậy, như trút được gánh nặng.
Châu Tử Bùi quả thực cũng đến rồi, đang ngồi trên chiếc ghế ở một chỗ cách quán cà phê đó không xa. Cây hương chương đằng sau cao to thẳng tắp, trên những tầng tán lá không đồng đều, đã rụng hết lá cây. Đèn đường âm thầm chiếu xuống.
Thịnh Minh đi về phía chàng trai, chàng trai ngẩng mặt, mũi bị cóng đỏ bừng. Trong lòng Thịnh Minh có chút xúc động, đưa tay xoa xoa mái tóc nâu mềm mại của chàng trai, nói: “Về thôi.”
Châu Tử Bùi còn chống cây nạng, đứng lên rồi bèn vươn tay đi thử nhiệt độ trên tay Thịnh Minh.
“Lạnh lắm?”
Thịnh Minh nghe rồi, lắc lắc đầu. Hắn đỡ Châu Tử Bùi ở một bên, dắt người nọ đi chầm chậm, nhìn thấy Châu Tử Bùi hô hấp phả ra khói trắng. Châu Tử Bùi một tay chống nạng, một tay kia vững vàng giữ chặt hắn. Lòng bàn tay có một chút mồ hôi, có lẽ là ưu sầu vì Thịnh Minh gặp mặt Tiểu Vũ, có phần bất an. Cũng bởi vì bất an, cho nên bàn tay nắm lấy càng chặt.
Cả đường đi đợi không được một chiếc xe trống, hai người chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa đợi.
Đi được một đoạn, cũng không nghe Thịnh Minh mở miệng nhắc tới, rốt cục Châu Tử Bùi nhịn không nổi nữa, dừng lại, “Hắn ta đã nói những gì với cậu?”
Giọng điệu câu hỏi cố chấp, ương ngạnh. Dường như vật bảo bối của mình sắp bị cướp đi vậy, mang theo chút cảm giác về nguy cơ.
Thoạt đầu Thịnh Minh hơi mỉm cười, nhưng thấy thần tình Châu Tử Bùi nghiêm túc như vậy, cũng ngưng cười mà trả lời chàng trai: “Cậu ta nói, xin lỗi, cảm thấy rất hối hận. Cậu ta nói, muốn lại cùng mình bên nhau. Cậu ta nói…”
“Đừng gặp mặt hắn ta nữa.”
Thịnh Minh còn chưa nói xong, Châu Tử Bùi đã dùng một câu ngăn lại tất cả. Đừng gặp mặt hắn ta nữa, không cho cậu gặp mặt hắn ta nữa —— như là sự bảo hộ trắng trợn, muốn độc chiếm, cũng là ganh tị.
Thịnh Minh nghe rồi, tự mình lại tiếp tục: “Cậu ta nói, muốn lần nữa quay lại, muốn mình cho cậu ta cơ hội… Mình nói cho cậu ta, mình có người mình thích rồi. Nói xong rồi liền đi ra.”
Châu Tử Bùi ngây ra tại chỗ, không biết nên tiếp lời sao đây, chỉ nghe thấy con tim mình nhảy binh binh binh.
Khó có được dịp nhìn thấy cái bộ ngơ ngác này của anh chàng, Thịnh Minh cười chàng hai tiếng, nắm tay chàng trai thật chặt, “Đi thôi.”
Đường phố ban đêm không hề ồn ào náo động, ở trong gió cành hương chương khô rốc kêu xào xạc.
—
* Thanh hoàng bất tiếp (thời kì giáp hạt, những lúc gặp chuyện):
Thanh: chỉ hoa màu chưa chín. Hoàng: chỉ hoa màu đã chín. Hàm nghĩa: Hoa màu còn chưa chín hẳn, lương thực đã ăn hết, ẩn dụ nhân lực, của cải bởi vì nhất thời chưa tiếp ứng được mà tạm thời thiếu thốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT