Buổi tối về nhà, Duẫn Hạo đứng trong hoa viên, bên cạnh bể bơi, bắt đầu đi hết một vòng quanh nhưng nơi mà hắn Tại Trung đã từng đi.

Tuấn Tú đứng trên sân thượng nhìn anh mình, đôi môi mím chặt.

Nhưng cuối cùng Tuấn Tú thật không chống đỡ được nữa, đi ngủ trước. Còn Duẫn Hạo đêm đó, mất ngủ cả đêm.

Không ai biết trong lòng Duẫn Hạo đã trải qua bão táp thế nào, nhưng từ đó về sau, hắn không còn khó gần như trước nữa. Tươi cười một lần nữa xuất hiện trên mặt, các hoạt động xã giao bình thường cũng dần dần nhiều hơn.

Mọi người đều cảm thấy Duẫn Hạo tựa hồ thay đổi thành một người khác, chỉ có Tuấn Tú cảm thấy, dường như hắn đã thiếu cái gì đó.

Cho nên lúc Tuấn Tú thay chỗ của Đồng Lôi ở Paris, Duẫn Hạo tự mình đến tiễn y, hơn nữa còn bảo y cho hắn gửi lời hỏi thăm sức khỏa Tại Trung.

Biết cũng không hiểu, mà không biết lại càng cao hứng.

Tại Trung nhận được lời hỏi thăm từ Duẫn Hạo, mỉm cười gật gật đầu, nhưng khi xoay người lại, đôi mắt cậu đã đỏ lên. Như vậy cũng tốt, thực ra làm bạn bè tốt hơn so với làm người yêu nhiều. Ít nhất từ nay về sau, mọi người có thể thoải mái gặp lại, không cần phải xấu hổ như vậy nữa.

Như vậy là đủ rồi, còn những thứ khác, có lẽ đã không còn hi vọng gì nữa.

Tại Trung cúi đầu nhìn nhìn bàn tay trái của mình, chiếc nhẫn vẫn còn lấp lánh ở đó.

………

……

Khi anh bắt đầu tìm kiếm tự do mà anh muốn có

Buông đôi tay đang nắm chặt tay em, mang đi tình yêu và cả bầu trời của em

Em không biết tại sao em lại hiểu điều đó

Tình yêu của chúng ta, tình yêu của chúng ta

Khi một mình em đi đến bến bờ cuối

Kỉ niệm vẫn bên em mà đã mang đi tình yêu của anh và nụ cười

Em mệt mỏi thừa nhận chút đau lòng cuối cùng

Tình yêu của chúng ta, tình yêu của chúng ta

Buông xuôi tình yêu

Nếu lòng anh đã không còn ở đây

Hãy bỏ lại tình yêu, đừng chờ đợi

Sự dịu dàng của anh chỉ là giả dối

Buông tình yêu là mở cửa tâm hồn

Lần này em quyết định rời khỏi hồi ức

Cho em hoàn toàn đau khổ mà tỉnh lại [1]

………

………

……

Thời gian học bốn năn nhanh chóng chấm dứt. Giáo sư giúp Tại Trung có đủ tư cách để tham gia vào vòng loại của giải đầu bếp. Chỉ cần cậu có thể là một trong ba người đứng đầu là có thể vào nhà hàng  hạng nhất ở Paris – ‘Nhà hàng đệ nhất mì’ làm đầu bếp. Qua thêm một năm nữa là cậu có thể quanh vinh mà về nhà rồi.

Thời gian dài như vậy, giữa Duẫn Hạo và Tại Trung vẫn duy trì mối liên hệ mờ nhạt. Kỳ thật, có đôi khi Tại Trung nghĩ đến, cùng hiểu được mối quan hệ giữa người với người cũng chỉ là một câu chuyện. Lúc yêu có thể nồng nồng thắm thắm, nhưng nói chia tay là có thể tách ra ngay được. Lòng trước kia còn đau, bây giờ cũng đã dần dần cũng có thể bình ổn lại.

Lúc trước, Duẫn Hạo có nói ‘con người vốn tàn nhẫn’, có lẽ chính là ý này.

Nhưng bây giờ Tại Trung cậu mới hiểu được.

Là thời gian và khoảng cách đã làm cho người ta trở nên tàn nhẫn, nhưng muốn đối mặt với sự thật lại chỉ có con người mà thôi.

Mỗi khi cảm thấy như vậy, trong lòng cậu cũng chỉ thở dài. Trừ lần đó ra, cái gì cũng không có.

Chỉ có thể cắn răng kiên trì, lấy trở lực biến thành động lực. Tại Trung thấy may mà mình có thể hoàn thành tâm nguyện của Trịnh phu nhân, thuận lợi hoàn thành sự nghiệp học hành. Hơn nữa những thứ trước kia thoạt nhìn khó có thể đối mặt, bây giờ cũng đều đã vượt qua.

Sự liên hệ giữa cậu và Duẫn Hạo liên hệ, gần như giới hạn trong một hai câu thăm hỏi khi tình cờ tiếp điện thoại.

Cậu thậm chí không biết hiện tại Duẫn Hạo có bạn gái mới hay không, có vui vẻ hay không.

Nhưng Tại Trung vẫn biết rõ, vị trí kia trong lòng mình, vẫn là Duẫn Hạo.




[1] Bài hát: buông xuôi tình yêu của F.I.R – một nhóm nhạc ba thành viên ở Đài Loan. Ai có hứng thú thì vào zing nghe và tìm hiểu nhé ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play