Lúc đi lên thang máy của công ty BETOO, Bách Mị Sinh híp đôi mắt phượng vẫn còn buồn ngủ. Ngô Mai ngó nhìn bộ dạng không có triển vọng của cô, bèn đi lên đá cô một cú. Bách Mị Sinh không ngờ Ngô Mai đột nhiên tập kích vào lúc này, toàn thân cô mất thăng bằng mà ngã ra bên ngoài. Lúc này cửa thang máy đang đóng lại, cái cổ của Bách Mị Sinh bị kẹt ở trong. Cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt thầm nghĩ: xong rồi, xong rồi, treo thế này, chặt đầu bi thảm rồi!
Một mùi hương gỗ mộc nhàn nhạt bay vào lỗ mũi, Bách Mị Sinh cảm thấy mình được đặt trong thiên nhiên trong lành. Đợi hồi lâu không cảm thấy đau đớn, Bách Mị Sinh mở mắt nhìn thấy một đôi giày da đen bóng. Ngô Mai bất đắc dĩ kéo Bách Mị Sinh qua, cô xấu hổ nở nụ cười có lỗi với người đàn ông ngoài thang máy.
Người đàn ông cười lại gật đầu, một tay chặn cửa thang máy, đi theo sau anh ta là một người đàn ông vô cùng điển trai, trông vẻ hai mươi mấy tuổi, ngũ quan lạnh lùng, đôi mắt không tiêu cự nhìn về phía trước, toàn thân tỏa ra khí thế cao ngạo lạnh lẽo, dường như vĩnh viễn không có thứ gì đi vào trong mắt anh.
Khi Bách Mị Sinh phủi bụi bặm trên người xong thì mới phát hiện trong thang máy có thêm một “bóng lưng đẹp trai”, bóng lưng kia đút hai tay vào túi quần, dáng người cực kỳ tiêu chuẩn, thậm chí còn cao hơn nam chính thần tượng trong tivi. Bộ đồ tây màu xám bạc mặc trên người anh, chỉ thêm chút vẻ giản dị. Bách Mị Sinh vuốt cằm, không biết người đàn ông này có bề ngoài đẹp trai không nhỉ? Hay là đừng suy nghĩ, trên thế gian đâu có người hoàn mỹ, gương mặt nhất định là phái trừu tượng điển hình có mắt trái nhỏ mắt phải to lỗ mũi nhỏ hướng lên trên. Nhìn mặt sau muốn phạm tội, nhìn mặt trước là muốn tự vệ.
Bách Mị Sinh đang lâm vào trong mơ mộng vô tận, đột nhiên “Ba con gấu” vang lên, cô lấy điện thoại ra, là bạn cùng phòng Miêu Miêu gọi tới.
“A lô? Ừ, còn chưa đâu, bọn tớ vừa tới.”
“Ờ, được.”
“Nói thừa, là nữ đều thích thô.”
“Ừ, đương nhiên càng thô càng tốt.”
“Cái kia à, tớ muốn loại dài, càng dài càng tốt. Ừ, ngắn không thoải mái. Tớ thích đơn giản, ha ha…”
Thang máy dừng tại tầng 11, Bách Mị Sinh theo Ngô Mai ra khỏi thang máy, sau khi trò chuyện xong Bách Mị Sinh tắt di động, vốn đã định hôm nay cùng đi siêu thị mua đồ ăn với bạn cùng phòng Miêu Miêu. Nhưng Ngô Mai cứ một mực kéo cô đến công ty BETOO phỏng vấn, Bách Mị Sinh bình thường không có ưu điểm liền oán trách nói: “Tại cậu hết, tớ lỡ mất ngày trọng đại ra ngoài mua đồ ăn.”
“Tiểu Mị, tớ vẫn còn cảm thấy bẽ mặt đấy. Cậu vừa mới nói gì hả? Trong thang máy có đàn ông, cậu mở miệng ra là thô là dài, tớ hận không thể tìm một cái hang chui vào.” Ngô Mai mắt trợn trắng, lúc đó đầu óc cô chìm trong nước, hơn nữa là nước lũ của năm 97, không tìm ai lại tìm Bách Mị Sinh làm tấm đệm.
Bách Mị Sinh sửng sốt, tự hỏi vừa nãy cô thật sự có nói vậy hay không. Tới gần ngày tốt nghiệp, bọn chị em cùng phòng ký túc xá thương lượng tổ chức một buổi tụ họp, mọi người đã bàn xong tối nay thuê một căn phòng ngoài trường để nấu bữa tối, bởi vì cô phải phỏng vấn, Miêu Miêu và một bạn học khác cùng phòng đi siêu thị mua đồ ăn. Bách Mị Sinh giải thích: “Hồi nãy Miêu Miêu gọi điện thoại hỏi tớ mua gạo thô hay gạo nhuyễn nấu cơm, bọn mình vẫn luôn đi theo chế độ giảm cân, chọn thô không đúng sao? Cậu không thích?”
Ngô Mai đỡ trán, chuyện này cũng được ư? “Vậy cậu bảo cái gì càng dài càng tốt?”
Bách Mị Sinh nhìn xung quanh không có ai, cô nhỏ giọng nói: “Băng vệ sinh, cậu cũng biết tớ thích nằm, không dài sẽ rỉ, hì hì…”
“A, Bách Mị Sinh tớ rốt cuộc phục you rồi, thật chẳng hiểu sao trong danh sách vòng hai lại có cậu.” Ngô Mai oán giận.
“Cậu cho là tớ muốn à.” Bách Mị Sinh nhỏ giọng than thở.
Ngô Mai lấy di động ra xem thời gian, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, cô kéo Bách Mị Sinh đi nhanh, hai người từ hành lang quẹo phải. Đứng ở cửa phòng tiếp khách là một cô gái ăn mặc chuyên nghiệp, Ngô Mai ngẩng đầu nhìn thấy số phòng là 1112, chính là nơi này. Cô gái ăn mặc chuyên nghiệp chào đón hỏi có phải là người đến phỏng vấn không, sau khi nhận được đáp án khẳng định, cô gái liền mở cửa cho hai người vào.
Bách Mị Sinh tiến vào trông thấy cách bố trí trang hoàng trong phòng tiếp khách, cô khẽ cảm thán một phen, quả nhiên là công ty BETOO danh tiếng số một. Nơi này bố trí giống như một quán cà phê đẳng cấp cao, căn phòng chừng hơn 50 mét vuông, từng chiếc bàn kính có hai ghế sofa đơn, sắp đặt hơn mười bộ, chỉ có chỗ gần cửa sổ sát đất là đặt một bàn trà và sofa dài kiểu gia đình. Trên bàn trà bày ra hai khay trái cây, là những loại đắt tiền nhất.
Ngô Mai kéo Bách Mị Sinh ngồi xuống ghế sofa đơn, Bách Mị Sinh nhìn chăm chăm khay trái cây không chớp mắt, Ngô Mai liếc xéo cô một cái. Bách Mị Sinh cố nén rồi quay đầu nuốt nước bọt, sau khi im lặng ba phút, rốt cuộc cô không nhịn được mà mở miệng hỏi cô gái ăn mặc chuyên nghiệp, “Cái kia ăn được không?”
Một câu nói thu hút sự chú ý của chín người phỏng vấn khác, ánh mắt khinh thường, hèn mọn và chế giễu đều ném qua phía này. Cô gái kia mỉm cười gật đầu tỏ vẻ có thể ăn, Bách Mị Sinh không dám đi ăn, cô nhìn các loại trái cây trên bàn mà than thở. Ấm ức lẩm bẩm: “Đúng mà, bày đó là để cho người ta ăn, nhìn cái gì hả? Chưa từng thấy người đẹp sao?”
“Tiểu tổ tông, bọn mình tới đây để phỏng vấn đó.” Ngô Mai đã lên mạng tra danh sách vòng hai của công ty BETOO, ngoài cô và Bách Mị Sinh ra, toàn bộ đều là tinh anh phái rùa biển*. Đãi ngộ của công ty BETOO ở cả nước không tìm được công ty thứ hai, có tiếng tiền lương cao, nhiều phúc lợi. Ngô Mai rất vất vả mới nhận được cơ hội phỏng vấn lần này, cô khẩn trương đến nỗi ngay cả hô hấp cũng khó khăn, nha đầu kia thế mà còn muốn ăn.
(*) rùa biển: người ở nước ngoài trở về.
“Dù sao tớ cũng là tấm đệm của cậu.”
Bách Mị Sinh thờ ơ, muốn vào BETOO cô không có năng lực. Trong ký túc xá thành tích của cô là kém nhất, bốn năm đại học thành tích chưa từng vượt qua 70, đều dao động ở mức 60, thỉnh thoảng thấp một tí, nhưng thi lại vẫn có thể thông qua. Bà Bách vẫn khen cô có tiền đồ, giảm bớt chi phí sửa nhà mà cho cô. Ngô Mai thì khác, xem như trong ký túc xá của bọn cô, thậm chí là cả trường, Ngô Mai là nhân vật mạnh nhất, bốn năm đại học không chỉ giỏi máy tính, mà tiếng Anh cũng là cấp sáu. Còn thi cái gì chuyên gia dinh dưỡng, nhà cố vấn, 19 chứng chỉ đủ loại, là “vua chứng chỉ” đáng mặt trong lớp các cô. Tục ngữ nói chim chóc dậy sớm có đồ ăn, trước khi tốt nghiệp mọi người đều đang tìm công việc, Ngô Mai đã nhận được offer của 10 công ty, hơn nữa đẳng cấp của mỗi công ty nổi bật hơn những công ty khác mấy phần. Tất cả mọi người vô cùng hâm mộ, nhưng Ngô Mai không hài lòng, bởi vì mục tiêu của cô là tiến vào công ty trò chơi BETOO lớn nhất cả nước.
Kỳ thật đối với lần phỏng vấn này Ngô Mai luôn có phần không vững lòng, trong trường cô quả thực rất xuất sắc, nhưng trường các cô bình thường là sự thật không thể thay đổi. BETOO là công ty đi theo hướng quốc tế hóa, đại diện chủ nghĩa tư bản cực kỳ khắc nghiệt, có tiếng kén chọn xuất thân. Bên trong công ty đều là rùa biển, ngay cả nhân viên tốt nghiệp đại học nổi tiếng trong nước cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, căn bản không có xuất thân bình thường. Ngô Mai biết được điểm này nên trong lòng không tự tin, vì thế khi gửi đi bản sơ yếu lý lịch, cô kéo Bách Mị Sinh thành tích kém nhất để làm tấm đệm, có tư liệu của cô bạn ở đây, Ngô Mai rõ ràng nổi bật hơn. Phần phỏng vấn qua điện thoại là do Ngô Mai chỉ bảo Bách Mị Sinh trả lời, ấp ấp úng úng nhưng lại thông qua, miễn cưỡng kéo “tấm đệm” vào danh sách vòng hai.
“Ba phút sau cuộc thi chính thức bắt đầu, mời các vị ——” Cô gái ăn mặc chuyên nghiệp còn chưa thông báo xong thì đã bị một người đàn ông trung niên mặc đồ tây gọi đi. Chỉ chốc lát sau, cô ta cầm tài liệu trở về, “Các vị thật là có lỗi, giám đốc công ty lâm thời ra quyết định, điều chỉnh lần phỏng vấn thứ hai này làm vòng phỏng vấn cuối cùng, ba người một tổ, sau khi phỏng vấn xong mời đến phòng số 1116 nghỉ ngơi chờ đợi kết quả. Sau đây là tổ thứ nhất, Ngô Mai…”
“Fighting!” Bách Mị Sinh ra dấu thắng lợi về phía Ngô Mai, nhìn cô bạn mình rời đi, cô thật lòng hy vọng Ngô Mai được chọn, không uổng công cô một ngày một đêm học thuộc lòng tư liệu của công ty BETOO.
Mấy người trong phòng còn lại sau khi nghe được thông báo thì đều bắt đầu thảo luận, đột nhiên lại thay đổi vào phút cuối cùng. Bởi vì chức vị được thông báo tuyển dụng chính là trợ lý tổng giám đốc, còn có người nói buổi sáng thấy tổng giám đốc, có lẽ là cần người gấp. Bách Mị Sinh đã sớm không có cầu tiến, đối với những chuyện cô không thể chạm vào thì cô chẳng có hứng thú, cô lén lút đến phía cửa sổ bên kia mà nhét hai trái anh đào lớn vào trong miệng, gò má hai bên phồng lên. Bách Mị Sinh nhai nuốt thỏa mãn, chua ngọt sướng miệng, là anh đào ngon nhất mà cô từng ăn. Bách Mị Sinh không cầm lòng nổi ăn thêm hai trái nữa, đột nhiên cô nghe được giọng nói của Ngô Mai.
“Ơ, cậu phỏng vấn xong rồi.”
“Tiểu Mị, tổng ——”
Ngô Mai còn chưa nói xong thì đã bị cô gái ăn mặc chuyên nghiệp ngăn cản, “Cô Ngô, mời đến phòng 1116 chờ đợi.”
Ngô Mai ném ánh mắt tự cậu cầu phúc cho Bách Mị Sinh, rồi quay đầu rời khỏi. Tiếp theo là mấy tổ khác vào phỏng vấn, tổ cuối cùng, đến phiên Bách Mị Sinh và một nam một nữ còn lại. Giám khảo tổng cộng năm người, bốn nam một nữ, sau khi đi theo hai người trước vào chỗ ngồi của mình, Bách Mị Sinh phát hiện bên cửa sổ có người, tuy rằng chỉ nghiêng người về phía bọn họ, nhưng lại tản ra mùi hương vương giả đậm đặc. Bách Mị Sinh cố ý nhìn ngắm “anh chàng bên cửa sổ”, trông chừng hai mươi mấy, một nửa bên mặt rất đẹp trai (nửa còn lại phải chờ chứng thực), anh ta thanh thản ngồi trên sofa đơn, hai chân bắt chéo, đủ hấp dẫn.
“Cô Bách?” An Lạc ẩn nhẫn, tăng thêm ngữ khí nói, “Cô Bách Mị Sinh!”
“A, tôi đây!” Bách Mị Sinh đang lơ lửng trên mây xấu hổ, trong lòng trộm liếc nhìn “anh chàng bên cửa sổ”, nếu không phải anh ta thì mình sẽ không phân tâm, đều do anh ta! Cơ mà cũng nhanh quá đi, mới đây đã tới phiên cô trả lời.
“Cô là Bách Mị Sinh?” Anh chàng bên cửa sổ không biết khi nào thì quay đầu lại nhìn chằm chằm Bách Mị Sinh, ánh mắt sáng ngời, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi.
“Tổng giám đốc!” An Lạc lễ phép gật đầu với anh, bày tỏ sự kính trọng. Bốn người giám khảo khác đều kinh ngạc nhìn qua tổng giám đốc, tổng giám đốc là một người kỳ lạ, khi phỏng vấn thích ngồi ở cửa sổ ngẩn người, cũng chẳng can thiệp đến việc tuyển chọn nhân tài. Sáng hôm nay, tổng giám đốc xem xong tư liệu của người phỏng vấn, anh không chỉ nhúng tay thay đổi vòng hai thành vòng cuối, còn chen vào phần hỏi đáp. Tổng giám đốc đích thân ra sức như thế, khiến cho những nhân viên HR bọn họ cầm tiền lương cao sao dám dùng đây.
“Vâng,” Bách Mị Sinh sửng sốt chừng ba giây, cô kinh ngạc ngắm sắc đẹp của anh chàng bên cửa sổ.
“Hãy nói xem cách nhìn của cô đối với đàn ông.”
“Đàn ông? Đàn ông loại nào? Ngài chỉ là đàn ông đẹp trai, đàn ông có tiền, hay là đàn ông biết săn sóc…” Bách Mị Sinh lần đầu tiên nghe nói phỏng vấn lại có loại vấn đề không đầu đuôi thế này. Mục đích là gì? Khảo sát sở thích của người phỏng vấn? Tình trạng tâm lý? Năng lực hợp tác với nhân viên nam?
“Đàn ông có khả năng tư duy.”
“Ha ha…tốt, vô cùng tốt, tôi thích nhất đàn ông có khả năng tư duy nhất!” Vấn đề này rất kỳ lạ, chẳng lẽ “anh chàng bên cửa sổ” muốn cô khen anh ta, vì thế tìm kiếm lòng tự tin? Bách Mị Sinh lập tức phủ định ý tưởng này, nhắm mắt cũng có thể nhận ra “anh chàng bên cửa sổ” chính là người tự kỷ quá độ, trên thế giới chỉ có mình anh ta đáng tôn trọng, hoàn toàn không cần so sánh với người khác. Mặc kệ thôi, thích ra vẻ thế nào thì thế đó đi, dù sao cô cũng chẳng có năng lực, lập tức xéo ngay đây.
“Cô Bách thích chơi trò chơi không?”
“Không thích.”
“Tốt lắm, chọn cô ấy.” Mâu Dịch Tiếu cong khóe miệng, quyến rũ như có như không, phóng khoáng thốt ra những lời này, sau đó anh dẫn theo hai người nhân viên vội vàng rời khỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT