Mười phút sau Lâm Vi Vi lại đi dạo weibo của đại thần, cô phát hiện lời bình luận được đưa lên trang đầu. Không thể nghi ngờ đây chính là rất hâm mộ nha! Đại thần vậy mà chỉ trả lời bình luận của mình. Điều này làm cho Vi Vi vốn hưng phấn nhất thời lâng lâng, hạnh phúc tới đột ngột làm cho người ta trở tay không kịp. Lâm Vi Vi ôm gối trên giường, hưng phấn lăn qua lộn lại, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Vi Vi hấp tấp xuống giường sửa sang lại váy và tóc lộn xộn, đi qua phòng khách nhìn qua tấm gương lớn thấy hình tượng của mình không có vấn đề mới mở cửa.
Người tới ôm một chậu hoa tú cầu thật lớn, cành lá xanh tươi, tú cầu nhiều màu che khuất mặt người kia.
“Đây là tặng cho cô.” Người tới thanh âm run rẩy nói.
“Ơ? Lại là căn hộ trên lầu tặng sao?” Tuy rằng cô rất thích hoa tú cầu… Nhưng chậu hoa này không thích hợp trồng trong nhà đâu! “Anh để tại cửa đi!” Vi Vi nhìn thấy anh ta xoay người khó khăn liền tiến lên nhận lấy, lúc này cô mới thấy mặt đối phương.
“…!” Lại là Lâm Mục! Nhưng đây không phải trọng điểm! “Lâm Mục mặt anh sao thế?!”
“Không sao, chỉ là hơi ngứa.” Mặt Lâm Mục đầy vết đỏ miễn cưỡng cười với Vi Vi. Thì ra khuôn mặt trắng nõn thanh tú hiện lên sưng đỏ rất giống đầu heo. “Em có thể ngắm chậu hoa này…đừng tức giận nữa không?”
Lâm Vi Vi vừa bực mình vừa buồn cười, “Rốt cuộc anh muốn làm gì đây! Hoa tú cầu có độc, anh biết không?” Nói xong cô xoay người vào nhà cầm túi xách và một chiếc khăn ướt. “Anh dùng khăn này đậy mặt cho đỡ ngứa trước, ngàn vạn lần không được gãi. Tôi đưa anh đến bệnh viện.”
“Vậy em có đồng ý tha thứ cho anh không?” Nhưng Lâm Mục không nghe lời, tình nguyện chịu ngứa.
“…Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh!” Lâm Vi Vi dở khóc dở cười, “Mau đi bệnh viện!”
Lâm Vi Vi làm sao cũng không hiểu được, Lâm Mục trông không ngốc mà, sao anh ta lại làm chuyện thế này? Lâm Vi Vi ngồi trong xe taxi thở dài, cô giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng từ phản chiếu của kính cô có thể thấy rõ Lâm Mục dùng khăn lau mặt không ngừng.
Vẫn là bác sĩ và y tá kia. Bác sĩ kiểm tra dị ứng bị mèo cào của Vi Vi mấy hôm trước, nay lại ngắm khuôn mặt của Lâm Mục sưng phù như đầu heo.
“Chàng trai trẻ, đừng lấy thân thể của mình đùa giỡn.” Vị bác sĩ già hắng giọng dùng bút máy viết trên giấy bệnh án, “Dị ứng của cậu rất nghiêm trọng, tiêm một mũi đi.”
Cũng là y tá kia tế nhị nhìn mắt Lâm Vi Vi, “Cô bé, không thể đối xử với bạn trai mình như vậy.” Nói xong liền tiêm xuống.
Lâm Vi Vi bụm mặt, rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần mới hiểu chứ! “Anh ấy không phải là bạn trai của tôi đâu!” Lâm Vi Vi sắp suy sụp.
“Tôi quả thật không phải là bạn trai của cô ấy.” Lâm Mục tiếp lời, “Nhưng mà anh có cơ hội không?”
Căn phòng yên lặng vài giây, cô y tá phản ứng trước tiên, buông chiếc gối trong tay.
Gương mặt Lâm Vi Vi trắng rồi lại đỏ sau đó co cẳng chạy ra ngoài.
Lần này Lâm Mục đuổi kịp cô, hai người giống như cặp tình nhân ngốc nghếch chạy tới vườn hoa của bệnh viện.
“Em nghe anh nói trước đã!” Lâm Mục nhanh chóng đuổi theo giữ tay Lâm Vi Vi lại.
“Anh đừng nói anh muốn thổ lộ với tôi? Tôi tôi…tôi quen biết anh bao lâu chứ!” Lâm Vi Vi cảnh giác lùi ra sau hai bước và duy trì khoảng cách với Lâm Mục.
“Em quả nhiên không còn nhớ anh.” Lâm Mục thở dài, “Anh cũng từng tốt nghiệp trung học ở Tùng Bát, lớn hơn em hai khoá. Lúc ấy em xin nhập vào hội học sinh, là do anh phê chuẩn.”
“Cái gì?! Anh là bạn cùng trường với tôi?!” Lâm Vi Vi kinh ngạc.
“Em mới vào hội đã làm một chuyện ngốc nghếch nhất, cho rằng sơn là hộp màu rồi vẽ lên bảng đen thui, kết quả phải dùng xăng lau chùi, cuối cùng em vừa khóc vừa biến toàn thân đều là mùi xăng.” Lâm Mục cười vỗ đầu Vi Vi, “Có khó khăn thì hãy tìm anh, khóc gì chứ.”
“Anh anh anh…anh lại thấy được!” Lâm Vi Vi đỏ mặt, lúc ấy cô tưởng rằng làm một việc ngu xuẩn như vậy nhất định sẽ bị đá ra khỏi hội học sinh. Cho nên cô khóc rất đau lòng, nhưng lúc ấy đã qua giờ tan học, cô nghĩ chẳng còn ai.
“Còn nữa, không phải em đã thích anh rất lâu sao?”
“Cái gì? Tôi đâu có thích anh rất lâu chứ!” Lâm Vi Vi phản bác nói, tuy rằng cô thừa nhận lúc ấy đối với Lâm Mục đẹp trai thành tích tốt trong truyền thuyết cũng có chút ao ước, mặc dù chưa từng gặp chính người đó.
“Em không phải nhắn lại weibo của anh đấy thôi.” Lâm Mục cười sáng lạn hơn, “Anh chưa nói nhỉ? Anh chính là Giang Hiểu đây.”
Ầm một tiếng, Lâm Vi Vi cảm giác đầu óc bị bùng nổ vang dội.
Anh anh anh anh…anh chính là Giang Hiểu?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT