Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 28


...

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn định kéo Lục Gia Hành đi chơi, kết quả anh vừa nói như vậy, ngay lập tức Trình Dật hủy bỏ cuộc chơi, đuổi toàn bộ đám người kia đi, cuối cùng tự mình chọn một nhà hàng hải sản.

Ánh sáng màu vàng chói mắt, nguy nga lộng lẫy, nếu mời hoàng gia Úc tới đây dung bữa cũng thích hợp.

Lúc Lục Gia Hành và Sơ Chi đến cửa phòng còn không đóng, từ hành lang đi tới đã có thể nghe thấy tiếng lách cách vang vọng, kèm theo là tiếng gào thét liên tiếp.

Hai người đi vào, người phục vụ liền khép hờ cửa phòng, Lục Gia Hành bước vào, trong nháy mắt toàn bộ gian phòng trở nên im lặng.

Trong một căn phòng riêng khá là rộng, Trình Dật ngồi một đầu, Lâm Bách Dương ngồi một đầu khác, trừ hai người bọn họ ra, trong phòng không có người thứ ba.

Lúc này, hai người kia, mỗi người cầm một chiếc đũa, cách một cái bàn lớn trợn mắt nhìn nhau, mùi thơm của thức ăn tung bay, bầu không khí căng thẳng, dường như chỉ cần động một cái có thể dùng nổ.

Sơ Chi không biết tại sao rõ ràng chỉ có hai người họ, bữa cơm này giống như để họ nếm thử chút mùi vị chiến tranh loạn lạc vậy.

Cô đứng ở phía sau, thò đầu ra: Đã lâu không gặp?”

Trong nháy mắt Trình Dật liền đứng lên, vẻ dữ tợn trên mặt đã biến thành vẻ nhiệt tình tràn trề, hận không thể lập tức xông tới ôm lấy Sơ Chi nhảy điệu waltz, anh ta cười hì hì: “Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp đàn em, chúc em sớm sinh quý tử, trăm năm hảo hợp nha.”

Sơ Chi: “...”

Lâm Bách Dương cười lạnh một tiếng, anh ta để đũa xuống, tiện tay cầm con cua, “cọt kẹt” một tiếng, con cua bị anh ta cầm cái kìm thẳng thắn dứt khoát tách nứt vỏ: “Ngu ngốc.”

Không biết tại sao tâm tình Trình Dật lại tốt lên, dáng vẻ rộng lượng hoàn toàn không muốn chấp nhặt với cậu ta, anh ta cười híp mắt nhìn Sơ Chi: “Đàn em thích ăn hải sản sao?”

Sơ Chi không kiêng ăn thứ gì, ngoại trừ mấy thứ rau dưa bên ngoài căn bản những thứ khác cô đều ăn, hơn nữa khi còn bé cô sống ở phía Nam, cũng là lớn lên gần biển, cho nên vẫn rất yêu thích hải sản.

Nhà Trình Dật vừa vặn cũng kinh doanh đồ ăn, vì vậy hai người tán gẫu rất vui vẻ, chủ yếu vẫn là Trình Dật nói, Sơ Chi phụ trách nghe và ăn, còn khen ngợi anh ta.

Từ nhỏ Trình Dật đã cùng Lục Gia Hành lăn lộn trong hố cát, đương nhiên anh ta cảm thấy cậu ta nói vợ tôi là đang khoác lác, bây giờ nhìn phản ứng của hai người này anh ta cùng xác định, có lẽ không phải nói lung tung, vì vậy anh ta yên phận nỗ lực bố trí giúp Lục Gia Hành.

“A Hành nhà chúng tôi cũng đặc biệt thích ăn hải sản nha! Khi còn bé cậu ta thường chạy tới nhà hàng chúng tôi ăn uống chùa đó.”

“Lục Gia Hành ăn con cua cực kỳ lớn, cái chân kia, cậu ta có thể lột như máy vậy, có một lần một mình cậu ta ăn hết một bàn toàn cua, sau đó dạ dày không thỏa mái nên phải nằm viện.”

“Em đừng nhìn dáng vẻ bây giờ của cậu ta, lúc nhỏ cậu ta cũng là thiếu niên hoạt bát được người ta yêu quý đó, từ đại sảnh đến nhà bếp, không có một chị gái nào là không thích cậu ta.”

Sơ Chi nghe rất say sưa, đồng ý nói: “Hiện tại anh ấy cũng không có chị gái nào không thích anh ấy.”

Trình Dật ý vị thâm trường nói: “Chị gái vô dụng thôi, cậu ta lại không thích mấy chị gái.”

Đuôi mắt Lục Gia Hành lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái.

Sơ Chi trợn to hai mắt.

Bây giờ Lục Gia Hành đã hơi hiểu suy nghĩ của cô, anh thong dong vô cùng, cực kỳ tự nhiên lột một nửa con cua để vào bát của cô, hờ hững nói: “Tôi cũng không thích mấy anh trai.”

Sơ Chi liếm môi một cái, vẻ mặt xem ra còn rất tiếc nuối: “Ồ...”

*

Tháng mười hai thời tiết lạnh dần, nhất là vào ban đêm, khi trận tuyết đầu mùa đông năm nay rơi xuống.

Có người nói là người phương Nam chưa từng nhìn thấy tuyết rơi bao giờ, nhìn thấy tuyết họ sẽ phấn khích mà hét lên, hi vọng lớn nhất vào mùa đông chính là có thể đi dưới tuyết, bước chậm bên trong lớp tuyết dày, giầy giẫm lên tuyết tạo ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt.

Lâm Đồng cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm, cô nàng phấn khích chạy vội ra khỏi phòng ngủ, thề thốt rằng mình sẽ có một cuộc gặp gỡ lãng mạng với tình yêu của mình vào trận tuyết đầu mùa, kết quả ra ngoài không tới mười phút, cô nàng bị lạnh đến mức chóp mũi đỏ chót, sợ chết khiếp quay trở về.

Sơ Chi ngồi xếp bằng trên ghế, trong tay cầm kịch bản, cô vẫn còn đắm chìm vào nhân vật bà chủ mà mình đóng vai, dùng giọng ngâm thơ nói: “Ồ, Đồng Đồng! Chắc bên ngoài lạnh lắm!”

Lâm Đồng xoa xoa tay, tiến đến gần nhìn kịch bản của cô, vừa vặn liếc được hai hàng chữ, trợn to hai mắt: “Cái cái gì?”

“Kịch bản hội kịch nói.” Sơ Chi trịnh trọng nói.

“Mình biết là kịch bản, thế nhưng...” Lâm Đồng chỉ vào chữ bên trên, “Cậu còn phải ngã vào lồng ngực của anh ta sao? Cái gì? Kỵ sĩ?”

“Không phải, là 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp