Cố Thiên Triều: "......"

"Hỗn trướng!" Cố Tạ Thiên rốt cuộc có phản ứng lại, ông quả thực tức muốn hộc máu!

Cố Tạ Thiên đánh một chưởng tới Cố Thiên Triều, khiến hắn phải liên tục lui về phía sau vài bước, sau đó Cố Tạ Thiên cởi chiếc áo choàng trên người mình ra, khoác lên trên người Lãnh Hương Ngọc, tránh cho bà ta bại lộ cảnh xuân ở mặt mọi người. Sau đó ông còn kiểm tra tĩnh mạch của bà ta, phát hiện bà ta chỉ bị bế khí do cú va chạm vừa rồi, ngoài ra không có trở ngại khác.

Cố Tạ Thiên là cao thủ võ lâm, việc trị liệu này vẫn là sở trường của ông, ngón tay nhẹ nhàng bóp huyệt đạo tương ứng ở trên người Lãnh Hương Ngọc mấy cái. Lãnh Hương Ngọc "ai nha" một tiếng, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Bà ta vừa tỉnh đã theo bản năng khóc mắng một câu: "Đâm chết ta, tiểu tiện......" Câu sau chưa kịp nói ra, bà ta đã nhìn thấy gương mặt xanh mét của Cố Tạ Thiên, rốt cuộc không mắng tiếp nữa, nhưng vẫn không cầm được nước mắt.

Trong lòng Cố Tạ Thiên bực bội, đứng dậy lạnh giọng nói: "Khóc cái gì? Chẳng phải là chuyện tốt nhi tử bảo bối của nàng làm ra hay sao?! Nàng là phu nhân tướng quân, trước mặt người khác hãy chú ý tới phong độ của mình! Khóc sướt mướt thành bộ dáng gì?!"

Sau những lời sắc bén của ông, nước mắt của Lãnh Hương Ngọc cũng phải lui trở về.

Cố Thiên Triều đứng ở bên cạnh cứng miệng, không biết nói gì.

Cố Tạ Thiên trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi vừa rồi hấp tấp bộp chộp nắm dây xích đu làm gì? Làm hại muội muội ngươi ngã xuống từ trên cao!"

Cố Thiên Triều có khổ mà nói không nên lời, một khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến mức đỏ bừng: "Ta...... ta...... nhi tử không phải cố ý......"

Cố Tạ Thiên không hề để ý đến hắn, ánh mắt chuyển tới trên người Cố Tích Cửu lúc này đã đứng lên khỏi mặt đất.

Bởi vì có Lãnh Hương Ngọc trở thành lớp đệm thịt giảm xóc, Cố Tích Cửu ngoại trừ quần áo đầu tóc có chút lộn xộn, thật ra không bị thương tổn gì. Lúc này nàng đang dựa trên một thân cây trong viện, nhấp miệng nhỏ nhìn một màn này. Một đôi mắt ngăm đen của nàng, nhìn không ra cảm xúc.

"Cửu nhi, con có sao không?" Cố Tạ Thiên đi qua, vươn tay nắm lấy tay nhỏ của nàng, muốn bắt mạch cho nàng một chút.

Cố Tích Cửu vừa lúc nhấc tay lên, tránh khỏi bàn tay của Cố Tạ Thiên, thờ ơ nói: "Tích Cửu may mắn mạng lớn."

Cố Tạ Thiên ngượng ngùng: "Cửu nhi của ta là người lương thiện, tất nhiên có phúc khí lớn, sẽ không sao......"

Ông lại trừng mắt nhìn Cố Thiên Triều một cái: "Tiểu tử hỗn trướng, còn không mau qua đây xin lỗi muội muội ngươi đi?!"

Khuôn mặt tuấn tú của Cố Thiên Triều xanh trắng đan xen. Hắn đành phải đi tới nhận lỗi, kêu vài tiếng muội muội tốt, nói vài câu rằng mình không phải cố ý, đừng nên trách tội hắn.

Cố Tích Cửu đứng ở nơi đó, yên lặng chờ hắn kết thúc những lời xin lỗi. Sau đó nàng mới cười như không cười mở miệng: "Thì ra Cố nhị thiếu gia thật sự không hề cố ý. May mắn, may mắn Lãnh di nương đã thay Tích Cửu chắn một chút, nếu không chỉ sợ ta đã không thể đứng ở đây nói chuyện với Nhị thiếu gia thế này, cũng không nghe được Nhị thiếu gia nhận lỗi."

Cố Thiên Triều: "......" Từ khi nào thì nha đầu này có được miệng lưỡi sắc bén như vậy? Khiến hắn không thể phản bác một câu, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại đỏ lên.

Cố Tích Cửu xoay chuyển ánh mắt, dừng ở trên khuôn mặt của Lãnh Hương Ngọc vẫn đang ngồi dưới đất, hiếm khi quan tâm mở miệng: "Lãnh di nương có sao không?"

Từ trước tới nay, Lãnh Hương Ngọc chưa từng ăn mệt lớn như vậy. Nhưng lúc này đây lại do nhi tử gây họa, bà ta không thể trách cứ hay đổ lỗi cho ai, chỉ có thể ngậm bồ hòn chịu đựng.

Lần này bà ta bị đâm không nhẹ, chẳng những đau gáy, nơi ngực cũng đau đến nỗi ruột gan cồn cào. Bắt ta nhìn sắc mặt nhi tử xanh trắng đan xen đang đứng bên cạnh, sợ nhi tử cảm thấy áy náy nên bà ta không dám biểu hiện ra ngoài.

Dứoi sự nâng đỡ của nha hoàn, bà ta miễn cưỡng đứng lên. Khi nghe thấy Cố Tích Cửu hỏi mình như thế, bà ta lại miễn cưỡng cười một cái, còn rộng lượng nói: "Không...... không sao, chỉ cần Cửu nhi không sao là tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play