Trong lòng nàng bỗng nhiên xao động, chẳng lẽ sáng nay Cổ Tàn Mặc cầu kiến thánh tôn, là vì muốn nói chuyện này?
"Ngươi đuổi theo ta là vì muốn nói với ta chuyện đó?" Cố Tích Cửu thản nhiên hỏi.
Vân Thanh La nghẹn lời, mím môi: "Lần này ta đặc biệt tới nói lời cảm tạ ngươi."
"Hả?"
"Lần đó nếu không nhờ ngươi ra tay, chỉ sợ ta sẽ kiệt lực mà chết. Vì thế ta muốn cảm ơn ngươi."
"Ừ, ta tiếp nhận." Cố Tích Cửu cũng rất dứt khoát: "Nhưng lần đó ta không phải cố ý cứu ngươi, chỉ là tiện tay cứu mà thôi."
Vân Thanh La hít vào một hơi: "Ta biết, nhưng ngươi vẫn cứu ta rồi. Ta vẫn cần phải cảm ơn người."
"Được, ngươi cảm ơn ta nhận được rồi, ngươi không cần đi theo ta nữa." Cố Tích Cửu chạy nhanh hơn vài bước, không cho rằng nàng có thể trở thành bằng hữu với Vân Thanh La.
"Ngoài lời cảm ơn ra, ta còn có chuyện muốn nói." Vân Thanh La lại đuổi kịp nàng.
Vân Thanh La nhìn nữ hài tử trước mắt, hít vào thở ra mấy lần: "Ta muốn nói chính là, ta rất cảm kích vì ngươi đã cứu ta, nhưng ta sẽ không bởi vậy mà từ bỏ theo đuổi Tả thiên sư. Ta thích hắn đã rất nhiều năm......"
Nàng ta nói với giọng run rẩy: "Ngươi không thể tưởng tượng được ta thích hắn tới mức nào...... Cố Tích Cửu, ta biết bản lĩnh của ngươi không nhỏ, rất nhiều nam tử đều mê muội ngươi, thậm chí thánh tôn...... thánh tôn cũng quan tâm tới ngươi. Hiện tại ngươi đã rất tuyệt vời, đừng tiếp tục tranh giành Tả thiên sư với ta, được không?"
Cố Tích Cửu: "......"
Đôi mắt Vân Thanh La đỏ hoe: "Ta không cầu nam nhân khác đối xử với ta thế nào. Ta chỉ thích Tả thiên sư, thích hắn đến nỗi muốn phát điên lên. Ta liều mạng tu luyện là vì hắn, ta trở thành đệ tử thiên bẩm cũng là vì hắn, ta thậm chí...... tất cả những gì ta làm đều là vì hắn. Ngươi căn bản không biết ta đã khổ sở thế nào để có thể đứng ở bên cạnh hắn......"
Cơ thể nàng ta run rẩy, nhìn Cố Tích Cửu: "Ngươi đừng tranh giành với ta, được không? Chỉ cần ngươi buông tay, ta có thể đền bù cho ngươi, cố gắng hết sức để đền bù cho ngươi......"
Cố Tích Cửu mím chặt môi, cảm động trước tình yêu và chấp niệm mà Vân Thanh La dành cho Tả thiên sư, nhưng nàng không thích.
Chẳng qua thấy cô nương này rất thẳng thắn thành khẩn, vì thế Cố Tích Cửu quyết định nói chuyện với nàng ta.
Vân Thanh La hơi tái mặt: "Hắn...... sẽ thích ta."
"Nói cách khác, hắn vẫn chưa thích ngươi?"
"Không ——" Vân Thanh La hơi cao giọng nói: "Có lẽ hắn hơi thích ta một chút. Trước đây lúc ta chưa trở thành đệ tử thiên bẩm, đã từng bị người khác cướp đi, chính hắn đã tới cứu ta, còn nói rất nhiều lời với ta......"
Vân Thanh La giống như chìm vào trong ký ức của mình: "Khi đó có lẽ hắn đã thích ta, tự mình mang ta trở về. Hắn đưa ta tới Phi Tinh Quốc, nói ra thân phận của ta với quốc chủ Phi Tinh Quốc, để quốc chủ an bài dịch quán tốt nhất cho ta. Hắn nói đệ tử thiên bẩm cần phải được đối đãi long trọng như thế. Khi đó hắn đã nhận định ta là đệ tử thiên bẩm, vẫn chưa kiểm tra đã bắt đầu truyền thụ công phu cho ta. Trong gân mạch ta có một khuyết tật nhỏ, không thể tu luyện một loại công phu, hắn tự mình luyện dược cho ta...... bảo ta đừng để ý tới bất cứ chuyện gì, chỉ cần chuyên tâm luyện công là được. Ngươi không biết, khi đó ta vui vẻ bao nhiêu......"
Cố Tích Cửu không nói gì, nàng cũng nhớ tới quá khứ của mình. Có vẻ như ngay từ lúc ban đầu Tả thiên sư đã không nhận định nàng là đệ tử thiên bẩm, lúc nào cũng nói nàng là giả mạo, muốn chơi khăm nàng ——
Thì ra, Tả thiên sư thậm chí không cần thông qua Thiên Khải đài kiểm nghiệm, hắn đều phân biệt được người đó có phải là đệ tử thiên bẩm hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT