Thánh tôn thất thần, đây là đầu tiên hắn thất thần khi đang nghiên cứu thứ gì đó.

Đến khi nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn: "Thánh tôn, thánh tôn? Ta nói đúng không?"

Thánh tôn lúc này mới hoàn hồn, nàng vừa nói gì vậy?

Nhưng vừa rồi nàng đang suy đoán công năng của cổ này, luận điểm của nàng thường rất rõ ràng, hơn nữa hầu như đều rất đáng tin cậy, cũng rất đúng.

Thánh tôn không muốn nàng nhận ra vừa rồi mình đã thất thần, vì thế khẽ gật đầu: "Không tệ."

Ánh mắt Cố Tích Cửu sáng lên: "Ngài cũng đồng ý kẻ thần bí kia không phải là hắn? Ta đã nói rồi, mặc dù cổ thuật của hắn cực cao, nhưng không có khả năng tới nơi này."

Vị cổ sư râu quai nón cũng xem như một nửa sư phụ của Cố Tích Cửu, hơn nữa đối xử với nàng không tệ, nàng không muốn người khác nghi ngờ hắn.

Thánh tôn không nói gì, thu hồi mấy bức vẽ của nàng.

Cố Tích Cửu bắt đầu nghiên cứu kẻ thần bí trên bức vẽ của thánh tôn. Thánh tôn vẽ rất sống động, nhưng thuật ngụy trang của người này quá xuất sắc, Cố Tích Cửu nhìn hồi lâu cũng không thể nghiên cứu ra được gì.

Nàng không nhịn được thở dài: "Nếu như có máy quét không gian ba chiều thì tốt quá, thứ kia có thể rà quét toàn bộ xương cốt của hắn, cho dù thuật ngụy trang của hắn cao bao nhiêu, đều sẽ không thể nào thay đổi được cấu trúc xương cốt..... Người này đã giấu nhiều quân cờ ở Thiên Tụ Đường như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Hiện tại đó là một câu hỏi không có đáp án, thánh tôn cũng không trả lời nàng, mặc kệ nàng phỏng đoán ở nơi đó.

Khoảng thời gian tốt đẹp như vậy, khiến hắn có chút tham luyến.

Bên ngoài trời đã rạng sáng lúc nào không hay.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến vài tiếng gõ nhẹ, giọng nói của Thưởng Thiện sứ giả truyền đến: "Thánh tôn, Cổ Tàn Mặc mang theo người tới cầu kiến."

Thánh tôn hơi cau mày một chút, bị người gián đoạn khoảnh khắc ấm áp hiếm có, hắn có chút không vui.

Cố Tích Cửu cuối cùng hoàn hồn từ trong các loại phân tích, thoáng nhìn ra phía bên ngoài, lúc này mới phát hiện bên ngoài mặt trời đã lên cao.

Cố Tích Cửu cảm thấy không thể tin nổi, không ngờ nàng đã hàn huyên nói chuyện với thánh tôn ở trong phòng gần nửa đêm! Còn nhiệt tình như thế.

Cổ Tàn Mặc cầu kiến thánh tôn, chắc chắn là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, có thể là nói về kẻ thần bí kia, nàng có nên đi theo nghe ngóng một chút hay không?

Nàng còn đang rối rắm, thánh tôn đã mở miệng: "Ngươi quay về trước đi, nhớ sửa màn cho bản tôn."

Cố Tích Cửu lúc này mới nhớ tới chuyện này, hơi toát mồ hôi một chút.

Thánh tôn vẫn luôn không ngủ kéo nàng tới đây nói chuyện phiếm, có phải bởi vì không có màn nên hắn ngủ không được hay không?

Nàng đáp vâng một tiếng, định rời đi, thánh tôn một lần nữa mở miệng: "Ngoài ra, đừng quên hình phạt chạy mười vòng......" Hắn ngừng lại một chút, Cố Tích Cửu cõi lòng đầy hy vọng nhìn hắn. Nàng cảm thấy tính tình thánh tôn tối nay rất tốt, có lẽ sẽ miễn trừng phạt cho nàng vì đã có công phá án.

Sau đó hắn lại nói tiếp một câu: "Một vòng cũng không thể thiếu."

Ta dựa vào!

Quả nhiên thánh tôn tốt tính đều là mây bay!

......

Nàng đáp lời rồi đi mở cửa.

Lúc ra khỏi cửa, nàng đi ngang qua Thưởng Thiện sứ giả. Sáng sớm tinh mơ nhìn thấy nàng đi ra từ phòng thánh tôn, Thưởng Thiện sứ giả cố gắng hết sức kìm nén lòng tràn đầy bát quái, bình tĩnh chào hỏi nàng.

Khi Cố Tích Cửu xoay người rời đi, ánh mắt Thưởng Thiện sứ giả không nhịn được nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng.

Đi đường vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng, hai chân cũng không có chỗ nào không thích hợp, chẳng lẽ là không làm gì với nhau?

"Nàng thế nào?"

"Rất tuyệt, lớn lên xinh đẹp, dáng người rất chuẩn, còn có bản lĩnh......" Thưởng Thiện sứ giả thuận miệng đáp lại, nhưng vừa nói được một nửa bất chợt hoàn hồn, nhìn nhìn thánh tôn đang đứng ở bên người, hắn rùng mình một cái, vội vàng cúi người hành lễ: "Thánh tôn!"

"Thích nàng?" Thánh tôn giống như tình cờ hỏi một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play