"Cố Tích Cửu, ngươi ỷ vào việc được thánh tôn che chở nên ngươi muốn làm gì thì làm hay sao? Ngươi không sợ bôi nhọ thánh tôn?" Yến Trần cau mày nói.

Cố Tích Cửu nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Muốn làm gì thì làm? Ta làm cái gì? Bôi nhọ thánh tôn ở đâu?"

Mọi người: "......"

"Ngươi lừa gạt Thiên Linh Vũ, nói có thể chữa khỏi bệnh cho hắn......" Có người liệt kê ra một chút.

"Ta còn chưa bắt đầu trị liệu cho hắn, sao ngươi biết đó là lừa gạt?" Cố Tích Cửu hỏi lại.

"Ngươi thật sự có thể chữa khỏi bệnh của hắn? Ngươi có nắm chắc không?" Yến Trần ép hỏi một câu.

Cố Tích Cửu liếc mắt nhìn Thiên Linh Thiên một cái, cười tủm tỉm nói: "Ta vốn chỉ nắm chắc một nửa, hiện tại đã có tám phần."

Nàng vừa nói xong câu này, vừa lòng nhìn sắc mặt Thiên Linh Thiên biến đổi, trong lòng càng thêm nắm chắc.

Đôi mắt Thiên Linh Vũ đã sáng giống như ngôi sao.

Yến Trần mày nhăn càng chặt, gằn từng câu từng chữ: "Ta không tin!"

Cố Tích Cửu nhướng mày, dường như có chút kinh ngạc: "Ngươi không tin thì liên quan gì tới ta? Vì sao ta phải muốn ngươi tin?"

Yến Trần: "......" Hắn bị nghẹn ở nơi đó, không nhịn được nhìn về phía Thiên Linh Vũ: "Thiên Linh Vũ ——"

Thiên Linh Vũ giật mình, buột miệng thốt ra: "Ta tin nàng!"

Đương sự giống như ăn phải mê hồn dược, tin tưởng kẻ lừa đảo, bọn họ có thể làm gì?

Yến Trần hoàn toàn nói không nên lời, ánh mắt nhìn Thiên Linh Vũ giống như nhìn một kẻ ngu ngốc.

Cố Tích Cửu không để ý tới bọn họ nữa, tay nhỏ đáp ở trên vai Thiên Linh Vũ: "Đi thôi, đói chết!"

Hai người tiêu dao lên lầu, để lại một đám người trừng mắt to mắt nhỏ ở nơi đó......

......Edit: Emily Ton......

Thời gian tu luyện luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã ba ngày trôi qua.

Bóng đêm buông xuống, ánh trăng như nước chảy dài ở trên sườn núi, lá cây cũng ánh lên một tia sáng bạc mờ ảo.

Có rất nhiều người ở trên sườn núi, mỗi người đều mang trường bào mặt nạ, đừng nói khuôn mặt, ngay cả nam hay nữ cũng không thể phân biệt được, nhìn qua có chút quỷ dị.

Trong số những người này, có người bày quán, có người dạo quán. Những thứ nào cần, bọn họ đều bày bán. Phần lớn bọn họ đều bán dược, có kim sang dược thường dùng, cũng co những dược quý hiếm giúp gia tăng công lực. Đương nhiên, cũng có các loại dược thảo khác nhau......

Đây chính là quỷ thị nổi danh ở Thiên Tụ Đường, ba ngày mở cửa một lần, những người tới đây mua bán đều là người của Thiên Tụ Đường. Người ngoài không thể vào được.

Mọi người sở dĩ mang mặt nạ và trường bào giống nhau, thứ nhất là tăng lên cảm giác thần bí, thứ hai là để rèn luyện khả năng phân biệt của mọi người, bởi vì nơi này cũng có bán dược giả ——

Nơi này được xem như một khu chợ do nhóm thủ lĩnh Thiên Tụ Đường cố ý sáng lập ra, để các học sinh không đến mức quá xa rời trần thế.

Giao dịch ở đây chỉ có thể dùng linh thạch, hơn nữa người bán có thể tuỳ tiện đưa ra giá cả của mình, đương nhiên với tiền đề là ngươi có thể bán nó ra ngoài.

Sau khi Cố Tích Cửu đi dạo một vòng quanh nơi đây, nàng nán lại ở trước các sạp hàng khác nhau, trong lòng đã có ý tưởng.

Lúc trước xâm nhập vào trong rừng rậm hắc ám, nàng đã thu thập được mấy vị dược thảo quý hiếm, nhưng những dược thảo đó đều có ích cho nàng, chuẩn bị dùng để cởi bỏ phong ấn ở trên người nàng. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không nghĩ tới chuyện bán chúng.

Mặc dù trên người nàng có không ít bạc, nhưng bởi vì nàng mới đến, không có nổi một viên linh thạch, không thể mua được bất cứ thứ gì nơi này.

May mắn thay, trên người Thiên Linh Vũ có mười mấy viên linh thạch. Cố Tích Cửu bảo hắn dùng mười mấy viên linh thạch này mua một số dược thảo, sau đó tìm một dược quán, lấy ra một lò luyện đan bằng ngọc trắng. Tiếp đó, nàng bảo Thiên Linh Vũ chuẩn bị một biểu ngữ, trên biểu ngữ là một hàng chữ do Cố Tích Cửu tự viết: Bán đan dược phẩm cấp 4!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play