Một ngày nọ, không biết từ đâu lan truyền ra một lời đồn ở trong Thiên Tụ Đường.
Nói rằng Cố Tích Cửu có cách chữa khỏi cho Thiên Linh Vũ......
Tin tức này giống như một cơn lốc, khuếch tán từ trên xuống dưới khắp Thiên Tụ Đường. Tin tức này lúc đầu được truyền bá ở Lưu Vân ban, sau đó truyền tới Tử Vân ban, thậm chí nhóm đạo sư phía trên cũng nghe được lời đồn này......
Phản ứng đầu tiên khi mọi người nghe thấy tin tức này chính là —— lời đồn! Tuyệt đối là lời đồn!
Rốt cuộc, sự tình Thiên Linh Vũ năm đó, từ trên xuống dưới Thiên Tụ Đường đều biết, hiện tại hắn chính là một cây phế tài luyện công, không có thuốc nào cứu được loại này.
Hiện tại Cố Tích Cửu vừa mới tới, một tiểu nha đầu sẽ có bản lĩnh này?
Sao có thể?! Năm đó bệnh của Thiên Linh Vũ đã có những người xưng là thánh y xem qua, tất cả đều nói không thể trị được, Cố Tích Cửu sao có thể làm được?
Lừa dối! Cố Tích Cửu là một kẻ đại bịp?!
Nàng lừa dối Thiên Linh Vũ, khiến hắn làm trâu làm ngựa kết giao bằng hữu với nàng......
Vì thế, khi Cố Tích Cửu lại đi tới nhà ăn, những ánh mắt nhìn nàng càng nhiều, có tò mò, có nghi ngờ, nhưng có rất nhiều ánh mắt chán ghét, giống như nhìn thấu sự khôn ngoan vốn có của nàng.
Ánh mắt nhìn nàng giống như kỹ nữ đầy mưu mô càng nhiều.
Trong khi đó, ánh mắt rơi ở trên người Thiên Linh Vũ lại là thương hại, hoặc là giống như nhìn một kẻ ngu ngốc sắp bị mắc mưu ——
Cố Tích Cửu thật ra vẫn bình chân như vại, một ngày ba bữa tới nhà ăn, mỗi lần còn cùng tới với Thiên Linh Vũ. Dưới những ánh mắt xét nét như lễ rửa tội như thế, nàng vẫn tiêu dao lười nhác, trời quang trăng sáng.
Khiến vô số người ngứa răng.
Cuối cùng có người không thể nhìn tiếp ——
Cố Tích Cửu nhìn Yến Trần đột nhiên chặn dường trước mặt, nhướng mày: "Yến công tử có việc gì thế?"
Lúc đó nàng và Thiên Linh Vũ đang định lên lầu, trong khi Yến Trần đang bị những học sinh khác như những vì sao vây quanh chào hỏi ở nơi đó. Hắn bỗng nhiên tách mọi người ra, trực tiếp ngăn cản đường đi của hai người Cố Tích Cửu.
Yến Trần là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, không dễ dàng nói chuyện với người khác, đặc biệt là nữ tử.
Thiên Tụ Đường vẫn có hàng chục nữ học sinh, những nữ học sinh đó tất nhiên cũng là tâm cao khí ngạo, nhưng ở trước mặt Yến Trần, một đám lại thuận theo giống như cừu con, nữ tử thích hắn trong đó chiếm hai phần ba, vì thế gần như hắn đi tới đâu cũng đều trở thành tiêu điểm, là đối tượng để nhóm nữ tử truy đuổi.
Hắn lười nói chuyện với các nàng, trừ phi cần thiết phải giao lưu, hắn căn bản sẽ không nhiều lời với các nàng.
Hiện tại đoá hoa cao ngạo lạnh lùng này bỗng nhiên ngăn Cố Tích Cửu lại, đám nữ tử ở đây hầu như đều nhìn thẳng mắt, trong khi nam học sinh lại mang biểu tình nhìn xem náo nhiệt.
Cố Tích Cửu không có biểu hiện gì đặc biệt, giống như người ngăn nàng lại chỉ là một người qua đường.
"Cố Tích Cửu, Thiên Linh Vũ bất luận như thế nào cũng là đệ tử Thiên Tụ Đường, là đàn em của Yến mỗ, ngươi hãy cách hắn xa một chút!" Yến Trần rốt cuộc mở miệng, giọng nói lạnh như băng tuyết.
Cố Tích Cửu nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu: "Kỳ lạ, vì sao ta phải cách hắn xa một chút? Nếu ta không nhầm, ta và hắn sau này sẽ là đồng tu, giữa đồng tu không phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Ta và hắn làm bạn, thân hơn một chút thì sao?"
Thiên Linh Vũ có chút sợ hãi Yến Trần, hắn khụ một tiếng nói: "Yến sư huynh, ta và Tích Cửu rất hợp nhau......"
Yến Trần không để ý đến hắn, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Cố Tích Cửu, giống như nhìn một con sói xám muốn bắt cóc cô bé quàng khăn đỏ: "Cố Tích Cửu, ta biết ngươi đang có ý định gì, nhưng Thiên Linh Vũ không phải là đối tượng cho ngươi tính kế! Hắn đã...... như thế, ngươi còn nhẫn tâm khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT