Hơn nữa chính bọn họ cũng bị thương ở trong ảo cảnh, chẳng qua là bị nội thương. Một đám thiếu niên kiêu ngạo không chịu được, nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài.
Nhìn chung, bọn họ vẫn bị ăn lỗ nặng. Vẫn là bị khổ nói không nên lời.
Cố Tích Cửu đưa ra hai lựa chọn, chỉ cần không phải người thiểu năng trí tuệ đều biết nên chọn cái nào, vì thế mặc dù đám thiếu niên không cam lòng, vẫn miễn cưỡng nói ra vài lời, sau đó bỏ chạy lấy người.
Bên hồ khôi phục lại bình yên.
Cố Tích Cửu lấy thuốc trị thương giúp đại ngao và Thiên Linh Vũ.
Thuốc trị thương này là thánh tôn đưa tặng, hiệu quả tất nhiên là nhất đẳng, hơn nữa bọn họ có hai thể chất đặc biệt, vì thế sau nửa canh giờ, bọn họ đã tung tăng nhảy nhót.
Đại ngao lại đi săn thú, bên bờ biển chỉ còn lại Cố Tích Cửu và Thiên Linh Vũ.
Có lẽ cảm thấy chính mình yếu kém trong mắt Cố Tích Cửu, vì thế Thiên Linh Vũ rất suy sụp, ngồi ở chỗ kia gần như không nói một câu.
Thiếu niên từng hăng hái khí phách ở trước mặt nàng, dường như đã biến mất không còn tăm hơi. Cập nhật truyện nhanh tại ++ Trù mTruyện.O R G ++
Cố Tích Cửu không để ý tới hắn, tự mình kiếm một ít củi để đốt.
Thiên Linh Vũ suy sút một hồi, rốt cuộc cảm thấy ngượng ngùng, cũng đứng dậy giúp đỡ nhặt củi. Khi hai người lại đụng mặt nhau, hắn cuối cùng lấy hết can đảm đến gần: "Cố Tích Cửu, ngươi thật lợi hại!" Nàng chỉ dùng lời nói đã có thể khiến những người đó không đánh đã chạy.
Cố Tích Cửu không nhìn hắn, thuận miệng nói một câu: "Ngươi có thể làm tốt hơn nữa."
Thiên Linh Vũ cúi đầu: "Ta...... Ta không thể khá hơn...... Bọn họ, bọn họ luôn xem thường ta...... Công lực của ta thật sự không bằng bọn họ, là hạng bét ở Lưu Vân ban......"
Vì thế nên lúc trước hắn mới lấy khí thế kiêu ngạo tới gây rối Cố Tích Cửu, muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại, kết quả lại kết thành bằng hữu với Cố Tích Cửu......
"Vì thế ngươi liền bất chấp tất cả?" Cố Tích Cửu hỏi lại hắn một câu.
Thiên Linh Vũ: "......" Hắn cúi mặt xuống không nói.
Thật ra Cố Tích Cửu đã tìm hiểu về tình cảnh của Thiên Linh Vũ từ trong miệng Dung Triệt. Từ nhỏ hắn đã là thiên tài trong thiên tài, vì thế nên mới được đưa tới Thiên Tụ Đường. Dựa theo tư chất lúc trước của hắn, tiến vào Tử Vân ban là không có vấn đề gì, vì sao lại vào Lưu Vân ban? Còn đứng hạng bét......
Cố Tích Cửu nhìn hắn, tiểu gia hỏa gục con mắt xuống, co người lại, giống như gà trống thua trận.
Nàng xoa xoa giữa mày, đây là vấn đề của thiếu niên a ——
Hơn nữa hắn cũng là tiểu gia hỏa thiện tâm, mặc dù ở trước mặt nàng thường xuyên ngạo kiều kỳ cục, nhưng quả thực là vì tốt cho nàng.
Lần này nàng gặp nạn, nghe nói hắn ở bên ngoài lo lắng hỏi thăm khắp nơi, còn xông tới nhà ở của Cổ đường chủ, muốn giúp nàng rửa sạch oan khuất, chẳng qua thấp cổ bé họng, bị Cổ đường chủ đuổi đi, trở thành trò cười trong giới đồng tu......
Thật ra không cần cố tình hỏi thăm, Cố Tích Cửu cũng biết biểu hiện ngày thường của Thiên Linh Vũ trong ban.
Kén chọn, thất thường, nghịch ngợm, không thích học...... Giống như học sinh cá biệt trong truyền thuyết.
Nguyên nhân nào khiến một hài tử vốn ưu tú biến thành như vậy?
Cố Tích Cửu là sát thủ, tất nhiên am hiểu chiến thuật tâm lý, vì thế nàng chỉ nói bóng nói gió, chân tình nói chuyện với nhau vài câu, cuối cùng Thiên Linh Vũ đã buông lỏng cảnh giác, kể cho nàng nghe mọi chuyện.
Trên thực tế, Thiên Linh Vũ hơi kỳ lạ. Khi hắn vừa mới đến, tư chất là mạnh nhất trong số học sinh mới, cũng tiến vào Tử Vân ban. Hắn được xem như học sinh có triển vọng nhất, cũng rất được Cổ đường chủ coi trọng.
Thiên Linh Vũ là dòng chính của gia tộc Thiên thị, trong khi Thiên Phong Thiên lại là dòng thứ Thiên thị, là đường huynh xa của Thiên Linh Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT