"Núi sâu dã thú không ít, hay là các ngươi đi săn thú?" Thiên Tụ Đường cấm đi lại ban đêm, nàng không thể đi ra ngoài, nhưng hai con thú này vẫn có thể đi ra ngoài.

Nàng đã hỏi thăm rõ ràng, linh sủng bên người có thể nuôi thả ban đêm trong núi của Thiên Tụ Đường, có thể huấn luyện dã tính và năng lực sinh tồn của chúng.

"Chủ nhân, chúng ta đi săn thú về cho ngươi nướng thì như thế nào?" Con ngao thích ăn thịt do Cố Tích Cửu tự nướng, không muốn ăn thịt tươi.

"Được." Cố Tích Cửu vỗ vỗ trên vỏ của nó: "Vậy các ngươi đi đi, cẩn thận một chút, đừng bị người nào đó bắt đi hầm canh."

"Yên tâm." Con ngao tràn đầy tự tin: "Người có thể hầm ta còn chưa sinh ra."

Vì nó không thể hành động nhanh nhẹn, đơn giản thu nhỏ lại, dùng hai vỏ ngao kẹp lấy lông của Lục Ngô một chút, để nó chở mình chạy đi.

Mặc dù Lục Ngô hơi nhỏ, nhưng tốc độ lại cực nhanh, hơn nữa nó có thể hiểu tiếng người, kêu lên hai tiếng pi ô, lập tức mang theo con ngao chạy đi.

Cố Tích Cửu cười cười, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ dùng để nướng thịt.

Sau khi nàng chuẩn bị đầy đủ, Lục Ngô cũng chạy trở về. Con ngao lăn xuống từ trên lưng nó, nhanh chóng biến lớn, sau đó mở vỏ ra, lấy ra một con dê vàng to béo ——

Cố Tích Cửu đang xử lý con dê, đột nhiên dường như nhận thấy được điều gì đó, ngẩng đầu lên.

Có hai thiếu nữ đang đứng ở phía bên kia dòng suối, đều mặc váy màu tím nhạt. Một người khá cao, dáng vóc yểu điệu, eo thon, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành. Cố Tích Cửu nhận ra người này, đó đúng là đệ tử thiên bẩm vừa mới ra lò không lâu - Vân Thanh La.

Một người khác dáng người gầy gò, bàn tay to, khuôn mặt nhỏ thiếu máu, mắt xếch, mũi hơi nhếch lên, môi mỏng nhợt nhạt, ngũ quan sắc bén, trông có vẻ hung dữ thù địch.

Hai người đều mặc váy cùng màu, đúng là đồng phục của lớp Tử Vân.

Kiểu dáng váy áo giống nhau, mặc ở trên người Vân Thanh La bay bổng như tiên, mặc ở trên người thiếu nữ kia lại có vẻ xấu xí tầm thường——

Dung mạo của thiếu nữ kia khá bình thường, không xem là xấu, nhưng ở chung một chỗ với Vân Thanh La nổi bật, nàng ta trở nên rất xấu.

Vân Thanh La vốn rất đẹp, khi đứng ở bên cạnh nàng ta, vẻ đẹp kia càng thêm kinh tâm động phách.

"Ai cho ngươi nướng thịt ở đây?" Thiếu nữ gầy gò kia mở miệng trách cứ.

"Chính ta." Cố Tích Cửu cúi đầu tiếp tục xử lý dê vàng.

"Thiên Tụ Đường là nơi thanh tịnh, sao có thể nướng thịt làm hoen ố chỗ này? Linh lực ngươi thấp kém không nói, sao lại không hiểu điều đó?"

Cố Tích Cửu cuối cùng ngẩng đầu lên, nói giọng thờ ơ: "Đường quy nào của Thiên Tụ Đường không cho phép học sinh nướng thịt ở đây?"

Thiếu nữ kia cứng họng, Thiên Tụ Đường thật sự không có đường quy nào như vậy......

Nàng ta chỉ muốn bắt nạt Cố Tích Cửu mới tới, định mở miệng nói tiếp, Cố Tích Cửu đã chậm rãi nói: "Ta nghe nói đường quy của Thiên Tụ Đường là do Cổ Phu Tử tự mình định ra, không thể thêm cũng không thể bớt một đường quy. Cô nương nói chuyện vẫn nên cẩn thận một chút, đừng nói bậy."

Thiếu nữ kia bị nghẹn, dừng một lát mới nói: "Tất nhiên...... tất nhiên không có đường quy này. Nhưng nơi đây chính là học phủ tối cao, là nơi thánh khiết cỡ nào, dù làm dơ bẩn một chút đều đáng bị phỉ báng. Ngươi giết dê vàng ở đây, còn muốn nướng thịt, nhất định sẽ khiến cho chướng khí mù mịt! Ngươi cho rằng nơi này là tướng quân phủ Phi Tinh Quốc của ngươi? Có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn?"

Cố Tích Cửu vừa thong thả ung dung đặt dê vàng trên lửa, vừa mở miệng, nói chuyện không hề khách khí: "Đã không có đường quy như vậy, ngươi còn ở đây dong dài cái gì?"

Có lẽ thiếu nữ kia không ngờ Cố Tích Cửu nói chuyện lại sắc bén như thế, khuôn mặt trở nên xanh mét, tiến lên một bước: "Không ngờ ngươi dám nói chuyện với ta như thế?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play