Trong lòng Bách Lí Hồng Trang cười lạnh, trên mặt lại vẫn giả làm người mù như cũ, giọng nói nhu nhược, "Tỷ tỷ, ta......"
Hiên Viên Hoàn dùng một tay kéo Bách Lí Ngọc Nhan lại, trong mắt lấp lánh ý cười dâm tà, đôi tay tự ý làm càn trên người Bách Lí Ngọc Nhan.
"Ngọc Nhan, phế vật có thể chết cũng là một loại giải thoát, ngươi còn quan tâm nàng như vậy làm gì?"
Nếu như không phải Ngọc Nhan gọi hắn tới cùng xem, hắn căn bản không muốn nhìn thấy phế vật mù này.
Hắn đường đường là Thái tử thế nhưng có một vị hôn thê như vậy, bị không biết bao nhiêu người ngầm nhạo báng!
Thật vất vả mới hủy bỏ được hôn ước, hắn rốt cuộc có thể không cần nhìn thấy phế vật này nữa, không nghĩ tới nữ nhân này lại nuốt vàng tự sát!
Đối với loại tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn chán ghét nhất, nữ nhân này lại có ý đồ dùng phương thức như vậy để vãn hồi tâm ý hắn!
Trên mặt Bách Lí Ngọc Nhan tươi cười vui sướng, tùy ý để Hiên Viên Hoàn xằng bậy trên người, ngoài miệng vẫn nói những lời đạo đức giả như cũ.
"Thái Tử điện hạ, Hồng Trang là muội muội ta, ta làm sao có thể để nàng làm việc ngu ngốc đây?"
"Ngọc Nhan, ngươi chính là thiện lương như vậy, ta thật sự yêu ngươi muốn chết."
Hiên Viên Hoàn tươi cười sáng lạn, làm trò trước mặt người mù như Bách Lí Hồng Trang thật ra có một loại khoái cảm nói không nên lời!
Trong lòng Bách Lí Ngọc Nhan mừng thầm, vừa phối hợp với động tác của Hiên Viên Hoàn, vừa tiếp tục giả sắm vai thân phận tỷ tỷ tốt.
"Thái tử, ngươi nói Hồng Trang như vậy sẽ khiến nàng thương tâm!"
"Hà tất phải có nhiều cố kỵ như vậy!" Hiên Viên Hoàn khinh thường liếc mắt nhìn Bách Lí Hồng Trang một cái, "Nếu như Bách Lí Hồng Trang không phải là đích tiểu thư của tướng quân, ta mới sẽ không định ra hôn ước cùng nàng, người ta thích chính là Ngọc Nhan ngươi!"
Bách Lí Hồng Trang nhìn tiết mục xấu xa trình diễn trước mắt, trong lòng không ngừng cười lạnh, Bách Lí Ngọc Nhan thật đúng là bạch liên hoa!
Làm trò trước mặt một người tự sát chưa thành như vậy, còn chẳng biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, nhân phẩm hai người này thật sự đáng tán dương!
Cũng may nguyên bản Bách Lí Hồng Trang đã chết, nếu không chính mắt nhìn thấy một màn trước mặt, chỉ sợ sẽ chịu không nổi mà tự sát lần nữa!
Bách Lí Hồng Trang đánh giá Hiên Viên Hoàn trước mắt, thật uổng cho Bách Lí Hồng Trang lúc trước hâm mộ hắn như vậy.
Trong mắt nàng, người này căn bản là một cái bao cỏ háo sắc, khiến người buồn nôn từ tận đáy lòng!
Nếu không phải hiện tại thân thể chưa khôi phục, nàng nhất định sẽ khiến cho đôi gian phu **** này biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!
Hiên Viên Hoàn cười xấu xa, đặt tay ngang hông Bách Lí Ngọc Nhan, vừa ôm hôn vừa đi về phía Bách Lí Hồng Trang.
Hiển nhiên, hắn muốn đến gần để Bách Lí Hồng Trang có thể cảm thụ hết thảy này!
Trong mắt Bách Lí Hồng Trang quét ra sự chán ghét châm chọc, thuận tay cầm lấy một viên ngọc hình tròn rút ra từ trên trâm hoa, kín đáo ném xuống dưới chân Hiên Viên Hoàn.
Bịch!
Một chân Hiên Viên Hoàn đạp lên viên ngọc, cả người bổ nhào về phía trước, Bách Lí Ngọc Nhan trong tay bị hắn nặng nề ném ra ngoài!
"A!"
Bách Lí Ngọc Nhan hét thảm một tiếng, mặt nàng ta trực tiếp đụng vào trên giường, máu mũi không ngừng chảy xuôi, khuôn mặt xinh xắn cũng một mảnh xanh tím.
Hiên Viên Hoàn ngã như một con chó ăn phân (nguyên văn: 轩辕桓摔了一个狗吃屎), cả người ngã nhào trên mặt đất, nào còn có dạng đắc ý lúc trước?
"Tỷ tỷ, các ngươi làm sao vậy?"
Bách Lí Hồng Trang cười lạnh trong lòng, thần sắc lại ra vẻ hoảng loạn, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía trước.
Hiên Viên Hoàn vội vàng đứng lên, thần sắc thập phần xấu hổ, duỗi tay ra đỡ Bách Lí Ngọc Nhan phía trước.
Nhưng mà, Hiên Viên Hoàn mới vừa bước về phía trước một bước, dưới chân lại trợt, trực tiếp đâm về phía trước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT