Rốt cuộc năm 1964 đã xảy ra chuyện gì? Trung Quốc nổ thành công quả bom nguyên tử đầu tiên, Tổng bí thư Đảng cộng sản Liên Xô Khrushchev bị hạ bệ. Có lẽ vẫn còn gì đó mà chúng ta không biết đã xảy ra...
1
Ngay trong đêm Đường Phong và Hàn Giang từ phòng thí nghiệm trở về, Đường Phong đã bị biết bao nhiêu câu hỏi giày vò tới suy nhược thần kinh, anh chỉ muốn nằm ngay ra giường, nhắm mắt lại, ngủ một giấc ngon lành. Nhưng đời không bao giờ như ý muốn, Đường Phong vừa nằm ra giường thì đã bị Hàn Giang gọi dậy. “Muộn thế này rồi mà còn không để người ta ngủ à? Đừng tưởng rằng anh là sếp mà có thể cướp đoạt quyền ngủ của tôi nhé!” - Nói xong, Đường Phong lại rúc đầu xuống gối.
“Thư của Yelena đến rồi, cậu không muốn đọc sao?” - Hàn Giang ôm chiếc laptop đến hỏi.
“Những lời yêu đương của các người tôi xem làm gì!” - Đường Phong nằm yên ưên giường, hậm hực thốt ra câu này.
“Tôi mong Yelena viêt thêm cho tôi vài câu ngọt ngào mà cô ấy lại viết toàn chuyện về Misha đây này, cậu không xem thì tôi đi đây.”
Chưa kịp đợi Hàn Giang quay đầu đi, Đường Phong đã nhảy khỏi giường: “Tôi xem!” - Lúc này cảm giác buồn ngủ trong anh hình như đã biến mất hoàn toàn.
Hàn Giang mở email mà Yelena gửi từ Saint Petersburg tới, Đường Phong vừa đọc bỗng bật cười, bởi Yelena đặt cho bức thư này một cái tên nghe rất hấp dẫn “Năm 1964 thất lạc”. Đây là một bức email rất dài, còn gửi đính kèm rất nhiều file ảnh, tất cả đều liên quan tới tình hình của những lão đặc công trước đây từng phụ trách bảo hộ Misha năm nào. Mở đầu bức thư được viết như sau:
Để hoàn thành bài tập anh giao, mấy hôm nay em phải chịu đựng sự hoảng hốt, sợ hãi và phiền não không kém gì lúc cùng anh chui xuống cống ngầm. Lúc đó còn có anh, có cha và cả những người bạn bên cạnh, còn hiện giờ chỉ còn lại mình em, dĩ nhiên vẫn còn có cả Ilyushin đáng ghét và chỗ nào cũng thấy mặt, bởi vậy em chỉ còn cách tự mình ứng phó. Đây đều là nhờ hồng phúc của anh, em bỗng cảm thấy mọi việc đang rối tung cả lên, rút cuộc là em chỉ huy anh hay là anh chỉ hưy em đây? Được rồi, anh hãy đọc phần chính của bức thư đi nhé, sau khi đọc xong, em tin rằng đầu óc anh cũng sẽ rối tung.
Yêu anh!
Yelena
Đọc đến đây, Đường Phong nhìn Hàn Giang cười: “Cái này toàn là viết cho anh, người ta là nữ đặc công có khác, viết thư tình không sướt mướt chút nào.”
“Đừng chọc tôi nữa! Đây mà là thư tình à, cậu đọc tiếp đi!” - Hàn Giang gào lên.
Đường Phong thu lại nụ cười, tập trung tinh thần, tiếp tục đọc...
Kể từ sau khi Đường Phong và Hàn Giang rời khỏi Saint Petersburg, Yelena đã tốn rất nhiều công sức mới dẹp được Ilyushin. Sau đám tang của Ivan Pavlov, rốt cuộc Yelena đã có thời gian bắt đầu hoàn thành bài tập mà Hàn Giang trước khi đi đã bố trí.
Yelena tìm lại bộ hồ sơ mà Ivan Pavlov có được, rồi bắt đầu từng bước điều tra những đặc công KGB trước đây từng phụ trách bảo vệ Misha năm nào. Tuy cô không đặt nhiều hy vọng vào cuộc điều to này, nhưng vẫn tiến hành rất cẩn thận. Yelena đều lưu lại họ tên tất cả những đặc công xuất hiện trong báo cáo vào máy tính của mình, sau đó bắt đầu từng bước loại trừ, đây là một công trình không hề đơn giản, tổng cộng có 46 đặc công trước sau tham gia hành động bảo vệ Misha, dĩ nhiên con số này không bao gồm những người của năm 1964.
Theo thói quen của người Nga, thì họ tên của những đặc công này để lại trên báo cáo chỉ có họ là viết đầy đủ, còn tên và tên đệm thì đều được viết tắt bởi một chữ cái đầu tiên, điều này đã khiến cho công cuộc điều tra của Yelena thêm biết bao phiền phức. Cô không biết họ tên đầy đủ của những người này, nếu là người thân, danh nhân hay người quen thì họ tên như vậy rất dễ nhận ra, còn những người này Yelena lại chưa từng quen biết. KGB cũng đã không tồn tại từ lâu, sau nhiều năm qua đi, rất nhiều người trong số những đặc công này không biết đã đi đâu, có người đã chết, có người thì về hưu ở nhà, có người lại định cư ở nước ngoài, cũng có cả người bị nhốt trong tà.
Chỉ có một mình nên Yelena không thể xử lý xong việc này trong thời gian ngắn được. Nhưng cô không muốn kinh động đến nhiều người, vì mọi việc đều phải tiến hành trong bí mật. Mà biết đâu bàn tay hắc ám phía sau chính là một trong số 46 người này... nên cô không thể đánh rắn động cỏ. Chỉ trong trường hợp không còn cách nào khác, cô mới cầu cứu tới Ilyushin. Khi Ilyushin trông thấy Yelena, anh ta cười lạnh lùng nói: “Sao, quý cô vẫn còn việc gì phải đến hỏi tôi vậy?”
“Đúng vậy, dĩ nhiên, dù thế nào thì anh cũng là đàn anh của tôi!”
“Được rồi, tuy lí trí nói với tôi rằng không nên giúp cô, nhưng tôi vẫn không thể từ chối lời nhờ vả của cô, hãy nói cho tôi biết chuyện là thế nào trước đã.”
“Rất đơn giản, tôi chỉ đang tiến hành điều tra liệt kê, điều tra sơ bộ về những đặc công năm đó bảo vệ cho Misha, tôi nghĩ chắc là anh hiểu rõ tại sao tôi lại phải làm như vậy.”
“Hừm! Dĩ nhiên tôi hiểu, lại là gã người tình Trung Quốc của cô bảo cô làm vậy chứ sao? Anh ta nghi ngờ những bậc tiền bối của chúng ta? Chỉ có họ mới nghĩ được như vậy, đúng là suy nghĩ của người Trung Quốc! Tại sao Hàn Giang không tìm manh mối từ phía anh ta, lẽ nào anh ta cho rằng bàn tay hắc ám thực sự phía sau chính là một trong số những lão đặc công đã nửa đời vì quốc gia phục vụ?”
Ilyushin nói một tràng như vậy, Yelena lặng lẽ nghe anh ta nói. Mãi cho tới khi Ilyushin nói xong, Yelena mới mờ miệng: “Tôi nói rồi, chỉ là một bước điều tra liệt kê cơ bản thôi, anh nghĩ nhiều quá. Nếu anh đã hiểu ý của tôi rồi, vậy thì mong rằng anh hãy giữ bí mật giúp tôi, nhất định đừng để người khác biết. Này! Đây là danh sách”
Ilyushin đón lấy bản danh sách mà Yelena phô tô ra, đọc lướt qua một lượt rất nhanh. Khi con mắt nhỏ tý màu xám của Ilyushin lướt tói phía cuối danh sách, anh ta liền dừng lại, “Lại có cả ông ấy?” - Ilyushin lẩm bẩm.
“Anh nói ai? Trong đó có ai anh quen sao?” - Yelena truy hỏi.
Rõ ràng Ilyushin chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó trên danh sách, nhưng anh ta lại trả lời Yelena: “Không có gì, có một người hình như tôi quen, nhưng những người trong danh sách của cô không có họ tên đầy đủ, nên tôi vẫn chưa thể khẳng định.” - Ilyushin dừng lại, lại nhìn vào danh sách lần nữa, sau đó đặt danh sách lên bàn, nở ra một nụ cười với Yelena: “Cô yên tâm! Tôi sẽ dốc hết sức làm xong việc này trong thời gian sớm nhất, dĩ nhiên, cô cũng đừng có ngôi không nhé, ba ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.”
2
Ba ngày đó, Yelena tận dụng hết tất cả mối quan hệ của bản thân mới hỏi thăm được tung tích của hai đặc công. Cô đã ghé thăm hai người đặc công đã về hưu từ lâu này, nhưng lại không thu hoạch được gì cả. Hai người, một người cả ngày say rượu, chẳng có việc gì làm, một người nằm trên giường bệnh thở bình oxy, đang giằng co sự sống trong tuyệt vọng với thần chết.
Ba ngày sau, Yelena đến văn phòng của Ilyushin theo lời hẹn. Ilyushin nhìn thoáng đã nhận ra sự thất vọng của Yelena, anh ta cười nói với cô: “Sao rồi? Phát hiện được gì?”
“Gần như chẳng được gì. Anh thì sao?”
“Ngược lại tôi thu hoạch được một ít, phần lớn những người trong bảng danh sách này tôi đã mò ra rồi.”
“Ồ?” - Yelena không thể tin vào điều đó, cô sững sờ nhìn Ilyushin, “Hiệu quả làm việc của anh tăng cao lên từ lúc nào vậy?”
“Khà khà, đó là bởi vì trước đây cô coi thường tôi quá. Nói thế này nhé, trong số 46 người, hiện vẫn còn 2 người đang làm việc cho Cục an ninh Liên bang.”
“Quân hàm hiện giờ của họ là gì?” - Yelena giật mình, cô nghĩ tới cái gã “tướng quân” mà Tymoshenko từng nói.
“Quân hàm? Sao cô không hỏi chức vụ của họ, hai người này cũng không thăng chức, sắp về hưu rồi cũng chỉ là thượng tá.” - Ilyushin nói xong thở dài.
“Thượng tá!” - Yelena đang lo lắng bỗng yên tâm trở lại.
Ilyushin tiếp tục giới thiệu: “Hai người này tôi cũng đều quen, một người trong số đó còn rất thân với tôi, vậy là tôi thông qua họ dò hỏi, nên về cơ bản đã điều tra rõ rồi. Trong số 44 người, hiện có 5 người đang nghỉ hưu ở nhà, 7 người sau khi rời khỏi KGB đã làm việc cho các công ty vệ sỹ khác nhau, 3 người hiện đang làm việc tại cơ quan chính phủ, 3 người làm kinh doanh, 4 người đang ngồi tù, 6 người hiện đang định cư tại nước ngoài, 1 người đang nằm chờ trong bệnh viện, dĩ nhiên, vẫn còn 13 người đã lên gặp thượng đế.”
Yelena nhanh chóng ghi chép lại con số mà Ilyushin thống kê được, sau khi tính nhẩm một hồi liền chau mày nói: “Vẫn còn thiếu hai người?”
“Đúng vậy, bởi vì tôi không tìm thấy hồ sơ của hai người đó. Trong số những người mà tôi hỏi thăm cũng không ai quen biết hai người đó, không ai biết hai người đó hiện ở đâu, tình hình gần đây thế nào. Dĩ nhiên chủ yếu là do thời gian gấp rút, nếu cô cho tôi thêm vài ngày thì tôi đảm bảo sẽ có thể điều tra cụ thể từng người.” “Hai người nào?”
Ilyushin cúi đầu nhìn nhìn laptop của mình, đọc ra hai cái tên đó: “N.D.Strenov và V.A.Isakov.”
Yelena ghi lại hai cái tên này, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi Ylyushin: “Lần trước anh nói hình như quen ai có đúng không? Đó là ai trong số hai người thượng tá đang đương chức kia?”
Ylyushin lắc đầu đáp: “Không! Không phải hai người vẫn đang đương chức đó, hai người thượng tá đó họ tên rất phổ biến, bởi vậy lúc đầu nhìn danh sách, tôi không nhận ra ngay họ trên đó. Cái người mà lần trước tôi nói là hình như quen, là người ở cuối bảng danh sách, họ tên của ông ấy hiếm thấy, bởi vậy tôi đọc một cái là nhận ra ngay, nhưng lúc đó tôi vẫn chưa thể chắc chắn, đó chính là Brainin, người từng bảo vệ Misha năm 1965 - 1966, họ tên đầy đủ của ông ấy là Andrei Grigoryevich Brainin.”
“Brainin ư? Năm 1965 - 1966? Ông Brainin này có lẽ sẽ biết về đặc công bảo vệ Misha năm 1964, đây không phải chính là người mà chúng ta cần tìm sao?” - Yelena nghĩ tới đây, trong lòng bất giác trào lên dự cảm bất an.
Ilyushin lại nỏi tiếp: “Khi tôi vừa mới vào KGB, ông lão này đã là cấp trên cao nhất của tôi rồi, sau đó, ông về hưu, nghe người ta nói thì hiện giờ ông đang dưỡng lão tại một ngôi biệt thự ở ngoại ô, chỉ có vậy thôi.”
“Ồ, quân hàm của ông ấy trước khi về hưu là…”
“Là thiếu tướng. Tôi nhớ rất rõ, ông ấy thăng chức thiếu tướng sớm hơn Makarov, không bao lâu sau đó thì về hưu.”
“Tướng quân?” - Khi Yelena nghe thấy Brainin cũng là tướng quân thì bỗng chột dạ.
“Sao vậy? Ông ấy có vấn đề gì không?”
Yelena nhìn Ilyushin, trầm ngâm hồi lâu mới nói với anh ta: “Lúc Tymoshenko bỏ chạy đã từng nói rằng mình là người của ‘Tướng quân’, rồi nói chúng tôi không đấu được với ‘Tướng quân’ đâu.”
“Vì vậy mà cô mới nhạy cảm với từ ‘Tướng quân’ này. Thôi nào, theo như tôi biết thì sau khi về hưu, Brainin chưa từng rời khỏi Saint Petersburg, luôn ở trong căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô đó, ngày ngày trồng rau, đọc sách để giết thời gian. Con gái ông ấy chủ nhật mới đến thăm ông, ngoài ra ông gần như không tiếp xúc với ai, đặc biệt là những người của KGB trước đây, điểm này rất giống với Makarov. Cộng thêm ông đã ngần ấy tuổi rồi, sao lại có thể là bàn tay hắc ám phía sau đó được?” - Ilyushin khịt mũi cười nhạt trước nghi vấn của Yelena.
Yelena lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Tóm lại, tôi phải đi thăm hỏi vị lão tướng đó một lần xem sao. Thế nào, anh có hứng thú đi cùng tôi một chuyến không?”
“Cô tha cho tôi đi, cô biết không, ông Brainin này lúc còn làm sếp của tôi, chẳng coi tôi ra gi nhất đấy, bởi vậy cứ nhìn thấy ông là tôi đau đầu. Ông ấy lúc đó còn ghê gớm hơn Makarov rất nhiều, không biết bao nhiêu lần tôi bị ông ấy giáo huấn rồi. Hom nữa, cô có thế gặp được ông ấy hay không cũng chưa biết được đâu.”
“Tại sao?”
“Không phải tôi đã nói rồi đấy sao, ông ấy không gặp người của KGB, trước đây có một vài đồng nghiệp cũ và nhân viên cấp dưới đến thăm, cũng bị ông từ chối dù gặp ngay ở cửa, huống hồ là cô. Nghe nói hiện giờ ông càng ngày càng cổ quái, tính khí càng lúc càng nóng nảy, tôi dại gì mà đi gây hấn với ông lão ghê gớm đó!”
Yelena nghe đến đây đã bước đầu phần nào hiểu về Brainin. Cô đứng dậy nói với Ilyushin: “Vậy được, để tôi tự đi xem sao. Ngoài ra, nhờ anh gửi giúp tôi tất cả những tài liệu liên quan tới lần điều fra này vào email cho tôi, nhất là tĩnh hình gần đây của những người này, những người ở nước ngoài thì định cư tại quốc gia nào, người vẫn còn đi làm thì làm ở đơn vị nào, người đã nghỉ hưu thì nhà ở đâu, người bị đi tù thì bị giam ở đâu, kể cả những người đã đi gặp thượng đế, tôi cũng muốn biết mộ của họ ở chỗ nào.”
“Yêu cầu của cô nhiều thật đấy, tôi sẽ cố gắng hết sức!” - Ilyushin chau mày, đứng dậy tiễn Yelena.
3
Yelena lại đợi thêm hai ngày, Ilyushin đã gửi tài liệu điều tra cụ thể tới. Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ một lượt, Yelena đã bắt đầu từng bước loại trừ những người trong năm 1988 phía sau cùng. Trên danh sách 46 người, gạch thẳng những người không đáng để nghi ngờ, đánh dấu hỏi lên những người cần điều tra thêm bước nữa, từng người từng người một. Yelena phát hiện ra vài quy luật, đặc công bảo vệ Misha thông thường là do hai người cùng lúc đảm nhiệm, có lúc cũng có ba người. Thời hạn mà mỗi đặc công bảo vệ Misha nhiều nhất cũng chỉ hai năm, nhưng cũng có người chỉ làm một năm, hàng năm trước khi vào xuân đều sẽ thay ít nhất một đặc công. Yelena tiếp tục xem tiếp, cuối cùng, bút trên tay cô đã dừng lại trên cái tên Brainin phụ trách bảo hộ Misha năm 1965- 1966.
Brainin là người duy nhất trong số 46 người được thăng lên chức tướng quân, và ông chính là đặc công phụ trách bảo hộ Misha trong năm 1965 - 1966. Càng khiến Yelena ngạc nhiên ở chỗ, hai đặc công vẫn chưa có kết quả điều fra là N.D.Strenov và V.A.Isakov cũng có tên trong báo cáo của năm 1965. Trong đó, tên của V.A.Isakov không chỉ xuất hiện trong báo cáo của đầu năm 1965, mà còn xuất hiện ứong cả phần lớn báo cáo của năm 1963, sau mùa xuân năm 1965 thì không thấy xuất hiện nữa. Điều này cho thấy, V.A.Isakov đã phụ trách bảo hộ Misha suốt từ năm 1963 cho đến tận đầu năm 1965, nếu có thể tìm thấy ông ấy thì sẽ làm rõ được tình hình năm 1964 bị thất lạc, nhưng ông lại... Nghĩ tới đây, Yelena đã đánh một dấu hỏi to trên hai cái tên N.D.Strenov và V.A.Isakov, sau đó lại vẽ một vòng tròn lên cái tên Brainin.
Sự khắc nghiệt của mùa đông vẫn chưa tan biến, Yelena lái chiếc Fiat của mình cẩn thận chạy trên đường lớn phủ đầy tuyết giữa vùng nông thôn ngoại ô Saint Petersburg, cô đang ưên đường đến thăm hỏi vị thiếu tướng tính khí cổ quái, ở ẩn, ít xuất hiện - Brainin.
Yelena vừa lái xe, trong đầu vừa nghĩ xem nên hỏi Brainin thế nào. Đường đi tệ hại đã làm chậm tốc độ của cô, nên phải mất tói hơn ba tiếng đồng hồ cô mới tiến vào được trong rừng. Bên bìa rừng là một vùng có các căn biệt thự đủ hình đủ dạng, và căn biệt thự nhỏ của thiếu tướng Brainin này lại nằm sâu khuất trong góc rừng. Đường nhựa đã biển thành con đường đất lầy lội, chiếc Fiat tiếp tục khó nhọc tiến về phía trước, nửa tiếng sau, rốt cuộc trong rừng đã xuất hiện một đoạn đường lát gạch nhấp nhô.
Sau một tiếng đồng hồ đi men theo con đường lát gạch nhấp nhô này, trước mắt cô bỗng hiện lên một bãi cỏ rộng lớn, bãi cỏ ừong rừng sâu. Yelena trông thấy, ở nơi cách bãi cỏ và đoạn đường lát gạch không xa, là căn biệt thự của Brainin, đứng sừng sững cô độc.
Yelena đỗ xe trước căn biệt thự, lần sờ khẩu súng trên người, rồi cô xuống xe, ra sức hít lấy một hơi thật sâu không khí trong lành của vùng nông thôn, sau đó cẩn thận quan sát căn biệt thự trước mặt. Đây là một căn biệt thự được xây dựng bằng những thanh gỗ tròn thường thấy ở những vùng quê của Nga, tuy kiểu dáng có chút cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ. Vài chiếc lều to xung quanh biệt thự được chủ nhân dùng để chăm chút ột số loại rau xanh, tóm lại, mọi thứ ở đây xem ra đều rất ngăn nắp.
Trông thấy vậy, Yelena cũng không sao liên tưởng được chủ nhân ở đây và bàn tay hắc ám phía sau, đã dựng lên biết bao âm mưu đó, có liên quan gì tới nhau.
“Có ai ở nhà không?” - Yelena bước lên bục cửa rồi gõ vào cánh cửa gỗ màu ứắng được bọc bằng vỏ cây phong trắng, nhưng bên ừong không có động tĩnh gì.
Yelena gọi liền vài câu nhưng sau cánh cửa vẫn không có ai thưa. Đúng lúc Yelena đang hoài nghi thì cô bỗng cảm thấy phía sau lưng có chút khác thường, nên quay ngoắt người lại. Phía sau là một ông già tóc bạc trắng không biết đã đứng đấy tự lúc nào, đang nhìn Yelena bằng ánh mắt u tối nghi hoặc.
Sự xuất hiện bất ngờ của ông già đã khiến Yelena giật bắn mình. Tới khi hoàn hồn lại, cô mới quan sát ông già trước mặt, lưng ông hơi gù, nhưng đôi mắt lại nhanh nhẹn lại rất có thần, điểm này khiến Yelena nhớ tới Makarov. Nhìn tiếp, cô thấy trên tay ông già là một chiếc xẻng sắt, ông không mặc áo khoác, trên người chỉ có một chiếc áo len màu xám, cô nghĩ: “Đây chắc là lão tướng quân Brainin rồi!” - Nghĩ tới đây, Yelena mỉm cười bước xuống bậc thềm, hỏi như những gì mà mình đã cân nhắc trên đường: “Bác có phải là thiếu tướng Pfyt Brainin không ạ?”
“Cô là ai?” - Brainin mặt mũi lầm lì hỏi.
“Bác có còn nhớ Makarov không ạ? Ivan Petrovich Makarov?”
“Makarov! Dĩ nhiên, năm đó chúng tôi đã từng làm việc với nhau, sau khi tôi về hưu nghe nói rằng ông ấy cũng lên chức thiếu tướng phải không?”
“Đúng ạ, nhưng ông đã về hưu lâu rồi. Cháu chính là con gái của Makarov, lần này là cha cháu bảo cháu tới đây thăm bác, bác có thể gọi cháu là Yelena.”
“Yelena?” - Brainin cũng đang quan sát Yelena, “Vậy thì vào nhà đi!” - Brainin mở lời mời, nhưng vẫn không hề thấy nét tươi cười nào trên mặt ông.
4
Trong phòng đốt lò sưởi nên vô cùng ấm áp. Yelena bước vào nhà, vừa mới ngồi xuống, Brainin liền nói: “Cô gái, cô hãy nói thật đi, rốt cuộc cô là ai?”
Yelena giật bắn mình: “Cháu... cháu là con gái của Makarov!”
“Khà khà, theo như tôi biết thì ông ấy chỉ có một cậu con trai, lấy đâu ra con gái? Hơn nữa, cô đừng có quên trước đây tôi làm gì, cho dù cô che giấu thế nào đi chăng nữa thì cững không qua được mắt tôi đâu, tôi khuyên cô hãy nói thật đi.”
Yelena thấy những gì mình dày công thiết kế để nói dối đã bị bóc mẽ, nên không thể không bái phục đôi mắt của Brainin. Cô im lặng một hồi, sau đó đưa thẻ của mình ra, giải thích: “Cháu không phải muốn nói dối bác đâu ạ. Không sai, Makarov chỉ có duy nhất một người con trai, nhưng Victor đã chết rồi, cháu là con nuôi của Makarov, cháu là thiếu tá Yelena của Cục an ninh Liên bang.”
Brainin không buồn ngó thẻ của Yelena, sắc mặt ông càng trở nên trầm trọng. “Lẽ nào cô không biết kể từ khi về hưu đến nay tôi không bao giờ gặp người của KGB?”
“Cháu biết, nhưng cháu bắt buộc phải đến tìm bác! ” “Tại sao?”
“Để hỏi thăm bác về hai người.” - Yelena vào thẳng vấn đề.
“Hai người nào?” - Brainin vẫn giữ nét mặt trầm trọng. “N.D.Strenov và V.A.Isakov.”
Lúc Brainin nghe thấy hai cái tên này, lông mày ông khẽ cử động, chút biến đổi rất nhỏ này cũng không lọt qua được mắt Yelena. “Tại sao phải hỏi thăm hai người này?” - Brainin bình tĩnh trở lại, hỏi Yelena.
“Là thế này, cháu phụ trách điều tra một vụ án, rất không may là lại liên quan tới hai người này.” - Yelena dùng kế nhất quyết không để Brainin biết được nội tình, bất luận ông có phải là bàn tay hắc ám phía sau hay không.
“Sao cơ?” - Brainin nghe Yelena nói xong giật mình kêu lên, “Cô gái, tôi không nghe lầm chứ, N.D. Trenov và V.A. Isakov liên quan đến án?”
Yelena nhìn Brainin gật đầu.
“Ha ha!...”- Brainin bỗng nhiên bật cười, tiếng cười này khiến Yelena cảm thấy lạnh toát sống lưng cho dù cô đang ở trước lò sưởi ấm áp. Cười xong, mặt Brainin lại lầm lĩ trở lại: “Cô Yelena, lẽ nào người chết cũng có thể liên quan tới án sao?”
“Người chết? Ý bác là Strenov và Isakov đã chết rồi ư?
Brainin không trả lời câu hỏi của Yelena mà nhìn cô hồi lâu. Bị Brainin nhìn lâu như vậy, Yelena có chút ngại ngùng, cô không biết ông già cổ quái này đang nhìn gì. Rốt cuộc, Brainin lại cất lời: “Cô gái, đáng lẽ tôi chuẩn bị không tiếp tục câu chuyện này với cô nữa đâu, nhưng... do liên quan tới việc công nên có thể trả lời cô một vài câu hỏi. Dĩ nhiên, một phần lí do là vì Makarov, ông ấy là người tốt, ông đã từng cứu mạng tôi một lần lúc còn ở Afghanistan.”
Thấy giọng Brainỉn đã có vẻ dịu xuống, Yelena cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cháu muốn tìm hiểu tình hình của N.D.Strenov và V.A.Isakov, có người nói rằng bác biết. Lẽ nào họ đều đã chết thật rồi sao?”
“V.A.Isakov chết từ lâu rồi, hơn 20 năm trước tại Afghanistan, cững được coi là hy sinh vì việc công! Tôi không hiểu bao nhiêu năm qua đi vậy rồi thì một người chết như ông ấy có thể liên quan gì tới án.”
“Vậy còn Strenov thì sao ạ?”
“Ông ấy à, ông ấy phạm tội tày đình, nghe nói là vẫn bị nhốt trong tù, cả đời này cũng đừng mong được ra ngoài. Cô nói xem người như ông ấy thì khác gì người chết?”
“Hả?” - Yelena không ngờ N.D.Strenov và V.A.Isakov lại một chết một tù tội, nên bất giác có chút thất vọng, nhưng cô vẫn không nản lòng, lại hỏi Brainin:
“Vậy bác có thể kể rõ cho cháu biết về hai người này không ạ?”
“Được thôi, tôi sẽ nói về hai người này. Họ tên đầy đủ của Isakov là Vasily Alekseevich Isakov. Người này rất tráng kiện, cao gần bằng Pie Đại đế, gần hai mét. Isakov rất giỏi thi đấu cự ly gần, đừng nghĩ ông ta cao to mà cơ thể chậm chạp, ông ấy đã từng vật nhau với cả gấu đen. Nhưng ông ấy không tốt số, trong chiến tranh ở Afghanistan, mấy người chúng tôi đều đến đó nhưng cuối cùng Isakov đã không bao giờ trở về.”
“Không bao giờ trở về? Vậy thi thể của ông ấy đâu?” “Đúng, thi thể của ông ấy cũng được chuyển về rồi, nhưng như vậy thì để làm gì? Người thì đã chết rồi, Isakov đáng thương...” - Nói tới đây, Brainin hình như có chút buồn rầu.
“Bác có biết mộ của ông ấy ở đâu không?”
“Mộ của ông ấy ở nghĩa trang ngoại ô!”
“Bác có thể cung cấp một vài nhân chứng không ạ? Ý cháu là những người có thể chứng minh Isakov đã thực sự chết.”
“Sao? Cô không tin tôi sao?”
“Không, chỉ là chứng thực một chút thôi ạ, chắc bác cũng rất hiểu cách làm việc của bọn cháu rồi!”
Brainin nghe Yelena nói vậy, khẽ gật đầu, sau đó đọc ra tên vài người rồi nói: “Cô không phải nghi ngờ đâu, lúc Isakov thiệt mạng, rất nhiều người đều có thể làm chứng, người của KGB này, còn cả người của quân đội nữa. Lúc đó tiểu đội của họ đã bị du kích địa phương tấn công, cấp trên của ông ấy, những chiến hữu may mắn sống sót, và cả bác sỹ cấp cứu cho ông ấy đều có thể làm chứng.”
“Được rồi, cháu sẽ đi chứng thực, bác kể tiếp về Strenov nhé!” - Yelena chuyển chủ đề sang đối tượng còn lại.
5
“Strenov? Họ tên đầy đủ của ông ấy là Nikolay Dmiưievich Strenov, nhưng bình thường chúng tôi không gọi tên thật mà đều gọi biệt hiệu của ông ấy, bởi vậy lúc đầu cô nhắc đến ông ấy tôi cũng hơi sững lại mọt lúc.”
“Biệt hiệu của ông ấy là gì?” - Yelena tò mò hỏi.
“Stechkin!”
“Sao ạ? Stechkin!” - Yelena lập tức nghĩ tới tên của một loại súng.
“Không sai! Lúc đó chúng tôi đều gọi ông ấy là Stechkin, đó là tên của một loại súng tuyệt đỉnh. Bởi trong một trận chiến, cậu ấy đã rút ra một khẩu Stechkin lắp đầy 20 viên đạn bắn trúng 21 mục tiêu, lập nên một chiển tích huy hoàng.”
Yelena giật thót tim, đúng là một tay súng cừ khôi!
Yelena biết rằng khẩu Stechkin là một loại súng lục do nhà thiết kế súng Liên Xô nổi tiếng Stechkin sáng chế những năm đầu thập niên 50, từng được sử dụng rộng rãi trong quân đội, KGB, bộ nội vụ và các cơ quan hành pháp khác, Loại súng này có thể găm 20 viên đạn, vượt xa những loại súng dùng để tự vệ thông thường, cũng chính bởi vậy mà nó khiến cho khẩu Stechkin trở nên nặng nề, thô kệch, không tiện mang theo. Quân đội Liên Xô những năm 70 bắt đầu từng bước loại bỏ loại súng này, đặc biệt là trong lúc thực thi nhiệm vụ, họ rất thích bắn loại súng này. Nhưng chỉ có 20 phát đạn mà lại bắn trúng 21 mục tiêu, sao lại thế được?
Brainin nhận ra sự hoài nghi của Yelena, khẽ hắng một tiếng: “Không sai, là 20 phát đạn, bắn trúng 21 mục tiêu. Nói chính xác hơn là 21 người. Có 2 mục tiêu bị đạn 9 ly của khẩu Stechkin bắn xuyên táo.”
“21 người?” – Yelena càng không hiểu, trừ khi bắn nhau trong chiến tranh, nếu không thì trong lúc bình thường sao lại có thể bắn chết 21 người cùng một lúc?”
“Đúng 21 người, 21 lính Mỹ!”
“21 lính Mỹ!” – Yelena kêu lên thất thanh.
“Đó là một lần hành động tuyệt mật, tôi là Stechkin được phái tới Việt Nam, dưới sự yểm hộ của quân đội miền Bắc Việt Nam, chúng tôi không gặp phải quân Mỹ hay quân đội miền Nam Việt Nam, nhưng trên đường rút lui, mưa to như trút nước, Stechkin đã lạc mất chúng tôi trong rừng mưa dày đặc, và trên người ông ấy không mang theo la bàn, cũng không mang theo đồ ăn nước uống, chỉ có duy nhất một khẩu Stechkin chứa đầy đạn. Kết quả ông ấy đi về hướng ngược lại, càng đi càng xa, cuối cùng bị quân Mỹ phát hiện. Hai chiếc trực thăng kéo theo một đội quân Mỹ bao vây ông ấy. Stechkin lấy lá cây rừng yểm hộ, dùng 20 viên đạn trong khẩu Stechkin bắn chết 21 lính Mỹ, trong đó bao gồm 4 viên phi công lái trực thăng. Stechkin vốn định lái trực thăng bay về nhưng chiếc trực thăng đó lại bị hỏng, vậy là ông ấy cho nổ tung chiếc trực thăng, chỉ mang theo một chiếc la bàn và một khẩu sung ngắn M16 lục soát được trên ngươì lính Mỹ, đi bộ bốn ngày trong rừng mưa mới đến được vùng an toàn.”
“Thật khó tin!” – Yelena lắc đầu, “Các bác chắc chắn chứ? Dù sao thì lúc đó cũng không có ai ở đây.”
“Khà khà, quân phục chiến đấu của quân Mỹ chính là bằng chứng tốt nhất. Dĩ nhiên chúng tôi khồng chỉ tin vào những gì Stechkin tường thuật lại, sau đó quân Mỹ đã chứng thực có 21 lính Mỹ bị bắn chết gần một thôn xóm ở miền Nam Việt Nam, hai chiếc máy bay bị bắn nổ. Họ cho rằng đó là do quân đội miền Bắc Việt Nam làm nhưng họ không tài nào giải thích được tại sao trên người tất cả quân Mỹ bị bắn chết đều có vết thương của đạn 9 ly, đây là đường kính của nòng sung lục chứ không phải của nòng sung đột kích.”
“Đúng vậy, thường thì quân đội bắn nhau hay dùng súng đột kích, súng lục chỉ dùng phòng than ở cự ly gần. Nói như vậy thì ông Stechkin đó quả thật rất cừ, một tay sung cừ khôi, nhưng sau đó sao ông ấy lại bị đi tù ạ?”
6
Brainin chau mày, từ từ hồi tưởng lại: “Đó là chuyện sau này. Stechkin ít tuổi hơn tôi và Isakov, bởi vậy mà đầu óc nhanh nhẹn hoạt bát hơn chúng tôi nhiều, sau đó ông ta sống khá ổn, năng lực đầy mình nhưng lại không được cất nhắc. Ông ấy rất bất bình, vậy là trong cao trào của cuộc cải cách những năm 80, ông đã đi tiên phong trong việc buôn bán tình báo. Sau khi âm mưu bị bại lộ, ông ấy đã bị KGB đuổi việc. Nhưng Stechkin chẳng vì thế mà buồn phiền chút nào, mà ngược lại còn làm ăn lớn hơn. Giai đoạn sau khi Liên Xô giải thể, mọi người đều rất mông lung, nhưng lúc đó Stechkin lại rất phong độ, không những buôn bán tình báo mà còn cùng với một số quan chức phục viên trong quân đội buôn lậu vũ khí. Cô cũng biết rồi đấy, làm nghề đó khó mà tránh khỏi những việc xung đột lợi ích hay giết người cướp hàng, Stechkin cũng không kém phần. Lần cuổi cùng tôi gặp ông ấy là ở trong ngôi biệt thự lộng lẫy của Stechkin, tôi khuyên ông ấy đừng làm những nghề đó nữa, nhưng ông ấy không nghe, ngược lại còn khuyên tôi gia nhập với họ, cuối cùng mọi người giải tán mà chẳng mấy vui vẻỗ Kết quả, việc làm ăn của Stechkin càng làm càng lớn, rút cuộc sau một lần xung đột với một băng đảng xã hội đen, sào huyệt của ông ấy đã bị cảnh sát hốt ừọn. Nghe nói sau đó bản tố tụng ông ấy dày hơn 200 trang, những oan hồn dưới tên ông ấy có hơn 30 người, ông ấy bị tuyên án chung thân.”
“Hiện giờ ông ấy đang bị giam ở đâu ạ?”
“Ông ấy vốn dĩ bị giam ở nhà tù dân sự, nhưng vì trong KGB ông ấy đã học được đầy rẫy kỹ năng, lại có thêm cả một số thành phần trong đảng phái của ông ta kết hợp tương trợ, nên Stechkin trước sau tổng cộng đã ba lần vượt ngục. Tuy ông ấy nhanh chóng bị bắt lại, nhưng trong tay ông ta lại thêm vài mạng người. Vậy là Bộ nội vụ thỉnh cầu Cục an ninh Liên bang tiếp nhận Stechkin.
Dù thế nào thì Stechkin cũng là do KGB huấn luyện ra, Cục an ninh Liên bang cũng hết cách, tuy không muốn nhưng cũng đành phải tiếp nhận Stechkin. Nghe nói, sau đó Stechkin bị nhốt trong nhà tù Bonika gần hồ Onega.”
“Nhà tù Bonika? Chính là nhà tù mà KGB trước đây giam giữ những phạm nhân quan trọng?”
“Đúng vậy, chắc là cồ biết nơi đó, đó chính là nhà tù Bonika đã từng khiến vô số người khiếp sợ. Những năm 30 của thế kỷ XX, theo lệnh của Beria, vận động cả ngàn nhân công xây dựng trong vòng năm năm mới hoàn thành. Tốn bao nhiêu thời gian và công sức như vậy không phải để nói rằng nhà tà đó to lớn nhường nào, hùng vĩ nhường nào, vì thực ra nhà tà Bonika không hề to, nhưng vì ở đó gàn kề với Bắc cực, xung quanh đầy rẫy những đầm lầy sát hồ Onega nên xây dựng vô cùng khó khăn. Mùa đông lạnh giá thi không thể nào thi công được, mùa hè thì đầm lầy không thể di chuyển được, mấy vạn nhân công mất hom hai năm mới xây được một con đường đi vào trong đó. Tôi đã từng tới Bonika một lần, cảnh tượng ở đó khiến tôi cả đời cũng không thể quên được, xung quanh là hoang nguyên và đầm lầy ngút ngàn. Những phạm nhân bị nhốt trong đó đừng bao giờ nghĩ tới vượt ngục, nếu có thoát được ra ngoài thì mùa đông không bị chết cóng thì cũng chết đói, còn mùa hè thì những đầm lầy mênh mông ngút tầm mất sẽ nuốt chửng họ một cách không thương tiếc. Cho tới tận giờ, đi vào trong đó chỉ có một con đường duy nhất, nên từ đó đến nay chưa từng cỏ phạm nhân nào vượt ngục thành công từ đó ra.
“Vậy chắc Stechkin sẽ phải an phận rồi chứ?” “ừm, kể từ đó trở đi, tôi không còn nghe được bất cứ tin tức gì về ông ấy nữa”.
“Xem ra cháu cũng phải tới Bonika một chuyến mới được.”
“Sao lại...” - Brainin có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy Yelena muốn tới Bonika, “Tôi không hiểu có vụ án gì mà lại liên quan tới hai người đó, một người đã chết cách đây bao năm, một người bị nhốt trong nhà tù Bonika vô cùng kiên cố.”
Yelena cười với Brainin, không trả lời. Cô ngước nhìn bầu trời bên ngoài, đã không còn sớm nữa, cô phải trở về Saint Petersburg trước khi trời tối. Vậy là, cô hỏi câu cuối cùng: “Bác có thể nói cho cháu biết, bác với Isakov và Stechkin quen biết nhau như thế nào không?” Brainin nghe xong câu hỏi của Yelena, lông mày lại khẽ chau lại. Yelena để ý thấy lông mày của Brainin càng nhíu lại càng chặt, cuối cùng đã chạm vào nhau, cô ra sức suy đoán tâm trạng của Brainin, ông sẽ trả lời câu hỏi này thế nào đây. Ông có thể rất dễ dàng bịa ra để đối phó, ví dụ như nói rằng quen biết khi nhận chức ở một ban ngành nào đó trong KGB, hoặc là quen biết lúc đi thực thi một nhiệm vụ nào đó, nhưng câu trả lời của Brainin lại khiến Yelena ngạc nhiên.
“Đó là bởi vì một người tên là Misha.”
“Ồ?” - Yelena giật thót tim, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra không có chuyện gì. Bởi vốn dĩ cô không ngờ rằng Brainin lại nhắc tới Misha, nhưng chính Brainin lại tự nhắc đến... “Misha đó là người thế nào? Hình như là tên gọi thân mật của ai đó?”
“Không, tôi không thể nói, đó cũng là một lần thực thi nhiệm vụ bí mật. Dĩ nhiên, là một nhiệm vụ bí mật rất nhàm chán, chẳng hề có đổ máu, cũng chẳng kinh hồn bạt vía, khô khốc vô vị nhưng lại rất nhẹ nhàng.”
Yelena tức tốc phán đoán từng câu nói thốt ra tò miệng Brainin, cô không nhận ra bất cứ điểm sơ hở nào:
“Nói như vậy tức là các bác quen nhau trong lúc thực thi nhiệm vụ đó?”
“Đúng vậy, sau đó lại cùng nhau thực thi vài nhiệm vụ khác, cũng đã từng làm việc cùng chỗ với nhau, bởi vậy đã dần dần trở nên thân nhau.”
Yelena vẫn không nhận ra bất cứ điểm sơ hở nào, cô thẫn thờ nhìn ngọn lửa đang dần lụi tàn trong lò sưởi, mãi cho tới khi Brainin ngắt quãng dòng suy tư của cô:
“Cô gái, cô có còn gì muốn hỏi không?”
“Hết… hết rồi ạ!” - Yelena định thần lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi vội vàng đứng lên, cáo từ Brainin. Brainin liếc ra ngoài cửa sổ, nói: “Cô gái, giờ này e rằng không kịp về thành phố đâu.”
“Không kịp về thành phố?” - Yelena bắt đầu cảm thấy lo lắng, nếu bị lạc trong rừng... Yelena không dám nghĩ tiếp nữa, cô nhìn nhìn Brainin, đổ dồn ánh mắt khẩn cầu về phía ông.
7
Brainin ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đề nghị Yelena: “Tôi thấy hay là như vậy đi, đêm nay cô hãy ở lại chỗ tôi, sáng sớm mai hãy trờ về thành phố.”
“Ở đây ạ?” - Người luôn tự tin mình là gan dạ như Yelena bỗng trở nên do dự. Cô vừa nghĩ tới việc sẽ ở lại một nơi như thế này, hơn nữa lại ở cùng với ông già tính khí cổ quái trước mặt nên không khỏi lo lắng. Bất giác cô lần mò khẩu súng trên eo.
Tất cả những điều này đều không lọt được qua mắt của Brainin, ông cười vài tiếng, nói: “Cô gái, cô là một đặc công mà lẽ nào cũng sợ sao?”
“Không... đâu ạ!” - Chính Yelena cũng nghe thấy giọng mình có chút sợ sệt.
“Đừng định dối tôi, tôi nhận thấy hết. Cô yên tâm, chỗ tôi đây rất an toàn, cô cũng càng không cần lo lắng về tôi, quân hàm của tôi cao hơn cô, tôi lấy danh dự của thiêu tướng đảm bảo với cô, thiếu tá Yelena! Kể cả có gặp phải nguy hiểm gì đi chăng nữa, không phải cô cũng mang theo súng đó sao? Chỗ tôi đây ngoài một khẩu súng săn cũ kĩ ra cũng chẳng có bất cứ vũ khí nào cả” - Brainin nhìn Yelena nói.
Yelena rụt tay về, cô cũng nhìn Brainin. Hai người nhìn nhau hồi lâu Yelena mới nói: “Cháu đã dám một mình tới đây rồi thì cũng không sợ qua đêm ở đây. Nhưng làm phiền bác quá, thiếu tướng Brainin.”
Trên mặt Brainin rốt cuộc cũng đã xuất hiện nụ cười, ông sắp xếp phòng cho Yelena, sau đó vào phòng, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Sau bữa tối, Brainin thu dọn qua một chút rồi về phòng mình. Yelena không biết ông làm gì một mình trong phòng, phải chăng đối với cô thì buổi tối này cũng đủ trầy trật rồi. Ở đây không có tivi, cũng chẳng có máy tính, cũng không có ai để nói chuyện, Yelena đành phải trở về phòng minh, nằm một mình trên giường đọc tiểu thuyết. Đó là cuốn tiểu thuyết trinh thám của Mary Nina mà cô tự mang đến, Yelena vốn rất thích mang theo bên mình một cuốn tiểu thuyết để những lúc nhàm chán lấy ra đọc. Mary Nina là nhà văn mà cô rất yêu thích, cô rất ngưỡng mộ nữ thám tử Nastya dưới ngòi bút của Mary Nina, người mà chỉ cần ngồi trong văn phòng cũng có thể phá được các vụ án lớn. Cô thường nghĩ rằng, nếu mình mà là Nastya thì tốt biết mấy, như vậy thì sẽ không phải giống hiện giờ dầm mưa dãi nắng, hứng chịu khủng hoảng, nhưng điều đó không thể làm được!
Tiểu thuyết trinh thám chẳng mấy chốc đã đọc xong nhưng Yelena vẫn chưa buồn ngủ. Có thể là vì không muốn ngủ, cũng có thể là vì không dám ngủ. Yelena vén tấm rèm cửa dày cộm lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, một vùng tối đen. Trong rừng sâu, ngoài những tiếng kêu, không biết của động vật gì, thì cũng chẳng có lấy âm thanh nào khác.
Yelena khẽ mở cửa phòng, bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại đến phòng khách. Cô lấy một ngọn nến, nhìn xung quanh phòng, lửa trong lò sưởi đã tàn rồi, mọi thứ đều giống như những gì nhìn thấy buổi chiều, chỉ có... Yelena bỗng phát hiện ra vài khung ảnh được đặt trên lò sưởi, “Sao buổi chiều mình không để ý thấy nhỉ? Có lẽ do mình quá căng thẳng, cũng có thể là do chỉ tập trung nghe Brainin nói..- Yelena vừa nghĩ, vừa từ từ bước tới cạnh lò sưởi, nhấc ngọn nến trong tay phải lên, ánh nến âm u soi chiểu lên khung ảnh trên lò sưởi.
Trên lò sưởi tổng cộng có năm khung ảnh. Một khung ảnh mạ vàng, được làm rất công phu, đặt ở chính giữa, trong khung ảnh là một bức ảnh cũ đã ngả vàng, một người mẹ ôm một đứa bé sơ sinh. “Bức ảnh này cũ lắm rồi, có thể là ảnh Brainin hồi nhỏ!” - Yelena vừa nghĩ, vừa nhìn hai khung ảnh đặt bên trái khung ảnh mạ vàng. Một bức ảnh đen trắng trong đó là một đôi vợ chồng trẻ, nhìn họ ăn mặc trang điểm, Yelena đoán rằng đôi nam nữ trẻ tuổi trong ảnh này chính là Brainin hồi trẻ và phu nhân đã qua đời của ông. Bức ảnh trong khung ảnh còn lại là ảnh màu chụp cả gia đình, nhìn bối cảnh đằng sau hình như chính là bên ngoài căn biệt thự này.
Nhìn tiếp hai khung ảnh màu đen bên phải, một cái rất dài, bên trong là một bức ảnh đen trắng. Những người trong ảnh đều mặc quân phục, hàng đầu ngồi nghiêm chỉnh, hàng sau đứng thẳng tắp, giống như một bức ảnh tập thể. Yelena không nhìn rõ bức ảnh toàn người là người này, cô chỉ cảm thấy mặt những người trong ảnh giống hệt nhau, trắng trắng, mặt người này sát người kia, không chút tươi cười, không chút biểu cảm, giống như... giống như người chết. Nghĩ tới đây, Yelena bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô lại di chuyển ánh nến tới bức ảnh cuối cùng bên phải, cũng là một bức ảnh đen trắng, bối cảnh là trong một rừng cây tuyết rơi trắng trời, phía gần là vài thanh niên đang chơi trò ném tuyết, phía xa vẫn còn vài người đang chơi ném tuyết. Yelena vô cùng hứng thú với bức ảnh này, cô vươn người, nhoài lên lò sưởi, chăm chú quan sát bức ảnh này, thì mới phát hiện ra những thanh niên trong ảnh đều mặc quân phục, giống như đồng phục của KGB năm nào. “Đây có lẽ là ảnh Brainin thời trẻ cùng đùa nghịch với chiến hữu của ông”. Trên khuôn mặt trong sáng của những thanh niên đó ngập tràn niềm vui, giây phút ngưng đọng lại trên bức ảnh đó thể hiện sức mạnh của tuổi trẻ. Yelena bất giác nhớ lại khoảnh khắc của mình trước đây, cô khẽ mỉm cười, vô thức đưa tay cầm khung ảnh đó lên. Nhưng đúng lúc đó, sau lưng cô bỗng vang lên giọng nói già cả khàn khàn.
“Cô Yelena, muộn thế này rồi, cô đang làm gì vậy?”
Yelena bị giọng nói đột ngột vang lên này làm cho giật bắn mình, khung ảnh trên tay cũng rơi trên lò sưởi. Cô vội vàng quay đầu lại nhìn, là Brainin. Không biết từ lúc nào, Brainin đã cầm một chiếc đèn pin, mặt mũi hầm hầm đứng sau lưng mình.
“Cháu không ngủ được, ra phòng khách ngồi chơi, sau đó trông thấy những khung ảnh này… - Yelena bối rối trả lời.
Brainin không nói gì, vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lấy đèn pin soi lên những khung ảnh trên lò sưởi, sau đó mặt vô cảm bước tới cạnh Yelena, đưa tay nhấc chiếc khung ảnh đổ trên lò sưởi lên. Động tác mà Brainin nhấc khung ảnh rất nhẹ nhàng, cẩn thận, giống như đang làm một việc quan trọng vậy. Sau khi đã đặt khung ảnh vào vị trí cũ, ông quay lại nói với Yelena: “Bây giờ về phòng đi, tôi không cần biết cô có ngủ được hay không, trước khi trời sáng hy vọng cô đừng bước ra khỏi phòng mình.”
Đây là giọng ra lệnh, là mệnh lệnh của cấp trên với cấp dưới. Yelena hồn xiêu phách lạc không dám phản kháng, đành răm rắp lui về phòng mình. Brainin đứng đó quan sát Yelena về phòng rồi mới tắt đèn pin. Phòng khách lại chìm trong bóng tối.
8
Sáng sớm hôm sau, Yelena dậy sớm, cáo từ Brainin, lái chiếc Fiat của mình vội vàng quay trở lại thành phố.
Cô không nghỉ ngơi mà đã phi thẳng tới văn phòng của Ilyushin. Vừa ữông thấy Ilyushin, Yelena đã vào thẳng vấn đề: “Anh đã tới Bonika bao giờ chưa?”
“Bonika? Cô nói tới Bonika?” - Ilyushin giật mình nhìn Yelena.
“Đúng, chính là Bonika, nhà tù Bonika!”
“Đến rồi, sao... manh mối của cô lại hướng tới đó?
Nơi ấy chẳng hay ho gì.”
“Đúng vậy, anh đã đến đó rồi, vậy tôi không phải làm phiền ai khác nữa, phiền anh đưa tôi tới đó một chuyển nhé!”
“Sao cơ? Cô rủ tôi tới Bonika? Tôi không đến cái nơi quái quỷ đó đâu, hơn nữa nếu cô muốn tôi đưa cô đi thi phải nói với tôi lý do tại sao?”
“Không kịp giải thích với anh đâu, chúng ta lên xe nói sau!” - Nói xong, Yelena kéo Ilyushin ra khỏi cửa, và như vậy, Ilyushin bị Yelena vừa kéo vừa lôi, nhét vào chiếc Fiat trong sự ngạc nhiên mắt tròn mắt dẹt của mọi người.
Yelena nhấn ga, chiếc Fiat lại lao ra khỏi thành phố: “Cô thế này là bắt cóc đấy nhẻ! Sự bắt cóc vô liêm sỉ!” - Ilyushin gầm lên.
“Được rồi, cứ coi như tôi bắt cóc anh đi, bây giờ thì anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi!”
“Vậy thì cô cũng phải nói cho tôi biết, tại sao phải đến cái nơi quái quỷ đấy?” - Ilyushin dịu giọng xuống.
“vẫn là bởi vì cái bảng danh sách đó!”
“Tôi hiểu rồi, cô đã đi tim Brainin, ông ấy nói cho cô biết tung tích của hai người đó. Lẽ nào... lẽ nào họ bị giam trong Bonika?” - Ilyushin có vẻ không tin vào điều đó, bởi trong Bonika chỉ chuyên giam giữ những tội phạm quan ừọng.
Yelena gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã tới gặp Brainin. Ông ấy nói với tôi, Isakov đã chết cách đây hơn 20 năm rồi, còn Stechkin, chính là Strenov thì bị nhốt trong Bonika.”
“Ồ! Xem ra ông ta là một nhân vật quan trọng đây!” Vậy là Yelena kể lại cho Ilyushin nghe về tình hình cô biết được, sau đó, nói với Ilyushin: “Được rồi, tiếp theo sẽ đến lượt anh giới thiệu một chút cho tôi về Bonika!” “Giới thiệu gì nhỉ? Không phải cô đều đã biết rồi sao? Đó là noi giam giữ tội phạm nghiêm trọng, đã từng được cảnh giới phòng bị vô cùng nghiêm ngặt..
“Đợi đã, thế nào được gọi là đã từng?”
“Đã từng tức là Bonika hiện giờ không bằng trước đây nữa rồi. Thời kỳ huy hoàng nhất ở đó đã từng giam giữ 500 phạm nhân quan trọng nhất của KGB, và phụ trách canh giữ những phạm nhân này là 500 người, chia thành bốn ca, lần lượt thay phiên nhau, tường cao lưới điện, cảnh giới phòng bị nghiêm ngặt, căn bản đừng bao giờ hy vọng có thể thoát được ra ngoài. Kể cả có may mắn thoát được thì cuối cùng không chết rét trên hoang nguyên thì cũng rơi xuống đầm lầy, bao nhiêu năm qua chưa từng nghe thấy có ai ở đó vượt ngục thành công. Nhưng Bonika bây giờ không bằng trước kia nữa rồi.
Kể từ sau khi KGB giải thể, tình hình ở đó ngày càng đi xuống, kinh phí hạn hẹp, lòng người hoang mang, nhà giam đã nhiều năm không được sửa chữa, cộng thêm phạm nhân bị giam giữ ở đó càng ngày càng ít, bên trên càng không cấp kinh phí. hiện giờ số phạm nhân bị nhốt ứong Bonika không tới 50 người, phụ trách canh giữ họ cũng chỉ có hơn 30 cảnh vệ.”
“Hóa ra là vậy, xem ra ở đó cũng không phải là tường đồng cửa sắt gì!”
“Cũng không hẳn. Tuy không đủ kinh phỉ, Bonika hiện giờ không bằng trước đây, nhưng cái cốt lồi vẫn còn. Những cái khác không nói, chỉ nói riêng môi trường khắc nghiệt xung quanh thôi thì đã không thể có người thoát được ra ngoài rồi! - Ilyushin vẫn rất tự tin
“Vậy thì tốt...” - Yelena lái xe nửa ngày sau thì tới một thị trấn nhỏ. Ilyushin chỉ vào khách sạn duy nhât trong thị trấn, nói: “Nếu cô không muốn ở trong Bonika thì tối nay chúng ta phải ở lại đây thôi.”
“Ở lại đây, ngày mai chúng ta phải đi bao lâu nữa thì mới tới Bonika?”
“Chắc cũng phải mất hai tiếng lái xe nữa! Đây là thị trấn cuối cùng để đến Bonika rồi, tiếp theo đó cô sẽ tiến vào vùng đầm lầy và hoang nguyên mênh mòng, chẳng có lấy một bóng người. Bởi vậy, chúng ta bắt buộc phải nghỉ lại đây.”
Yelena hết cách, đành phải làm theo lời Ilyushin. Cả đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa lên, dưới ánh nắng rực rỡ chói lóa, Yelena và Ilyushin tiến vào vùng hoang nguyên mênh mông ngút ngàn. Yelena nhìn con đường nhỏ hun hút trước mắt, cô bắt đầu tin những lời Ilyushin nói, ở đây không thể có người thoát được ra ngoài.
9
Hai tiếng đồng hồ sau, một công trình kiến trúc đen sì cô độc xuất hiện trên hoang nguyên. Chiếc Fiat từ từ dừng lại trước công trình này, Yelena xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, đây là một lô cốt được xây dựng hoàn toàn bằng những viên gạch đen sì. “Đây chính là Bonika? Thật là giống một tòa lô cốt cổ kính thời trung cổ!” - Yelena lẩm bẩm nói.
“Lô cốt cổ kính thời trung cổ? Nghe cô nói vậy cũng thấy giống thật đấy!” - Ilyushin cũng nhìn lên tòa kiến trúc màu đen trước mặt.
Yelena quay lại nhìn Ilyushin vẫn đang ngồi trong xe. “Sao, anh không định xuống xe à?”
Ilyushin lắc đầu: “Tôi ở trên xe đợi cô thôi, tôi không muốn vào trong đó. Hơn nữa, thủ tục vào trong đó rất phức tạp, tôi không đi cùng cô nữa đâu!”
Yelena chán nản lắc đầu, đóng cửa xe, một mình bước vào công trình kiến trúc đen sì trước mặt. Sau khi qua phần kiểm tra thân phận một cách nghiêm ngặt, Yelena cuối cùng cũng đã được phép vào bên trong Bonika. Một trung úy tên là Igor tiếp đón cô, rồi khi cánh cửa sắt dày cộp nặng trịch trước mặt tò từ mở ra, một dãy hành lang đã hiện lên trước mắt Yelena. Trung úy Igor dẫn Yelena bước nhanh xuyên qua dãy hành lang tối đen, chỉ cỏ ánh đèn vàng vọt soi rọi trên đỉnh đầu mang lại chút ánh sáng cho nơi này. Yelena hỏi Igor: “Chỗ các anh đây hiện có bao nhiêu người canh gác?”
“Tất cả là 34 người, nhưng chúng tôi chia thành ba ca, bởi vậy bình thường canh gác ở đây chỉ có khoảng chục người, có lúc thậm chí không đủ 10 người.”
“Vậy ở đây cỏ bao nhiêu phạm nhân?”
“May mà phạm nhân ở đây hiện giờ không đông, nếu không thì một nhúm người chúng tôi sao đủ được? Phạm nhân tổng cộng có 28 người, toàn là những phạm nhân phạm tội nghiêm trọng, hoặc là những người làm tổn hại nghiêm trọng tới an ninh quốc gia.”
Yelena nghe xong, không nói thêm gì nữa. Cô đang nghĩ những người bị nhốt ở đây đều là người thế nào và Stechkin rốt cuộc là người thế nào. Không kịp để Yelena nghĩ ngợi lâu, sau khi đi qua những cánh cửa sắt, hai người đã bước vào khu vực nhà giam được canh phòng nghiêm ngặt. Trước cửa phòng giam, Yelena hỏi trung úy: “Stechkin ở đây có an phận không?”
“Stechkin? Nói thế nào nhỉ, tuy chúng tôi biết tội của ông ta rất nặng, nhưng ở đây ông ấy cũng được coi là thành thật, không sinh sự gây chuyện, thường một mình đọc sách hoặc ngồi thẫn thờ. Nhưng nói thật, chúng tôi biết ông ấy rất ghê gớm, bởi vậy trong lòng đều có chút sợ ông ấy.”
Trung úy Igor chỉ vào trong buồng giam, giới thiệu tiếp với Yelena: “Hiện tại 28 người bị nhốt ở đây đều là tội phạm nghiêm trọng, bởi vậy chúng tôi nhốt riêng họ, mỗi người một buồng, về cơ bản họ không qua lại tiếp xúc với nhau. Nếu cô muốn hỏi Stechkin thì đợi lúc nữa tôi sẽ dẫn ông ấy đến phòng thẩm vấn, cô sẽ thẩm vấn ông ấy ở đây nhẻ!”
Yelena gật đầu, rồi thấy trung úy dẫn theo hai người canh gác vào trong khu vực phòng giam. Chẳng mấy chốc, trung úy đã đi ra, nói với Yelena: “Chuẩn bi xong rồi, cô có thể bắt đầu rồi đấy!”
Yelena một mình đi vào phòng thẩm vấn. Phòng thẩm vấn rất rộng lớn, to hơn tất cả những phòng thẩm vấn mà Yelena từng nhìn thấy. Ở giữa phòng, một lan can sắt ngăn cách người thẩm vấn và phạm nhân. Yelena ngồi xuông ghế, nhìn vào người đối diện bên kia lan can sắt. Người đó chừng hom 60 tuổi, đầu trọc, cơ thể gày gò, Yelena không thể liên tưởng người đàn ông gầy gò quần áo tuềnh toàng trước mặt với một tuyệt đỉnh cao thủ dùng 20 viên đạn bắn chết 21 người trước kia. Người này bị còng trên một chiếc ghế sắt đặc chế, tuy còng tạy đã được tháo ra nhưng chân vẫn bị cùm nặng trịch, hơn nữa cùm chân, còn được gắn chặt vào ghế sắt. Người đó cúi đầu, giống như đang ngủ vậy, việc Yelena bước vào cửa cũng không khiến ông ngẩng đầu nhìn lên một cái.
“Đây chính là Stechkin giết người không ghê tay đây sao?” - Yelena tự hỏi rồi ngẫm nghĩ lại những câu hỏi mà cô đã nghĩ đi nghĩ lại trên đường.
“Stechkin? Ngẩng đầu lên!” - Yelena gọi thẳng biệt hiệu của Stechkin.
Người trước mặt khẽ nhúc nhích một chút, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tro với đày lòng trắng chằm chằm nhìn Yelena. “Sao cô lại biết biệt hiệu đó?” - Giọng nói lười nhác và khàn khàn, không thấy có bất cứ sự lo lắng, bất an nào. Điều này đã khiến Yelena âm thầm giật mình.
“Giờ chưa đến lượt ông hỏi tôi!”
“Vậy được, cô có gì cần hỏi?”
“Ông gia nhập KGB năm nào?”
“Cô đã biết cả biệt hiệu của tôi rồi, chứng tỏ cô đã biết rất rõ về tôi, sao cô còn phải tốn nước bọt để hỏi những câu vớ vẩn như vậy?”- Giọng nói đó vẫn lười nhác và khàn khàn.
Đây quả thực không phải là câu hỏi mà Yelena muốn hỏi, nhưng cô rất không hài lòng với câu trả lời của Stechkin, cô nổi nóng: “Trả lời câu hỏi của tôi!”
“Được thôi, tôi gia nhập KGB năm 1963.”
“Năm 1963, vậy ông nói xem năm 1964 ông đã làm những gì?”
“Năm 1964? Khà khà! Đây mới là câu mà cô muốn hỏi, sao ban nãy phải vòng vèo làm gì vậy?”
Yelena giật thót tim, lẽ nào Stechkin đã nhìn thấu ý đồ của cô?
10
Yelena làm ra vẻ trấn tĩnh, nghiêm túc nói với Stechkin: “Tôi muốn tìm hiểu toàn bộ tiểu sử của ông, ông bắt đầu kể từ khi gia nhập KGB đi!”
“Năm 1964?” - Stechkin nhìn Yelena bằng đôi mắt màu tro đầy lòng trắng, giống như đang hồi tưởng lại, “Năm 1964, tôi nhận nhiệm vụ đầu tiên, là đi giám thị… Ồ! Không! Không! Là đi bảo vệ, bảo vệ một người tên là Misha. Nhưng lúc đó ông đã có một cái tên mới, tên là Bo...ris gì gì đấy, tôi thực sự không nhớ rõ nữa. Nhiệm vụ đó rất nhàm chán, cũng rất vô vị, chắc cô hiểu ý tôi, nhưng tôi vẫn không ý kiến gì, bởi vì... bởi vì tôi rất trân trọng cơ hội đó. Cô phải biết rằng, người như tôi đây, từ nhỏ... từ nhỏ đã lớn lên tại vùng núi Transcaucasian, chẳng có mấy cơ hội..
Hình như Stechkin đã chìm đắm trong hồi tưởng, ông kể lúc liền mạch lúc lại ngắt quãng, nhưng dường như ông sẽ định kể hết với Yelena. “Năm 1964, cùng ông thực thi nhiệm vụ lần đó còn có ai?” - Yelena đột nhiên cắt ngang câu chuyện của Stechkin.
“Còn có ai? Để tôi nghĩ xem... đúng rồi, còn cả Isakov.. cái gã đấy dễ chừng cũng cao tới hai mét đấy!” “Ngoài Isakov ra?”
“Isakov! Năm 1965, Isakov bị điều đi, sau đó có một người tên là Brainin đến cùng tôi thực thi nhiệm vụ lần đó, nhưng cái gã này... cái gã này kinh nghiệm hơn tôi, rất tự kiêu, chẳng coi tôi ra gì, chẳng qua lão ta chỉ vào KGB sớm hơn tôi vài năm thôi mà. Cái gã đó, sau này... sau này còn được thăng chức thiếu tướng! Cô gái, cô xem, đất nước chúng ta hiện giờ đi theo quỹ đạo đó, những người đàn ông có bản lĩnh, uy lực như tôi thì lại bị nhốt trong này, sống mà như chết, còn kiểu như Brainin thì lại leo cao. Nhưng tôi nhìn ra cô không giống họ, toàn thân cô toát lên vẻ hấp dẫn... hấp dẫn lôi cuốn, tôi đã có thể cảm nhận được.. ”
“Ông nghiêm túc chút đi! Vậy sau năm 1965 thì sao?”
“Sau đó? Sau năm 1965 thì tôi bị điều đi, chuyện sau đó thì tôi... khà khà!”
Stechkin bỗng đột nhiên cười ngây dại. Yelena không thu hoạch được manh mối giá trị nào qua lời khai của Stechkin, những gì ông ta nói ngược lại đã chứng thực cho lời nói của Brainin. Yelena cảm giác kẻ giết người điên cuồng trước mặt hình như đã bị nhốt ở đây đến ngớ ngẩn, phản ứng rõ ràng là chậm chạp, ngôn ngữ lộn xộn, may mà trí nhớ của ông chưa có vấn đề gì. Nghĩ tới đây, Yelena cười nhạt, hòi tiếp Stechkin: “Hình như ông rất bất mãn với Brainin?”
Stechkin cũng cười nhạt: “Hừm hừm... đúng vậy!
Cô nói xem... nói xem tôi rốt cuộc có điểm gì kém ông ta? Vậy mà ông ta lại được thăng chức thiếu tướng cơ đấy, ha ha... bao nhiêu lần thực thi nhiệm vụ với ông ta, nếu không có tôi thì ông ta toi từ lâu rồi. Lần đó ở Việt Nam, họ để lạc tôi một mình trong rừng, khi tôi phát hiện ra mình chỉ có một mình, mất liên lạc với họ, tôi... tôi vô cùng sợ hãi, tôi đã tuyệt vọng...” - Stechkin nghiến răng, mắt trợn lên, đôi mắt này trông thật khủng khiếp, nhưng chỉ trong tức khắc, sự khủng hoảng trong đôi mắt đó đã biến mất, ông ta gào lên: “Sau đó, tôi.. tôi đã trông thấy bao nhiêu là quân Mỹ bao vây tôi, tôi bỗng không thấy sợ hãi nữa, đầu óc tôi chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, tôi... Stechkin không hề lãng phí lấy một viên đạn.. đó là khoảnh khắc mà tôi đáng để tự hào nhất, nhưng đáng tiếc... đáng tiếc là lần đó chúng tôi thực thi nhiệm vụ bí mật, nếu không thì... nếu không thì, tôi đã nổi danh thiên hạ rồi... Ha! Ha! Ha! Ha!”
“Nhiệm vụ bí mật gì vậy?” - Yelena đột nhiên hỏi.
“Đi tìm một chiếc máy bay chiến đấu của quân Mỹ bị bắn rơi, tháo thiết bị điện tử trên máy bay đem về, lần đó, nhiệm vụ của chúng tôi được hoàn thành rất xuất sắc.” - Stechkin trả lời rất dứt khoát.
Yelena thấy nhiệm vụ bí mật đó không phải là điều mà cô hứng thú, bất giác có chút thiểu não: “Ông bất mãn với Brainin, vậy với những người khác thì sao? Với Isakov thế nào?”
“Isakov hữu dũng vô mưu, chỉ được mỗi cái thân xác cao to, ông ta mà có được một phần mười sự nhanh nhẹn của Brainin thì đã không chết tại Afghanistan!”
Giờ thi Yelena đã hiểu khá rõ về ba người mà cô điều tra. Cô lần lượt ghép từng mảnh ghép rời rạc trong đầu lại với nhau, dần dần, hình ảiứi ba người hiện lên trong đầu cô. Isakov cơ thể tráng kiện, hữu dũng vô mưu; Brainin xử lý công việc nhanh nhẹn, cẩn thận tỉ mỉ, còn Stechkin trước mặt đây bản lĩnh đày mình nhưng lại không được trọng dụng, vậy là đã rẽ sang con đường tội lỗi, hiện giờ xém chút nữa cũng sắp điên đến nơi.
Yelena đang suy ngẫm thì Stechkin lại mở miệng, giọng ông rất bình tĩnh: “Nói thật lòng, tôi làm việc trong KGB bao nhiêu năm nhưng chẳng thấy mấy người có năng lực, ít nhất cũng chẳng có mấy người giỏi hơn tôi, chỉ duy nhất có một người khiến tôi phải phục.”
Yelena đang định hỏi đó là ai, không ngờ Stechkin không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, đột nhiên giằng ra khỏi chiếc ghế sắt, kéo theo chiếc cùm chân nặng trịch, chồm về phía Yelena giống như phát điên vậy. Tiếng động ầm ĩ thức tỉnh Yelena, đối diện với hành động bộc phát của Stechkin. Yelena hoảng hốt không biết phải làm gì, cô vội vàng lùi lại phía sau, cho tới khi không còn đường để lùi lại nữa, người áp sát vào tường.
Lan can sắt được cố định đã ngăn Stechkin điên cuồng lại, Stechkin kéo theo cùm chân và xích sắt leo lên lan can sắt, chúi đầu vào giữa hai thanh lan can, trợn trừng đôi mắt khủng khiếp của ông ấy, nhìn chằm chằm Yelena đang hoảng hốt. Yelena tựa vào tường, thở hổn hển, cô hoàng hốt mở to mắt, không biết Stechkin, kẻ giết người điên cuồng này định làm gì.
Rốt cuộc, sau khi chảy nước miếng xuống sàn nhà, Stechkin lại mở miệng: “Cô gái, hiện giờ tôi biết vẫn còn một người khiến tôi nghiêng ngả, chính là cô, cô! Cô có biết tôi đã sống những ngày như thế nào trong này không? Ngày không thấy mặt trời, tôi, Stechkin không gì là không thể làm đã bị nhốt trong này tròn mười năm rồi!” - Nói tới đây, Stechkin bỗng im bặt, yết hầu của ông ta ra sức rung lên, ngay sau đó, lại gào lên với Yelena thỉnh càu: “Cô hãy thương hãy thương lấy tôi, tôi đã mười năm nay chưa nhìn thấy phụ nữ, chưa được chạm vào làn da mềm mại của họ. Trước khi cô vào đây, tôi đã ngửi thấy mùi của cô, tôi biết đây chính là gu của mình, quả nhiên..- Nói xong, Stechkin bò lên lan can nhắm mắt vẻ đê mê.
Yelena thở hổn hển, cô hiểu rằng hôm nay mình không chỉ nói chuyện với một kẻ sát nhân điên cuồng mà còn gặp phải một gã siêu biến thái.
11
Đúng lúc Yelena cuống quýt hoảng sợ thì trung úy Igor và hai lính gác bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền xông vào. Ba người dùng dùi cui xúm vào đánh Stechkin, định lôi Stechkin về, nhưng ông ta sống chết bám vào lan can, mặc cho dùi cui quật lên cơ thể cững không chịu buông tay.
Yelena tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô không trông thấy bất cứ vẻ đau khổ nào trên mặt Stechkin mà chỉ có kiểu cười dị dạng. Yelena bất giác toàn thân run rẩy, cô bỗng cảm thấy cơ thể vốn không cao ráo của Stechkin lúc này càng trở nên gầy gò. Stechkin bật ra tiếng kêu gào thảm thiết, rồi rốt cuộc đã bị ba người đàn ông vạm vỡ đè ra đất, ông ta bị còng tay lại, còng thêm cùm chân, sau đó bị trung úy Igor và hai lính gác kéo vào giống như kéo một con chó chết vậy.
Phòng thẩm vấn rộng thênh thang đã yên tĩnh lại.
Yelena vẫn hồn xiêu phách lạc, cô muốn rời khỏi đây, cô không thể ở lại đây thêm một giây phút nào, nhưng cô cảm thấy đôi chân của mình hình như đã tê cứng. Mãi một lúc sau, đôi chân của Yelena mới dần dần phục hồi cảm giác, cô vịn tường, chầm chậm bước ra khỏi cửa phòng thẩm vấn.
Yelena không biết mình đã mất bao nhiêu thời gian mới ra được khỏi Bonika. Trước cánh cửa màu đen của Bonika, rốt cuộc cô cũng đã hít thở được không khí nhân gian. Cô định thần lại, quay lại hỏi trung úy Igor: “Stechkin trước đây có hành vi như vậy không?”
Trung úy lắc lắc đầu đáp: “Không có, từ trước nay nơi chưa từng, có lẽ...”
“Sao cơ?”
“Có lẽ do cô là phụ nữ, cô đến nên đã kích thích ông ta!” - Viên trung úy đoán mò nói.
Yelena không nói thêm gì nữa. Cô quay lại xe, mặc cho Ilyushin hỏi thế nào cô cũng nhất định không mở miệng, mà chỉ lặng lẽ lái xe. Chiều hôm sau, khi họ gần về tới Saint Petersburg, Ilyushin nhìn Yelena vẫn mặt lạnh như băng, nên nói: “Tôi đã nói rồi, đừng có đến Bonika, sao rồi, bị kinh động rồi phải không?”
Yelena rốt cuộc đã mở miệng: “Nhưng dù sao cũng không phí công đến.”
“Ồ! Cô đã hỏi được gì vậy?”
“Những gì Stechkin nói cơ bản khớp với Brainin, cho thấy Brainin không hề nói dối.”
“Như vậy cũng có nghĩa là cuộc điều tra của cô mấy hôm nay đã trở nên vô nghĩa, ba người này và toàn bộ sự việc chẳng liên quan gì tới nhau cả.”
“Có lẽ là vậy. Nhưng, vẫn còn một nơi tôi chưa tới.” “Đâu vậy?
“Mộ của Isakov!”
“Thôi đi! Tình hình về Isakov không phải tôi đã nói với cô rồi đó sao? Lúc cô tới tìm Brainin, tôi cũng không ngồi chơi mà đã điều tra rất nhiều nhân chứng, những người đó đều chứng minh Isakov quả thực đã chết ở Afghanistan.”
“Tôi biết, nhung tôi vẫn phải đến thử xem. Anh xem, phía trước có ga tàu hỏa, có thể về thành phố, tôi sẽ để anh xuống đó, anh tự lên tàu về nhé!”
“Không! Cô không thể đối xử với tôi như vậy được, dừng một câu thành ngữ của người Trung Quốc thì có thể nói là cô đã ‘vắt chanh bỏ vỏ’ đấy!” - Ilyushin bất mãn gào lên với Yelena.
Nhưng không để Ilyushin nói tiếp, Yelena đã dừng xe trước cửa ga, đẩy anh ta xuống xe.
Mộ của Isakov nằm trong một nghĩa trang rộng lớn ở ngoại ô. Lúc Yelena tìm tới được trước mộ của Isakov thi trời đã nhá nhem tối, những bông tuyết đang lất phất bay. Đây là một ngôi mộ rất thường thấy, trên bia mộ bằng đá hoa cương có khắc: “Thiếu úy Vasily Alekseevich Isakov”.
Yelena đứng rất lâu trước mộ Isakov, cô đang suy ngẫm, cô phải phát hiện được manh moi trong so ba người này, nhưng cuối cùng cô đã lần lượt loại trừ sự khả nghi với Brainin, Stcchkin và Isakov, bởi cô không tim được bất cứ sơ hở nào.
Đột nhiên, Yelena quay ngoắt lại nhìn phía sau lưng, phía sau là từng dãy bia mộ. Cô lại nhìn sang bên cạnh, vẫn là từng ngôi mộ. Cô nhìn xung quanh, chính cô đang ở giữa biển bia mộ mênh mông. Trời càng âm u, cô không trông thấy bất cứ ai, nhưng Yelena lại cảm thấy có một đôi mắt, một đôi mắt đang âm thầm nhìn cô chằm chằm...
…
Đường Phong đọc xong email dài đằng dặc của Yelena cũng đã tới rạng sáng. Anh cảm thấy đầu óc trở nên rối rắm, anh dứt khoát nhắm mắt lại, chìm trong suy tư. Anh đang nghĩ rốt cuộc năm 1964 đã xay ra chuyện gì? Trung Quốc nổ thảnh công quả bom nguyèn tứ đầu tiên, Tổng bí thư Đảng cộng sàn Liên Xô Khrushchev hị hạ bệ. Liệu có còn xảy ra chuyện gì nữa?Lẽ nào năm đó đã thực sự đã nảy sinh một âm mưu to lớn gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT