Mượn ánh nến âm u, Makarov mở to đôi mắt. Ông vô cùng sửng sốt nhìn Misha trước mặt. Khuôn mặt Misha, khuôn mặt ban nãy vẫn còn trẻ trung, trong phút chốc đã trở nên già cỗi, dữ dằn hung tợn. Makarov không biết trên thế giới này còn có từ ngữ nào để có thể miêu tả đúng về khuôn mặt của Misha lúc này không. Trên khuôn mặt đó nổi lên vô số những mụn bọc to nhỏ...

1

Trong đưòng cống tối tăm ẩm ướt, một mình Makarov nắm chật đèn pin, dò dẫm tiến lên phía trước.

Đột nhiên, phía trước lóe lên vài tia sáng âm u, đó là một cái lỗ nhỏ trên bức tường, to bằng lòng bàn tay. Makarov xác định những tia sáng đó phát ra từ đây. Ông lấy chiếc búa nhỏ trong ba lô ra, rồi nhát một, nhát một, chiếc búa gõ từng nhát nặng trịch lên tường. Bức tường này vốn không chắc chắn lắm, nên chẳng mấy chốc đã bị Makarov khoét ra một lỗ to hơn. “Bịch! Bịch!...”, Makarov vẫn đập từng nhát từng nhát lên tường, rốt cuộc cái lỗ đó càng lúc càng to, càng lúc càng rộng... mãi cho tới khi nửa bức tường hoàn toàn đổ sập xuống, Makarov mới dừng búa lại.

Ông bước qua nửa bức tường thấp lè tè còn lại. Trong một đống gạch vụn, ông đã nhìn thấy tia sáng âm u đó, đó là ánh sáng phát ra từ một ngọn nến trắng rất to. Cây nến đặt trên một chiếc bàn tồi tàn, trên bàn có vài quyển sách, bên cạnh bàn, quay lưng về phía ông là một người toàn thân trắng toát, không! Đó có lẽ là u hồn màu trắng dưới lòng đất!

Makarov bước lại gần, ông vòng qua phía bên kia chiếc bàn gỗ, mượn ánh nến nhìn người đó, “Misha!”, Makarov nhận ra người trước mặt mình. Ông ấy không phải u hồn, ông ấy chính là Misha cùng đội thám hiểm với mình năm nào.

Tóc của Misha vừa dài vừa trắng, xõa tung sau lưng, chiếc áo choàng trắng trên người cũng vừa bẩn vừa rách, một dáng vẻ lôi thôi luộm thuộm. Nhưng khi người này nghe thấy Makarov gọi và ngẩng đầu lên, thì lại khiến Makarov ngây người ra, khuôn mặt Misha hóa ra… hóa ra vẫn trẻ trung nhường vậy, giống hệt năm nào. Nửa thế kỷ đã qua đi mà Misha vẫn không chút biến đổi!

Misha ngắm kĩ Makarov, không nói một lời. Makarov lại nói: “Tôi là Ivan đây! Lẽ nào anh quên rồi, nửa thế kỷ trước, ở Trung Quốc, lần thám hiểm đó...”

Makarov nói một tràng, nhưng Misha đối diện lại cúi đầu, trầm tư không nói. Đợi Makarov dừng lại, Misha mới ưu tư cất lời: “Xin lỗi, chắc ông nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Misha mà ông muốn tìm.” 

“Không! Tôi không nhận nhầm, trông anh vẫn giống năm nào, giọng nói của anh vẫn không thay đổi.

Bao nhiêu năm rồi, anh có khỏe không? Sao anh lại thoát chết vậy? Sao anh không nói gì?” - Makarov không ngừng truy hỏi.

“Tôi đã nói rồi, tôi không phải là Misha mà ông muốn tìm!”

“Misha, rốt cuộc anh sao vậy? Sao anh lại ở đây?

Sao lại biến thành thế này? Anh hãy nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp anh.”

“Không! Ông không giúp được bất cứ ai cả, đừng làm phiền cuộc sống của tôi!” - Giọng Misha đột nhiên thay đổi, trở nên già cỗi và trầm tư.

“Chuyện... chuyện gì xảy ra vậy? Misha, sao giọng anh lại..- Makarov giật mình nhìn chằm chằm Misha trước mặt.

Misha lại từ từ ngẩng đầu lên. Trong ánh nến âm u, Makarov mở to đôi mắt. Ông vô cùng sửng sốt nhìn Misha trước mặt. Khuôn mặt Misha, khuôn mặt ban nãy vẫn còn trẻ trung, trong phút chốc đã trở nên già cỗi, dữ dằn và hung tợn. Makarov không biết trên thế giới này có còn từ ngữ nào để có thể miêu tả đúng được khuôn mặt của Misha lúc này, trên khuôn mặt đó nổi lên vô số những mụn bọc to nhỏ. Những chiếc mụn bọc từ từ nở ra, bên trong chảy ra dịch màu đỏ, màu vàng, không, có lẽ là dịch màu trắng. Một cơn buồn nôn mãnh liệt kéo đến, Makarov muốn nôn mửa, nhưng ông không nôn được gì

cả. “Misha, anh... anh sao thế, sao anh lại trở nên như vậy?” - Makarov kiệt sức kêu gào. Ông đột nhiên cảm thấy xung quanh mình mọc lên vô số những khuôn mặt, dữ dằn hung tợn, chảy ra chất dịch đặc quánh giống như khuôn mặt của Misha vậy.

2

“Không! Các người là ai? Misha... Misha…” - Makarov thất vọng kinh ngạc hét lên. Ông mở trừng đôi mắt, vài khuôn mặt xuất hiện trước mặt. Ông sững sờ nhìn những khuôn mặt này hồi lâu rồi mới nhận ra, đó là Yelena, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ. Makarov vịn tay rồi ngồi dậy, lúc này ông mới phát hiện ra mình đang nằm trong căn hộ của con trai, mà không phải là trong căn buồng nhỏ đó và cũng không có khuôn mặt dữ tợn hung ác của Misha.

“Cha, ban nãy cha sao vậy?”- Yelena sốt sắng hỏi.

“Đúng vậy, làm chúng cháu sợ quá!” - Hàn Giang cũng hỏi.

Makarov quệt mồ hôi trên trán, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối. Ông thở dài, nói: “Ban nãy cha nằm mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy cha một mình đi vào đường cống ngầm âm u. Đi mãi đi mãi, cha phát hiện thấy một chút ánh sáng, đó là căn buồng dưới lòng đất của Misha. Cha đập tường vào trong, phát hiện Misha xõa tóc, chiếc áo choàng trên người vừa bẩn vừa rách, nhưng khuôn mặt ông ta vẫn giống hệt nửa thế kỷ trước, trẻ trung tuấn tú, nhưng khi cha hỏi ông ta sao lại nên nông nỗi này thì ông ta lại không nhận mình là Misha. Cuối cùng... cuối cùng khi Misha ngẩng đầu lên thì mặt ông ta bỗng trở nên dữ tợn hung ác. Cha không thể miêu tả bằng lời, thật quá khủng khiếp... Trên khuôn mặt đó bỗng nhiên mọc lên vô số những mụn bọc, sau đó mụn bọc nứt ra, bên trong chảy ra những chất nhầy khiến người ta buồn nôn, vô cùng buồn nôn, quá là khủng khiếp!...”

Makarov kể lại cơn ác mộng một cách rời rạc không đầu không cuối, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Sao mình lại nằm mơ thấy cơn ác mộng đó nhỉ? Sao lại nằm mơ thấy cơn ác mộng đó nhỉ?”

Yelena không ngừng an ủi Makarov. Hàn Giang rót cho Makarov một cốc nước. Makarov uống xong rồi nghỉ ngơi một lúc thì tinh thần mới dần dần hồi phục lại. Makarov nhìn nhìn Hàn Giang và Yelena, và lúc này mới nhớ ra là sáng sớm họ ra ngoài làm nhiệm vụ.

Ông quan tâm hỏi: “Hôm nay hai người có phát hiện được gì không?”

Yelena và Hàn Giang đã thay quần áo bẩn ra. Yelena nhún vai, đáp: “Không phát hiện thấy gì cả ạ.”

“Không phát hiện thấy gì cả? Thế còn căn buồng nhỏ dưới lòng đất đó thì sao?” - Makarov đầy vẻ thất vọng.

“Bọn con đã đến căn phòng nhỏ dưới lòng đất rồi, nhưng giống như Hàn Giang miêu tả, không có phát hiện gì mới!” - Yelena ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Đương nhiên, Hàn Giang mà cha ca ngợi nhất lại có phát hiện trọng đại đấy. Anh ấy luôn nói rằng anh ấy nhìn thấy u hồn, còn nói u hồn trong bóng tối cứ chằm chằm nhìn bọn con, nhưng con lại chẳng thấy gì cả!”

“Sao lại coi như không thấy gì cả? Chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ có thu hoạch, nhìn xem, đây là gì?” - Nói xong, Hàn Giang lôi dải vải trắng mà anh phát hiện trong giếng ngầm ra.

Makarov đón lấy dải vải nhìn kỹ rồi đưa lại cho Từ Nhân Vũ, sau đó hỏi lại Hàn Giang: “Đây chính là thứ mà cậu cho rằng do u hồn đó để lại?”

“Cháu nghĩ là như vậy. Từ lúc cháu chui xuống đường cống ngầm đã luôn có một cảm giác lạ, cảm thấy như có đôi mắt trong bóng tối cứ nhìn mình chằm chằm, đó là mắt của u hồn. Cuối cùng, cháu và Yelena đã phát hiện ra dải vải này trong một cái giếng ngầm.” - Hàn Giang kể lại.

Makarov chìm trong ưu tư. Yelena nói: “Nhưng con thấy dải vải này chẳng nói lên điều gì mấy!” - Từ Nhân Vũ sau khi xem xong, cũng lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào dải vải này thì quả thực rất khó phán đoán.”

“Cậu phát hiện ra dải vải này ở đâu? Ý tôi là phát hiện ra trong giếng ngầm ở chỗ nào?” - Makarov đột nhiên hỏi Hàn Giang.

“Cung điện Mùa Đông, trong một cống ngầm gần quảng trường Cung điện Mùa Đông.” - Hàn Giang trả lời.

“Sao cơ? u hồn của cung điện Mùa Đông? Xem ra quả thực có tồn tại u hồn của cung điện Mùa Đông!” - Từ Nhân Vũ lại nhớ tới truyền thuyết mà mình đã từng nghe.

Makarov cũng giật thót tim, nhưng ông lập tức lắc đầu: “Tôi vẫn không tin có u hồn nào cả!”

Makarov và Từ Nhân Vũ, mỗi người đều tự ngẫm nghĩ vấn đề của mình. Yelena đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, lúc chúng ta ra ngoài có đụng phải Ivan Pavlov.”

“Ivan Pavlov, cậu ta không bắt hai người sao?” - Makarov hỏi.

“Khà khà, Ivan Pavlov có nằm mơ cũng muốn bảo vệ tiểu thư Yelena của chúng ta, thì sao lại dám tóm cô ấy được?” - Chưa kịp đợi Yelena cất lời, Hàn Giang đã tranh trả lời trước.

Yelena tức tối lườm Hàn Giang một cái, rồi nói với Makarov: “Anh ta muốn đuổi theo bọn con, nhưng con thấy anh ta vốn không định bắt con, bởi vì anh ta không gọi người tới.”

“Vậy sau đó hai người không có đuôi bám theo chứ?”-Từ Nhân Vũ hỏi.

“Anh yên tâm, tiến sỹ, chúng tôi rất chuyên nghiệp!” - Yelena cười nói.

“Vậy thì tốt!” - Từ Nhân Vũ thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, Ivan Pavlov còn nhắc tới Đường Phong!” - Yelena lại nói với Makarov.

“Đường Phong, cậu ấy giờ sao rồi?” - Makarov quan tâm hỏi.

“Ivan Pavlov nói rằng Đường Phong chạy rồi, nhưng anh ta nói chẳng mấy chốc họ sẽ tóm được anh ấy. Con tính, nếu Đường Phong một thân một mình lạ nước lạ cái thì quả thực lành ít dữ nhiều!”

“Đúng thế! Hôm nay cháu còn cố ý dùng điện thoại công cộng trên phố gọi chó Đường Phong, nhưng không ai nghe máy, gọi lại thì tắt máy, có lẽ là hết pin. Phải chăng kể cả cậu ấy không bị Ivan Pavlov tóm được đi chăng nữa thì chắc chắn cũng đang gặp nguy hiểm. Đừng quên vẫn còn có cả bọn áo đen và Stephen!” - Hàn Giang vô cùng lo lắng nói.

“Thảo nào sáng hôm nay lúc cùng em đến pháo đài Saint Petersburg, giữa đường thì anh bí bí ẩn ẩn nhất định đòi đi gọi điện thoại, hóa ra là như vậy. Lần sau không được như vậy nhé, ở Saint Petersburg này nhất cử nhất động của anh đều phải báo cáo với em, không được giấu em!” - Yelena nói vói Hàn Giang bằng giọng ra lệnh.

Ngược lại Hàn Giang lại thấy thú vị: “Nhất cử nhất động đều phải báo cáo với em? Anh đi vệ sinh cũng phải báo cáo với em sao?”

“Anh... nếu cần thiết cũng phải bảo cáo, đừng quên anh hiện giờ là quân của em!” - Yelena lại gần Hàn Giang nói.

“Được rồi, hai người đừng làm người khác thấy ớn nữa đi, hãy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì đi đã! Làm thể nào để tìm thấy Đường Phong?” - Câu nói của Từ Nhân Vũ lại khiến mọi người chìm trong suy tư. 

3

Lúc Hàn Giang và Yelena trở về có mua về rất nhiều thực phẩm. Lúc này, bốn người lại quây quần trong phòng ăn, vừa ăn bữa tối, vừa thương lượng hành động bước tiếp theo nên làm thế nào.

Makarov nói lên quan điểm của mình: “Tôi thấy hiện giờ vẫn cần phải đi tìm hiểu rõ về Misha; nếu quả thực Misha vẫn còn sống thì giống như trước đây chúng ta phán đoán: anh ta nếu không là đồng bọn của bọn áo đen thì bọn áo đen của Stephen cũng sẽ không tha cho anh ta đâu. Bởi vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Misha, tìm thấy Misha rồi, sẽ có thể tìm thấy nơi ẩn náu của bọn áo đen Stephen ở Saint Petersburg, cũng có nghĩa là có thể tìm thấy kệ tranh ngọc thứ hai.”

“Bác nói rất có lý, nhưng tất cả những điều này chỉ dựa trên nền tảng giả thiết mà thôi!” - Từ Nhân Vũ nói.

Makarov gật gù: “Tiến sỹ, cậu nói không sai, nhưng chúng ta cần không ngừng đặt ra giả thiết, sau đó đi chứng minh. Hành động vào thời gian trước của chứng ta đã chứng minh được rất nhiều giả thiết, tôi nghĩ lần này nhất định cũng không sai được đâu!”

“Tôi lo rằng kệ tranh ngọc hiện không còn ở Saint Petersburg nữa!” - Từ Nhân Vũ nói ra điều lo lắng trong lòng.

“Vậy thì chỉ còn biết trông chờ vào cái gã Ilyushin ngu ngốc thôi!” - Yelena càu nhàu.

“Tiến sỹ, anh yên tâm, kể cả Misha có không phải là bọn áo đen đi chăng nữa thì chỉ cần anh ta còn sống, hơn nữa là còn ở Saint Petersburg thì bọn Stephen, kể cả có đoạt được kệ tranh ngọc, cũng sẽ không chịu can tâm nghỉ ngơi đâu. Chúng nhất định sẽ xuất đầu lộ diện!” - Makarov phân tích.

“Mong là như vậy. Nhưng manh mối phía Misha chúng ta nên làm thế nào đây? Lẽ nào lại xuống dưới cống ngầm để tìm u hồn đó?” - Từ Nhân Vũ hỏi Makarov.

“Chúng ta có bốn người, đường cống ngầm của Saint Petersburg lại to lớn và phức tạp nhường vậy, nếu cứ tìm kiếm như thế thì chắc chắn không phải là cách hay!” - Hàn Giang lắc đầu nói.

Makarov trầm ngâm hồi lâu mói cất lời: “Thực ra tôi có một chủ ý, nhưng phải mạo hiểm thì mới được.”

“Chủ ý gì vậy?”- Mọi người đồng thanh hỏi.

Makarov nhìn mọi người một lượt rồi mới nói ra cách của mình: “Tôi suy nghĩ thế này, nếu như năm đó Misha quả thực chưa chết, trở về Saint Petersburg thì KGB nhất định sẽ nắm được tình hình của anh ấy, thậm chí còn sắp xếp ổn thỏa cho anh ấy, giống như họ đã sắp xếp ổn thỏa cho tôi năm nào, đã thay đổi số phận cả cuộc đời tôi. Bởi vậy tôi nghĩ... trong tổng bộ chắc phải có tài liệu của Misha, có thể không nhiều, nhưng chỉ cần Misha chưa chết thì nhất định sẽ có.”

“Tài liệu của Misha?” - Yelena suy ngẫm. 

“Ừm, tổng bộ nhất định có tài liệu của Misha, nhưng cấp độ bảo mật khả năng rất cao, bởi vậy không vậy không dễ có được, ngoài ra cha con ta hiện giờ thân phận thế này cũng quả thực rất khó mà ra tay.” - Makarov nói

“Lão Mã, bác ở KGB bao nhiêu năm chắc là phải có những mối quan hệ cũ chứ?” - Hàn Giang hỏi.

Makarov cười: “Hàn Giang, những người cùng thời với tôi lúc đó hiện giờ nếu không đi gặp thượng đế thì cũng đều nghỉ hưu ở nhà giống tôi, hoặc chuẩn bị đi gặp thượng đế. Hơn nữa, lúc đó tôi ở KGB vốn không được mọi người ưa cho lắm.”

“Vậy còn Yelena thì sao?” - Hàn Giang quay ra hỏi Yelena.

Yelena nói với Hàn Giang: “Cha nói ra chủ ý này chính là để xem thái độ em thế nào! Tổng bộ thì em quen biết cũng không ít, rất nhiều người có thể tiếp xúc với tài liệu tuyệt mật. Nếu như trước đây thì việc này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hoàn cảnh em bây giờ thì khả năng lớn là họ sẽ không chịu giúp em, ngoài ra vẫn còn một điều nữa, theo như quy định của tổng bộ, những người không liên quan tới việc này thì không nên để họ biết chuyện, bởi vậy, em không thể đi tìm những người trong tổng bộ được.”

“Vậy nên làm thế nào?” - Hàn Giang và Từ Nhân Vũ lại hỏi.

“Các cậu không cần sốt ruột, tôi tin rằng nhất định Yelena sẽ có cách!” - Makarov cười tít mắt nhìn Yelena.

Yelena bó tay nhún vai, nói: “Đương nhiên là con có cách, nhưng mọi người thế này là ép con đấy nhé!” “Cách gì vậy?” - Hàn Giang truy hỏi.

“Cách duy nhất cho tới thời điểm này, có thể giúp được chúng ta nhất, cũng là người duy nhất mà em có thể đi tìm chính là Ivan Pavlov.” - Yelena nói ra suy nghĩ của mình.

“Ivan Pavlov? Ồ! Yelena, hàng ngũ của em lại vượt chỉ tiêu rồi đấy!” - Hàn Giang nói đầy vẻ hóm hỉnh.

Yelena kìm nén sự thích thú, điềm tĩnh nói với Hàn Giang: “Em cũng không muốn đi tìm Ivan Pavlov, nhưng anh nói xem còn có cách nào khác không?”

“Yelena thân yêu, em không đá anh ra khỏi hàng ngũ của em đấy chứ?” - Hàn Giang ôm Yelena hỏi.

“Đương nhiên là vậy, nhiệm vụ này vẫn còn cần anh phối họp đấy!”

“Phối hợp? Em muốn anh đi cùng em?”

“Đúng vậy, em cần anh bảo vệ em!”

“Anh rất sẵn lòng hy sinh vì em phục vụ!”

Yelena lườm Hàn Giang, nói với Makarov và Từ Nhân Vũ: “Vậy thì ổn rồi, quyết định vậy đi, sáng sớm ngày mai, con và Hàn Giang sẽ đi tìm Ivan Pavlov!”

4

Yelena nói xong kế hoạch của mình, Makarov không ý kiến gì nhưng ngược lại Từ Nhân Vũ lại lên phản đối: “Hai người đều là chủ lực của chúng ta, ngộ nhỡ Ivan Pavlov bắt hai người thì chúng ta coi như xong!”

Hàn Giang không chịu: “Bắt buộc phải mạo hiểm.”

“Vậy thì cũng phải xem là đấu với ai chứ! Anh quên lúc Ivan Pavlov nhốt chúng ta rồi sao, giống như hung thần bặm trợn vậy!” - Từ Nhân Vũ phản bác lại.

“Tiến sỹ, anh cứ yên tâm đi, Ivan Pavlov thì tôi quá hiểu anh ta rồi, anh ta không dám làm gì chúng tôi đâu!” - Yelena rất tự tin nói.

“Đúng thế! Chúng ta đang ở trong địa bàn của người ta thì phải nghe người ta. Đừng có phí lời nữa, tôi tin rằng Yelena đủ khả năng đối phó với gã Ivan Pavlov đó!” - Hàn Giang nhìn Yelena nói.

Yelena ngoảnh mặt đi, không nhìn Hàn Giang. Cuối cùng, Makarov vỗ bàn nói: “Được rồi, cứ quyết vậy đi, Yelena, con và Hàn Giang sáng sớm ngày mai, tốt nhất là khi trời chưa sáng, hãy đi tìm Ivan Pavlov. Bây giờ hai đứa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, cha và Từ Nhân Vũ ngủ cả ngày nay rồi, buổi tối sẽ cảnh giới cho hai đứa.

Tiến sỹ, cậu không phản đối chứ?”

Từ Nhân Vũ lắc đầu: “Đương nhiên không phản đối! ”

“Vậy thì hai chúng ta ở đây sát phạt một ván thôi!” - Makarov lấy từ trong tủ ra một bàn cờ tướng để đại chiến với Từ Nhân Vũ.

Sáng hôm sau, khi trời vẫn chưa sáng, Hàn Giang và Yelena ăn sáng xong liền xuất phát, giống như lần trước, họ cũng đi bộ qua vài con phố Yelena mới tìm thấy chiếc Fiat của cô. Yelena lái xe vòng vèo qua những phố xá vắng hoe xong mới gọi điện cho Ivan Pavlov: “Bây giờ có thể ra ngoài không? Tôi có việc quan trọng muốn tìm anh!”

Ivan Pavlov không ngờ Yelena còn gọi điện ình nên phấn khởi ngạc nhiên đáp: “Được chứ! Em muốn gặp ở đâu?”

“Nghĩa trang cạnh tu viện Kwasniewski.” - Yelena nói.

“Nghĩa trang?” - Ivan Pavlov phía đầu dây bên kia có chút sững sờ.

“Đúng, nghĩa trang cạnh tu viện Kwasmewski phía tây.”

Yelena tắt máy rồi lái xe về hướng tu viện Kwasniewski. Tu viện này nằm ở tận cùng phía đông đại lộ Neva. Trong mắt của những người cao tuổi sống tại Saint Petersburg thì ở đây được coi là ngoại ô rồi. Do nhiều năm không được tu sửa, nên bức tranh sặc sỡ trên tường tu viện đã bong tróc, quạ đen không biết từ đâu đến cứ bay lượn vòng mãi quanh sân tu viện. Xung quanh tu viện có rất nhiều ngôi mộ. Nơi đó chôn cất biết bao danh nhân nổi tiếng của lịch sử Liên Xô, trong đó có cả đại văn hào Dostoevsky và nhạc sỹ đại vĩ Tchaikovsky.

Hàn Giang và Yelena tới nghĩa trang khi trời còn mù sương. Mộ của Dostoevsky rất yên tĩnh, bức ảnh của ông trên bia mộ lặng lẽ chăm chú nhìn Hàn Giang và Yelena. Hàn Giang quan sát xung quanh bằng nhạy cảm nghề nghiệp đặc biệt. Xung quanh một bầu không khí chết chóc, nhưng không khí trong lành sớm mai vẫn chưa tan đi. Hàn Giang cũng không biết trong những ngôi mộ phía xa xa kia có phải đang chứa đựng mối nguy hiểm nào không?

“Anh không phải nhìn đâu, không có mai phục đâu!” - Yelena nói.

“Xem ra em rất yên tâm về Ivan Pavlov đấy nhỉ? Nhưng anh thì không hoàn toàn yên tâm với anh ta!” “Hừm, vậy được, anh đi kiểm tra lại một lượt đi, thử xem có ai núp sau những ngôi mộ đó không?”

Hai người đang nói chuyện thì phía xa xa bỗng vọng lại tiếng phanh xe. Yelena cảnh giác dỏng tai nghe ngóng, phán đoán hướng có người đến, còn Hàn Giang thì hai tay lại đút vào túi áo khoác, trong đó là khẩu súng ngắn PK “rắn hổ mang” nòng 9 ly.

5

Ivan Pavlov chậm rãi bước ra từ trong sương sớm. Anh ta trông thấy Hàn Giang cũng ở đây nên bất giác chau mày. Biểu cảm thoáng qua đó cũng không lọt qua được mắt Hàn Giang. Yelena trông thấy Ivan Pavlov liền bước lên phía trước, còn Hàn Giang lại lùi lại phía sau, anh cố ý giữ khoảng cách với Yelena.

“Yelena, hôm qua em không nên như vậy với anh. Em xem, hôm nay anh vẫn chỉ đến đây một mình!” - Ivan Pavlov hét lên với Yelena.

Nét mặt Yelena tươi cười: “Được rồi, Valentin, đừng có vì chút hiểu lầm nho nhỏ đỏ mà bực bội trong lòng, anh phải hiểu rằng, không phải tôi nhằm vào anh mà là nhằm vào Ilyushin!”

“Ok, anh tin em, nói thực, anh cũng không thích Ilyushin.”

“Tôi biết anh không thích Ilyushin. Anh có tin kệ tranh ngọc là do Hàn Giang lấy cắp không?” - Yelena hỏi.

“Nếu theo quan điểm của anh thì anh không tin, nhưng Ilyushin tin. Hoặc có thể nói rằng Ilyushin bắt buộc phải tin, bởi vì ông ta cần có một người để gánh trách nhiệm.”

“Anh hiểu được điều đó là tốt rồi, xem ra anh cũng không ngốc lắm!”

“Nhưng điều này không có nghĩa là anh có chút thiện cảm nào với cái gã Hàn Giang đó. Hôm nay em gọi anh đến đây có chuyện gì vậy? Không phải vì anh ta chứ?” - Nói xong, Ivan Pavlov liếc nhìn Hàn Giang gần đó.

Yelena bước tới trước mặt Ivan Pavlov, khẽ nói: “Có một việc quan trọng, chỉ có anh mới làm được!”

“Việc quan trọng?”

“ừm, anh có còn nhớ đội thám hiểm liên hợp Liên Xô - Trung Quốc năm nào không?”

“Có chút ấn tượng, liên quan tới kệ tranh ngọc sao?”

“Đúng vậy, tất cả những hồ sơ cấp cao đều cho thấy đội thám hiểm năm đó chỉ có hai người còn sống sót, một người là cha tôi, còn người kia là phiên dịch người Trung Quốc. Nhưng hiện giờ cha tôi nghi ngờ đội thám hiểm năm đó vẫn còn một người chưa chết, ông ấy vẫn còn sống.”

“Sao cơ? vẫn còn người chưa chết? Là ai?”

“Cha tôi cũng không biết ông ấy tên là gì, bởi vì những người trong đội thám hiểm năm đó đều không được phép hỏi han họ tên thật của nhau. Cha tôi chỉ biết rằng ông ấy tên là Misha!”

“Misha? Đây là tên gọi thân mật?”

“Không sai, tôi muốn anh giúp tôi đến tổng bộ kiểm tra tài liệu tuyệt mật năm đó. Cha tôi cho rằng, nếu quả thực Misha chưa chết, thì tổng bộ nhất định có lưu giữ ghi chép về ông, và hiện giờ ông Misha này vô cùng quan trọng đối với chúng tôi, đối với anh, đối với Ilyushin và đối với cả toàn bộ sự việc này. Bởi vậy, nhiệm vụ của anh là bắt buộc phải giúp tôi việc này!” - Yelena khẩn cầu.

Ivan Pavlov nhìn vào mắt Yelena. Anh ta biết không thể từ chối lời khẩn cầu của Yelena, anh ta tình nguyện làm mọi điều vì Yelena, nhưng chỉ cần liếc nhìn thấy Hàn Giang đứng sau lưng Yelena thì bất giác không tránh khỏi sự bực bội lo lắng. Hàn Giang trông thấy Ivan Pavlov đang nhìn mình liền mỉm cười với anh ta.

Ivan Pavlov nói với Yelena: “Được! Việc này anh có thể giúp em. Mấy hôm nay đúng lúc anh cũng phải tới tổng bộ một chuyến. Thế này đi, bây giờ anh đi luôn, nếu thuận lợi thì buổi tối là anh có thể quay về rồi. Nếu em cần gấp thì chín giờ tối nay sẽ lại gặp nhau ở đây!” “Vậy thì tốt quá, nhưng anh nhất định không được để Ilyushin biết!” - Yelena đặc biệt dặn dò Ivan Pavlov.

“Cái này thì em yên tâm, anh không để anh ta biết đâu, nhưng anh phải nói rõ một điều, anh làm việc này đều là vì em, không phải vì cái gã đàn ông kia!” - Vừa nói Ivan Pavlov vừa chỉ chỉ về phía Hàn Giang đang đứng sau lưng Yelena.

Hàn Giang lại mỉm cười với Ivan Pavlov, rồi còn vẫy vẫy tay, nhưng Ivan Pavlov cứ lờ Hàn Giang đi. Yelena quay lại nhìn Hàn Giang một cái, cười nói với Ivan Pavlov: “Đương nhiên không phải vì anh ấy, là vì tôi, cũng là vì cha tôi, vì tất cả mọi người chúng ta. Còn nữa, anh phải đặc biệt dặn dò Ilyushin, nhất định không được để kệ tranh ngọc rời khỏi Saint Petersburg!”

Ivan Pavlov lắc đầu nói: “Những gì em nói anh đều hiểu, nhưng lòng anh nói với anh rằng, anh chỉ vì em. Chín giờ tối, ở đây, không gặp không về, nhưng...” - Ivan Pavlov do dự một lúc, “Nếu như anh không tìm thấy thứ em cần trong tổng bộ thì anh sẽ gọi lại cho em!” “Ok, nhưng tôi sẽ không nghe điện thoại ngay, tôi sẽ đợi một lúc rồi gọi lại cho anh.” - Yelena nói.

“Xem ra em vẫn chưa yên tâm về anh, nhưng anh sẽ chứng minh cho em thấy!” - Ivan Pavlov lắc đầu, lùi lại, từ từ, chầm chậm, bóng anh ta dần mất hút trong sương sớm…

6

Sau khi trải qua một ngày khó nhọc, Hàn Giang và Yelena đã tới nghĩa trang cạnh tu viện Kwasniewski sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn. vẫn là ở trước mộ Dostoevsky, Hàn Giang cẩn thận quan sát không gian xung quanh. Yelena đứng nguyên một chỗ cười, nói:

“Anh không yên tâm với Ivan Pavlov đến vậy sao?”

“Khà khà, buổi sáng còn nói trước được, anh ta không kịp mai phục, nhưng buổi tối, anh không thể không thêm phần cảnh giác!” - Hàn Giang nắm chặt súng nói.

“Thế anh phát hiện được gì vậy?”

“Chẳng phát hiện được gì, chỉ cảm thấy ở đây tối tăm âm u thật!”

“Sao? Anh sợ rồi à?”

“Có chút!”

“Mới thế mà đã sợ rồi? Tại Saint Petersburg có rất nhiều nghĩa trang, ở đây vẫn chưa được coi là tối tăm âm u khủng khiếp nhất đâu đấy. Em đã từng tới một nghĩa trang khác ở ngoại ô, ở đó mới thật sự khiến người ta run rẩy sợ hãi!”

“Nghĩa trang khác?”

“Ừm, nhưng giờ thì em cũng quên mất là nghĩa trang nào rồi!”

Hàn Giang lại nhét súng vào trong túi áo, nói: “Em đừng hiểu lầm, anh không sợ ma quỷ, u hồn, anh sợ là sợ Ilyushin của bọn em, và cả đồng bọn của Stephen nữa!” “Anh yên tâm, chỉ cần Ivan Pavlov không nuốt lời thì cái gã ngu ngốc Ilyushin đó không thể biết được hiện giờ chúng ta đang ở đây đâu. Nhưng còn cái bọn áo đen mà anh nói thì cũng khiến em có chút bất an!”

“Đúng vậy, anh cũng có cảm giác như vậy. Kệ tranh ngọc thứ hai bị lấy cắp, cho thấy người của Stephen đã tới Saint Petersburg rồi, nhưng sau đó bọn chúng lại không hề có động tĩnh gì, điều này có chút kỳ lạ.”

“Anh lo lắng bọn chúng đã đem kệ tranh ngọc rời khỏi Saint Petersburg rồi sao?”

“Hoàn toàn có khả năng này, còn chúng ta thì vẫn ở đây đấu qua đấu lại!”

“Nhưng em lại có cảm giác bọn chúng vẫn chưa rời khỏi Saint Petersburg! Đừng hỏi em tại sao, đây chỉ là cảm giác của em...” - Yelena vừa dứt lời thì cô đã nghe thấy tiếng phanh xe quen thuộc, tiếng phanh xe của Ivan Pavlov.

Yelena nhìn đồng hồ, vừa đúng chín giờ, xem ra anh chàng này rất đúng giờ. Lúc ấy, Hàn Giang thì nhìn chằm chằm về phía cổng nghĩa trang, mãi cho đến khi Ivan Pavlov cầm theo một bộ hồ sơ xuất hiện trước mặt thì tim anh, đang treo ngược lên, mới dần dần trở lại vị trí.

“Yelena, anh đã nói rồi, anh không để em thất vọng đâu!” - Ivan Pavlov bước tới trước mặt Yelena.

“Anh lấy được rồi ư?” - Yelena hỏi. Ivan Pavlov đưa tập hồ sơ trong tay cho Yelena:

“Anh phải mất cả ngày lục tìm trong đống hồ sơ cấp ốc meo ở tổng bộ mới tìm thấy chút tài liệu này đấy!”

Yelena vội vàng mở tập hồ sơ ra, bên trong là một tập tài liệu rất dày. Dưới ánh đèn pin, Yelena vội vàng dọc. Càng lật giở về sau, mắt Yelena càng mở to, trông càng kinh ngạc... Trong lúc Yelena đọc tài tiêu, Ivan Pavlov nhìn Hàn Giang, Hàn Giang cũng nhìn lại anh ta. Hai người không ai nói năng gì, chỉ dùng ánh mắt để giao đấu.

Yelena vội vàng đọc xong, cất tài liệu vào trong tập hồ sơ, hỏi lại Ivan Pavlov: “Chỉ có vậy?”

“Như vậy là nhiều rồi đấy, hồ sơ liên quan tới vụ việc này vốn đã ít, hơn nữa em cũng biết rồi, sau khi KGB giải tán, rất nhiều hồ sơ bị mất tích, bởi vậy tìm được nhiều ngần này cũng không dễ dàng gì đâu!”

“Tôi đọc phần tài liệu phô tô này, cuối cùng chỉ dừng lại ở năm 1988, phía sau hết rồi sao?”

“Lúc anh phô tô cũng để ý thấy, chắc là hết rồi. Anh đã phô tô hết một lượt tất cả những tài liệu liên quan tới Misha, sau đó đóng thành tập, không thể sót được đâu.”

“Xem ra suy đoán của cha là đúng đấy!” - Yelena ưu tư nói.

“Đúng vậy, suy luận của ông hoàn toàn chính xác.

Anh tìm thấy bộ hồ sơ này trong đống văn kiện thuộc hạng trọng điểm được KGB năm đó bảo hộ, hơn nữa mức độ bảo mật của nó rất cao. Anh cũng tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được những bác sếp già ở tổng bộ để anh phô tô một bộ đấy.”

Ivan Pavlov ra sức kể công trước mặt Yelena, nhưng Yelena không những không ghi nhận mà ngược lại còn chất vấn Ivan Pavlov: “Anh cũng đọc qua nội dung của phần tài liệu này rồi sao?”

“Đúng, anh tìm tài liệu đương nhiên phải đọc qua nội dung chứ!” - Ivan Pavlov không hiểu Yelena ý gì.

“Anh tốn công thuyết phục tổng bộ như vậy chắc chắn là sẽ phô tô thêm một bộ đúng không?”

“Khà khà, Yelena, em thông minh lắm, chẳng có gì qua mắt được em cả, đúng là anh có phô tô thêm một bộ!” “Chuẩn bị đưa cho Ilyushin ư? Tôi khuyên anh đừng nên làm vậy, bởi vì như vậy sẽ làm rối loạn kế hoạch của chúng tôi đấy!” - Yelena nghiêm túc nói.

“Rối loạn kế hoạch của bọn em? Yelena, hãy lượng thứ cho anh không tuân lệnh em được. Ilyushin là sếp của anh, anh chẳng có lý do gì để không đưa cho anh ta một bộ. Hơn nữa, việc anh đến tổng bộ tìm tài liệu Ilyushin cũng sẽ biết được, thế nên..

Không đợi Ivan Pavlov kịp nói hết câu, Yelena đã liền vỗ về: “Bất luận thế nào thì tôi cũng vẫn phải cảm ơn anh, đợi sự việc này kết thúc thì anh sẽ được thăng chức đấy. Ngoài ra, phần hồ sơ anh cầm, tốt nhất là hai hôm nữa hãy đưa cho Ilyushin!” 

“Được thôi, anh cố găng kéo dài hai ngày. Nhưng Yelena này, anh vẫn cần phải nói với em, anh không quan trọng việc thăng quan tiến chức gì đâu, anh chỉ hy vọng em hiểu được tất cả những gì anh làm đều là vì em!”

“Tôi hiểu, nhưng bây giờ tôi phải đi đây, anh bảo trọng nhé!” - Nói xong, Yelena và Hàn Giang vội vàng rời khỏi nghĩa trang.

Ivan Pavlov đứng một mình trong nghĩa trang hoang vắng, bất giác cảm thấy ớn lạnh, anh ta đi về phía xe ô tô của mình mà dường như thấy mất mát điều gì đó, bỗng nhiên, điện thoại của anh đổ chuông…

7

Trên đường trở về, Yelena để Hàn Giang lái xe còn mình ngồi xem tập hồ sơ khá dày. Hàn Giang chốc chốc lại quay đầu nhìn Yelena, anh nóng lòng muốn biết nội dung của tập hồ sơ, nhưng sắc mặt Yelena lại hết sức căng thẳng, cô không nói một lời, chỉ tập trung xem tài liệu nên Hàn Giang đành phải nuốt lời lại.

Hai người về đến căn hộ của Victor. Makarov và Từ Nhân Vũ đang sốt một chờ đợi họ trở về. Yelena đưa bộ hồ sơ dày cộp cho Makarov, nói: “Cha, hồ sơ mà Ivan Pavlov lấy được đã chứng minh phán đoán của cha hoàn toàn chính xác, ông Misha đó quả thực chưa chết, sau đó ông ta đã quay trở lại Saint Petersburg.”  

“Quả đúng như vậy?” - Makarov tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi phán đoán của ông được chứng thực, ông vẫn vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng. Nửa năm sau khi đội thám hiểm mất tích, Misha đột nhiên xuất hiện tại Matxcơva!”

“Sao cơ? Nửa năm sau?” - Rõ ràng Makarov không thể tin được. Ông vội vàng lật giở bộ hồ sơ, Từ Nhân Vũ cũng chụm đầu lại xem, nhưng Makarov vừa đọc xong một chút tài liệu phần đầu liên quan tới Misha thì nghi ngờ hỏi Yelena: “Phần giới thiệu về Misha trên bộ hồ sơ này tại sao không có họ tên gốc của Misha nhỉ?”

Yelena gật đầu nói: “Con cũng để ý thấy điều này, cả bộ hồ sơ không hề xuất hiện danh tính thật của Misha, đều dùng Misha để chỉ ông ta, nhưng sau này ông ta có một cái tên mới!”

“Kỳ bí vậy sao, tên mới của ông ấy là gì?”

“Con vẫn chưa đọc thấy, trong đó chỉ nói rằng: cho ông ấy có một thân phận mới, cái tên mới, nhưng trong hồ sơ lại không xuất hiện cái tên mới đó.”

Hàn Giang vốn không biết tiếng Nga, nhưng rất nóng lòng muốn biết nội dung của bộ hồ sơ, vậy là Yelena giới thiệu với mọi người: “Được rồi, tôi sẽ tóm tắt qua một chút nội dung của bộ hô sơ này. Bộ hô sơ này rất dài, phần lớn đều là tập hợp báo cáo về tình hình của Misha vài chục năm sau đó. Vì sau này Misha được liệt vào hàng đối tượng cần bảo vệ trọng điểm của KGB, nên mỗi tháng đều có báo cáo về ông, thậm chí có lúc mỗi tuần đều có một phần báo cáo liên quan tới ông. Phần tài liệu này rất dài, nhưng nội dung báo cáo lại tương đối đơn giản, có lúc một tháng chỉ có một trang giấy, điều này cho thấy Misha không xảy ra chuyện gì.”

“Có phải KGB bọn em đều làm như vậy với rất nhiều người phải không?” - Hàn Giang tò mò hỏi.

Makarov đáp: “Có một số người cần bảo vệ trọng điểm, cũng có một số người cần giám sát trọng điểm, nhưng những người như vậy vốn không nhiều, hơn nữa đa số chỉ là nhất thời, còn giống như Misha, là đối tượng bảo hộ trọng điểm mấy chục năm như vậy, cũng quả là hiếm thấy.”

Yelena tiếp tục nói: “Căn cứ theo phần tài liệu này thì sau nửa năm đội thám hiểm mất tích, Misha đã bị cảnh sát phát hiện ra tại Matxcơva. Lúc cảnh sát phát hiện ra Misha, tóc tai ông xõa xượi, quần áo trên người vừa bẩn vừa rách, giống như ăn mày vậy. Sau này điều tra ra, có người đã từng trông thấy người có tướng mạo giống Misha tại thủ đô Ulan Bator của Mông cổ và thành phố Irkutsk. Bởi vậy, có lý do để tin rằng Misha đã phải ăn mày dọc đường mới trở về được Matxcơva.

“Thật không thể tin được, từ Mông cổ tới Matxcơva.

Nhưng... nhưng sao ông ấy lại không đi tìm cơ quan hữu quan mà lại phải đi ăn mày dọc đường?” - Makarov ngạc nhiên hỏi.

Yelena thân mật vỗ vỗ vai Makarov, đáp: “Cha, cha đừng nôn nóng, nghe con từ từ kể đã nào. Cảnh sát vốn không biết thân phận thật của Misha. Theo như người cảnh sát phát hiện thấy Misha nói lại thì, lúc đó Misha mồm miệng nói năng lung tung, điên điên khùng khùng, hoàn toàn không giống người bình thường nên mới đưa ông ấy về đồn cảnh sát. Khi trả lời chất vấn của cảnh sát, Misha vẫn điên điên khùng khùng, không hỏi mà vẫn cứ trả lời. Sau đó phải cảnh sát bó tay nên định đưa ông tới bệnh viện tâm thần!”

“Misha điên thật ư?” - Hàn Giang hỏi.

Yelena lườm Hàn Giang một cái, nói: “Sao anh cũng sốt ruột vậy? Nghe em từ từ kể. Sau khi Misha nghe thấy mình sắp bị đưa tới bệnh viện tâm thần thì đột nhiên trở lại bình thường và có hành động khiến người khác kinh ngạc là hét về phía cảnh sát yêu cầu gặp Shelepin.” “Shelepin? Chủ tịch KGB?” - Makarov lại nhớ tới cảnh tượng lúc mình gặp Shelepin.

“ừm, Misha yêu cầu được gặp chủ tịch KGB. Tuy ông nghiêm túc yêu cầu muốn gặp Shelepin, nhưng những cảnh sát đó nào dám giúp ông ta đi tìm người danh tiếng như Shelepin, mà lại càng tin rằng Misha là một gã điên, vậy là họ đưa ông tới bệnh viện tâm thần. Đến bệnh viện, Misha vẫn lớn tiếng la hét đòi gặp Shelepin, đến khi bình tĩnh trở lại ông mới chịu nằm yên trên giường, nhưng ông vẽ ra một số hình thù kỳ quái và viết ra một số chữ không ai hiểu nổi. Hành động này của Misha đã thu hút được sự chú ý của viện trưởng, vì ông ấy đã nhận ra những chữ kỳ lạ trên tường có một vài chữ là chữ Phạn cổ xưa, còn lại hầu hết đều là những chữ mà viện trưởng không hiểu. Ngoài ra viện trưởng còn phát hiện: Misha thường xuyên đứng trên bàn nghiêm túc giảng bài cho những bệnh nhân tâm thần khác trong viện. Vậy là viện lnrởng đoán định Misha không phải là một gã điên bình thường nên đã báo cáo tình hình với KGB.”

“Nếu có thể nhìn được Misha viết gì thì tốt, trong đó nhất định có văn tự Đảng Hạng!” - Từ Nhân Vũ suy đoán.

8

Yelena lại nói tiếp: “Lúc này KGB mới tìm thấy Misha nhưng đối diện với những câu hỏi chất vấn, ông ta không nói gì mà chỉ yêu cầu gặp Shelepin.”

“Misha nhất mực đòi gặp Shelepin, vậy trước đây ông ấy đã từng gặp Shelepin sao?” - Hàn Giang hỏi.

Makarov hồi tưởng lại: “Lúc còn trong đội thám hiểm, Misha đã từng nói với cha, trước khi gây dựng đội thám hiểm, Shelepin đã từng triệu kiến mấy học giả bọn họ để hỏi han tình hình. Bởi vậy trước đó chắc là ông ta đã từng gặp Shelepin.”

“Đòi gặp chủ tịch KGB, xem ra ông ấy không hề điên đâu!” - Hàn Giang cười nói.

“Điều này rất khó nói, sau đó đương nhiên Misha được chứng minh không hề bị điên. Nhưng lúc đó quả thực không có ai có thể khẳng định Misha rút cuộc có

bị điên hay không. KGB đã từng kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Misha, đặc biệt là kiểm tra rất kĩ phần đầu của ông. Bác sỹ rút ra kết luận là, não của Misha đã từng bị kích động mạnh đến mức là có khả năng ông đã bị mất trí nhất thời!” - Yelena giải thích.

“Bị kích động mạnh ư? Là do đội thám hiểm gặp nạn chăng?” - Hàn Giang lẩm bẩm.

“Vậy sau đó Misha có kể rằng mình đã thoát hiểm thế nào, rồi ăn mày ra sao trên suốt quãng đường trở về Matxcơva, sau khi đội thám hiểm gặp nạn không? - Makarov hỏi Yelena.

“Việc này thì trên hồ sơ không nói tới, nhưng sau đó Shelepin vẫn triệu kiến ông; còn khi Misha gặp Shelepin ông có kể về những gì mình đã gặp phải hay không thì trên hồ sơ này không có bất cứ ghi chép nào!” - Yelena đáp.

“Chủ tịch KGB triệu kiến mà ông ta không nói gì sao?” - Từ Nhân Vũ hỏi.

“Nhưng có một điều có thể khẳng định, sau lần được Shelepin triệu kiến này, tình cảnh của Misha đã chuyển biến rất lớn, có thể nói là đã thay đổi hoàn toàn. Ông được đón từ bệnh viện tâm thần về, được ở trong một viện an dưỡng trị liệu cao cấp. Trong viện an dưỡng, Misha dần dần hồi phục sức khỏe, sau đó, KGB tiến hành phẫu thuật thay đổi hình dạng cho Misha, đồng thời cho ông một thân phận mới.”

“Sao cơ? Phẫu thuật thay đổi hình dạng? Vậy… vậy tướng mạo của Misha chắc chắn khác với trước đây rồi. Nếu như quả thực ông ấy chưa chết thì mình có thể nhận ra anh ta không?” - Makarov tự mình lẩm bẩm.

“E rằng rất khó đấy ạ!” - Yelena đáp lời.

“Sau đó thì sao? Sau đó Misha thế nào?” - Hàn Giang hỏi dồn.

“Sau đó KGB sắp xếp cho Misha làm việc trong cung điện Mùa Đông, như vậy vừa có thể phát huy những gì mà ông đã từng học, lại vừa có thể bảo vệ ông.”

“Misha đến làm việc trong cung điện Mùa Đông?

Vậy bây giờ ông ấy có còn ở trong cung điện Mùa Đông không?” - Makarov hỏi.

Yelena lắc lắc đầu, nói: “Lúc con điều tra vụ án này đã từng điều tra rất kĩ nhân viên làm việc trong cung điện Mùa Đông, nhưng trong ấn tượng của con thì không có một người già nào như vậy cả.”

“Biết đâu ông ấy đã về hưu rồi?” - Từ Nhân Vũ nói.

Hàn Giang phẩy tay: “Đoán mò gì thế, không phải vẫn còn giấy tờ đấy sao?”

Yelena nhìn nhìn Hàn Giang, thất vọng lắc đầu:

“Thật đáng tiếc, những ghi chép liên quan tới Misha trong bộ hồ sơ này đến năm 1988 thì toàn bộ đã bị đứt đoạn.”

“Năm 1988, vậy sau đó thì sao? Lẽ nào Mish đã chết rồi?” - Makarov ngạc nhiên nói.

“Không có ghi chép để lại, từ trong phần báo cáo cuối cùng cho thấy, mọi thứ của Misha lúc đó đều bình thường, không xảy ra bất cứ tình hình đặc biệt nào, chỉ có điều kể từ đó trở đi, những báo cáo liên quan tới Misha đều không có nữa” - Yelena nói.

“Điều này không thể loại trừ khả năng Misha đột ngột gặp bạo bệnh và qua đời, ngoài ra cũng có khả năng KGB cho rằng không cần thiết phải bảo hộ vệ Misha nữa nên đã xóa bỏ lệnh bảo vệ ông!” - Hàn Giang phân tích.

Yelena thở dài, nói: “Trên báo cáo trước đó có bảng kiểm tra sức khỏe hàng năm của Misha, đây là do KGB lấy về từ bệnh viện, trên bảng biểu cho thấy, sức khỏe của Misha rất tốt, thậm chí có thể nói là rất khỏe mạnh. Còn tại sao những báo cáo về Misha lại đột ngột gián đoạn từ năm 1988, theo như những gì tôi biết về KGB thì rất có khả năng do lúc đó chính cục biến động, bản thân KGB còn khó giữ mình nên đã xóa bỏ sự bảo vệ và giám sát với rất nhiều người. Misha cũng không ngoại lệ, bởi vậy, trong hồ sơ của KGB đã không còn ghi chép về Misha nữa. Bộ hồ sơ này kể từ đó cũng bị khóa trong góc của kho tư liệu, không ai nhòm ngó tới.”

“Anh nói rất có lý, nhưng tôi nghi ngờ liệu có khi nào có người đã can thiệp vào bộ hồ sơ này không?” - Hàn Giang nói ra nghi vấn trong lòng.

“Can thiệp? Sao em không để ý tới khả năng đó nhỉ?” - Lời của Hàn Giang đã thức tỉnh Yelena. Yelena vội vàng lật tới trang cuối của bộ hồ sơ, kiểm tra tỉ mỉ, nhưng từ bộ hồ sơ phô tô này, cô căn bản không thể phát hiện thấy dấu vết có người can thiệp. - “Chỉ nhìn từ phần cuối của bộ hồ sơ phô tô này, em không thấy dấu vết có người chỉnh sửa nào cả. Điều này phù hợp với những suy đoán của em ban nãy, từ năm 1988 KGB đã kết thúc bảo họ cho Misha, nên không thể có thêm báo cáo nào mới, vậy là tất cả những tài liệu liên quan tới Misha đều bị nhét chung vào kho tư liệu.”

Hàn Giang không kết luận nhẹ nhàng như vậy, anh tiếp tục lật từ cuối hồ sơ lên, không bỏ sót trang nào. Khi lật tới một trang, mắt Hàn Giang đột nhiên mở to, kinh ngạc: “Mọi người xem, ở đây vẫn bị người ta động chạm tới đấy!”

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Hàn Giang, quả nhiên chỗ này số trang trước và trang sau không trùng nhau, Hàn Giang phán đoán: “Từ số trang trước và sau cho thấy, ở đây thiếu... thiếu đúng hai mươi trang.”

“Đúng vậy, trang trước và trang sau nội dung không khớp nhau, hóa ra thiếu nhiều trang như vậy.”

Hàn Giang và Yelena lật lại tập hồ sơ một lượt từ đầu đến cuối, ngoài 20 trang bị thiếu ở giữa ra thì không phát hiện ra dấu vết bị can thiệp nào khác. Tiếp đó Hàn Giang và Yelena kiểm tra thêm lần nữa thì lại phát hiện ra điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa, nội dung 20 trang bị mất hóa ra đều là của năm 1964.

“Có khi nào bị thất lạc không? Những tài liệu này chất trong kho tư liệu, bao nhiêu năm cũng không có ai tra cứu, năm tháng tích lũy, bảo quản không tốt nên mới mất đi một phần chăng?” - Yelena nói.

“Nhưng tại sao lại chỉ mất nội dung của năm 1964,

Anh lại nghi ngờ chính là Ivan Pavlov, anh ta không muốn để chúng ta biết nội dung đó!” - Hàn Giang suy đoán.

“Ivan Pavlov?” - Yelena giật thót tim, cô không thể không thừa nhận khả năng lớn chính Ivan Pavlov là người động tay lên tập hồ sơ, nhưng vấn đề ở chỗ, nội dung về Misha trên hồ sơ liên quan tới năm 1964 là gì? Và tại sao Ivan Pavlov lại phải làm như vậy?

9

Makarov định thần lại, nói với mọi người: “Tạm thời không quan tâm tới năm 1964 nữa, từ bộ hồ sơ này có thể khẳng định, Misha năm đó quả thật chưa chết, sau đó ông ấy được KGB sắp xếp tới cung điện Mùa Đông làm việc, hơn nữa ông ta còn phẫu thuật chỉnh sửa khuôn mặt, tôi nghĩ mục đích KGB làm như vậy là vì không muốn người ta nhận ra Misha. Cũng có nghĩa là Misha đã hoàn toàn đoạn tuyệt với cuộc sống trước đây, ông ta không thể gặp lại người thân, bạn học, thầy cô giáo và bạn bè cũ, ông ấy hoàn toàn trở thành một người mới. Những người mà ông ấy kết giao sau đó, chỉ có thể là những người quen biết sau này, kể cả không trốn tránh được, gặp phải người quen trước đây, ông ấy cũng đành phải vờ như không quen biết. Đối với thế giới bên ngoài, đối với người thân, bạn học, thầy cô giáo, bạn bè của Misha trước đây thì ông ấy coi như đã chết rồi, trên đời này không còn một người như vậy nữa, tôi thật sự khng thể tưởng tượng nổi Misha đã phải gánh chịu biết bao đau khổ như vậy.” 

Đúng thế. Nhưng điều mà tôi quan tâm hơn chính là Misha đã đi đâu, sau khi KGB bãi bỏ sự bảo hộ dành cho ông ấy?”- Hàn Giang nói.

“Kết cục bình thường nhất là Misha đã làm việc ở cung điện Mùa Đông cho tới khi nghỉ hưu, sau đó thảnh thơi dưỡng lão ở một nơi nào đó. Dĩ nhiên trừ phi ông ấy vẫn còn ý đồ nào khác!”- Yelena nói.

Makarov lại lắc đầu: “Misha sẽ có kết cục vậy sao? Cha không tin, kể từ sau khi bọn cha tham gia vào đội thám hiểm đó, số phận của chúng ta đã coi như đã được thay đổi rồi. Thảnh thơi dưỡng lão? Bọn con nhìn cha thì sẽ hiểu rằng, đối với những người như cha, đó là một thứ xa xỉ.”

“Bác vẫn nghi ngờ u hồn mà bọn cháu gặp dưới đường cống ngầm chính là Misha ạ?” - Hàn Giang hỏi.

Makarov cúi đầu im lặng, ông cần phải suy ngẫm để sắp xếp lại tư duy, nhưng đầu óc ông càng lúc càng rối rắm. Ngược lại Yelena lại suy đoán: “Cha nói rất có lý, Misha muốn bình yên thảnh thơi an dưỡng có vẻ như không thể. Cha và tiên sinh Lương Vân Kiệt, hai người còn sống sót năm nào, đều bị cuốn vào chuyện này, huống hồ là Misha. Misha khác với cha và Lương Vân Kiệt, ông ấy là chuyên gia, nhận thức của ông về đội thám hiểm năm đó vượt xa cha và Lương Vân Kiệt. Cộng thêm những việc ly kỳ sau đó mà ông gặp phải, không biết chừng ông đã tìm thấy thành phố đó trong sa mạc cũng nên.”

“Có khả năng như vậy đấy! Nếu như Misha năm đó vô tình tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, vậy thì ông chắc chắn đã biết được rất nhiều bí mật, nhưng tôi luôn cảm thấy khả năng này không lớn lắm, bởi vì không ai biết được phương hướng và vị trí của Hạn Hải Mật Thành, vậy một mình Misha thì làm sao tìm thấy được?” - Hàn Giang nói.

“Hàn Giang, đừng quên tôi đã từng kể qua với cậu, khi cuối cùng tôi và Lương Vân Kiệt trở về doanh trại thì đội thám hiểm đã mất tích một cách bí ẩn rồi. Tôi vốn dĩ luôn nghi ngờ rằng họ đã gặp phải nguy hiểm khủng khiếp nào đó, kết quả toàn quân tan tác. Nhưng bây giờ xem ra, sự tình vốn không đơn giản như vậy, Misha bị rối loạn tâm thần, tiến hành phẫu thuật thay đổi hình dạng, KGB tiến hành trọng điểm bảo hộ anh ta, tất cả những điều này dường như đều dự báo rằng: đúng là Misha đã xảy ra chuyện gì đó, bởi vậy, anh ấy bắt buộc phải chịu đựng nỗi đau khổ mà người thường khó lòng chịu đựng được để gìn giữ tất cả những bí mật của anh ấy.”

Yelena gật gù, tán thành: “Cha nói rất đứng, cha cũng là người may mắn sống sót của đội thám hiểm nhưng lại không được là trọng điểm bảo hộ như Misha, từ đó có thể thấy đúng là Misha biết rất nhiều bí mật. Còn nữa, sau đó Misha được sắp xếp tới cung điện Mùa Đông làm việc, đây cũng là một việc đáng để suy ngẫm. Mọi người có còn nhớ kệ tranh ngọc đầu tiên được phát hiện ở đâu không?” “Tầng hầm dưới cung điện Mùa Đông!” - Hàn Giang đột nhiên lại liên tưởng tới bảy bức thư tuyệt mật, “Tôi đã từng nhắc tới bảy bức thư tuyệt mật của KGB với mọi người, trong đó bức thư thứ bảy là do Shelepin viết, đúng ra mà nói thì là Shelepin hạ lệnh viết, trong đó có một điều nói rằng: sẽ bảo tồn vĩnh viễn kệ tranh ngọc, nhưng Shelepin không nói ra nơi bảo tồn này.”

“Bảo tồn vĩnh viễn? Kết quả là nửa thế kỷ sau, kệ tranh ngọc lại bị phát hiện dưới tầng hầm cung điện Mùa Đông, còn Misha sau này vẫn làm việc ở cung điện Mùa Dông, trong này nhất định có sự liên quan tất yếu. Tôi nghĩ, chắc là Misha biết về kệ tranh ngọc được bảo tồn dưới tầng hầm cung điện Mùa Đông, có khi việc đem kệ tranh ngọc bảo tồn dưới tầng hầm cung điện Mùa Đông chính là do Misha gợi ý cho Shelepin cũng nên.” - Yelena mạnh dạn suy đoán.

“ừm, Yelena, cha tin rằng đó chính là sự thật!” - Makarov gật đầu khẳng định.

“Nếu như bây giờ chúng ta có thể điều tra những nhân viên già cả đó thì nhất định sẽ có được chút manh mối, đáng tiếc hiện giờ chúng ta không có điều kiện làm vậy!” - Yelena nói.

“Bởi vậy, hiện giờ chúng ta chỉ có một con đường duy nhất: trở lại khám phá cống ngầm, tìm cho ra u hồn đó, bất luận ông ta có phải là Misha hay không.” - Hàn Giang nói như đinh đóng cột.

Hàn Giang nói xong, Makarov và Yelena đều tỏ ra tán đồng, đến cả Từ Nhân Vũ cũng đành phải gật đầu chấp nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play