Khi bức tường bao phía trong đại điện đổ xuống, ánh nắng chói chang bên ngoài tràn qua cửa sổ chiếu sáng khắp không gian đã bị phong bế hàng nghìn năm của Đại Điện Bất Hủ. Không biết từ lúc nào, cơn cuồng phong ập tới khiến tất cả cổng trong đại điện đều bị gió mở bung ra.
Tất cả những tấm rèm phù đầy bụi bặm đều bị gió thổi tung lên, có tấm bị gió cuốn đi, bay ra ngoài đại điện. Rốt cuộc Đường Phong đã nhìn rõ toàn bộ diện mạo của Đại Điện Bất Hủ. Cuồng phong đã cuốn bay bụi trần lịch sử, Đại Điện Bất Hủ đã được mở lại, bỗng chốc huy hoàng rực rỡ, lấp lánh ánh vàng, khác hẳn nhân gian!
Đúng lúc mọi người đang kinh ngạc thì mặt đất dưới chân họ bỗng thay đổi, một sức mạnh khùng khiếp truyền từ dưới lòng đất lên, giống như muốn lật ngược cà đại điện. Hàn Giang là người đầu tiên nhận ra, anh hét lên: “Lùi lại phía sau, mau lùi lại phía sau!”
Đường Phong vội vàng kéo Lương Viện, vịn lên tường, lùi về phía sau. Khi chân anh vừa lùi tới sần đá hoa của đại diện thì toàn bộ lối đi rộng rãi phù kín xương cốt bỗng lún xuống, bụi và đá vụn cuốn tung lên. Đường Phong ôm chặt lấy Lương Viện. Khi bụi tan đi, lối đi ban nãy đã biến mất, một cầu thang rộng rãi xuất hiện trước mắt mọi người. Dãy bậc thang trải dài như không có điểm kết thúc, dẫn sâu xuống lòng đất tối đen.
Năm người đứng trước những bậc thang dẫn tới thế giới của bóng đêm, họ vừa kinh ngạc, sợ hãi vừa chần chừ, do dự. Phía dưới sẽ có gì đang đợi họ? Quái thú hung ác hay là kho báu mênh mông? Họ không biết, nhưng mỗi người đều hiểu rằng phía dưới sẽ là bí mật cuối cùng của Mật Thành.
Đường Phong quan sát kĩ cầu thang dưới lòng đất này, phải rộng tới năm, sáu mét, rộng gần bằng lối đi phía trên. Hai bên cầu thang chính là vách đá hai bên lối đi ban nãy, chỉ có điều họ không nghĩ rằng vách đá này còn kéo dài xuống tận lòng đất, không thấy điểm kết thúc.
Những viên đá vụn và hài cốt của dũng sĩ Đảng Hạng rơi vãi trên những bậc thang, Đường Phong nghĩ, bậc thang rộng lớn như vậy, khác hoàn toàn với những căn hầm nhỏ mà họ từng trông thấy trước đây, đây có lẽ chính là uy phong hoàng gia của Nguyên Hạo! Đây có thể là nơi chứng kiến thời khắc cuối cùng của ông.
Mọi người nhìn nhau, Đường Phong nhìn về phía Lương Viện, hình như Lương Viện đã thay đổi thái độ. Ban nãy Lương Viện còn vô cùng hoàng sợ, giờ cô lại là người đầu tiên bước chân xuống những bậc thang, ngay sau đó Makarov và Yelena cũng bước xuống theo. Đường Phong đang định đi theo nhưng bị Hàn Giang kéo lại. Đường Phong ngạc nhiên quay lại nhìn Hàn Giang, Hàn Giang thì thào: “Cậu không cảm thấy Lương Viện có gì đó rất lạ sao?”
Đường Phong nghe Hàn Giang hỏi vậy, người khẽ rung lên: “Không.. không, tôi có thấy gi lạ đâu! Anh phái thấy lạ ở chỗ nào vậy?”
“Hình như Lương Viện rất hoàng sợ điều gì dó!" Dường Phong cười cười: “Cái này thì có gì lạ, một cô gái như cô ấy đến nơi dáng sợ thế này tất nhiên sẽ cám thấy sợ rồi!”
“Tóm lại trực giác nói với tôi ràng, trong khoảng thời gian Lương Viện mất tích chắc chắn những diều xảy ra không đơn giản như cô ấy nói, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!”, Hàn Giang thì thào.
“Không phải cồ ấy bị thương ngất đi sao? vết tụ máu trên người cô ấy...”
Hàn Giang ngắt lời Đường Phong: “Đúng rồi, cậu không để ý thấy ư? Sợi dây chuyền mà Lương Viện đeo trước ngực cũng không thấy đâu nữa!”
“Dây chuyền?”, Đường Phong nhớ lại, đúng vậy. Giờ đang là giữa mùa hè, mọi người đều mặc ít quần áo. Trước đây bất luận đi đâu Lương Viện cũng đeo sợi dây chuyền có ảnh của mẹ cô, hôm qua anh vẫn còn trông thấy sợi đây chuyền trên cổ cô ấy nhưng đúng là lúc nãy không thấy đâu cả. Nhưng Đường Phong cảm giác Hàn Giang đang nghiêm trọng hóa vấn đề, anh hất hất tay, nói: “Anh nghĩ nhiều quá đấy, có thể trong lúc mất tích cô ấy đã làm mất sợi dây chuyền”
Hàn Giang vẫn định nói tiếp nhưng Đường Phong đã đi xuống bậc thang. Hàn Giang lắc đầu rồi đành cùng mọi người đi xuống dưới. Khi ánh nắng sớm mai soi rọi qua lớp sương mù của ngàn năm lịch sử, soi thẳng vào trong Đại điện Bất Hù, chiếu lên bài vị khổng lồ của Nguyên Hạo thì Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện, Yelena và Makarov lại mất hút dưới lối cầu thang tối đen.
2
Chẳng mấy chốc, năm người đã bị bóng tối nuốt chửng, năm chiếc đèn pin giống như những con đom đóm nhỏ nhoi bị bóng đen bủa vây. Trước khi tiến vào Mật Thành. Hàn Giang đã cố tình chặt một đoạn cây tùng trong rừng rậm để làm đuốc. Lúc này bó đuốc trong tay Hàn Giang đã soi sáng được không gian họ đang đứng, giúp tất cả nhận ra đây là một cung điện hình vuông dưới lòng đất.
Phía bên kia của cung điện dưới lòng đất - cũng chính là mặt phía tây có một cổng vòm. Sau cổng vòm là một lối đi hẹp, Đường Phong kéo Lương Viện đi trước. Xuyên qua lối đi, cảnh tượng bất ngờ lại hiện lên trước mát họ. Đây là một không gian khổng lồ tự nhiên, xung quanh đều là những nham thạch chưa từng được mài giũa kĩ lưỡng, còn trên vách đá nguyên sơ ở phía tây bỗng xuất hiện một cánh cổng bàng vàng lấp lánh. Đường Phong không khỏi giật mình lấm bẩm: “Lại là một cánh cổng bàng vàng!”
“Chắc chắn phía sau nó sẽ cất giấu thứ quan trọng, nếu không họ không việc gì phải xây một cánh cổng bằng vàng ờ đây?”, Hàn Giang trở nên phấn khởi, giống như thắng lợi sắp nằm trong tay.
Đường Phong tiến lên phía trước, anh bồng nghe thấy tiếng nước chảy. Anh chăm chú quan sát, hóa ra trên lối đi dẫn tới cánh cổng bằng vàng ờ phía tây còn có một cây cầu được tạo nên bàng đá trắng đời nhà Hán.
Đường Phong đi lên cầu, chăm chú lắng nghe tiếng nước chảy, anh hết sức kinh ngạc vì hóa ra dưới này còn có cả nước! Anh nhoài người ra, cố nhìn xuống dưới cầu, dưới đó tối om om, không trông thấy nước chảy. Đường Phong dùng đèn pin soi xuống dưới, soi tới tận vùng nham thạch màu đỏ rực nằm sâu phía dưới mà vẫn không trông thấy nước.
Hàn Giang đã đi qua cây cầu đá trắng, hướng thẳng vê phía cánh cổng bằng vàng. Đường Phong cũng không có tâm trạng để kiêm tra cây cầu đá và suy ngẫm về mục đích xây dựng nó, anh đi theo Hàn Giang tiến lại gàn cánh cổng bàng vàng.
Mọi người không ai nói gì, chi đứng thành hàng ngang trước cánh cổng bằng vàng. Đường Phong dưa tay ra chạm lên cảnh cống, cánh cồng lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đường Phong cảm thấy cánh cổng này không giống cánh công phía đông Mật Thành, bề mặt nó trơn bóng. “Chắc hàng ngàn năm nay chưa từng có người mở cánh cổng này, thậm chí còn không có người tới đây. Mọi người nhìn này, bề mặt cống trơn bóng, mịn phẳng thế này...”
Đường Phong đang nói nứa chừng thỉ ngón tay anh bồng chạm vào một chỗ lõm xuống trên nắm cửa. Đường Phong giật mình lùi lại phía sau, định thần nhìn lại, thì thấy trên bề mặt trơn bóng của cánh cổng bằng vàng có hai nắm cửa bàng ngọc, chúng được chạm trổ rất khéo léo và tinh xảo! Chính giữa hai nắm cửa xuất hiện một chỗ lõm, chồ lõm này nằm chính giữa khe cửa, rất kỳ lạ!
Hàn Giang cũng để ý thấy vết lõm này: “Tại sao chỗ này lại có lỗ lõm xuống? Xem ra, ngay từ lúc đúc cổng người ta đã cổ ý làm như vậy!”
Đường Phong gật gù đồng tỉnh, nhưng anh cũng không hiểu rốt cuộc là thế nào. Anh liền lùi lại nửa bước, quan sát kỹ cánh cổng bằng vàng này, những chỗ khác không phát hiện thấy có gì khác thường. Đường Phong tiến lên, thử đẩy cánh cổng nhưng không được. Cánh cống hoàn toàn kín khít, đền một khe hở nhỏ cũng không có. Đường Phong nghi ngờ đưa tay vuốt đi vuốt lại trên cánh cổng. Khi tay Đường Phong chạm vào chỗ lõm đó, mắt anh bỗng sáng lên, rồi anh vội vàng lấy miếng ngọc bội đã tìm lại được ra: “Mọi người nhìn đi, chỗ lõm này gần giống hình chữ nhật, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện không phải hình chữ nhật thẳng mà là hình chữ nhật hơi cong, rất giống hình một miếng ngọc bội!”
“Ý... ý cậu là miếng ngọc bội chính là chìa khóa mở cống?”, Makarov ngạc nhiên nói
“Đúng vậy, hình dạng, độ dài, kích thước đều phù hợp! Hơn nữa chất liệu của miếng ngọc bội này hoàn toàn giống với hai nắm cửa bên cạnh, đều là bạch ngọc dương chỉ Hòa Điền cao cấp. thậm chí... thậm chí tôi còn nghi ngờ miếng ngọc bội này và nắm cửa được làm từ cùng một khối ngọc!”, Đường Phong nhớ lại cơn ác mộng cứ đeo bám anh.
“Trên đời này có chuyện trùng hợp vậy sao? Như vậy cũng có nghĩa là năm đó, lúc chế lác ra cánh cổng này, người ta đã dùng một khối ngọc để làm nắm cửa và ngọc bội?”, Hàn Giang cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Tôi nghĩ chắc là như vậy!”, nói rồi Đường Phong khẽ lấy tay đưa miếng ngọc bội về phía chỗ lõm xuống trên cánh cổng bàng vàng.
Cung điện dưới lòng đất tĩnh mịch âm u như vùng đất chết, tất cả mọi người đều nín thờ, tập trung, chăm chú nhìn miếng ngọc bội được tra vào cánh cổng bàng vàng.
Từng giây từng phút trôi qua nhưng cánh cổng bằng vàng không có thay đổi gì. Đường Phong không khỏi sốt ruột, anh nhìn Hàn Giang, Hàn Giang cũng gật đầu với anh. Đường Phong dùng hai ngón tay cái ấn thật mạnh xuống, chỗ lõm lún sâu xuống thêm một đoạn. Ngay sau đó, chỗ lõm này đã biến đổi, nó tự động xoay 180 độ, miếng ngọc bội cũng quay theo một góc tương tự.
Đường Phong vội vàng rút tay về và lùi lại phía sau. Mọi người đứng im tại vị trí cách cổng chính một mét, im lặng chờ đợi thế giới phía sau cánh cổng xuất hiện. Nhưng năm phút nữa lại trôi qua, cánh cổng bàng vàng vẫn bất động, mọi người bắt đầu cảnh giác. Đường Phong tiến lên phía trước một bước, định dùng tay đẩy cửa ra nhưng Lương Viện đứng sau dã vội hét lên: “Cẩn thận!”
Đường Phong quay lại nhìn Lương Viện: “Không sao đâu, mọi người lùi lại đi, để tôi!”
Nói xong, Đường Phong không chút do dự đưa tay ra, cố gắng hết sức dây cánh công băng vàng. Một cảm giác kỳ diệu chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể Đường Phong, anh đã gồng hết sức nhưng lại không cảm thấy có gì khó nhọc. Đường Phong chi cảm thấy trước mắt mình bỗng lóe lên ánh vàng, cánh cổng bằng vàng trước mặt đã từ từ mờ ra.
Đường Phong sững sờ đứng trước cánh cổng bằng vàng đã được mở, không biết nên tiến hay nên lùi. Theo phản xạ, anh soi đèn pin vào bên trong, trong đó là một không gian rộng lớn tối đen. Trong ánh sáng của chiếc đèn pin lướt qua lướt lại, Đường Phong không trông thấy kho háu đồ sộ nào, mà chỉ có bóng tối sâu thăm thẳm.
“Hóa ra miếng ngọc bội chính là chìa khóa đê mở cung điện dưới lòng đất”, Hàn Giang nói xong liền cầm bó đuốc tiến vào thế giới phía sau cánh cổng bàng vàng. Trước mặt họ là một lối đi rộng gần bằng lối đi trước đó, lôi đi không dài, hình như hai bên có phòng ốc, đầu bên kia lối đi là một không gian tối đen rộng lớn, lúc này họ vẫn chưa thể trông rõ được tình hình bên trong không gian tối đen như mực đó.
Hàn Giang giơ đuốc lên soi sáng lối đi. Lúc này mọi người mới nhìn rõ trên vách đá hai bên lối đi có bốn cửa hang, nhưng bên trong tối om om. “Kiểu bổ trí này rất giống nhĩ thất[1]”, Đường Phong suy đoán rất nhanh.
“Vậy thì ở dây chắc phải có vật tùy táng rồi!”, Hàn Giang nhận định.
“Vào trong là biết ngay thôi!”, nói xong Đường Phong bật đèn pin và đi vào trong gian thạch thất đầu tiên, Hàn Giang cũng đi theo. Nhưng sau đó mọi người đều thất vọng bởi trong này không có bất cứ vật tùy táng nào, chỉ có thứ gì đó đen sì chất đống ở góc tường. Đường Phong nghi ngờ đi tới, anh ngồi xồm xuống, nhặt thứ đen sì lên quan sát: “Đây hình như là thóc đã bị cháy đen.”
“Ừm, là thóc thật. Lẽ nào phòng này là nơi để thực phầm để cúng cho Nguyên Hạo ở thế giới khác dùng ư?”, Hàn Giang đoán.
“Vậy thì chắc là ở đây cũng phải còn những thứ ngon lành khác!”, Đường Phong quẩng những hạt thóc đã cháy thành than đi, đi ra khỏi gian thạch thất. Trong gian thạch thất thứ hai, họ cũng không phát hiện thấy kho báu, chỉ có một vài binh khí đã hoen rỉ. "Khà khà, bây giờ tôi cũng hiểu về khảo cổ rồi đấy, thiết kế một bên là kho lương thực, một bên là kho vũ khí như thể này rất hợp với truyền thống!”, Hàn Giang rất tự tin với phán đoán của mình.
“Hi vọng là anh đúng!” Trong gian mật thất thứ ba, thứ tư Đường Phong vẫn chỉ phát hiện thầy lương thực đã hóa thành than và vũ khí đã rỉ sét, hình như mọi thứ đang chứng minh cho suy đoán của Hàn Giang.
Ra khỏi lối đi, họ đã tiến vào một không gian rộng lớn. Khi Hàn Giang dùng đuốc soi sáng không gian tối om này, mọi người mới nhìn rõ đây là một thạch điện khổng lồ hình vuông. Toàn bộ đại điện đều dược xây bàng đá hoa cương rắn chắc, rộng lớn. Trông nó thật nguy nga!
Nhưng trong lúc Đường Phong vần còn đang trầm trồ trước sự hoành tráng của cung điện dưới lòng đất này thì Lương Viện bỗng kêu lên: “Mọi người nhìn kìa! Trên mặt đất là thứ gì vậy?”
Đường Phong soi đèn pin xuống đất, cảnh tượng khiến anh bị ám ảnh đã xuất hiện, trước tiên là một bộ hài cốt còn nguyên vẹn đập vào mắt anh, khi ánh sáng di chuyển anh lại thấy một bộ hài cốt nữa, ngay sau đó lại là một bộ hài cốt nguyên vẹn khác. Chiếc đèn pin trong tay di chuyển đến đâu, Đường Phong ngạc nhiên đến độ đồng tử cũng dãn to ra. Nhưng điều khiến anh hoàng hốt chính vì những hài cốt này đêu hoàn toàn nguyên vẹn, nằm ngay ngắn thẳng hàng trên mặt đất!
Hàn Giang cũng rất kinh ngạc, anh tiến lên phía trước, dùng đuốc soi sáng cả gian thạch điện. Cảnh tượng trong thạch điện khiến ai cũng chấn động và kinh hãi, hàng trăm bộ hài cốt xếp ngay ngắn trật tự trên mặt đất lạnh lẽo. Đường Phong cảm giác từng sợi lông mao trên cơ thể mình đều dựng ngược lên, không khí ấm ướt lạnh lẽo dưới lòng đất lập tức xuyên thấu cơ thế anh, khiến anh bồn chồn, bất an. Trong lòng anh thật sự cảm thấy khủng hoảng, nhưng đôi chân phía dưới lại không thể khống chế dược. Đường Phong bước từng bước nặng nề qua dãy hài cốt ngay ngắn, từ dãy đầu tiên tới bộ hài cốt cuối cùng của dãy cuối cùng, tổng cộng là 840 bộ hài cốt, bộ nào cũng còn nguyên vẹn. “Lẽ nào đây là những người được chôn theo Nguyên Hạo?”, đây là câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu Đường Phong ngay từ khi nhìn thấy cảnh tượng này, tới giờ anh mới thốt được ra.
Câu hỏi của Đường Phong vang vọng trong cung điện khổng lồ sâu hun hút dưới lòng đất. Chôn theo? Mọi người nhìn nhau, ai cũng kinh ngạc trước hai từ “chôn theo” mà Đường Phong thốt ra. Mãi lâu sau, Makarov mới dựa vào kinh nghiệm trinh sát dày dặn của mình phán đoán: “Kiểm tra sơ qua những hài cốt này tôi thấy, họ không giống như bị giết chết mà bị đầu độc chết!”
“Nhưng không thể loại trừ khả năng họ bị chôn cùng!”, Đường Phong nói.
“Đúng vậy, không loại trừ khả năng chôn cùng. Nhưng tôi và Yelena đã kiểm tra kĩ mấy chục bộ hài cốt này, phần lớn đều là phụ nữ, trẻ con, còn một số ít là người già, nếu như nói rằng họ bị chôn theo thì không hợp lý lắm!”, Makarov nói.
“Đúng vậy, chỉ có xã hội nô lệ mới dùng rất nhiều người để chôn sống, thời Tây Hạ lúc đó đã không còn thịnh hành tục chôn cùng nữa, đây là một kiến thức lịch sử rất phổ thông mà!”, Lương Viện cũng không đồng ý với suy luận của Đường Phong.
“Vậy thi rất có khả năng là tự sát tập thể!”, Hàn Giang bồng nói.
“Tự sát tập thể?”, những người còn lại kinh ngạc thốt lên.
“Lẽ nào mọi người quên rồi ư, trong Mật Thành chúng ta không thấy xác của người Đàng Hạng nào, sau đó dã nhìn thấy hài cốt của người Đàng Hạng trong kim tự tháp và đại điện, nhưng đều là những hài cốt nam giới cao to, khỏe mạnh. Vậy thì người già, phụ nữ, trẻ con trong Mật Thành đi đâu hết?”
Lời của Hàn Giang khiến mọi người sực tỉnh, Đường Phong bỗng hiểu ra: “Đúng vậy, lúc đó tôi không nghĩ kĩ, cho ràng phụ nữ và trẻ con đều đã tháo chạy hết!”
“Nếu vậy thì cách giải thích hợp lý nhất là, trải qua mấy chục năm trường kỳ chiến tranh và bị phong tỏa, nhân khẩu của Mật Thành giảm mạnh, nhất là những thanh niên trai tráng giảm đi rất nhiều. Bởi vậy khi đại quân Hốt Tất Liệt tới tấn công, nhân khấu trong Mật Thành e rằng chi còn lại khoảng hai, ba nghìn người. Sau vài trận đánh, tuy người Đảng Hạng dũng cảm thiện chiến, quyết tử với đại quân Hốt Tất Liệt nhưng Mật Thành vần không thể chống chọi được. Thời khắc nguy cấp lúc đại quân Hốt Tất Liệt tấn công Mật Thành, gần một nghìn người gồm phụ nữ, trẻ nhỏ và người già trong Mật Thành đã trốn trong cung điện dưới lòng đất mà Hạo Vương xây dựng trước đó. Và vì để bảo vệ vợ con mình, cũng như bảo vệ bí mật cuối cùng của Mật Thành, hàng trăm dũng sĩ cuối cùng của Mật Thành đã tử trận trên sa trường và chặn kín các lối vào bí mật.”
Hàn Giang nói vậy khiến tất cả mọi người đều nghĩ tới thời khắc cuối cùng của Mật Thành, dũng sĩ Đảng Hạng đã quyết định sống mái với kẻ thù, nhưng để vợ con không phải chịu sự ô nhục nên họ đã đưa những người dó xuống cung điện phía dưới kim tự tháp, sau đó bịt cảnh cổng cung điện lại. Đây đúng là cảnh sinh ly tử biệt thảm khóc, đau lòng! Nghĩ tới đây, trước mắt Đường Phong lại như hiện lên thời khắc bi hùng cuối cùng của người Đàng Hạng.
“Không, suy đoán này của anh có một sai lầm lớn!”, Lương Viện bỗng nói.
“Nếu giống như anh nói thì tất nhiên họ phải để một lối thoát cho phụ nữ, trẻ con để ra khỏi cung điện dưới lòng đất này, nếu không thi khác nào đem vợ con, cha mẹ mình chôn sống cùng Hạo Vương?", Lương Viện hỏi lại.
“Điều này...”, Lương Viện nói vậy khiến mọi người trờ nên cảnh giác, "Nhưng cả quãng đường đến đây chúng ta cũng không trông thấy lối đi nào khác!”
Lúc nói tới đây, Đường Phong đang vừa vặn đứng trước dãy hài cốt cuối cùng, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào từng hài cốt nguyên vẹn trước mặt. Đột nhiên, anh dừng lại trước bộ hài cốt cuối cùng, thẫn thờ nhìn nó tới thất thần. Hội Hàn Giang thấy Đường Phong có vẻ gì khác thường nên cũng bước tới. Hàn Giang nhìn bộ hài cốt trước mặt nói: “Đây hình như là hài cốt phụ nữ!”
“Lúc chết trong khoảng từ bốn mươi tới sáu mươi tuổi”, Yelena nói tiếp.
“Một phụ nữ Đàng Hạng”, Lương Viện cũng lẩm bẩm.
Còn Makarov lại ngồi xổm xuống, quan sát rất kĩ bộ hài cốt này. Mãi lâu sau, ông lắc lắc đầu, nói: “Không, đây không phái là hài cốt của phụ nữ người Đảng Hạng.”
“Ổ, cha nhìn ra điều gì ạ?”, Yelena quan tâm hỏi.
“Yelena, con nhìn kĩ lại xem!”, Makarov không ngẩng đâu lên, ông vẫn ngôi xôm trước bộ hài cốt, hình như rất đang tập trung quan sát bộ hài cốt trước mặt.
“Ồ?”, Yelena chần chừ ngồi xổm xuống, quan sát thật kĩ bộ hài cốt này, mắt cô bỗng mở to: “Sao... sao lại thế này?” “Yelena, em nhìn ra gì vậy?”, Hàn Giang sốt sắng hỏi. Yelena lấy tay đo ướm trên bộ hài cốt một hồi, ngạc nhiên nói: “Bộ hài cốt này rõ ràng không phải là chủng người châu Á mà là chủng người Cáp-ca-dơ!”
"Như vậy nghĩa là đây là một người châu Âu sống trong Mật Thành hoặc là người sống trong dài Tây Á?”, Hàn Giang đoản bừa.
“Không, chính xác hơn phải là niên đại của bộ hài cốt này không sớm như vậy đâu, chi... chi cách đây khoảng nửa thế kỷ thôi!”
“Nửa thể kỷ?”, trong đầu Hàn Giang bỗng hiện lên hình ảnh của thành viên nữ bí ẩn trong đoàn thám hiểm.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì đây chính là hài cốt của thành viên nữ duy nhất trong đoàn thám hiểm năm xưa!”, rốt cuộc Makarov đã đứng dậy, ông dường như đang chìm trong hồi ức xa xăm.
“Không! Không phải chúng ta! Đã có người vào đây trước chúng ta!”, Đường Phong bỗng thốt lên.
“Nhưng... nhưng bà ta không có miếng ngọc bội để mờ cánh cống bằng vàng mà! Miếng ngọc bội ở trong tay chúng ta!”, Hàn Giang càng nói càng kích động.
"Anh lại sai rồi, bà ta có miếng ngọc bội!”, Đường Phong nói vậy khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều đồ dồn về phía Đường Phong. Đường Phong trông rất bí hiểm, anh chi lên phần bụng của bộ hài cốt hỏi: “Mọi người không cảm thấy bộ hài cốt này có gì bất thường sao?”
“Đúng là có gì đó khác bất thường! Nhìn tư thế của bà ta thì trước lúc chết là đang nằm thẳng nhưng hình như hai tay lại cố ý giấu sau lưng!”, Hàn Giang nói tới đây, mắt anh bỗng mờ to đầy kinh ngạc: “Lẽ nào... lẽ nào trước khi chết người phụ nữ này đã bị người ta trói tay ra đằng sau?”
“Anh lật lại xem có đúng không?”, Đường Phong tỏ ra bình tĩnh dề nghị
Hàn Giang nhìn Đường Phong, không hiểu ý Đường Phong là gì, nhưng sự tò mò khùng khiếp đã thôi thúc anh, kể cả Đường Phong không nói thì anh cũng định lật lại xem sao. Hàn Giang cẩn thận nhặt xương đùi, xương chậu ra chỗ khác, khi anh nhấc xương chậu bên trái lên, một miếng ngọc bội màu xanh trắng trơn bóng lấp lánh hiện lên trước mắt mọi người.
Hàn Giang giật mình nhìn miếng ngọc bội, rồi lại nhìn sang Đường Phong: “Sao lại có miếng ngọc bội giống hệt như của cậu vậy?”
“Có thể đáp án ở bên kia!”, Đường Phong chỉ về phía xương chậu bên phải. Hàn Giang run rẩy nhấc xương chậu bên phải ra, một chiếc hộp bằng ngọc tinh xảo xuất hiện trước mất mọi người. Hàn Giang đang định nhặt nó lên thì " Đường Phong ngăn lại: “Đợi đã!”
Hàn Giang dừng lại, nhìn Dường Phong. Đường Phong cẩn thận nhìn lại toàn bộ diện mạo của bộ hài cốt này lần nữa: “Căn cứ vào vị trí của ngọc bội và hộp ngọc xuất hiện, ta có thể thấy trước khi chết người phụ nữ này đã nắm chặt hai thứ này, không thấy dấu vết từng bị trói bằng dây thừng.”
Hàn Giang và Yelena cũng quan sát kĩ một hồi, quả thật không thấy có vết dây thừng trói: “Có thể là do nhiều năm rồi nên dây thừng đã mục nát hết?”
Đường Phong lắc đầu: “Nếu như bà ta bị trói lại bàng dây thừng thì vấn đề sẽ trở nên phức tạp. Anh nhìn xem, ở dây ngoài bà ta ra không phải vẫn còn người Đảng Hạng sao?”
Màn Giang, Yelena và Makarov chia nhau kiểm tra một lượt hài cốt trong khắp cung điện nhưng không phát hiện thêm hài cốt của người hiện đại nào cả. Tất cả đều là hài cốt của bảy, tám trăm năm trước và đều là hài cốt của người Đàng Hạng. Đường Phong nói tiếp: “Bởi vậy, tôi cho rằng thành viên nữ của đoàn thám hiểm này trước khi chết không bị ai khống chế cả, bà ta có thể tự do đi lại trong này. Còn về tư thế kỳ lạ của bà ta lúc chết có thể chỉ là thỏi quen cá nhân của bà ta, có thể là nó thể hiện một ám hiệu nào đó hoặc là một tôn giáo bí ẩn nào đó, hoặc cũng có thể chẳng là gì cả!”
“Trong chiếc hộp có gì vậy?”, Lương Viện bỗng hỏi. Lúc này Hàn Giang mới nhớ tới chiếc hộp ngọc. Đường Phong đón chiếc hộp từ tay Hàn Giang, chiếc hộp không to lắm, cũng dược chế tác từ bạch ngọc dương chi cao cấp vùng Hòa Điền, mặt hộp màu trắng, trông rất trang nhã. Mở hộp ngọc ra, bên trong chỉ có một cuộn giấy cổ. Đường Phong nhẹ nhàng cầm lấy cuộn giấy rồi từ từ mở ra, chỉ thấy trên đó có vài chừ viết bàng tiếng Tây Hạ, dịch ra là 'Người đọc được những dòng này chắc chắn là người may mắn, đức độ của hàng ngàn năm sau, dưới ngọn tháp thứ sáu nằm ở tầng thứ nhất mặt phía bắc có một cửa thoát hiểm dẫn tới âm phủ, ra khỏi dòng sông âm phủ thì có thế trông thấy cầu đá bạch ngọc đời Hán, phía trước có cổng vàng, dùng một trong hai miếng ngọc bội đều có thể vào được bên trong, nhưng phải ngăn chặn mực nước của dòng sông âm phủ. Một Tạng đích thân ghi lại."
“Cuộn... cuộn giấy này nghĩa là gì vậy?”, Hàn Giang nứa hiểu nửa không nhìn sang Đường Phong.
Đường Phong đọc lại nội dung trên cuộn giấy cố lần nữa, càng đọc lông mày anh càng chau lại: “Có lẽ đoạn ghi chép này có thể giải thích cho những thắc mắc của Lương Viện trước đó. Điều khiến tôi cảm thấy hứng thú đầu tiên là về người viết những dòng này. Phía cuối đoạn ghi chép có ghi là 'Một Tạng đích thân ghi lại’, Họ Một Tạng của người Đảng Hạng chúng ta đã quen thuộc lâu rồi, nhưng người Một Tạng này rốt cuộc là ai? Nội dung của đoạn ghi chép liên quan tới cơ mật của Tây Hạ, bởi vậy người viết những dòng này chắc chắn không phải người bình thường. Bởi vậy người ‘Một Tạng’ này chắc chắn là quý tộc thuộc dòng họ Một Tạng, hơn nữa còn thông thạo bí mật kết cấu của Mật Thành, thậm chí có thê là người tham gia thiết kế Mật Thành! Vậy thì chỉ có thể là cận thần Một Tạng Ngoa và hoàng hậu Một Tạng Thị của Nguyên Hạo thôi.
Nét chữ trên cuộn giấy này khá thanh thoát, không giống do đàn ông viết mà giống như nét chữ của một người phụ nữ doan trang, cao quý; bởi vậy, tôi đoán rằng đầy là do đích thân hoàng hậu Một Tạng viết.”
“Nhưng tại sao hoàng hậu Một Tạng phải viết cái này, nói ra chuyện cơ mật làm gì?”, Hàn Giang hỏi.
“Điều này thì phải xem từ nội dung của cuốn ghi chép. Câu dầu tiên ‘Người đọc được những dòng này chắc hân lù người may mắn, đức độ của hàng ngàn năm sau đoạn này tường như không có ý nghĩa gì nhưng thật ra đã trà lời cho câu hỏi của anh ban nãy. Có thể hoàng hậu Một Tạng viết những dòng này rồi cất giấu trong hộp ngọc là để hàng ngàn năm sau ai đó có đức hạnh may mắn đọc được.
Chất liệu của hộp ngọc gần như giống hệt với chất liệu của hai miếng ngọc bội, tôi nghĩ rằng rất có thể ngay từ đầu hai miếng ngọc bội, hộp ngọc và cả hai nám cửa trên cánh cổng bàng vàng đều được làm cùng lúc, thậm chi còn được đẽo từ cùng một khối ngọc. Và chiếc hộp ngọc năm đó không chỉ để cất giữ cuộn giấy cổ này mà tác dụng lớn hơn của nó là dùng để cất hai miếng ngọc bội này. Bởi vậy, thật ra phần ghi chép của hoàng hậu Một Tạng là để nhắc nhở người lấy được miếng ngọc bội này.”
“Nhưng tại sao bà ấy lại phải nhắc nhở như vậy? Lẽ nào bà ấy hi vọng có người ngoài tìm thấy Mật Thành?”, Lương Viện hỏi.
“Không, dĩ nhiên bà ấy không hi vọng người ngoài tìm thấy Mật Thành nên ngay từ lúc đầu xây dựng Mật Thành, họ đã chọn vùng đất hiểm trờ này và xây dựng Mật Thành phức tạp đến như vậy. Nhưng Nguyên Hạo lại không muốn để Mật Thành cô độc ngoài thể gian, không được ai biết tới nên ông đã chôn giấu kho báu ở đây là dể hậu thể tìm thấy kho báu. Nhưng nếu như vậy sẽ dẫn tới một mâu thuẫn, một mặt không muốn đề người ta dễ dàng tìm thấy Mật Thành, phát hiện ra kho báu của Mật Thành, nhưng mặt khác lại muốn hậu duệ người Đảng Hạng tìm thấy nơi này, lấy được kho báu..
“Bởi vậy Nguyên Hạo và hoàng hậu Một Tạng đã để lại miếng ngọc bội và phần ghi chép này để chỉ đẫn!”, hình như Lương Viện đã hiểu ra.
“Không chi có ngọc bội và cuộn giấy cổ này mà cả kệ tranh ngọc và rất nhiều di vật, di tích đều nhầm chỉ dẫn phương hướng cho người đời sau có trí tuệ và lòng dũng cảm tìm thấy kho báu Mật Thành, ví dụ hình tô tem kỳ lạ trên giếng trời trong Đại Điện Bất Hủ cũng là một trong sô đó. Am hiệu chi dẫn đến bí mật rất đa dạng và không phải ít.”
"Xem ra chúng ta chính là những người may măn, đức độ của hàng ngàn năm sau rồi!”, Hàn Giang cười cười. Không ngờ hoàng hậu Một Tạng hàng ngàn năm trước tiên đoán được phải đợi tới hàng ngàn năm sau mới có người tới dược đây!”
“Anh đừng đắc ý sớm, chúng ta vẫn chưa tìm thấy kho báu mà, kể cả chúng ta có tìm thấy kho báu đi chăng nữa thì có thể Tướng quàn cũng sẽ đến được đây! Tôi cảm giác hình như bọn chúng không cách xa chúng ta là mấy, rất gần, rất gần rồi!”, Đường Phong lo lắng nói.
Nghe Đường Phong nói xong, mọi người không ai bảo ai cùng nhìn về phía cánh cổng bằng vàng sau lưng, ngoài đó không một bóng người. Đường Phong lại chậm rãi nói: “Câu sau trên cuộn giấy cổ còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, 'dưới ngọn tháp thứ sáu nằm ở tầng thứ nhất mặt phía bắc có một cửa thoát hiểm, dẫn tới âm phủ, ra khỏi dòng sông âm phủ có thể trông thấy cầu đá bạch ngọc đời Hân'.
Từ câu này cỏ thể thấy, 'âm phủ’ là chỉ dòng sông ngầm dưới cầu đá bạch ngọc đời Hán, 'dưới ngọn tháp thứ sáu nằm ờ tầng thứ nhất mặt phía bắc’ chắc là chi ngọn tháp Lạt Ma thứ sáu nằm ở tầng đầu tiên, mặt phía bắc của kim tự tháp, đó không phải là nơi mà những dũng sĩ Đảng Hạng dã quyết tử để bảo vệ sao?”
"Đúng vậy! Hài cốt của những dũng sĩ Đáng Hạng xuất hiện dày đặc trên những bậc thang dẫn xuống tới tầng thứ nhất của kim tự tháp là đê bảo vệ bí mật to lớn này!”, Makarov cũng đã nghĩ ra.
Đường Phong gật gù: “Đúng vậy! Trong thời khắc cuối cùng của Mật Thành, để bảo vệ bí mật to lớn của Mật Thành, hàng trăm dũng sĩ Đãng Hạng đã dùng máu thịt của mình dể bịt kín hai lối đi dẫn tới cửa thoát hiểm và Đại Điện Bất Hủ.”
“Bới vậy chúng ta có lý do để tin ràng, đại quân Hốt Tất Liệt năm đó đã không phát hiện được bí mật quan trọng nhất của Mật Thành!”, Màn Giang nói.
“Đúng vậy, chỉ chậm vài bước, có một đội quân Khiếp Thiết đã đột nhập vào trong Đại điện Bất Hủ, đây là do ông trời phù hộ!”, nói tới đây Đường Phong bỗng trở nên phấn khích một cách kỳ lạ.
“Nhưng... nhưng người phụ nữ trong đoàn thám hiểm đã vào cung điện dưới lòng đất bằng cách nào nhỉ?”, Hàn Giang thắc mắc.
“Chắc là bà ta dã tìm thấy hộp ngọc nên đã vào từ cửa thoát hiểm, sau đó dùng miếng ngọc bội trong hộp ngọc mờ cổng bằng vàng rồi vào đây!”, Đường Phong nói.
“Nêu như vậy thì lại có ba vấn đề nảy sinh.”, Yelena bỗng lên tiếng. “Thử nhất, nếu như người đàn bà này vào đây là do chỉ thị của hoàng hậu Một Tạng, vậy tại sao lại không thể ra khỏi đây mà rốt cuộc lại vĩnh viễn nằm lại đây? Thứ hai là tại sao trong hoàn cảnh đoàn thám hiểm gặp nạn mà bà ta lại có thể một mình vào được trong này? Lẽ nào chì có một mình bà ta thôi sao? Thứ ba là miếng Ngọc bội còn lại, cũng là miếng ngọc bội được cất giấu
trong hộp ngọc mà Đường Phong tìm thây trong rừng hồ dương ư? Nếu đúng như vậy thì tại sao nó lại ở trong rừng hồ dương?”
Nghe thấy những câu hỏi này, Đường Phong chau mày, mãi một lúc sau anh mới chậm rãi nói: “Tôi nghĩ rằng đáp án của câu hỏi đầu tiên chính là nằm trong cuộn giấy cổ - “'phải ngăn mực nước của dòng sông âm phủ dâng lên ’!”
“Ngăn chặn mực nước của dòng sông âm phù? Nghĩa là gì?”, mọi người không hiểu
“Câu này lại khiển tôi nhớ tới Vãng Sinh Hải, tôi ngờ rằng dòng sông ngầm này cỏ thông với Vãng Sinh Hải. Tập tính của Vãng Sinh Hải mọi người đều rõ rồi. Một đầu của lối thoát hiểm dẫn lên phía trên kim tự tháp, đầu còn lại có thể nằm trên vách đá dưới cầu bạch ngọc đời Hán.
Ban nãy tôi đứng trên cầu nhìn xuống dưới, không trông thấy sông ngầm, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, điều đó chứng tỏ hiện giờ mực nước đang thấp. Một khi mực nước dâng cao, tôi e rằng nó có thể nhấn chìm cả cửa ra, bởi vậy trong cuộn giấy cổ này, Một Tạng Thị mới nói ràng ‘đề phòng mực nước của dòng sông âm phủ’! Nếu như vậy con người sẽ không thể sử dụng được cửa thoát hiểm, lối đi chủ yểu dẫn tới cung điện dưới lòng đất vẫn là lối đi mà chúng ta tim thấy trong Đại Điện Bất Hủ. Cửa thoát hiểm chi sử dụng trong tình huống khẩn cấp, nếu như vào đúng lúc mực nước dâng lên thì cửa thoát hiểm cũng trở thành ‘cửa tử’!
“Nêu nói như vậy thì lời cảnh báo trên cuộn giấy cổ vừa có thiện ý những cũng ẩn giấu cả sát khí?”, Lương Viện nói.
“Bí mật của Mật Thành chi thuộc về ai có thể hiểu được nó, người đàn bà trong đoàn thám hiểm không hiểu được ý nghĩa thật sự trên cuộn giấy cổ nên đã mạo hiểm tiến vào trong cung điện ngầm cuối cùng khi nước dâng lên đã bịt kín đường ra.”, Đường Phong nói.
“Hiện thực tàn khốc! Cuối cùng bà ta đã chọn tư thế giống như những người Đảng Hạng, nằm duỗi thảng cùng với hơn tám trăm bộ hài cốt trong cung điện dưới lòng đất sâu thẳm, nghênh đón tử thần đến! Em có thể tưởng tượng ra, trong giây phút sinh mệnh sắp kết thúc, bà ấy đã tuyệt vọng tới mức nào!”, hình như Lương Viện rất tiếc thương người phụ nữ này.
“Vậy còn những người Đảng Hạng thì sao? Họ đã trốn được xuống dưới lòng đất, kể cả lối lên phía trên Đại Điện Bất Hủ bị bịt kín thì lẽ nào cũng vì mực nước dâng cao, cạn kiệt lương thực nên họ đã chết ở đây?”, Makarov bỗng hỏi.
“Điều này...”, câu hỏi của Makarov khiến mọi người đột nhiên nghĩ tới một giả thuyết khủng khiếp. Hàn Giang hoàng hốt nói: “Có khi nào sau đó những người này đã giết hại lân nhau? Thậm chí còn xảy ra cả chuyện ăn thịt người?”
Đường Phong lắc đầu: “Không, chúng ta trông thấy trong kho lương thực vẫn còn thóc, tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi để họ phái giết lẫn nhau. Còn những người Đảng Hạng thoát được xuống cung điện dưới lòng đất có ra được khỏi đây hay không thì tôi nghĩ rằng chắc là có, chú Ngôi Danh chính là một minh chứng. Chú Ngôi Danh đã từng kể với tôi rằng, tổ tiên của họ là hậu duệ cuối cùng của người Đảng Hạng thoát ra khỏi Mật Thành, hơn nữa, kể cả mực nước có dâng lên, nhưng cũng phải có lúc rút đi chứ. tôi nghĩ lúc mực nước rút đi, chắc chán sẽ có người Đảng Hạng dũng cảm thoát ra ngoài từ lối thoát hiểm!”
“Vậy tại sao có người dã thoát được ra ngoài mà những người này lại không?”, Makarov hỏi.
“Có thể những người thân của họ đã chết trận hết cả, họ không còn dũng khí để vực gia đinh mình dậy, nên đã chọn cách kết thúc sinh mệnh ở đây. Còn những người, dũng cảm thoát được ra ngoài cũng vì nhiều lý do - có thể là do họ còn quá ít người, lực lượng quá yếu, có thề là do môi trường biến đổi... Tóm lại. họ đã không xây dựng lại Mật Thành đổ nát mà lựa chọn rời xa Mật Thành, ra khỏi Khe Sói Hoang, trở về với dân tộc thời nguyên thủy của họ, chăn thả gia súc để mưu sinh. Nhưng cũng vì gìn giữ bí mật của tồ tiên, họ đã không chọn mành đất tươi tốt màu mỡ mà chỉ ở lại vùng sa mạc này và còn thêu dệt nên biết bao truyền thuyết, thật có, giả có để tăng thêm độ bí ẩn đáng sợ cho Mật Thành. Những truyền thuyết đáng sợ này được truyền từ đời này sang đời khác, đến nỗi người ngoài không dám bước chân vào Mật Thành.”, trước mắt Đường Phong dường như lại hiện lên bức tranh sống động về lịch sử của Mật Thành sau khi bị tàn phá nghiêm trọng.
Hàn Giang nhìn lại cung điện huy hoàng dưới lòng đất này, anh hoàn toàn bị thiết kế tuyệt diệu ở đây chinh phục: “Chi cần nhìn cửa thoát hiểm ở đây đã đủ thấy mọi kiến trúc của Mật Thành đều được thiết kế tinh xảo và toàn mỹ. Lúc xây dựng tòa cung điện này, chắc chắn người Đảng I lạng đã cân nhắc tới sự tồn tại của dòng sông ngầm, đồng thời cùng nắm rõ dược tập tính của nó nên đã xảy dựng nó tại vị trí cao hơn mực nước cao nhất của sông ngầm, như vậy kể cả sông ngầm có dâng lên, vượt qua vị trí cửa thoát hiểm thì cùng không thể nhấn chìm cung điện được.”
“Đúng vậy, trí tuệ của cổ nhân thường vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta!”, Đường Phong ngập ngừng rồi lại nói, “Còn hai câu hỏi mà Yelena đưa ra, e rằng hiện giờ chúng ta rất khó để giải thích rõ ràng, vấn đề thứ hai, tại sao người phụ nữ lại đến đây sau khi đoàn thám hiểm gặp nạn? Ngay từ lúc trông tháy bộ hài cốt tôi đã có thắc mắc này, nhưng đến giờ vẫn chưa nghĩ ra manh mối. Tất cả những gì chúng ta biết liên quan tới người phụ nữ này đều thông qua dấu tích phát hiện dược trong rừng hồ dương và cuốn nhật ký nhặt được ven Đại Bạch Tuyền, ở Đại Bạch luyến, đoàn thám hiểm đã cạn kiệt lương thực và nước uống. Sau khi ghi lại những dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký, người phụ nữ đã rời khỏi Đại Bạch Tuyền một cách bí hiềm rồi tìm thấy Mật Thành, còn xuống cả cung điện dưới lòng đất. Nếu chỉ dựa vào sức của bà ta thôi thì rõ ràng không đủ, chắc chắn vẫn còn người khác nữa! Tôi luôn nghi ngờ ràng chính Mã Xướng Quốc đã đưa bà ta đi khỏi Vãng Sinh Hải!”
“Nhưng hình như Mã Xướng Quốc không vào trong Mật Thành mà!”, Yelena nói.
Đường Phong Hạt gù: “ừm, tôi cũng nghĩ rang Mã Xướng Quốc chi di tới ốc đảo chết chóc thôi chứ chưa tới Mật Thành. Nhưng điều này cũng không mâu thuần với suy đoán của tôi. Mã Xưởng Quốc đã bỏ thuốc độc vào nguồn nước ở Đại Bạch Tuyền để hại chết các thành viên trong đoàn thám hiềm nhưng thuộc hạ ông ta dẫn theo đều là thổ phỉ, trong đám hỗn tạp đó, ông ta cần có một học già có tri thức chuyên ngành để giúp ông ta tìm thấy Mật Thành.” “Bởi vậy nên ở Vãng Sinh Hải, ông ta đã đem người phụ nữ trong đoàn thám hiểm di. vậy sau này thì sao?”, Yelena hỏi.
“Sau này... sau này thì chúng ta vẫn chưa biết. Nhưng nghĩ tới những biến đổi và hàng loạt chuyện đáng sợ ở ốc đảo chết chóc khiến Mã Xướng Quốc bị tác động mạnh, thậm chí đến chết cũng không thể quên, thì tôi e rằng ở ốc đảo chết chóc họ dã xảy ra biến cổ gì đó. Nghĩ tới đây, tôi liền liên tưởng ngay tới...”
“Tấm bia đá bị xô đổ!”, Yelena hiểu ý Đường Phong. “Đúng vậy, giờ chúng ta có thể kết nối tất cả những phát hiện lại với nhau. Rất có thể bọn họ đã cắm trại trong rừng rậm, ban đêm, người phụ nữ trong đoàn thám hiểm đã xô đổ bia đá, đè chết mấy tay thuộc hạ còn sót lại của Mã Xướng Quốc. Sau đó, vì không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nên Mã Xướng Quốc đã bỏ chạy, còn người phụ nữ đã tìm thấy Mật Thành. Nhưng rõ ràng trong này có vấn đề - tấm bia đá nặng như vậy, chí dựa vào sức của một người phụ nữ thì khó mà đấy được. Chắc chắn vẫn còn ai đó giúp bà ta!”, Đường Phong tiếp tục suy đoán thêm một bước, dột nhiên, anh nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, Misha! Chắc chắn Misha cũng đã từng tới Mật Thành!”
“Nhưng Misha không chết trong Mật Thành!”
“Làm cách nào Misha thoát khỏi Mật Thành nhỉ? Tại sao người phụ nữ trong đoàn thám hiểm lại chết ở đày? Tất cả những gì họ gặp phải sau đó e rằng sẽ mài chi là những ẩn số!”, Đường Phong lắc đầu thốt lên.
“Vậy miếng ngọc bội thì sao? Miếng ngọc bội mà anh phát hiện ra với miếng ngục bội của người phụ nữ là một đôi ư?”, Yelena lại hỏi.
“Chắc là một đôi, bởi vì trôn cuộn giấy cồ nói rằng ‘trước cánh công vàng, có một trong hai miếng ngọc bội là có thể vào’. Trong hộp ngọc chắc là có hai miếng ngọc bội, vấn đề là khi người phụ nữ phát hiện ra hộp ngọc thì trong đó có một hay hai miếng ngọc bội?”
“Nhưng tại sao một trong hai miếng ngọc bội lại xuất hiện trong rừng hồ dương?”
“Điều... điều này còn kỳ lạ hơn. Kể từ sau khi gặp người đàn bà đeo mặt nạ, tôi luôn nằm mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ đáng sợ. Trong giấc mơ, người đàn bà đeo mặt nạ chính là hoàng hậu Một Tạng, trong mơ, chính bác la đã đưa cho tôi miếng ngọc bội. sau đó tôi đã phát hiện miếng ngọc bội này trong rừng hồ dương!”, Đường Phong cố nhớ lại mọi chuyện trong giấc mơ.
“Nhưng tại sao miếng ngọc bội cậu tường như mất rồi lại xuất hiện ở đó nhỉ?”, Hàn Giang hỏi.
“Điều này thì tôi cũng không hiểu, nhưng...", Đường Phong chần chừ một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng trước đây chúng ta không hề biết miếng ngọc bội chính là chìa khóa mở cổng đại điện, bây giờ ngẫm lại, việc miếng ngọc bội mất đi rồi lại đột nhiên xuất hiện. E rằng là do có người muốn chiếm đoạt chiếc chìa khóa này. Từ những dấu tích trong Đại Điện Bất Hủ có thể thấy, đã có người từng tới đây, rất có thể chúng đang ở quanh dây!”
Câu nói của Đường Phong khiến tất cả mọi người đều trờ nên căng thẳng, họ quay sang nhìn nhau, thậm chí Hàn Giang còn rút súng ra. Tất cả nhất loạt nhìn về phía cánh cổng bằng vàng nhưng không có ai tiến đến.
8
Đường Phong là người đầu tiên đi vào trong lối đi tối om này. Trong lối đi rộng rãi hơn cửa hang bên ngoài rất nhiều, hai bên vách, tất cả đều được ốp dá hoa cương nhẵn bóng. Khi bó đuốc trên tay Đường Phong soi tới kịch lối di, bản thân anh cũng ngây người ra vì bất ngừ - trước mặt họ xuất hiện một cánh cổng bằng đá, chính xác mà nói đỏ là một cánh công được làm bằng ngọc nguyên khối!
Hàn Giang, Yelena, Lương Viện và Makarov cũng thăng thốt trước cảnh cổng này, Đường Phong lẩm bẩm: “Cánh cồng được làm bảng ngọc Hòa Điền!”
Đường Phong bước tới gần cánh cổng, giống như bị ma lực nào đó hút lấy, tay anh khẽ vuốt lên cánh cổng bằng ngọc trơn bóng, bất giác cánh cổng bỗng mở ra. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Hàn Giang nhìn kĩ lại: “Hình như trên cổng ngọc này không có khóa!”
“Bởi vì nó là cổng ngọc, nên không cần phải khóa, ngọc vốn dễ vỡ mà. Cánh cồng này không phải dùng dể ngăn những ai muốn lại gần nó, mà chỉ để thể hiện sự huy hoàng, uy phong của nơi này thôi!”, trong lúc lẩm bẩm, Đường Phong đã bước vào thế giới phía sau cổng ngọc.
Không gian tối đen phía sau cổng ngọc quả thật quá rộng lớn, bó đuốc chi có thể soi sáng một khoảnh nhỏ ngoài phía cổng. Hàn Giang phát hiện thấy một cái máng lõm xuống để cắm nến trên vách đá bên cạnh, vậy là anh lấy nến mang theo ra, thắp sáng từng hốc tưởng một. Mọi người càng tiến lên phía trước, nến được Hàn Giang thắp cũng nhiều dần lên, thậm chí họ còn dừng lại, gần trăm cây nên thắp sáng cả cung điện. Lúc này mọi người mới nhìn rõ dây là một cung điện hình chữ nhật rất rộng, còn huy hoàng hơn cả cung điện mà họ trông thấy trước đó. Cung điện là một tòa kiến trúc cao lớn được hàng trăm cây cột khổng lồ chống đỡ, trên mỗi cột đá đều tỏa ánh vàng lấp lánh. Còn ở cuối cung điện, ở vị trí đối diện với cổng ngọc là một quảng trường hình bán nguyệt, cuối quảng trường là một đài cao, trên đài cao đặt một ngôi báu bằng bạch ngọc, các góc cạnh của ngôi báu đều bọc vàng, vàng và ngọc tỏa ra ánh sáng huy hoàng giao thoa lẫn nhau, lấp lánh lung linh dưới ánh nến!
Cả năm người đều bị trấn dộng trước cảnh quan của gian điện. Đường Phong há mồm, ngước nhìn lên, trên đỉnh mỗi trụ cột và trên cả vách đá đều chạm khắc tượng Phật tinh xảo, sơn son thiếp vàng, khiến anh bỗng có cảm giác mình đang ở trong thế giới tây thiên cực lạc.
Hơn chục phút sau, Đường Phong mới hết ngỡ ngàng. Anh bông phát hiện ra hai bên đại điện, cũng chính là hai bên lối đi mà họ đi từ cổng ngọc tới quảng trường bán nguyệt phía dưới đài cao, có hai đầm nước diện tích khá rộng. Đường Phong tò mò quay lại, đi tới đầm nước phía tây, khi anh còn chưa kịp nhìn xuống dưới thì một luồng gió lạnh đã đẩy anh về phía cổng, Đường Phong lùi lại. Hàn Giang lao tới, nhưng đều bị luồng gió lạnh này đẩy lùi.
"Sao... sao gió lạnh của đầm nước này lại mạnh như vậy nhi?”, Hàn Giang không hiểu.
“Đúng vậy, kể cả ở dưới lòng đất đi chăng nữa thì cũng không thể tỏa ra gió lạnh như vậy được!”, Yelena nói.
Makarov cũng chau mày: “Mặt nước cũng không hề đóng băng!”
Đường Phong lấy hết can đảm, bò tới sát mép đầm lần nữa. Gió lạnh khiển anh run rẩy. Anh thò đầu nhìn xuống dưới, dưới nước sâu thăm thẳm, tối om om, cảm giác sâu không thấy đáy!
Luồng gió lạnh làm người ta khó chịu không ngừng sộc tới, toàn thần Đường Phong run cầm cập, anh vẫn muốn nhìn xuống nước nhưng bị Hàn Giang và Lương Viện kéo lại. “Anh thích chết à!”, Lương Việt xót xa trách mắng.
“Không sao!”, Đường Phong miệng nói không sao nhưng mặt anh lại trắng bệch, chân tay bủn rủn, ngồi bệt ra Đất. Mãi một lúc sau, được Hàn Giang và Yelena đỡ, anh mới đứng dậy dược. Mọi người đi về phía đài cao phía cuối cung điện, nhưng họ tìm khắp cả trên dưới đài cao cũng không phát hiện thấy gì, ngoại trừ ngôi báu bằng bạch ngọc. Makarov nghi ngờ hỏi: “Lẽ nào đây chính lá kho báu mà chúng ta khổ sở tìm kiếm? Đây là bí mật cuối cùng của Mật Thành? Đây là thứ mà vô số người không tiếc sinh mệnh tìm kiếm ư?”
Tới điểm cuối cùng của cung điện nhưng vẫn không phát hiện thay cái gọi là kho báu, nghĩ tới người con trai đã bị giết hại của mình, niềm tin từng vực Makarov dậy suốt bấy lâu nay giờ dường như dã hoàn toàn sụp đổ, ông không thể chấp nhận sự thật này, Yelena chỉ biết liên tục an ủi ông
Lương Viện và Hàn Giang cũng không thê chấp nhận sự thật này, chi có Đường Phong vẫn giữ được chút tỉnh láo. Anh đã hồi phục lại tương đối nên một mình đi khắp Xung quanh quảng trường, vừa đi vừa nói: “Mọi người không phải nghi ngờ đâu, nhất định là kho báu của Mật thành nằm ở đây rồi, chỉ có điều Nguyên Hạo không muốn chúng ta dễ dàng tìm thấy thôi!”
“Ồ? Cậu chắc chắn như vậy chứ?”, Hàn Giang hỏi.
“Mọi người quên mất bài vị thờ cúng trong Đại Điện Bất Hủ rồi ư?’ giọng Đường Phong vang vọng trong cung điện rộng rộng mênh mông.
“Bài vị?”, Hàn Giang hiểu ngay ra ý của đường Phong, “Ý cậu là ờ dây chính là mộ phần của Nguyên Hạo va hoàng hậu Một Tạng?”
"Đúng vậy, Hàng trăm năm nay mọi người đều tưởng rằng Nguyên Hạo đã được chôn cất trong vương lăng dưới núi Hạ Lan, nhưng thật ra không một ai có thể nói chính xác đó là tòa vương lăng nào, tôi nghĩ ràng đây mới chính là nơi chôn cất di hài của Nguyên Hạo!”, Đường Phong nói đầy tự tin.
"Nhưng không phải hài cốt của hoàng hậu Một Tạng bị Lượng Tộ cất trong một pho tượng và đã được phát hiện thấy trong Hắc Thành sao?”, Lương Viện thắc mắc.
“Vậy tại sao xương sọ và xương người trong tượng phật lại không phải của cùng một người?”, Đường Phong hỏi lại, rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ rằng bí mật cuối cùng sẽ năm ở đây!
Đường Phong nói câu này xong liền đi tới phía nam quàng trường. Anh dùng bó đuốc soi sáng vách đá trước mặt, kiểm tra kĩ lưỡng, chốc chốc lại lấy tay gõ lên vách đá, nhưng hình như mỗi một viên đá đều được xếp kín khít một cách hoàn hảo... Mãi cho tới khi phát hiện ra hai chỗ lõm hình chữ nhật xuất hiện trên vách đá bên cạnh. Đường Phong hơi giật mình, anh tiếp tục tim kiếm, trên viên đá bên cạnh cũng xuất hiện hai vết lõm hình chữ nhật. Đường Phong không vội vàng đưa ra phán đoán, anh vẫn kiểm tra lại toàn bộ bề mặt bức tường đá, quả đúng là chi có duy nhất hai viên đá trên tường xuất hiện bốn vết lõm hình chữ nhật.
9
Nhìn thấy vết lõm trên bức tường, lòng Đường Phong đầy hoài nghi. Anh lùi về phía sau để nhìn cho rõ hai vết lõm trên vách đá. Đứng mãi trước vách đá một lúc lâu, hình như sợ bó đuốc chưa đủ sáng, Đường Phong lại lấy đèn pin soi lên vách tường. Khi ánh sáng đèn pin rọi tới chỗ đó Đường Phong đã nhìn rõ từng chút tửng chút một. Hóa ra ở chính giữa bức tường đá có hai mảng tường là có rãnh với toàn bộ bức tường, mỗi mảng tường này gồm có bốn viên đá. Đặc biệt là hai viên đá có hai chỗ lõm hình chữ nhật lại nằm đúng trên hai máng tường này. Đường Phong mừng rờ reo lên: “Ở đây có một cánh cửa!”
Mọi người chạy lại, dưới sự chỉ dẫn của Đường Phong, mọi người đều nhận ra dấu vết của cánh cửa bí mật trên vách dá. “Quả nhiên là Nguyên Hạo không muốn chúng ta dễ dàng tìm thấy kho báu! Phía trước trông thấy cổng vàng, cổng ngọc, khi chúng ta vẫn đang kỳ vọng ở dây sẽ xuất hiện một cánh cổng lớn ngoài sức tường tượng tự thì lại xuất hiện một cánh cửa bằng đá hết sức bình thường. Nếu không nhìn kĩ, có thề rất nhiều người sẽ nghĩ rằng đi đến đây là kịch đường rồi”, Hàn Giang phẩn chấn nói.
Yelena lấy tay đẩy thử vách đá trước mặt nhưng cửa đá không hề xê dịch, cô lo lắng hỏi: Làm thế nào đế mở được cánh cửa đá này ra đây?”
Mắt Dường Phong cứ dán vào những chỗ lõm hình — chữ nhật trên cửa đá, anh bỗng kêu toáng lên: “Tôi biết rồi, mọi người nhìn bốn chỗ lõm hình chừ nhật đi! Xem kích cỡ và hình dáng của chúng có giống kệ tranh ngọc không?”
“Gì cơ? Kệ tranh ngọc?”, mọi người ngạc nhiên.
Tất cà mọi người đều dã nhìn ra, chính là hình dạng của kệ tranh ngọc, nhưng sau giây phút vui mừng ngắn ngủi lại là sự thất vọng to lớn: "Nhưng cả bốn kệ tranh ngọc đều mất rồi! Làm thế nào đề mở được cánh cửa đá này ra đây?”
Hàn Giang vừa dứt lời, một giọng nói bồng vang lên sau lưng mọi người: “Để ta giúp các người mở cánh cửa này ra!”
Đó là một giọng đàn ông với phát âm tiếng Trung lơ lớ. Mọi người giật mình quay lại nhìn, thì thấy một đám áo đen lao vào trong cổng ngọc. Dưới sự vây chặt của bọn áo đen, một gã áo đen, dáng cao, gầy bước về phía mọi người. Sau lưng ông ta là Stechkin, nhưng lại không thấy gã đội mũ chụp đầu đâu, hoặc có thể gã đội mũ chụp đầu trong đàn thành xương người chính là gã này, chắc ông ta chính là Tướng quân! Đường Phong suy nghĩ rối bời, theo phản xạ anh rút súng ra. Hàn Giang và Yelena cũng rút súng. Nhưng Makarov vẫn trấn tĩnh như mọi khi, ông không rút súng ra mà bước lên phía trước: “Anh bạn thân mên, quả nhiên là anh!”, Đường Phong nghe thấy giọng nói của Makarov liền lập tức hiểu ra thân phận của người đứng trước mặt mình, ông ta chính là Branch.
“Ivan, bạn cũ của tôi, đã bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhau nhi?”, Branch bước tới trước mặt Makarov, rồi đứng lại tại vị trí cách ông khoảng chục mét.
“Anh.. anh dã hại tôi khổ biết chừng nào anh có biết không?”, tuy Makarov không nói to nhưng giọng ông đi kèm sự phẫn nộ.
“Không, Ivan, việc của Victoria chi là một tai nạn, vốn không phải là chủ ý của tôi. Nếu như bây giờ anh muốn gia nhập với chúng tôi cũng vẫn chưa muộn đâu!”, Branch vẫn tự tin như ngày nào.
“Đáng lẽ... đáng lẽ ra tôi phải sớm nghĩ ra ‘Tướng quân’ chính là anh!”
“Ồ! Tôi biết White dã kể hết chuyện của chúng tôi rồi, gã đó từ trước tới giờ vốn không có tố chất để làm đặc công!”, Branch nhắc tới White với giọng coi thường.
“Không, White đã nói rất nhiều điều với chúng tôi. Thế nhưng anh ta không nói rằng anh đã chết, tôi bắt đầu nghi ngờ anh kể từ lúc ở lô cốt số 23. Tôi thật quá ngốc, có lẽ cũng giống như White, tôi cũng không có tổ chất làm đặc công. Tôi dã ở trong căn cứ Tiền Tiến bao nhiêu năm như vậy, mà lại không phát hiện ra lô cốt số 23, cũng không phát hiện ra âm mưu của anh!”, Makarov càng nói càng kích động.
Nhưng Branch lại bật cười: “Ivan, anh đừng tự trách minh quá thế, lúc đó anh không phát hiện ra mọi chuyện lại lá sự may mắn đối với anh đấy! Nếu như lúc dó anh phát hiện ra bí mật của tôi thì e rằng, anh cũng không còn sống tới ngày hôm nay đâu
“ừm, có lẽ vậy! Nhưng thật ra ngẫm lại, lúc đó anh cùng đã để lộ khá nhiều tung tích, ví dụ như hình xăm đó, còn cả chuyện anh đưa tôi tới Khe Sói Hoang. Tuy ở trong lô cốt số 23 tôi đã bắt đầu nghi ngừ anh, nhưng tôi vẫn không thể giải thích được một điều đó là hồi đó đích thân tôi dã thu nhặt thi thể anh, vậy tại sao anh vần chưa chết? Lẽ nào trên chiếc trực thăng đó không phải có mười tám người?”
“Khà khà, Ivan, trên trực thăng đúng là có mười tám người, tôi cũng đi trên chuyến bay đó, nhưng tôi đã chuẩn bị một tử thi — một tự thi đã bị thiêu cháy!”, tuy sự việc đã trôi qua nhiều năm rồi nhưng khi nhớ lại, Branch vẫn tỏ ra rất đắc ý.
“Gì cơ? Một tử thi bị thiêu cháy?”, giọng Makarov run rẩy.
“Đúng vậy, một tử tù có hình dáng gần giống tôi được tôi điều tới. Tôi đã đốt xác anh ta trong lô cố số 23 gàn giống như những tử thi trong vụ tai nạn máy bay và giấu sẵn ờ trong lô cốt!”
Những gì Branch nói khiến Đường Phong rùng mình, anh nhớ lại chất bột đen nhìn thấy trong nhà để xác ở lô cốt số 23. Lúc dó chi tiết vụn vặt đó đã không khiến anh để ý tới, lúc này anh mới hiểu ra thứ bột đen đó chính là chứng cứ cho việc Branch đổi trắng thay đen!
Hình như Branch rất thích nhắc lại chuyện này: “Tôi đã bí mật huấn luyện học viên của tôi trong lô cốt số 23, nhưng tới một hôm, tin tức đáng tin cậy được truyền từ Mátxơcơva tới nói rằng có người đã tố giác tôi, hình như cấp trên đã phát giác ra kế hoạch của tôi. Bời vậy tôi không thể không quyết đoán lựa chọn, dùng cách đổi trắng thay đen, ve sầu thoát xác! Đầu tiên, tôi chuẩn bị xong xuôi thi thể đó, sau đó khi trực thăng bay tới ngọn núi phía trên lối ra của lô cốt số 23, tôi đã ép phi công hạ thấp độ cao, rồi nhảy từ trên trực thăng xuống. Lúc ớ trên trực thăng tôi đã đùng thú thuật, để tới khi tôi tiếp đất thì chiếc trực thăng cũng phát nổ. Khi dó tôi đã vào lô cốt, dùng thi thể cháy đen thay thế tôi. Rồi tôi cứ nấp ở trong lô cốt cho tới khi các anh bỏ đi!”
“Ra là thế! Nhưng... nhưng tại sao anh lại phải làm như vậy? Lẽ nào chỉ để cướp đoạt kho báu trong Mật Thành sao?”, Makarov chất vấn.
“Hừm! Kho báu? Tôi muốn đoạt được kho báu nhưng đó không phải là lý do duy nhất, tôi làm tất cả những điều này đều là vì mẹ tôi!”
“Mẹ?”, mọi người kinh ngạc nhìn Branch. Cả tòa cung diện dưới lòng đất bỗng chốc chìm trong im lặng đáng sợ.
[1] Nhĩ thất: là gian phòng phụ được bố trí hai bên gian phòng chính
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT