1

Đường Phong cẩn thận xem kĩ từng văn tự trên hòn đá, năm phút sau, anh không giấu được sự hưng phấn quay lại, nói với mọi người: “Đây là văn tự Tây Hạ, thật không thể ngờ, trong vùng núi tây bắc Tứ Xuyên này lại xuất hiện bia đá văn tự Tây Hạ!”

“Văn tự Tây Hạ? Ở đây cũng có văn tự Tây Hạ sao?” Hàn Giang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng lại không dám tin vào điều đó.

“Đúng vậy, tôi không thể nhầm được, đây là một tấm bia tàn đã nứt gãy có văn tự Tây Hạ.” Đường Phong khẳng định.

“Bia tàn? Tấm bia tàn không có chữ mà chúng ta nhìn thấy ngoài Khương Trại có phải cũng là trên tấm bia này không nhỉ?” Lương Viện hỏi.

Đường Phong gật đầu nói: “Chắc là vậy, chỉ có điều… có điều tôi không hiểu tại sao tấm bia tàn đó lại di chuyển được ra tận bên ngoài Khương Trại nhỉ?”

“Cũng có thể hỏi rằng sao tấm bia tàn này lại ở trong địa đạo âm u sâu thẳm này!” Hàn Giang đột nhiên nói chêm vào.

Đường Phong nghe thấy vậy, hơi sững sờ, sau đó nói: “Đúng vậy, cũng có khả năng như vậy, cũng có thể bia đá vốn dĩ đã ở bên ngoài!”

“Đừng quan tâm bia đá ở đâu nữa? Mau nói xem, trên tấm bia đá này khắc gì vậy?” Lương Viện giục.

Đường Phong gom vài hòn đá vụn lại với nhau, tỉ mẩn xem xét tỉ mỉ, anh lục lại tất cả những văn tự Tây Hạ mà mình nhớ được trong đầu, từng chữ từng chữ một đối chiếu với văn tự Tây Hạ xuất hiện trên tấm bia tàn, lúc thì ánh mắt lộ ra sự hưng phấn, lúc lại lắc đầu than thở: “Tuy ở đây có tới tận vài miếng bia tàn, nhưng số bia đá này vẫn thiếu sót chưa đầy đủ, bởi vậy tôi không thể nhìn thấy toàn bộ văn bia, còn có cả một vài văn tự tôi không dám xác định, nhưng chỉ với những văn tự mà tôi nhận biết được thì đã có thể phát hiện ra một vài tin tức quan trọng.”

“Ồ! Nói xem sao!”

“Văn tự trên tấm bia được khắc lần lượt từ trái sang phải, theo hàng dọc, hàng thứ nhất tuy dấu tích của chữ không còn đủ, nhưng tôi đại khái nhìn ra ý nghĩa của câu này, dịch ra như sau: ‘Vương triều lật đổ, Đảng Hạng suy vi, người dân tộc ta… ông trời phù hộ, quay lại cố thủ, từ Hạ Lan Sơn xuất phát…’ đại khái là ý như vậy; hàng thứ hai thiếu rất nhiều, tôi chỉ nhận ra mấy chữ ‘vượt qua tuyết sơn’, hai chữ cuối dòng thứ ba là ‘khe sâu lớn’, còn hai chữ phía trước ‘khe sâu lớn’ tôi không dám khẳng định, khả năng là tên của cái khe sâu này, tên là Nạp Ma, hai chữ phía trước nữa nghĩa là ‘vượt qua’ hoặc là ‘xuyên qua’; ý nghĩa của dòng thứ tư đến dòng thứ sáu đại khái là ‘ông trời phù hộ, phải quay về cố hương, trại trú chân thành thành quách…’ sau đó là ghi chép tường thuật về chủ nhân tòa Khương Trại này cùng một vài tình hình chiến đấu tiếp cận quân địch, tiếp sau đó là một chuỗi tên họ quan chức thổ ty mà hoàng đế triều Minh sắc phong, còn lại thì không nhìn thấy.” Đường Phong giải thích tỉ mỉ về nội dung văn bia.

“Chúng nói lên điều gì?” Từ Nhân Vũ đột nhiên hỏi.

Đường Phong nhìn Từ Nhân Vũ, không biết có nên nói ra phán đoán của mình trước mặt anh ta hay không. Hàn Giang dùng mắt ám hiệu cho Đường Phong, Đường Phong hiểu ý, nói với Từ Nhân Vũ: “Tấm bia này ghi chép về chủ nhân xây dựng lên tòa Khương Trại cùng một số tình hình hoạt động sau khi định cư tại đây, vẫn còn rất giá trị.”

Từ Nhân Vũ nghe xong những lời giải thích của Đường Phong, suy tư gật gật đầu. Lúc này, Lương Viện đề nghị: “Đằng nào thì cũng không thể đi tiếp được nữa, hay là chúng ta khẩn trương quay lại thôi!”

“Nói như vậy thì Stephen chết chắc rồi!” Từ Nhân Vũ nhìn đống xương cốt trắng toát chất như núi trước mặt thất vọng nói.

Hàn Giang lắc đầu, chán nản: “Không còn cách nào khác, cái hang mà Stephen rơi xuống rất có khả năng thông với địa đạo này, thậm chí rất gần với vị trí của chúng ta hiện giờ, nhưng đường đi trước mặt đã bị chặn hoàn toàn rồi, tôi thấy quả thực Stephen lành ít dữ nhiều.”

Hàn Giang nói xong, chẳng còn ai lên tiếng nữa, bốn người mở to đôi mắt tò mò và hoảng loạn nhìn đống xương cốt chất đống ngay ngắn chỉnh tề, sau đó từ từ lùi lại phía sau.

2

Cuối cùng, cả nhóm rút lui khỏi địa đạo xương người đáng sợ, lại leo lên con dốc trải kín những hài cốt, quay trở lại đường cũ. Đường Phong đi đầu tiên, rẽ qua một ngã rẽ, anh dựa vào trí nhớ phán đoán, đây chắc là ngã rẽ cuối cùng trong địa đạo. Nhưng khi anh rẽ qua ngã rẽ này, mặt đất dưới chân đột nhiên khẽ rung chuyển, một chút bụi từ trên mái vòm rơi xuống, vương trên tóc Đường Phong. Đường Phong kinh ngạc phủi phủi bụi trên đầu rồi ngẩng lên nhìn mái vòm, không phát hiện thấy điều gì bất thường, anh lại bước nhanh vài bước về phía trước, nhìn thấy thấp thoáng tia sáng lộ ra trên vọng gác. Nhưng đúng lúc này, Đường Phong cảm nhận được hình như cả tòa Khương Trại đều đang khẽ rung động, gần như cùng một lúc, anh nghe thấy một âm thanh như tiếng sấm rền nặng nề, Đường Phong không hiểu đây rút cuộc là chuyện gì, nhưng bản năng mách bảo anh rằng - chỗ này không nên ở lại lâu!

Vậy là, Đường Phong quay lại gọi Hàn Giang và Từ Nhân Vũ: “Vừa nãy Khương Trại lắc lư đấy, mau rời khỏi đây thôi!”

Hàn Giang và Từ Nhân Vũ chạy lên, bốn người đứng dưới vọng gác, Đường Phong theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên phía trên vọng gác. Lúc này mới thấy, Khương Trại lại khẽ rung chuyển trong tiếng sấm kinh hoàng, ngay sau đó, từ trên đỉnh vọng gác, mấy chục viên đá khổng lồ kích cỡ khác nhau đang rơi xuống, rơi thẳng đứng chực đè vào Đường Phong và mọi người trong vọng gác.

Đường Phong hét toáng lên: “Nguy hiểm!” rồi xô ngã Lương Viện vẫn đang đứng ngây người ở chỗ cũ. Hai người theo đà đổ nhào về phía trước, né được tảng đá khổng lồ từ trên đỉnh vọng gác rơi xuống, nhưng vẫn bị bụi đá phủ kín người. Mãi một lúc sau, Lương Viện mới tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, quay lại nhìn, Đường Phong đang ôm lấy cô nhưng vẫn bất tỉnh nhân sự. Lương Viện kinh ngạc thất sắc, quay người lồm cồm bò dậy, nhoài lên người Đường Phong, ra sức lay anh dậy. Đường Phong vẫn hôn mê, Lương Viện vô cùng sợ hãi, cô bắt đầu ra sức đập vào ngực Đường Phong, miệng hét lên: “Đường Phong… anh đừng có dọa tôi chứ!”

Giọng Lương Viện nghẹn ngào, nước mắt sắp rơi lã chã, Hàn Giang và Từ Nhân Vũ ở cạnh bên vừa mới lồm cồm bò dậy cũng chạy đến, Hàn Giang kiểm tra thân thể của Đường Phong nhưng không thấy thương tích bên ngoài, lúc đó anh mới yên tâm hơn. Hàn Giang cõng Đường Phong trên lưng, sau đó hét lên với Lương Viện và Từ Nhân Vũ: “Lên trên đã rồi tính tiếp!” Khi bốn người trở lại bên giá bếp trong phòng khách trên tầng hai thì mới phát hiện ra bên ngoài Khương Trại mây đen kín trời, mưa như trút nước.

Khoảng mười phút sau, Đường Phong rút cuộc cũng từ từ tỉnh lại. Lương Viện thấy Đường Phong tỉnh lại vội vàng quệt nước mắt, hờn trách: “Anh cũng ác thật đấy, giờ mới chịu tỉnh.”

Đường Phong cố gắng nhớ lại mọi chuyện ban nãy, thấy mình đang nằm trong lòng Lương Viện anh bỗng bật ngay dậy: “Đại tiểu thư, ban nãy hình như là tôi cứu cô đấy, cô vẫn hung tợn với tôi như vậy sao!”

“Đúng là anh đã cứu tôi, nhưng vừa nãy anh cũng dọa tôi sợ chết đi được đấy!”

Lương Viện nói vậy khiến Đường Phong nghẹn họng, còn Hàn Giang và Từ Nhân Vũ không thể nhịn cười. Đường Phong lườm Lương Viện một cái, đến ngồi cạnh giá bếp, hỏi Lương Viện: “Ban nãy mọi người đã nhìn thấy những tảng đá to từ trên vọng gác rơi xuống rồi chứ?”

“Nhìn thấy rồi, may mà cậu hét lên nên mọi người mới thoát chết!” Hàn Giang nói.

“Anh nói xem ban nãy là thế nào?”

“Ban nãy tôi chỉ nghe thấy một tiếng sấm nặng nề, sau đó những tảng đó khổng lồ kia từ trên đỉnh vọng gác rơi xuống, tôi cho rằng đỉnh vọng gác bị sét đánh trúng khiến cho những tảng đá đó rơi xuống.” Hàn Giang phân tích.

“Như vậy thì trùng hợp quá, đúng lúc chúng ta ở đây thì bị sét đánh?”

“Thôi đi, giờ nên cảm ơn vận may thì hơn, sau đó tôi nhìn lại địa đạo thì nó đã hoàn toàn bị bịt kín bởi những tảng đá khổng lồ, nếu như chúng ta chạy chậm một bước thì chắc là đã bị nhốt trong đó rồi cũng nên, một bên là đá tảng khổng lồ, một bên là xương trắng chất đống, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn rùng mình đây này!” Hàn Giang đầy vẻ sợ sệt.

Trời đã hoàn toàn tối sẫm, bên ngoài Khương Trại mưa càng lúc càng to, Hàn Giang muốn nhóm một đống lửa nhưng khổ nỗi trong đây không có củi, bốn người đành phải chia nhau hết số thức ăn trong túi của Từ Nhân Vũ, coi đó là bữa tối, còn Từ Nhân Vũ thì châm tẩu thuốc thân yêu của anh ta lên, ngất ngây chìm đắm trong đó.

3

Từng cơn gió lạnh buốt từ khe cửa luồn vào, để tiết kiệm, không ai bật đèn pin lên cả, bốn người lặng lẽ ngồi quây quanh giá bếp trong Khương Trại tối om. Từ Nhân Vũ thở dài, nói: “Chẳng làm được cái gì cả, làm thế nào để vượt qua được đêm đông đằng đẵng này đây?”

“Ngủ!” Hàn Giang cười nhạt.

“Ngủ ở cái nơi quái quỷ này ư? Tôi không ngủ được!” Từ Nhân Vũ nói.

“Đúng vậy, đêm nay tôi không dám ngủ đâu!” Lương Viện cũng phụ họa theo.

“Cũng không biết Stephen sao rồi nhỉ? Lẽ nào anh ấy đã rơi xuống và chết thật rồi! Đến cả tiếng kêu cứu cũng không có nữa.” Đường Phong rì rầm.

“Đừng nghĩ nữa! Tôi thấy cái động đó sâu hoắm, không thấy đáy, nhưng chưa chắc rơi xuống địa đạo lại sâu như vậy, đáy động vẫn còn chưa biết là chỗ nào nữa là? Cứ coi như là cái động mà Stephen rơi xuống đó thông với địa đạo, vậy thì trong đó có thể có gì? Quái vật? Những cái bẫy bí hiểm? Sợ rằng chỉ có một vũng nước, anh ta cũng toi rồi! Ôi! Thoát được nạn máy bay thì lại chết trong cái Khương Trại cổ nhân xây dựng nên này!” Từ Nhân Vũ than thở nói.

“Còn cả Makarov và Yelena nữa, nếu như hai người họ cũng xuống núi rồi, sợ rằng…” Lương Viện mở to đôi mắt hoảng hốt, không dám nói tiếp nữa.

Đường Phong nhìn Hàn Giang trầm ngâm im lặng bên cạnh, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Sao lại không nói gì?”

Hàn Giang đáp: “Tôi đang nghĩ, cái cầu thang xoắn ốc trong cánh cửa thứ hai dẫn xuống thủy lao dưới địa đạo, vậy thì, cầu thang trong cánh cửa thứ nhất sẽ dẫn đến đâu nhỉ?”

“Sao? Anh vẫn muốn vào đó xem thế nào ư?” Từ Nhân Vũ ngạc nhiên.

“Còn nữa, con mèo đen đó đâu? Sau khi chúng ta đi theo nó vào đoạn địa đạo xương người cuối cùng đó thì đã không nhìn thấy nó đâu nữa?” Hàn Giang không trả lời câu hỏi của Từ Nhân Vũ, mà tiếp tục nói lên những nghi vấn trong lòng.

“Con mèo đó chắc chắn đã bị kẹt trong địa đạo rồi!” Từ Nhân Vũ khẳng định.

“Biết đâu… biết đâu mèo đen có thể lách qua những kẽ hở giữa những hài cốt, tiếp tục đi vào trong địa đạo.” Đường Phong đột nhiên bẩm lẩm.

Hàn Giang gật đầu đáp: “Tôi nghiêng về giả thuyết của Đường Phong, cơ thể của mèo rất dẻo dai nên rất có khả năng nó sẽ lách qua được những khe hở hài cốt đó, tiếp tục đi vào địa đạo.”

“Đi tiếp vào thì sẽ là gì nhỉ?” Lương Viện hỏi.

“Khả năng là cái động sâu mà Stephen rơi xuống đó, cũng có khả năng chẳng có gì cả, chỉ là một bức tường, ai mà biết được?” Hàn Giang ngập ngừng một lúc, nói tiếp: “Tóm lại, việc ở đây xuất hiện một con mèo là vô cùng kỳ lạ.”

“Có gì là lạ? Chẳng qua chỉ là một con mèo hoang thôi mà?” Lương Viện không hiểu.

“Mèo hoang cũng không thể xuất hiện ở vùng núi không một bóng người thế này được!” Hàn Giang nói.

Lời của Hàn Giang khiến Đường Phong giật thót trong lòng: “Ý anh là... ở đây vẫn còn có người ở?”

“Á!... Ở đây vẫn còn có người khác!” Lương Viện sợ hãi đến nỗi nhảy dựng lên khỏi sàn nhà, hoảng hốt nhìn xung quanh, như thể xung quanh đang có vô số những con mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Hàn Giang hất hất tay, ra hiệu cho Lương Viện ngồi xuống. Đợi Lương Viện bình tĩnh trở lại, Hàn Giang mới chậm rãi nói: “Ở đây không có lấy một vết tích của sự sống con người, hơn nữa ở vùng núi cách biệt với thế giới bên ngoài này, con người không thể sinh tồn được.” Hàn Giang vươn vươn vai, nói tiếp: “Mọi người không cần phải đoán mò nữa, ngày mai chúng ta sẽ đi xuống cầu thang xoắn ốc trong cánh cửa thứ nhất xem thử, nếu như không phát hiện ra điều gì, mưa tạnh, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường. Mục tiêu của chúng ta vốn không phải là giải đáp những bí ẩn ở đây, mà là nhanh chóng thoát ra khỏi vùng núi này, ứng cứu hành khách gặp nạn. Còn về chỗ này và cả Stephen nữa, đợi nhân viên cứu viện đến, dọn đống xương cốt đó đi thì sẽ nhìn rõ mọi thứ. Hiện tại thời gian của chúng ta rất quý báu, mọi người hãy tranh thủ nghỉ ngơi, đừng nói sợ không ngủ được, không ngủ được cũng phải ngủ, ngày mai còn phải lên đường.”

Nói xong, Hàn Giang kiểm tra lại lần nữa cửa chính của Khương Trại và từng cánh cửa trong phòng khách. Sau khi đóng chặt tất cả các cửa Hàn Giang mới yên tâm nằm xuống. Đường Phong, Lương Viện và Từ Nhân Vũ cũng nằm xuống, miệng thì nói không ngủ được, không dám ngủ, kết quả Lương Viện và Từ Nhân Vũ vừa nằm xuống một cái đã ngủ say không biết gì. Đường Phong thì vẫn hồi tưởng lại những việc gặp phải ban sáng, nhưng anh không nghĩ ra được điều gì, đầu óc cứ rối tung cả lên…

4

“Pai” một tiếng, trong địa đạo ẩm ướt tối đen bỗng lóe lên một luồng ánh sáng. Đường Phong không cần tới đèn pin, một mình đi trong địa đạo tối đen, bên cạnh anh là những đống hài cốt được chất ngay ngắn chỉnh tề, địa đạo xương người! Đường Phong lại tới điểm cuối cùng của địa đạo xương người, ở đây, xương trắng chất cao như núi, chặn đứng đường đi của anh.

Đường Phong lặng lẽ nhìn đống xương cốt trước mặt, hình như quên cả sự hoảng sợ. Những hài cốt này là những ai? Họ từ đâu tới? Sao lại bị chất đống ở đây? Nghĩ tới đây, anh bất giác thò tay ra, khẽ chạm vào đỉnh một chiếc xương sọ, lại thêm một cái, thêm một cái nữa, một cái lại một cái, Đường Phong đang chạm vào những linh hồn xa xăm… Khi tay Đường Phong chạm vào một trong những chiếc xương sọ đó, đống hài cốt chất như núi trước mặt anh, không biết do sức mạnh từ đâu, bỗng tách ra làm đôi, sức mạnh đó đưa Đường Phong tiến thẳng lên phía trước, đi vào địa đạo sâu thẳm hơn. Vành tai, bên má, bên cạnh người anh đều là xương cốt trắng toát, chỉ có một đường đi nhỏ hẹp lóe lên phía trước. Sức mạnh thần bí đẩy Đường Phong đi càng lúc càng nhanh, Đường Phong cảm thấy khó thở, không mở được mắt, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức để mở mắt ra, anh bắt buộc phải nhìn rõ phía trước, trước mặt sẽ là gì? Sẽ có thứ gì đáng sợ hơn xuất hiện?

Bỗng sức mạnh thần bí đó biến mất, Đường Phong đến tới cuối địa đạo, anh nghiêng ngả lao về phía trước, khó mà đứng vững được, anh nhìn thấy một người đứng trong bóng tối phía trước mặt. Anh là ai? Đường Phong bất giác bước một bước lên phía trước, người đó cũng bước lên một bước, giờ thì Đường Phong đã nhìn thấy quần áo trên người người đó, là… là Stephen.

“Stephen!” Đường Phong kinh ngạc vui mừng hét lên, nhưng, khi đầu người đó hoàn toàn lộ ra khỏi bóng tối, Đường Phong ngạc nhiên thẫn thờ, đó… đó không phải là mặt của Stephen, mà là một cái đầu lâu trắng toát đáng sợ!

Đường Phong lùi lại phía sau, bộ xương trắng đó tiến lên phía trước, Đường Phong từng bước từng bước lùi lại phía sau, bỗng nhiên cảm giác lưng mình tựa vào một vật nào đó, Đường Phong quay ngoắt đầu lại, phát hiện địa đạo sau lưng mình đã bị bịt kín, sau lưng… lại là từng hàng xương cốt chỉnh tề! Đường Phong không còn đường nào rút lui, anh quay đầu lại, nhìn bộ hài cốt trước mặt đang tiến lại gần, bộ xương đưa cánh tay phải khủng khiếp ra, một tay tóm chặt cổ họng Đường Phong, Đường Phong mở to đôi mắt hoảng hốt, con ngươi của anh cũng tức tốc giãn căng ra, anh cảm thấy tức thở, anh muốn hô hấp, nhưng không sao hét lên được…

“Buông tôi ra!” Đường Phong hét toáng lên, rồi bừng tỉnh cơn mộng mị. Tiếng hét của anh khiến Lương Viện và Từ Nhân Vũ tỉnh dậy. Từ Nhân Vũ vội vàng hỏi Đường Phong: “Anh sao thế?”

Đường Phong quệt quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, đáp: “Mơ thấy ác mộng!”

“Anh đúng thật là chưa lớn! Còn nằm mơ thấy ác mộng nữa!” Lương Viện trách móc.

Đường Phong không đáp lại Lương Viện, anh đột nhiên phát hiện ra: “Hàn Giang… Hàn Giang đi đâu rồi?”

Lương Viện và Từ Nhân Vũ cũng trở nên hốt hoảng, đúng lúc ba người đang không biết phải làm thế nào thì đột nhiên, họ lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ: “Pai!... Pai!... Pai!” Âm thanh đó có giai điệu và tiết tấu. Đường Phong chăm chú lắng nghe, anh đã nhận ra, đó là âm thanh của gỗ đập vào nhau, hình như phát ra từ phía cửa chính. Anh ngồi dậy, bật đèn pin, bước về phía cửa chính, chỉ thấy cửa chính đang khép lại, chốc chốc lại bị thứ gì đó bên ngoài chọc vào, rồi lại đập trở lại, “pai!... pai!... pai!” Đây là âm thanh cánh cửa đập vào khung cửa phát ra.

“Chuyện gì vậy?” Từ Nhân Vũ sợ hãi hỏi khẽ.

“Tôi đi xem sao.” Đường Phong đứng dậy, đi về phía cửa chính của Khương Trại, nhưng kỳ lạ ở chỗ, khi Đường Phong vừa mới cất bước, cánh cửa đang đập bùm bụp vào khung cửa bỗng không động đậy nữa, âm thanh kỳ lạ đó cũng biến mất theo. Đường Phong đứng im sau cánh cửa. Đúng lúc này, Đường Phong đột nhiên cảm thấy có một sức mạnh khủng khiếp không thể khống chế ở phía bên ngoài cửa chính đẩy tung cánh cửa, lao thẳng vào người mình. Anh cảm thấy cơ thể mình trở nên vô cùng yếu đuối trước luồng sức mạnh này, anh liên tiếp lùi lại sáu bảy bước, rồi ngồi bệt xuống đất, đèn pin trong tay cũng rơi xuống lăn lông lốc ra xa.

Gió! Sức mạnh khổng lồ đó chính là một trận cuồng phong. Cửa chính của Khương Trại đã bị mở tung, Đường Phong ngồi trên sàn nhà cảm nhận được một làn gió lạnh toát sộc thẳng vào ống quần mình. Anh mở trừng mắt hoảng hốt, nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa, bỗng hành lang gỗ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rắn rỏi mà nhịp nhàng “Cộc! cộc! cộc…”

5

Đường Phong cảm thấy lạnh giá thấu tận xương tủy, anh gồng mình lùi lại phía sau, Lương Viện và Từ Nhân Vũ ở sau lưng anh còn run rẩy lập cập hơn, sự sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm. Một cái bóng vừa cao vừa dài in lên sàn nhà trước cửa chính, ngay sau đó, cùng với tiếng bước chân khủng khiếp đó, một bóng đen cao to xuất hiện trước cửa. Cánh tay phải của Đường Phong cuống cuồng mò mẫm trên sàn nhà, cuối cùng, anh cũng vớ được chiếc đèn pin bị rơi xuống, run rẩy bật đèn pin lên, soi về phía cửa, lắp bắp hỏi: “Ai…?”

“Đừng chiếu nữa, là tôi!” Khi giọng nói đó vừa cất lên cũng là lúc Đường Phong cũng nhìn thấy rõ bóng đen ngoài cửa, hóa ra là Hàn Giang.

“Sao nửa đêm anh lại không ngủ, định dọa người ta à?” Đường Phong bực bội.

Hàn Giang đi vào, đóng cửa, nói: “Tôi đang canh cho các người. Ở cái nơi quỷ quái như thế này, nếu cả bốn chúng ta đều ngủ, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm gì thì có phải toi rồi không?”

“Canh ư? Thế anh chạy ra ngoài đó làm cái gì?”

“Bên ngoài đang có mưa nhỏ, tôi đi loanh loanh ngoài cửa, chỉ nghe thấy mấy tiếng chim hót quái dị, ngoài ra chẳng phát hiện ra thứ gì lạ cả!” Hàn Giang giải thích.

Lúc này Lương Viện và Từ Nhân Vũ mới định thần lại, cùng nhau oán thán Hàn Giang. Cuối cùng, Hàn Giang không chịu được nữa, hất hất tay, nói: “Được rồi, được rồi, đều tại tôi, các anh các chị khẩn trương đi ngủ đi!”

Lương Viện, Đường Phong và Từ Nhân Vũ lại nằm xuống, một phút sau, Lương Viện và Từ Nhân Vũ đã lại thiếp đi, còn Đường Phong vẫn đang nghĩ tới giấc mơ ban nãy, một cơn ác mộng kỳ lạ! Nửa tiếng sau, Đường Phong vẫn chưa ngủ được, anh vừa mới trở mình thì đã bị Hàn Giang ở bên cạnh khẽ đá cho một cái, Hàn Giang kề vào tai anh, nói nhỏ: “Vẫn chưa ngủ à? Không ngủ được thì tới nói chuyện với tôi!”

Nói xong, Hàn Giang đứng dậy rón rén đi ra phía cửa chính, Đường Phong không hiểu gì, theo Hàn Giang ra cửa. Ra tới bên ngoài, Hàn Giang vỗ vỗ vai Đường Phong nói: “Ban nãy tôi định tìm cậu nói chuyện riêng, ai ngờ cậu ngủ say thế!”

“Phí lời, đi cả ngày rồi, đêm qua cũng chẳng ngủ mấy, ai mà không buồn ngủ cơ chứ!”

“Được rồi, đừng ca thán nữa, tôi tìm cậu để muốn hỏi cậu vấn đề quan trọng nhất đây.”

“Vấn đề quan trọng nhất? Vấn đề gì?”

“Đây có phải là Hắc Đầu Thạch Thất mà chúng ta muốn tìm kiếm không?”

Đường Phong trầm ngâm hồi lâu, trả lời: “Theo như tôi thấy thì không giống, tuy ở đây chúng ta đã phát hiện ra bia đá của văn tự Tây Hạ, nhưng căn cứ theo mấy câu thơ trên kệ tranh ngọc, Hắc Đầu Thạch Thất phải là một tập hợp kiến trúc có tính chất sùng bái thần linh mà người Khương Đảng Hạng thời kỳ đầu xây dựng tại dải tây bắc Tứ Xuyên, mà cũng có khả năng là một hang núi. Chắc nó phải cổ kính hơn nhiều, vì phải được làm từ trước khi người Khương Đảng Hạng di cư về phương bắc, vào thời Tùy - Đường; còn Khương Trại ở đây, niên đại kiến trúc của nó chúng ta đã xác định rõ ràng rồi, sớm nhất cũng từ những năm đầu triều Minh thôi, nên xét về niên đại thì cách nhau mấy trăm năm, bởi vậy tôi cho rằng ở đây chắc không phải là Hắc Đầu Thạch Thất.”

“Lẽ nào đây chỉ là một Khương Trại?”

“Đương nhiên đây không phải là một Khương Trại thông thường, bởi chỉ dựa vào tấm bia tàn văn tự Tây Hạ đó là đủ để nói rõ mối quan hệ giữa Khương Trại này và di dân Đảng Hạng, những người kiến tạo ra nơi này chính là di dân Đảng Hạng quay trở lại Tây Bắc Tứ Xuyên sau khi Tây Hạ bị diệt vong.”

“Cũng có nghĩa là, ở đây tuy không phải là Hắc Đầu Thạch Thất, nhưng cũng đã rất gần với mục tiêu của chúng ta rồi?”

“Tôi đoán là vậy, nhưng tôi nghĩ chúng ta không dễ dàng tìm ra Hắc Đầu Thạch Thất như vậy đâu.” Đường Phong nói tới đây, ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Đúng rồi, nếu anh không nhắc đến Hắc Đầu Thạch Thất, thì suýt nữa tôi cũng quên nói với anh, trên tấm bia tàn chúng ta nhìn thấy ở cuối địa đạo, dòng thứ nhất có mấy chữ Hắc Đầu Thạch Thất, sau đó nó cũng xuất hiện thêm lần nữa.”

“Ồ! Sao lúc đó cậu không nói?”

“Vì tiến sỹ Từ, anh ta vẫn chưa phải là người của chúng ta mà đúng không?”

“Đúng! Cậu làm rất đúng, có những việc anh ta không được phép biết, nhưng bây giờ thì anh ta cũng biết được một chút rồi đấy, dù sao, chúng ta cũng không thể bỏ anh ta ở đây. Đây cũng là một việc khó xử, không biết tiếp theo đây sẽ gặp phải những gì nữa.” Hàn Giang lại thở dài.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mai ta sẽ làm theo lời anh, việc khẩn cấp trước mắt không phải là Hắc Đầu Thạch Thất, mà là nhanh chóng thoát ra khỏi đây.” Đường Phong quay lại an ủi Hàn Giang.

Khi hai người nói chuyện, trời lại đổ mưa to, Hàn Giang và Đường Phong trở lại phòng khách, cả nửa đêm sau đó, hai người thay nhau thức canh, mãi cho tới tận khi phía đông hửng sáng.

6

Sáng sớm hôm sau, lúc mọi người tỉnh dậy, bên ngoài Khương Trại đã tạnh mưa. Đường Phong ra ngoài cửa Khương Trại, phát hiện dòng suối trong khe núi, chỉ trong vòng một đêm, mực nước đã dâng cao, thác nước hôm qua xém chút nữa lấy mất mạng của Đường Phong, giờ đã hình thành một quần thể thác hùng vĩ, từ trên cao dội xuống, tạo ra những âm thanh ầm ầm.

Đường Phong quay vào trong Khương Trại, Hàn Giang và mọi người đã chuẩn bị xong xuôi. “Sao rồi? Theo kế hoạch của anh, vào cánh cửa thứ nhất xem sao chứ?” Đường Phong hỏi Hàn Giang.

“Tôi đã lên kế hoạch, thường thì sẽ không thay đổi.” Hàn Giang kiên định nói.

“Anh có nhìn thấy con mèo không?” Đường Phong đột nhiên hỏi Hàn Giang.

Hàn Giang ngạc nhiên trước câu hỏi kỳ lạ này của Đường Phong, anh hơi sững người một chút, hỏi lại: “Lần cuối cùng là nhìn thấy nó trong địa đạo xương người, rồi sau chẳng biết nó biến đâu, sao, anh phát hiện ra điều gì à?”

Đường Phong lắc lắc đầu: “Không, tôi chỉ tiện thể hỏi thôi.” Nói xong, Đường Phong đeo ba lô, tư thế sẵn sàng.

Lần này, Hàn Giang đi đầu, mở cánh cửa gỗ đầu tiên bên trái ra, giống như những gì hôm qua anh nhìn thấy, một chiếc cầu thang xoắn ốc bằng gỗ cũ kĩ thông xuống phía dưới. Hàn Giang bật đèn pin, vòng ba bốn vòng của cầu thang xoắn ốc thì tới một căn phòng nhỏ kín mít. Hàn Giang dùng đèn pin quét một lượt khắp phòng, trong phòng có hai cánh cửa nhỏ giống hệt nhau, Hàn Giang nghi ngờ hỏi: “Cầu thang xoắn ốc này xem ra chỉ tới đây thôi.”

Đường Phong cũng rất ngạc nhiên: “Đây là tầng một của Khương Trại, xem ra cầu thang xoắn ốc này chỉ dẫn tới đây, nhưng cầu thang xoắn ốc hôm qua chúng ta đi xoáy rất nhiều vòng, chắc là thông thẳng xuống dưới lòng đất Khương Trại, đây chắc là sự khác biệt của hai cầu thang.”

“Bởi thế nên người của Khương Trại năm đó đã xây hai cầu thang xoắn ốc này.” Từ Nhân Vũ nói.

“Còn có một cái động nữa mà, hoặc gọi là giếng cũng được!” Câu này của Lương Viện khiến mọi người lại nhớ tới Stephen.

“Để chúng tôi thử xem hai cánh cửa gỗ này thông với đâu?” Hàn Giang nói xong, bước tới trước một cánh cửa, lấy tay đẩy đẩy, cánh cửa không nhúc nhích, có vẻ đã bị khóa rồi. Hàn Giang lại chuyển sang cánh cửa gỗ còn lại, dồn sức đẩy một cái, cửa mở, Hàn Giang cảnh giác bước vào, Đường Phong và hai người kia cũng bám sát theo sau. Sau cánh cửa là một không gian không lớn lắm, bốn người ngẩng đầu nhìn lên, Đường Phong bất giác kêu lên: “Chúng ta đã vào một vọng gác khác trong Khương Trại rồi.”

Đúng vậy, họ đã vào trong một vọng gác khác của Khương Trại, bởi trong vọng gác cao to này, họ nhìn thấy một cầu thang gỗ xoắn ốc còn to lớn hơn, cầu thang gỗ uốn lượn lên trên, thông thẳng lên phía trên vọng gác.”

Hàn Giang kinh ngạc nói: “Thật không ngờ bao năm qua rồi mà chiếc cầu thang này vẫn còn tồn tại.”

“Đúng thế, như vậy là chúng ta có thể lên trên rồi.” Nói xong, Đường Phong vội vàng hấp tấp bước lên cầu thang gỗ xoắn ốc trong vọng gác. Sau khi đã đi vòng bốn vòng cầu thang, họ đã lên tới bậc trên cùng của cầu thang xoắn ốc. Đường Phong tỉ mẩn quan sát rồi chỉ vào sàn gỗ trên đỉnh đầu, nói với mọi người: “Cầu thang xoắn ốc thông tới đây, nhưng bên trên chắc là vẫn còn có không gian, vọng gác này rất cao, nhưng xem ra chúng ta không thể leo tiếp lên trên được nữa rồi.”

Hàn Giang nói: “Có vẻ là như vậy, nhưng mọi người xem này.” Vừa nói, Hàn Giang vừa chỉ vào một cánh cửa gỗ xuất hiện trên tường: “Ở đây vẫn còn một cánh cửa nữa.”

Hàn Giang bước lên phía trước, ra sức đẩy cánh cửa này, một tia nắng chói mắt chiếu thẳng tới. Hàn Giang thận trọng, bước qua cửa. Bên ngoài là một ban công lộ thiên, Đường Phong tới bên ban công, nói với mọi người: “Đây chính là ban công trên đỉnh tầng bốn mà hôm qua tôi nói với mọi người đấy, có vẻ như là chúng ta đã không qua tầng ba, mà lên thẳng tầng trên cùng rồi.”

Đường Phong chăm chú quan sát ban công, ở đây có một dãy năm phòng thông nhau, được xây dựa vào tường phía sau, sát cạnh tường bên trái và bên phải là hai phòng có xây tường đá, trên mỗi bức tường đá đều có một cánh cửa sổ hình sừng dê, ba phòng ở giữa không có cửa sổ, hoàn toàn mở ra, chỉ dựa vào hai chiếc trụ để chống lên, đối diện với ban công lộ thiên. Đường Phong đứng trên ban công, hít thở làn không khí tươi mới, mắt nhìn xung quanh, núi xanh quanh co, nước biếc róc rách, anh không kìm chế được niềm vui trong lòng: “Nơi đây chỉ cần sửa chữa thêm một chút thì sẽ thành một biệt thự nghỉ ngơi thư giãn rất tuyệt đấy!”

“Hừm! Vậy thì sau này anh dọn đến đây ở đi!” Hàn Giang quan sát xung quanh một lượt, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường. Khi anh đứng thẳng chính giữa ban công, ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một tảng đá màu trắng cao cao nhô ra trên trần bức tường phía sau, nó hiện lên vô cùng bắt mắt dưới ánh nắng chiếu thẳng.

7

“Đó là cái gì nhỉ?” Hàn Giang chỉ vào tảng đá trắng trên bức tường phía sau hỏi.

“Tảng đá đó gọi là bạch thạch, là thiên thần của người Khương, cũng gọi là thần Bạch Thạch. Người Khương tôn sùng màu trắng, sùng bái bạch thạch từ lâu đời rồi. Truyền thuyết kể rằng từ cổ xưa, khi người Khương chiến đấu với kẻ địch, trận nào thua trận đấy, sau này, vào một đêm lạnh giá, thủ lĩnh Mâu Tân của dân tộc Khương vô tình đã có được lời căn dặn của thần Bạch Thạch. Thần nói với ông, ngày thứ hai quyết chiến, dùng đá bạch vân rắn chắc và gậy gỗ làm vũ khí thì sẽ đánh bại được kẻ địch. Người Khương làm theo lời dặn dò của thần Bạch Thạch, quả nhiên đã đánh bại được kẻ địch. Kể từ đó, người Khương liền tôn thần Bạch Thạch làm thiên thần, và trên tất cả các kiến trúc của Khương tộc đều đặt một tảng đá trắng để cầu cho thiên thần phù hộ. Mọi người xem, trên hai vọng gác đều có phiến đá trắng.” Đường Phong giải thích một chút về nguồn gốc của phiến đá trắng.

Hàn Giang nhìn lại lần nữa ban công này, anh nhíu mắt, nhìn nhìn vọng gác bên phải, một phần đỉnh vọng gác bên phải đã sụp đổ, xem ra đây chính là phần vọng gác mà hôm qua suýt nữa rơi xuống người họ. Hàn Giang lại chuyển sang nhìn vọng gác bên trái, vọng gác bên trái hoàn toàn nguyên vẹn, trên đỉnh vọng gác cũng có một tảng đá trắng, nó cao sừng sững tới tận tầng mây, trời xanh, mây trắng, nên sự bí hiểm kỳ lạ của thần Bạch Thạch có sức mạnh không thể ngờ tới… Đột nhiên, tảng đá trắng trên đỉnh vọng gác đó lắc lư, là gió? Hay là...? Hàn Giang đột nhiên trợn trừng mắt, hét lên: “Trên vọng gác có người!”

Đường Phong và mọi người vẫn chưa kịp phản ứng gì thì Hàn Giang đã kéo ngay họ nhoài ra đất, ngay sau đó, là những tiếng “Đoàng, đoàng, đoàng!” vang lên - một loạt tiếng súng vang lên trong hoảng loạn. Hàn Giang đã yểm hộ để mọi người vào trong dãy phòng phía sát tường, tiếng súng lúc này mới dừng lại.

Không khí dường như ngưng đọng, người trên vọng gác không tiếp tục bắn nữa, Hàn Giang và Đường Phong đều hiểu rằng, họ đang đợi “con mồi” xuất hiện lại. Lúc này, trên ban công tầng bốn, chỉ còn lại tiếng gió đang gào thét giữa đại ngàn.

Một phút, hai phút, ba phút… mười phút sau, Hàn Giang nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ vọng gác vọng lại, anh lộ ra nụ cười tự tin, nói nhỏ: “Một tên, hai tên, ba tên, bốn tên, năm tên, sáu tên, được! Tổng cộng có sáu tên. Đường Phong, Lương Viện, tiến sỹ, mọi người mau trốn vào góc khuất trong góc phòng đi, lúc nữa đánh nhau tôi không để ý được mọi người, mọi người tự lo cho mình nhé.”

“Có lẽ tôi có thể giúp được anh.” Đường Phong nói.

“Đúng vậy! Không biết chừng chúng tôi có thể giúp được anh!” Từ Nhân Vũ tuy hoảng hốt, nhưng chẳng mấy chốc đã trấn tĩnh trở lại.

“Không cần đâu, sáu gã, một mình tôi đối phó được, khi nào cần mọi người, tôi sẽ gọi.” Hàn Giang nói như đinh đóng cột.

“Nhưng súng của anh chỉ còn có sáu phát đạn.” Đường Phong bồn chồn lo lắng.

“Kể cả không có súng, tôi cũng có thể đối phó với mấy tên tép riu này! Dĩ nhiên, có súng thì vẫn dùng súng, sáu phát đạn, vừa vặn mỗi tên một phát.” Đường Phong vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hàn Giang đã ngắt lời anh: “Kể từ bây giờ, chúng ta không được nói chuyện nữa, dùng ngôn ngữ bằng tay, mọi người nhất định phải trông chừng Lương Viện, đừng để cô ta lên tiếng.”

Lương Viện nghe thấy Hàn Giang nói vậy thì không hài lòng, đang định mở miệng tranh luận liền bị Đường Phong bịt ngay miệng lại, lôi vào một góc khuất phòng, bên cạnh vừa hay lại có một đống đồ linh tinh phủ đầy bụi, có thể sau đó nấp, Hàn Giang thì nấp sau một chiếc cột, anh đã chuẩn bị sẵn sàng…

Sáu tên cướp nhảy vào vọng gác, rơi xuống ban công trên tầng bốn, sáu tên phân thành hai nhóm, tay cầm súng tiểu liên MP510A3 do Đức sản xuất, từng bước tiến lại gần. Tên cướp đi đầu giơ súng ra đằng sau, tất cả đám cướp đều dừng bước, tên cướp đó giương súng về phía dãy phòng sát tường, một loạt tiếng súng vang lên... Vào giây phút đó, gạch đá trong phòng văng ngang dọc, bụi bay mù mịt.

Đường Phong nấp sau cột, vài viên đạn từ cột bay sượt qua, anh vẫn không động đậy, anh biết, đám cướp này đang thăm dò. Hàn Giang nghe thấy tiếng bọn cướp thay băng đạn, tiếp đó, đám cướp tiến lên phía trước, càng lúc càng tiến lại gần vị trí chỗ anh đứng. Hàn Giang đã có thể nhìn thấy vài cái bóng của chúng. Anh nhìn nhanh Đường Phong đang nấp trong góc tường, Đường Phong cũng đang nhìn anh, ánh mắt đó hình như nói rằng có thể ra tay rồi, Hàn Giang nhẹ nhàng động ngón tay cái, ý là… đợi chút nữa!

Rút cuộc, thủ lĩnh của nhóm cướp đã đi tới cạnh chiếc cột mà Hàn Giang ẩn nấp, Hàn Giang quyết định, chỉ cần tên tiểu tử đó bước thêm nửa bước… hắn vẫn chưa phát giác ra điều gì, lại tiến lên phía trước nửa bước, chân vẫn chưa đặt xuống thì đột nhiên hắn phát hiện có vấn đề. Nhưng đã muộn rồi, khi hắn đang định quay người, giương súng bắn về phía Hàn Giang, tiếc rằng cự ly lại quá gần nên hắn đã mất hết cơ hội, chỉ thấy Hàn Giang đưa cánh tay cứng như thép ra kẹp lấy yết hầu tên tiểu tử, quật ngay hắn vào lòng, tay phải tức tốc giương súng, nhằm thẳng vào thái dương hắn, bóp cò, “pằng” một tiếng. Giải quyết xong tên tiểu tử này, cả quá trình nhanh gọn sạch sẽ, không quá năm giây.

Năm tên cướp còn lại vẫn chưa kịp phản ứng thì Hàn Giang đã nghiêng người xuất hiện trước mặt chúng, “Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!” năm tiếng súng nổ, toán cướp vẫn chưa bắn phát nào thì đã bốn tên chết một tên bị thương, tên bị thương thấy tình hình không ổn, quay đầu chạy về phía ban công. Lúc này, khẩu súng 84 của Hàn Giang đã hết đạn, anh vứt khẩu súng đi, nhặt khẩu tiểu liên của một tên cướp, xông tới bên tên cướp đã chạy tới ban công và chỉ bắn một phát đạn... “A!...” tên cướp trúng đạn, đứng không vững, lao đầu rơi xuống khỏi ban công.

8

Mọi thứ đều quá nhanh, những tên cướp khác trên vọng gác vẫn chưa kịp phản ứng lại, sáu tên đồng bọn đã mất mạng. Hàn Giang nhân cơ hội nhổ hết những băng đạn trên người bọn cướp ra, quay trở lại phòng, bên ngoài súng nổ liên hồi.

“Bắt lấy!” Hàn Giang ném một khẩu tiểu liên cho Đường Phong. Đường Phong đón lấy súng, từ góc tường đứng dậy, hỏi: “Tôi cũng phải dùng cái này sao?”

“Đúng vậy, kẻ địch ở bên trái trên vọng gác, ban nãy tôi phát hiện cánh cửa thông ra ban công đã bị khóa rồi, bây giờ chúng ta bây giờ không còn đường rút lui nữa, chỉ có một cách là tiêu diệt hết quân địch bên trái vọng gác. Tôi tính thế này, chút nữa cậu phụ trách yểm hộ, còn tôi sẽ leo lên bên trái vọng gác.”

“Ý hay đấy, nhưng như vậy anh sẽ rất nguy hiểm, hiện giờ không có gì để trèo lên.”

“Bởi vậy mới cần sự yểm hộ của cậu. Sau khi tôi lao ra, cậu phải bắn liên tục về phía bên trái vọng gác. Tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức vòng qua đằng sau bên trái vọng gác. Đừng tranh cãi nữa, hiện giờ chỉ có cách này thôi.”

Đường Phong ngẫm nghĩ, cũng đành phải gật đầu đồng ý. Tổng cộng mười băng đạn, Hàn Giang chỉ mang theo hai băng, còn đâu để tất lại cho Đường Phong. Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, tiếng súng bên ngoài phòng cũng im bặt. Hàn Giang nép người vào tường, từng bước ngắn, từng bước ngắn, từ từ tiếp cận bên trái vọng gác.

Nhưng, ý đồ của Hàn Giang chẳng mấy chốc đã bị nhóm cướp trong vọng gác phát hiện ra, vậy là, tiếng súng lại vang lên. Đường Phong nép nghiêng người bên khung cửa, vừa nhìn thấy bọn cướp trên vọng gác nhằm Hàn Giang bắn, anh liền lập tức bắn trả. “Tạch, tạch, tạch, tạch!...” Đường Phong bắn liền một lúc hết cả băng đạn, tới nỗi bọn cướp trong vọng gác không có nổi cơ hội bắn trúng Hàn Giang. Đường Phong tính nhanh, chỉ cần Hàn Giang có thể vượt qua phía sau vọng gác thành công, kể cả bắn hết tám băng đạn thì cũng không sao cả.

Đường Phong dừng lại một lúc, đám cướp trong vọng gác lại nhằm bắn về phía Hàn Giang, Đường Phong tiếp tục bắn trả, toán cướp trong vọng gác hình như đã phát giác ra tính nghiêm trọng của vấn đề nên nhốn nháo hết cả lên.

Bên trái vọng gác được chất thành từ những viên đá, tảng đá và từng hòn đá to được mài giũa ngay ngắn, Hàn Giang dẫm lên những khe hở giữa những viên đá và tảng đá, khó nhọc leo lên vọng gác. Cùng lúc anh leo lên bên trái vọng gác, nhóm cướp bên phải vọng gác đã phát hiện ra anh, một loạt đạn bắn bên người Hàn Giang. Anh vẫn giữ bình tĩnh, vẫn theo kế hoạch từng bước từng bước di chuyển tới phía sau bên trái vọng gác.

Mười lăm phút sau, tuy tay Hàn Giang đã bị mài phồng rộp và rớm máu, nhưng rút cuộc anh cũng vòng tới phía sau vọng gác. Phong cảnh ở đây thật hữu tình, cũng không có súng bắn của bọn cướp, nhưng vẫn không thể lơ là cảnh giác. Hàn Giang nhìn xuống dưới chân, rơi xuống một cái thì chỉ có mất mạng…

Đầu bên kia, Đường Phong đã mệt mỏi rã rời, một lúc bắn mấy trăm phát đạn, cả thảy hết bảy băng đạn, thấy Hàn Giang đã vòng được ra phía sau vọng gác anh mới thở phào nhẹ nhõm, quyết định để lại chút đạn để tự vệ. Vậy là, Đường Phong xoay người lại, nấp vào trong phòng.

Một bước, hai bước, ba bước… Hàn Giang khó nhọc leo lên phía trên vọng gác, sau khi anh tiếp tục leo thêm sáu, bảy mét nữa thì trên vọng gác xuất hiện một cửa sổ. Hàn Giang lao người, nhảy vào cửa sổ, bên trong là sàn cầu thang bằng gỗ, xem ra còn rất mới, như mới chỉ được lát gần đây. Hàn Giang nhìn xung quanh, không thấy tên cướp nào cả, anh cũng không biết mình đang ở tầng nào trên vọng gác. Anh không quan tâm nhiều nữa, tiếp tục leo lên trên. Vừa mới leo đến tầng trên, thò đầu ra anh đã phát hiện bên trên có hai tên cướp đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ mà không chú ý tới phía sau. Hàn Giang rón ra rón rén, thò nửa người, sau đó giương súng nhắm chuẩn hai tên cướp đó, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Được rồi, tao chuẩn bị xong rồi.”

Hai tên cướp nghe thấy giọng nói lạ vang lên sau lưng, vừa mới quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ dung nhan của Hàn Giang thì đã bị Hàn Giang kết liễu mạng sống. Tiếng súng kinh động toán cướp bên trên, Hàn Giang tức tốc lên thêm một tầng, tầng này không có người, nhưng anh vừa mới đứng vững thì bốn tên cướp từ tầng trên đã lao xuống, Hàn Giang bắn xối xả, giải quyết xong hai tên, hai tên khác vừa thò chân ra đã vội quay ngay lại.

Hàn Giang biết rằng, tầng trên chính là sào huyệt của bọn cướp, không vội vàng hấp tấp, anh thay một băng đạn mới, rồi lao lên trên hét vang: “Các người đã bị bao vây rồi, mau xuống dưới đầu hàng đi!”

Đáp lại lời Hàn Giang là loạt đạn bắn xuyên thủng sàn nhà từ trên xuống. Hàn Giang lùi lại hai bước, ngước nhìn lên lỗ thủng trên sàn nhà, giương súng cũng nhắm chuẩn sàn nhà bên trên rồi bắn liên hồi, kèm theo tiếng súng nổ là hai tiếng kêu “A!... Á!...” thảm thiết. Hàn Giang biết, lại giải quyết xong hai tên. Anh tiếp tục hét lên phía trên: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi đếm đến ba, đây là thời hạn cuối cùng cho các người đấy!”

“Một!” trên gác không có tiếng động.

“Hai!” lại thêm một loạt đạn xuyên qua sàn nhà, bắn xuống dưới chân Hàn Giang, Hàn Giang tiếp tục lùi lại hai bước.

Hàn Giang tiếp tục hét lên: “Ba!” Vừa mới dứt lời, sáu tên cướp, lút cút đi xuống cầu thang, lần lượt quẳng lại vũ khí, khẩn cầu tha mạng. Hàn Giang nhìn những người này, hỏi: “Ban nãy lúc tôi hét lên, ai đã bắn tôi?”

Trong sáu tên cướp, năm tên không hẹn mà gặp cùng lúc đổ dồn ánh mắt vào tên cướp nhỏ thó đứng giữa. Hàn Giang nhìn tên tiểu tử đó, cười nói: “Ban nãy cậu bắn tôi tổng cộng mười tám phát, quả là con số đẹp! Sáu người các cậu, cởi thắt lưng ra, chống đẩy mười tám cái, đừng có làm trò.”

Hàn Giang nhân cơ hội đám cướp chống đẩy, tiến lên kiểm tra một lượt, trên lầu quả nhiên không có người, Hàn Giang xuống dưới, trói sáu người lại rồi hỏi: “Thủ lĩnh của các người đâu?”

Tên nhỏ thó ủ rũ nói: “Trước khi anh lên đây, hắn chạy mất rồi.”

9

Trên lan can, tiếng súng ngưng bặt, đám cướp trên vọng gác đều “tịt ngòi”. Đường Phong chầm chậm bước ra khỏi căn phòng ẩn nấp vì anh biết nhất định là Hàn Giang đã khống chế được bọn chúng.

Ở bên trái vọng gác, Hàn Giang bổ sung đạn dược, rồi xuống dưới truy kích thủ lĩnh nhóm cướp đang tháo chạy. Dọc quãng đường này, Hàn Giang lại bắn chết vài tên trốn trong góc tối. Mấy tên cướp có ý đồ bắn trộm đã lao thẳng một mạch xuống tầng trệt vọng gác, rồi tiến vào căn phòng nhỏ lúc đi lên, ở đây tối om. Hàn Giang bật đèn pin, phát hiện cánh cửa nhỏ ban nãy không đẩy ra được giờ lại khép hờ, Hàn Giang không chần chừ nữa, đẩy thẳng cửa lao vào bên trong…

Sau cánh cửa là một không gian rất rộng, có một số đồ đạc chất đống, hình như là một nhà kho. Hàn Giang đột nhiên nhớ lại Đường Phong từng nói, tầng một của Khương Trại thông thường đều không để ở, mà là dùng để quây nuôi gia súc, nhưng ở đây hiện giờ sao lại thành nhà kho? Hàn Giang bước tới, trên những thứ đồ đó có phủ một tấm vải bạt màu xanh lục, Hàn Giang hất tấm bạt lên, bên dưới hóa ra là hơn mười thùng vũ khí và đạn dược!

Hàn Giang vô cùng kinh ngạc, cảm giác đầu óc rối tung, đúng lúc anh đang suy nghĩ miên man thì sau lưng bỗng vang lên một giọng khàn đặc: “Bạn của tôi, quẳng súng ra đây, sau đó lấy tay ôm đầu đi.”

Hàn Giang không động đậy. Người đó gầm lên: “Lẽ nào còn cần tao dạy mày làm thế nào nữa hả?” Nói xong, một viên đạn tóe lửa cạnh chân Hàn Giang. Hàn Giang bó tay, quẳng súng, từ từ giơ hai tay lên.

“Đá súng ra đây!”

Hàn Giang làm theo. Đúng lúc người đó cúi người xuống nhặt súng, Hàn Giang quay ngoắt người lại, nhìn xem đó là ai nhưng anh đã thất vọng vì người đó lại chụp mũ đen, không nhìn thấy mặt. “Ai cho mày quay mặt lại!” Tên cướp quát lên.

“Tôi có chết thì cũng phải có vài việc muốn hỏi cho rõ, nếu không thì chết cũng không nhắm mắt, các người là ai?”

“Mày muốn biết chúng tao là ai không? Mày đã không còn cơ hội phán quyết chúng tao nữa rồi, ha ha!” Người đó cười điên dại.

“Mục đích của các người là gì?” Hàn Giang vẫn kiên quyết không buông tha.

“Mày hỏi nhiều quá đấy, tao không có thì giờ để đùa với mày đâu, bây giờ tao sẽ tiễn mày lên đường! Nhìn rõ nhé, chết dưới nòng súng này cũng được coi là đối đãi đẹp với mày rồi đấy, đợi lúc nữa, mày sẽ biến thành cái rổ, ha ha ha ha…” người đó cười nham hiểm rồi hung hãn giương khẩu AEK999 do Nga sản xuất lên, chuẩn bị bóp cò. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Hàn Giang nhắm mắt lại, anh bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện xưa cũ xa xăm, xung quanh lặng thinh như tờ, không ai có thể phiền tới anh, đột nhiên, một giọng nói từ xa vọng lại: “Kẻ phải biến thành rổ là mày đấy!”

Hàn Giang trợn trừng mắt: “Yelena! Là cô sao?” Yelena phi con dao găm trúng vào cổ tay của tên cướp, hắn kêu lên thảm thiết, gắng gượng dùng một tay bắn vài phát về phía Yelena. Yelena sấp người xuống đất. Tên cướp đã không gượng được, để rơi súng và co cẳng chạy. Hàn Giang vốn định đuổi theo hắn, nhưng lại lo cho Yelena, nên đành phải để cho hắn chạy đi, còn anh chạy tới gần Yelena. Yelena không sao cả, cô đứng dậy hét lên với Hàn Giang: “Hàn! Sao anh không đuổi theo kẻ xấu đó?”

“Không phải tôi lo lắng cho cô sao? Sao cô lại tới đây?”

“Tôi không sao! Tôi và cha thấy các anh đi rồi, cũng âm thầm bỏ đi!”

“Việc đó tôi đã biết rồi, nhưng cha cô đang bị thương mà!”

“Đừng quan tâm nhiều thế, mau đuổi theo bọn cướp thôi, đi, tôi biết ở đây có một cái cửa.” Yelena kéo Hàn Giang chạy qua cánh cửa khác, ra khỏi Khương Trại. Lúc này, Hàn Giang mới phát hiện ra, hóa ra phía sau bức tường Khương Trại có một con đường nhỏ, chắc chắn là đám cướp đó đã ra vào từ con đường này.

Hàn Giang và Yelena đuổi theo một lúc đã nhìn thấy tên cướp, có vẻ hắn đã mất quá nhiều máu, nên dáng chạy xiêu vẹo. Chạy chưa được bao xa hắn đã lại ngã nhào ra đất, nhưng cũng không bò dậy được.

Hàn Giang dùng đầu gối ghì lên lưng tên cướp; lúc này, Yelena, Đường Phong và Makarov, Lương Viện, Từ Nhân Vũ đều đã chạy tới. Hàn Giang lột mũ chụp đầu của hắn ra, thì thấy mặt hắn toàn thịt, trên mặt còn in ba vết sẹo rõ nét. Đường Phong vừa nhìn thấy gã này liền lập tức ngạc nhiên hét lên: “Đây chẳng phải tên cướp đã bắt cóc tôi và Lương Viện tại Hồng Kông sao? Ba vết sẹo trên mặt hắn tôi quá quen rồi.” Không sai, gã này chính là “ba vết sẹo” mà mấy tháng trước đã giữ được mạng sống ở Hồng Kông.

Hàn Giang chất vấn: “Nói, các người là ai? Ông chủ của các người là ai?”

“Ba vết sẹo” không ngừng cầu xin dưới chân Hàn Giang: “Đại ca, anh đè lên tôi thế này, tôi nói làm sao được, tôi bị thương, không chịu được nữa rồi, anh cho tôi đứng lên, thở cái đã…”

Hàn Giang nghĩ, dù gì gã này cũng không chạy nổi nữa rồi, nên liền nhấc hắn dậy, để hắn ngồi lên một tảng đá.

“Ông chủ sai tôi đến đây, thực ra, gặp phải các anh chỉ là việc ngoài ý muốn…”, “ba vết sẹo” vừa nói tới chỗ mấu chốt thì đột nhiên câm nín, bởi đúng lúc đó hắn đã bị trúng một phát đạn giữa trán.

“Có xạ thủ bắn tỉa!” Mọi người hốt hoảng, vội vàng nấp vào bụi cây ven đường, quan sát xung quanh. “Không! Không phải là trong Khương Trại, mà là trên sườn núi trước mặt!” Đường Phong là người đầu tiên phát hiện ra trên sườn núi đối diện có người.

Đường Phong vừa dứt lời, một quả hỏa tiễn đã ném trúng kho đạn dược ở tầng một Khương Trại, “Bùm!...” một tiếng nổ lớn, cả ngọn núi to cũng khẽ rung chuyển, Khương Trại mấy trăm năm lịch sử trong nháy mắt đã biến thành một đống gạch nát!

10

Đường Phong nhìn thấy Khương Trại quý báu trong phút chốc đã hóa thành gạch vụn thì vô cùng phẫn nộ, giương khẩu tiểu liên trong tay, bắn điên cuồng về phía sườn núi đối diện. Hàn Giang ngăn lại nói: “Đường Phong, không ích gì đâu. Bên đó xa quá, súng này không thể bắn tới được đâu!”

Đường Phong buông súng xuống, nhìn lên sườn núi đối diện, anh chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy có hai người đang xách hai chiếc va li to hấp tấp bước thấp bước cao. Bất giác anh lẩm bẩm nói: “Nếu mang theo kính viễn vọng quân dụng thì tốt biết mấy.”

“Ây! Thử cái này xem!” Makarov đưa cho Đường Phong chiếc bình rượu bằng inox mang theo bên mình.

“Cái gì thế ạ?”

“Tôi về hưu nhàn rỗi, tự làm mấy thứ đồ chơi ấy mà.”

Đây không phải là một bình rượu thông thường, mà là một kính viễn vọng có hình bình rượu. Đường Phong đưa kính viễn vọng hình bình rượu lên nhìn, tuy không sánh được với kính viễn vọng phóng đại quân dụng, nhưng anh đã nhìn thấy rõ, trên sườn núi có hai người đang bước thấp bước cao, nhưng cự ly quả thực quá xa, dùng chiếc kính viễn vọng hình bình rượu này thì không thấy rõ diện mạo của hai người đó. Chẳng mấy chốc, hai người đó đã mất tích trên sườn núi đối diện…

Đường Phong cầm kính viễn vọng, mãi vẫn không chịu buông xuống. “Tôi nghĩ ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, tốt nhất là ra khỏi núi trước khi trời tối.” Yelena nhắc nhở Hàn Giang.

Đường Phong trả lại kính viễn vọng cho Makarov, nói: “Người có sở thích lúc về hưu như ông thế này, trước khi nghỉ hưu nhất định không phải là người đơn giản.”

Yelena muốn ra khỏi vùng núi này trước khi trời tối, nhưng sự tình luôn trái ngược với mong ước, họ đi hơn nửa ngày trong vùng núi, mãi cho tới tận khi mặt trời lặn xuống rặng núi phía tây thì cũng vẫn chưa đi ra khỏi được đây.

Mọi người đành phải dừng chân bên một dòng suối nhỏ, Từ Nhân Vũ và Makarov nhóm một đống lửa. Hàn Giang, Đường Phong và Yelena tốn bao công sức mới kiếm được về chút đồ ăn trong rừng, mọi người ngồi quây quanh đống lửa, bắt đầu thưởng thức bữa tối không nhiều nhặn này.

Từ Nhân Vũ ăn xong bữa tối, phấn khởi lôi từ trong ba lô ra hai khẩu súng ngắn, hai quả mìn, còn có cả vài băng đạn, đưa cho Hàn Giang và Đường Phong: “Những thứ này tôi tìm thấy trong nhà kho dưới tầng một Khương Trại, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều súng máy đến như vậy đấy.”

Hàn Giang cầm súng lên, đưa qua đưa lại một lúc rồi nói: “Hóa ra là súng ngắn 92 do Đức sản xuất, nhưng… số súng ống đều đã bị xóa xổ rồi!”

Hàn Giang thu hết súng lại, anh thấy Đường Phong vẫn chau mày cau có. Anh biết Đường Phong đang đau buồn vì Khương Trại đã bị hủy diệt, có lẽ, một vài manh mối để tìm kiếm Hắc Đầu Thạch Thất đã bị đứt, mà đây cũng chính là điều anh lo lắng nhất. Hàn Giang vỗ vỗ vai Đường Phong, nói: “Đừng buồn bã nữa, chúng ta cũng có được một ít thu hoạch mà.” Đường Phong hiểu ý của Hàn Giang, gật gật đầu.

Hàn Giang nhìn Yelena, rồi lại nhìn Makarov, cả đường đi, anh luôn nhủ thầm trong lòng: hai cha con này rút cục lai lịch thế nào mà lại có bản lĩnh phi thường đến vậy?

“Anh cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì thế nhỉ?” Yelena đột nhiên chất vấn Hàn Giang.

“Bởi vì tôi luôn muốn thỉnh giáo cô Yelena một vấn đề.” Hàn Giang mỉm cười nói với Yelena.

“Ồ! Anh nói xem sao!”

“Tôi muốn hỏi cô Yelena, các bác sỹ nữ người Nga có phải đều xinh đẹp quyến rũ như cô không, mà còn biết cả tuyệt kỹ phi dao nữa?”

Yelena mỉm cười, hỏi lại: “Cảnh sát Trung Quốc các anh cũng không phải đều biết lái máy bay sao?”

“Tôi đã nói rồi, trước đây tôi đã từng được huấn luyện trong quân đội.”

“Vậy thì tôi nói thật với anh, chút tuyệt kỹ phi dao này của tôi là chút võ phòng thân mà cha tôi đã dạy cho, chuyên dùng để đối phó với kẻ xấu.”

“Ồ! Võ phòng thân của nữ giới mới lợi hại làm sao? Nếu nói như vậy, Makarov tiên sinh không những chỉ biết lái máy bay, mà võ nghệ cũng thuộc hàng điêu luyện!” Vừa nói, Hàn Giang vừa chuyển chủ đề sang Makarov.

“Trước đây tôi có học một chút võ thuật trong quân đội, thế nên dạy lại cho Yelena. Yelena từ nhỏ đã cùng tôi lớn lên trong quân đội, nó không chỉ biết phi dao mà bắn súng cũng rất chuẩn. Anh biết đấy, mấy năm nay an ninh ở Nga không ổn lắm, tôi chỉ có mỗi đứa con gái này, thế nên tôi đã dạy cho nó những thứ cơ bản nhất mà tôi biết.” Makarov rất bình tĩnh nói.

11

Trong lòng Hàn Giang vẫn đầy nghi ngờ, nhưng câu trả lời của Makarov đã khiến anh không tóm được bất cứ sơ hở nào. Đúng lúc Hàn Giang đang không biết nên làm thế nào thì Đường Phong xuất hiện giải vây: “Được rồi, giờ chúng ta cần bàn xem bước tiếp theo nên làm thế nào.”

“Làm thế nào? Đi tiếp chứ sao, giờ mọi người tranh thủ thời gian ngủ đi!” Hàn Giang vừa nói, vừa nằm sõng soài ra bãi cỏ.

“Buổi tối lạnh thế này, mà ngủ ở đây e rằng ngày mai tất cả đều bị cảm lạnh mất!” Từ Nhân Vũ lẩm bẩm.

“Đúng vậy! Ngủ sao được!” Lương Viện được nuông chiều từ nhỏ cũng tỏ ra không thể chịu được sự cực khổ này.

Makarov cười nói: “Dĩ nhiên không thể ngủ như Hàn thế này rồi, tôi có một mẹo nhỏ, trước tiên ta hãy tìm ít đá trứng ngỗng dưới suối lên đã.”

Mọi người đều không hiểu, chỉ trừ Hàn Giang không nhúc nhích, những người khác đều xuống suối mò lên rất nhiều đá trứng ngỗng. Makarov lại nói: “Giờ hãy nướng những hòn đá trứng ngỗng này trên lửa, đồng thời, mỗi người chúng ta hãy đào một cái hố kích cỡ tương đương với thể hình của mình, sau đó đặt đá trứng ngỗng nướng vào trong hố, rồi dùng cát mịn bên bờ suối phủ lên trên đá trứng ngỗng, như vậy nằm ngủ trong hố sẽ ấm hơn rất nhiều đấy.”

Mọi người làm theo cách của Makarov, quả nhiên, thấy ấm hơn rất nhiều. Hàn Giang cũng không còn cách nào khác, đành làm theo cách của Makarov, đào cho mình một cái hố, sau đó nằm xuống, lúc đó mới dễ dàng vào giấc.

Tất cả mọi người đều mệt lả, đêm nay, Đường Phong, Hàn Giang, Lương Viện và Từ Nhân Vũ đều ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau, Đường Phong tỉnh dậy đầu tiên, vươn vươn vai, than thở: “Không ngờ ngoài thiên nhiên cũng có thể ngủ đến…” vẫn chưa kịp nói hết câu anh đã im bặt, giật mình nhìn vào hai cái hố nông trước mặt, hét lên: “Không thấy Yelena và Makarov đâu nữa rồi?”

Tiếng hét của Đường Phong đánh thức Hàn Giang, Lương Viện và Từ Nhân Vũ, họ kiểm tra lại hành lý, những gì thuộc về họ không thiếu thứ gì, nhưng đồ đạc của Yelena và Makarov đã hoàn toàn biến mất. “Tôi đã nhận ra hai người họ có vấn đề từ lâu rồi!” Hàn Giang làu bàu.

“Xem ra hai người họ tự bỏ đi, chắc là mới đi được một lúc thôi” Đường Phong phán đoán.

“Vậy chúng ta có phải đuổi theo không?” Từ Nhân Vũ hỏi.

“Người ta không muốn đi cùng chúng ta, chúng ta còn đuổi theo sao!” Hàn Giang nổi giận.

Mọi người chìm trong im lặng, mãi một lúc sau, Lương Viện mới thỏ thẻ hỏi: “Giờ ta phải làm thế nào?”

“Kệ họ, tiếp tục lên đường!”

Bốn người chuẩn bị xong xuôi, tiếp tục lên đường. Lại cả một ngày đường núi, trước khi màn đêm buông xuống, họ đã vượt qua ngọn núi lớn cuối cùng, rút cuộc đã nhìn thấy đốm sáng dưới núi. “Hình như là một thị trấn nhỏ.” Đường Phong mừng rỡ nói.

“Cuối cùng cũng thoát ra rồi!” Từ Nhân Vũ ngồi bệt xuống sườn núi.

Bốn người tiếp tục đi xuống dưới núi, một tiếng sau, họ đã đi tới đường cái, họ định chặn một chiếc xe lại, nhưng trên đường không thấy có xe nào đi qua, bốn người đành phải tiếp tục đi bộ thêm một trăm mét. Bỗng Hàn Giang đột nhiên phát hiện ra một tấm biển ven đường, anh vui mừng soi đèn pin lên, nhưng vừa nhìn rõ nó, tinh thần anh đã trùng xuống, nặng trĩu như đeo đá, trên tấm biển đó viết là… “Sạt núi, đường hỏng, hiện đang sửa chữa!”

Mọi người vừa nhìn thấy tấm biển này đều tức khắc ỉu xìu. Từ Nhân Vũ than thở: “Khó khăn lắm mới đi được đến đây thì đường lại bị hỏng, thật sự tôi không chịu nổi nữa rồi!”

“Mau xem xem điện thoại di động có sóng chưa?” Đường Phong trong lúc tràn trề thất vọng vẫn giữ được chút bình tĩnh.

Mọi người vội lấy điện thoại ra xem nhưng phát hiện ra điện thoại lúc này đều đã hết pin. Vừa đói, vừa khát, vừa mệt, cộng thêm nỗi thất vọng tràn trề, Hàn Giang dường như không thốt nên lời, anh chỉ còn sức chỉ trỏ về phía đốm sáng nhấp nháy phía trước đường cái. Vậy là, mọi người tiếp tục cắm đầu đi tiếp. Không biết phía trước là nơi nào, nhưng dù sao cũng có hơi người. Đốm sáng càng lúc càng rõ nét, trong lòng ai cũng nhen nhóm lên chút hy vọng, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play