Makarov áp tải người đó tới trước mặt mọi người, vừa dùng sủng gí vào thái dương gã tây cao lớn, vừa tức tốc tìm kiếm trong trí nhớ của mình, nhưng ông vẫn không nhớ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu. Người này đảo qua đảo lại đôi mắt xanh, thở hồn hển, liếc nhìn Makarov. Hai người nhìn nhau một lúc, rồi hắn bật cười mỉa mai. Makarov cảm thấy mình bị người này miệt thị, ông tức giận gí chặt súng vào thái dương gã, sau đó gầm lên: “Nói, ngươi tên gì? Người nước nào?”
Gã đó cười nhạt, chậm rãi nói bằng tiếng Nga: “Ivan, thật ra chúng la biết nhau từ lâu rồi!”.
“Cái gì?’". Makarov càng ngạc nhiên, “Ngươi biết tên ta? Nhưng ta không quen ngươi, chúng ta từng gặp nhau ở đâu sao?”
"Đã từng một lần có duyên gặp gỡ!”
“Một lần có duyên gặp gỡ?’ Makarov vẫn không hiểu.
“Được rồi, người bạn tốt. Đừng đối đãi với tôi như vậy, tôi biết sự lợi hại của anh, cũng biết rằng anh muốn biết điều gi. bỏ súng xuống, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện!", người đó định thử thoát khỏi sự khống chế của Makarov và Hàn Giang, nhưng đã bị hai người ghi chặt.
Makarov và Hàn Giang nhìn nhau, Makarov khẽ gật đầu, ra hiệu có thể buông hắn ra, gã này cũng không thoát được sự khống chế của họ! Vậy là Hàn Giang khẽ buông tay ra, Makarov cũng thu khẩu súng dang gí vào thái dương của gã về, nhưng ông vẫn nắm khu khư khẩu súng trong tay, dề phòng bất trắc.
Gã này rũ rũ người nhưng ngậm miệng không nói và liên tục nhìn ngó xung quanh, hình như đang hi vọng có ai đó đột nhiên xông ra từ trong sương mù ứng cứu hắn.
“Đừng nhìn nữa. không có ai tới cứu ông đâu, kể cả có người đến tôi cũng để cho hắn ra về tay không!”, Hàn Giang nói xong liền xoay xoay khẩu súng trong tay.
Người đó nhìn Hàn Giang một lúc, hình như không hiểu Hàn Giang nói gì. Hàn Giang nổi cáu, mất công phồng mang trợn mắt nửa ngày mà gã này chẳng hiểu nổi câu nào ư! Hàn Giang đưa mắt ra hiệu cho Yelena, ý bảo cô lên. Vậy là Yelena gí súng vào eo người này, nói bàng tiếng Nga: “Tôi biết ông là Tướng quân, Tướng quân nấp trong bóng tối!”.
"Tướng quân?”, người này hiểu Yelena muốn nói gì lim bật cười: “Tướng quân... Tướng quân, ha ha, tại sao các người lại biết ta là Tướng quân?”
Mọi người bị tiếng cười của gã này làm cho ngớ người. Yelena nhất thời cũng không biết phải làm thế nào. Makarov nhanh chóng phán ứng kịp. kê sát gã này, gằn giọng "Chắc chắn ngươi đã biết về thủ đoạn của KGB, nếu ngươi không nói ta sẽ dùng thủ đoạn lợi hại nhất của KGB để đối phó với ngươi, ngươi nghĩ cho kĩ đi!”.
Gã này vừa nghe thấy vậy liền im bặt, nhìn Makarov rất lâu mới chậm rãi nói: “Được rồi, tôi nói! Ivan và cả các người nữa, Đường Phong, Hàn Giang, Yelena, các người có thể dã từng nghe thấy tên tôi, tôi tên là White!".
“White! Ông chính là White ư?”, Yelena không tin, cô cố gắng nhớ lại bức ảnh của White khi ông ta bị tóm trong vụ án tàu gián điệp được lưu lại trong hồ sơ của KGB, nhưng không thể liên tưởng dược cái gã White trong ảnh với người đàn ông trung niên trước mặt mình liên quan đến nhau.
“Như vậy có nghĩa ông là người Mỹ?”, Makarov hỏi lại.
Người đó gật gật đầu. “Đúng, tôi là người Mỹ. hơn nữa còn từng là đặc công của Cục tình báo”.
“Quả nhiên là ông! Xem ra hướng điều tra của tôi và Yelena đã đúng, năm dó chính ông là người có ý đồ cập cảng Vladivostok để đón đám học viên đó đi?!”
White gật gật đầu
“Còn... còn cả vụ tàu gián điệp năm 1986, gã White dó cũng chinh là ông?”, không kịp đợi White trả lời, Makarov đã lại hỏi tiếp: “Nhưng... nhưng Shchedrin đã từng gặp ông, nhưng khi tôi dưa bức ánh được lưu trong hồ sư vụ án đó cho ông ấy nhận diện thì ông ta lại không nhận ra ông, thế là thế nào?”
"Khà khà." White cười nhạt, “Đó đều là chuyện sau này rồi!”.
“Còn nữa, rốt cuộc ông và Branch quan hệ thể nào?”, Makarov lại truy hỏi.
“Có phải ông ta chính là ‘Tướng quân' không?”, Yelena càng nôn nóng muốn biết được chân tướng sự việc.
“Có thuốc không?”, không ai ngờ đối diện với sự việc nghiêm trọng thể này mà White bỗng thốt ra một câu tinh bơ như vậy
Makarov lần sờ trên người, không biết bao thuốc của ông biến đi đâu từ lúc nào, có thể đã bị rơi trong Khe Sói Hoang, cũng có thể đã rơi ờ ven hồ. ông nhìn sang Hàn Giang, thuốc của Hàn Giang cũng hết lâu rồi. Lúc này Yelena lôi từ trong người ra một bao thuốc lá dành cho phụ nữ. Đưa cho White. White chần chừ một lúc nhưng vẫn cầm lấy, châm lửa rít mội hơi rồi khẽ nhả khói ra, hình như rất thích thú với điếu thuốc lá dành cho phụ nữ này. Sau khi rít vải hơi, White chậm rãi hỏi lại Makarov: “Ivan, tuy ông không có ấn tượng về tôi, nhưng tôi lại rất ấn tượng với ông đấy, ban nãy ông hói tôi đã gặp ông ớ đâu. Ông có còn nhớ thư viện Gorky không?”
“Thư viện Gorky?”, Makarov ra sức lục soát trong trí nhớ, ông hồi tường lại... thư viện Gorky... ông đã từng tới đó không chi một lần, một mình tới đó, cùng người khác lới đó, đi cùng Branch tới đó. nhưng... nhưng cái gã White sao ông không thể nào nhớ ra được.
White thấy Makarov không nhớ ra được liền cười, nói: "Không nhớ ra được cũng đúng thôi, bởi dù sao đó cũng là việc từ đời nào rồi, hơn nữa chúng ta cũng mới chỉ có duyên gặp nhau một lần!”, nói xong, White rít hơi thuốc cuối cùng, sau đó rất chầm chậm nhả khói ra. Trong khói thuốc, trí nhớ của ông ta lại trở về với quá khứ xa xôi...
Mãi lâu sau, White mới thở dài, nói: “Lúc đó tôi còn rất trẻ, là lim học sinh người Mỹ của trường Đại học Mátxcưva, nhung tôi vẫn còn một thân phận khác - đặc công của Cục tình báo. Ivan, chắc ông cũng biết rằng thời dó người Mỹ muốn tới đất nước các ông không dễ, chứ đừng nói tới việc di tìm kiếm thu thập thông tin tình báo, bởi vậy Cục tình báo dã nhắm tôi, một lưu học sinh trẻ tuổi để kết nạp vào tổ chức của họ. Lúc dó tôi chỉ cảm thấy làm đặc công thật thích thú, hay ho, không nghĩ ngợi nhiều nên đã nhận lời đề nghị của Cục tình báo và đã gia nhập với họ.
Sau hai tháng tập huấn, tôi đã đến Mátxcơva.
Nhưng tôi không ngờ công cuộc làm gián điệp tại Mátxcơva lại nhàm chán đến vậy, loáng một cái hai năm trôi qua, tôi gần như không thu hoạch được gì, cấp trên rất không hài lòng về tôi. Tệ hại hơn ờ chồ, tôi càng ngày càng có cảm giác hình như có một đôi mắt đang ờ sâu trong bóng tôi theo dõi minh. Tôi nghĩ có thể là mình đa nghi, nhưng cùng với thời gian trôi đi, cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt. Tôi nghĩ tới KGB, tôi tin ràng mình đã bị KGB theo dõi. Những ngày tháng hoang mang đó không thể kết thúc, vậy là tôi đã báo cáo lên cấp trên, hi vụng dược quay vê nước. Cuối cùng cấp trên cũng dã dong ý với dề nghị của tôi, chi đợi hai tháng nữa, sau khi kỳ học kết thúc là tôi sẽ dược về nước, kết thúc sự nghiệp gián điệp thất bại của minh. Nhưng trong hai tháng cuối cùng, sự xuất hiện của một người dã thật sự thay đổi cuộc đời tôi...”.
Mùa dông ở Matxccrva đến rất sớm. Hôm đỏ, White đã tới thư viện Gorky để mượn hai cuốn sách. Giống như mọi lần, anh di tới vườn hoa cạnh tòa nhà chính dể dọc sách. Đây là thói quen của anh, anh khòng thích đọc sách trong phòng dọc nên thường ra ngoài dọc sách, kể cả giữa tiết trời cuối thu lạnh giá.
White chuẩn bị tận hưởng nốt hai tháng cuối cùng ở Mátxcơva, anh gần như quên mất một vai trò khác của mình. Nhưng chiều hôm nay, trong lúc anh dang ngồi trên ghế, tay cầm một cuốn tiểu thuyết tiếng Nga, thì một bóng đen cao, gầy xuất hiện trước mặt anh. White vẫn tập trung đọc tiểu thuyết, nhưng bóng đen đó vẫn đứng im sừng sững trước ghế. Sự tò mò thúc giục White ngước lên, nhìn người đó. nhưng người này đứng lấp bóng mặt trời nên White không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn ra đây là một người cao va gầy
Lúc này. bóng đen đó cất tiếng hỏi: “White?”
White giật minh, người anh khẽ rung lên, anh vội vàng gấp quyền sách lại, lần nữa quan sát kĩ người trước mặt. Người đàn ông này khá cao và gây, ông ta khoác một chiếc áo măng tô màu đen, khuôn mặt lạnh tanh, vô cảm, đặc biệt là đôi mắt màu tro sâu hoắm, đầy sát khí. White không dám đấu mắt với người đó, bởi vì anh chưa từng trông thấy đôi mắt nào lạnh lùng như vậy. White lẩn tránh đôi mắt này nhưng lại không thể trốn tránh câu hỏi của ông ta nên đành khẽ gật đầu: “Sao, ông... ông có việc gì vậy?”
“Cậu là người Mỹ?”, người đó lại hỏi.
White cảm giác người này dang hòi mình nhưng lại giống như đã hoàn toàn nắm rõ được tình hình của mình.
White không khỏi cảm thấy căng thẳng, một dự cảm chẳng lành trào dâng trong lòng anh, anh khẽ gật đầu: “ừm, tôi... tôi là người Mỹ, đến... đến Mátxcơva du học...”
Người đó vẫn giữ vè mặt lạnh như băng, hỏi tiếp:
“Nếu tôi nói không sai thì cậu vẫn còn một thân phận khác, đặc công của Cục tình báo, phải không?”
Lúc White bị bóc mẽ thân phận, anh giật mình tới nỗi làm cuốn sách trong tay rơi xuống đất. Tim anh dập thình thịch, đầu óc trống rỗng, miệng hoàn toàn mất kiểm soát: “Không, ông nhận nhầm người rồi!”
“Hừm”, người đó cười nhạt, “Không thể nhận nhầm dược, tôi quan sát cậu không chỉ một hai ngày đâu”.
Dự cảm của White càng lúc càng không ổn, điều mà anh lo sợ cuối cùng cũng đã tới. Đúng lúc anh đang lo lắng nghĩ ngợi, không biết phải làm thế nào thi người đó lại nói: “Nào, làm quen một chút. Boolean Kennedy Branch, thiểu tá KGB”.
“Thiếu tá... Branch?”, lúc này White chi muốn bỏ chạy khỏi đây, bỏ trốn khỏi Mátxcơva. Nhưng thiếu tá KGB Branch này lại không hề móc súng hay còng tay ra để bắt giữ anh, mà rút thẻ công tác của ông ta ra đưa qua dưa lại trước mặt White, sau dó chậm rãi ngồi xuống cạnh anh.
White không hiểu gì cả. Đã không biết bao lần anh bị ác mộng ám ảnh, anh toàn nằm mơ thấy một đám đặc công KGB cao lớn cùng lúc xông lên quật ngã mình xuống đất, sau đó dùng nắm đấm dấm cho anh sổng dở chết dở rồi còng tay anh lại, áp tải anh tới phòng hỏi cung, dưới ánh sáng cao áp, họ ép anh phải nói hết ra nhũng bí mật - tất cả đều giống như trong phim 007 vậy. Nhưng hiện giờ thân phận của anh dã bị một thiếu tá KGB bóc mẽ, nhưng may là không có những gã vạm vỡ xông lên, cũng không có ai còng tay anh lại, anh không hiểu rốt cuộc cái gã tên là Branch này định làm trò gì?
3
Branch bình thản ngồi xuống ghế, châm một diếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ thốt ra: “Cậu không phai căng thẳng, hôm nay tôi không mang theo súng, cũng chăng có còng tay”.
White cảm giác thân phận của mình đã bị người đàn ỏng này nắm rõ như lòng bàn tay nên cũng không cần phải ma vờ nữa, ngược lại anh còn thấy trấn tĩnh hơn nên đã hỏi lại: '‘Ông đã biết thân phận của tôi như vậy rồi, là người của KGB, lẽ nào ông không cần bắt giữ tôi sao?”
Branch nghe thấy vậy liền cười. Cười xong, ỏng ta mới giãi thích: “Đúng, đối với quốc gia của tôi, cậu là kẻ thù, đáng lẽ ra tôi phải bắt cậu, nhưng đối với tôi mà nói thì cậu không phải là kẻ thù của tôi, thậm chí cậu còn có thể trở thành bạn của tôi nữa”.
White vẫn không hiểu ý đồ của Branch, anh quyết định không vòng vo nữa, mà hỏi thẳng: “Vậy tại sao ông lại tìm tôi?”
“Bởi vì tôi cần cậu giúp tôi một việc!”, Branch dụi tàn thuốc trên tay di, quay ra nhìn White nói.
White cảm giác thái độ của Branch khi nói câu này khác hẳn ban nãy, không khí cuộc nói chuyện giữa hai người lúc này rõ ràng đã dịu xuống. White điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi lại Branch: “Ồ! Vậy tôi có thể giúp gì ngài?”
“Rất đơn giản, giới thiệu tôi với sếp của cậu!”, giọng Branch rất kiên định, không có gì dáng đế nghi ngờ.
White hơi ngớ người ra, anh dã nhận ra ấn ý trong lời nói của Branch. White lại hỏi lại: “Tôi có thể cho rang ngài muốn phục vụ chúng tôi, đúng không?"
“Cậu có thể nghĩ như vậy, nhưng tôi thì không!”, Mranch lại nói lấp lửng.
"Vậy ý của ngài là...”
“Hợp tác!”, Branch kiên định nói.
"Hợp tác? Hợp tác eì cơ?”. White không hiểu "Tôi sẽ cung cấp điều thú vị cho các cậu, đồng thời tôi sẽ phát triển một số người trong KGB, tôi tin rằng chắc chắn các cậu sẽ cảm thấy thích thú với thứ mà tôi cung cấp”ề “Tôi làm thế nào để tin ngài đây?”
“Tôi nghĩ người của các cậu không phải là thùng nước gạo. Tôi sẽ cung cấp trước cho các cậu một số tình báo không quá quan trọng nhưng cũng đủ để chửng minh cho thực lực của chúng tôi”ề
“Vậy ngài hi vọng có được gì?”
“Được điều đáng được hường!”
White cười cười: “Tiền không thành vấn đề...”
Branch ngát lời White: “Đối với các cậu tiền dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng dối với chúng tôi tiền cũng không thành vấn đề. Chúng tôi cần các cậu một lời cam kết!”
“ồ! Xem ra các ngài đến đây không phải vì tiền, ít nhất cũng không đơn giản là vì tiền mà đến đây!”.
"Dĩ nhiên không phải. Chúng tôi cần các cậu, ý tôi muốn nói là lời cam kết của sếp cậu - cũng có nghĩa là khi chúng tôi không tiện làm việc cho các cậu thì hãy giúp chúng tôi rời khỏi đây, đồng thời tiếp nhận chúng tôi!”
"Điều này thi đương nhiên rồi, tôi lại tướng ông có yêu cầu gì đó đặc biệt!”, White cảm thấy yêu cầu này của Branch hình như không quá đáng.
"Mong cậu hiểu đúng về yêu cầu của tôi. ở đây bao gồm hai điều: thứ nhất, tôi nói là 'chúng tôi’, không phải một minh tôi; thứ hai, như tôi đã nói ‘khi chúng tôi không tiện làm việc cho các cậu", thế nào gọi là 'khi chúng tôi không tiện làm việc cho các cậu’, điều này không phải do các cậu quyết định mà là do chúng tôi tự quyết! Thế nào? Cậu có thể quyết định chứ?”
White dần dần hiểu ra điều kiện của Branch: “Tôi hiểu ý của ngài, tôi sẽ xin ý kiến cấp trên của tôi, tôi tin rằng sếp tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của ngài”.
Không ngờ, Branch lại lắc đầu: “Chàng thanh niên, cậu nên biết rằng tôi đây đã đối diện với nguy hiểm với cái chết để đến tìm cậu, hởi vậy cậu nhất định phải cẩn trọng! Bỏ qua sếp của cậu ở Mátxcơva đi, trực tiếp hỏi ý kiến tồng bộ của các cậu, nếu không cậu sẽ mất cơ hội tuyệt vời này đấy!”.
“Tại sao? Như vậy là trái quy định!”
“Tôi không quan tâm quy định gì cúa các cậu, tôi cần đảm bảo cho an toàn của chúng ta. Bởi vậy nếu cậu không muốn làm hỏng chuyện này thì hãy làm theo lời tôi nói”
White vẫn không hiểu tại sao Branch lại làm như vậy: “Nhưng tôi không có kênh nào dề liên lạc trực tiếp với tổng bộ”.
“Hừm, có cần tôi cho cậu biết số điện thoại tổng bộ của các cậu không?”
“Gọi thẳng điện thoại quốc tế? Làm nhu vậy không đúng quy định, cũng không an toàn!”
"Nhớ kỹ, 8 giờ 15 đến 8 giờ 40 phút tối nay, cậu tìm một bốt điện thoại công cộng gọi tháng tới số điện thoại tồng bộ của các cậu, không có ai nghe lẻn đâu. Tôi chi liên lạc với cậu thôi. Nhất định không dược lằng nhằng, bên phía các cậu cũng có người của chúng tôi, nếu tôi chỉ cần phát hiện thấy chồ nào có vấn đề thì sẽ lập tức cát đứt liên lạc với cậu”.
Branch dặn dò xong xuôi liền đứng dậy, mất hút rất nhanh sau vườn hoa, chi còn lại White vẫn đang nghiền ngẫm về tất cả mọi chuyện vừa xảy ra với mình.
4
White ngồi một mình trên ghế rất lâu, đột nhiên, anh cảnh giác nhìn xung quanh, trời đã tối, nhưng không phát hiện thấy chỗ nào khả nghi. White hồi tưởng lại từng chi tiết cuộc gặp gỡ Branch ban nãy. Khi anh nhớ lại ánh mắt khiến người ta ớn lạnh của Branch, người anh bỗng run bắn lên: “Lẽ nào dây chính là đôi mắt theo dõi mình trong bóng tối bấy lâu nay?”. Trong lòng White đã hiểu ra rất nhiều, có lẽ mình đã bị KGB khống chế từ lâu rồi, may mà... may phi mà đây là Branch, nếu không mình dã thành tội phạm của KGB từ lâu rồi! Nghĩ tới đây, White cảm thấy sợ hãi, anh không biết đối với mình đây là việc tốt hay việc xâu, Nêu như cấp trên đồng ý với điều kiện của Branch, vậy thì kế hoạch về nước như dự định của mình sẽ tan thành mây khỏi, mình phái tiếp tục ở lại đây, trở thành người liên lạc của họ. Nhưng sau khi nghĩ đi tính lại, White vẫn khó lòng cưỡng được sự dụ dỗ của việc lập công. Anh nghĩ tới việc minh đã đến Mátxcơva được hai năm rồi, như thế này là tùng có dược chút thành tích. Chi cần thu nạp một thiếu tá của KGB cũng đủ dể cho tổng bộ phấn khởi rồi, huống hồ không chí có một mình Branch, có lẽ... có lẽ phía sau ông ta vẫn còn một nhân vật tầm cỡ nào đó. Nghĩ như vậy White lại tràn đầy niềm tin vào tương lai.
Tối hôm đó, White căn dúng giờ như Branch đã dặn, gọi điện quốc tế báo cáo cho sếp tổng của anh. cấp trên lập tức chỉ thị cho anh đồng ý toàn bộ yêu cầu của Branch, đồng thời lệnh cho anh tiếp tục ở lại Mátxcơva, làm người liên lạc của Branch, tất cả đều liên lạc theo một tuyến.
Sáng, hôm sau, theo dũng địa điểm và thời gian đã hẹn. White truyền đạt lại mệnh lệnh của tổng bộ. Sau khi Branch nghe xong, chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó lấy một chiếc phong bì to bằng giầy màu nâu ra. đưa cho White:
"Tôi nghĩ rầng chắc chắn các anh rất thích thứ ở trong này”
White đọc lướt qua, tất cả đều là tài liệu về căn cứ quân sự của Liên Xô tại vùng Viễn Đông. White gật gù: “Quả thực chúng tôi rất hứng thú với điều này!”.
Nói xong. White đưa cho Branch một chiếc phong bì nhỏ: “Đây là 3000 đô la Mỹ”.
Branch không buồn mỡ phong bì ra kiểm tra, nhận phong bì xong liền cất ngay và vội vàng bỏ đi.
Cứ như vậy, cách một khoảng thời gian, lúc gặp nhau Branch lại giao một phần thông tin tình báo cho White, White sẽ căn cứ vào chất lượng tin tình báo đế đưa tiền cho Branch. Lần nào cũng giống như lần đầu tiên. Branch không bao giờ kiểm tra tiền trong phong bì mà đút thẳng vào túi áo rồi ra về. Nhưng những điều tốt lành chẳng kéo dài dược bao lâu, chăng bao lâu sau White đã mất đi sự hứng thú ban đầu. Nguyên nhân chù yếu là do cấp trên ngày càng không hài lòng về chất lượng tình báo mà Branch gửi tới. Họ vốn hi vọng rằng Branch có thể cung cấp càng nhiều tình báo hay ho hơn, nhưng ngoài những phần tỉnh báo có chút giá trí lúc ban đầu ra, sau này những tình báo mà Branch cung cấp phần lớn đều là “hàng chợ”, vốn chẳng có mấy giá trị.
White quyết định tìm gặp Branch để nói cho ra nhẽ, vậy là anh căn đúng giờ hẹn để đến thư viện Gorky - đây là một địa điếm mà anh và Branch thường đến đế trao đối.
“Tổng hộ rất không hài lòng với những tình báo mà ông cung cấp gần đầy”, White chất vấn thẳng Branch.
“Điều này có thể đoán được!”
“Vậy tại sao ông không cung cấp những tình báo có giá trị hơn?”
"Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu rồi, chúng ta đang hợp tác, cậu không thể yêu cầu quá nhiều ở tôi!”
"Chúng tôi không yêu cầu cao, chi cần ông cung cấp những tình báo có giá trị!”
"Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng thời gian gần đây hoàn cảnh của tôi không tốt lắm”, nét bất an thoáng hiện lèn trong ánh mắt của Branch.
Lần đầu tiên White thấy Branch như vậy, nhưng sự hất an tồn tại trong mát Branch chi thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. “Sao, ông gặp phải điều phiền phức gì vậy?”, White quan tâm hỏi.
Branch chần chừ một lúc mới nói: “Tôi đã làm hỏng một việc, bới vậy hiện giờ tôi tạm thời dang bị đình chỉ công tác”.
“Đình chi công tác?”, White gần như đã tìm ra nguyên nhàn chất lượng tình báo kém di mà Branch cung cấp. Branch bị treo chức đồng nghĩa với việc ông tạm thời rất khó tiếp xúc với những tin tức tình báo có giá trị, cũng đồng nghĩa với việc Branch đã không còn giá trị với họ, White không khỏi thất vọng.
Tuy White không thể hiện sự thất vọng trên mặt, nhưng Branch dã nhìn thấu tâm can anh, ông khẽ thở dài, nói: “Nhưng đây chi là tạm thời, hơn nữa mấy người bạn tôi hiện giờ đang được trọng dụng, chẳng bao lâu nữa họ sẽ còn có được càng nhiều những tình báo có giá trị hơn”.
“Bạn ông? Tôi có thể gặp không?”, rõ ràng White rất hứng thú với những người bạn của Branch.
“Có thể, chẳng vấn đề gì cả. Nhưng tôi phải sắp xếp đã!”.
“Vậy được, tôi đợi tin tức của ông!”. White không ngờ Branch lại trả lời dứt khoát như vậy, trong lòng anh rất mừng rỡ.
Một tuần qua đi, Branch không liên lạc với White. Lại một tuần nữa qua đi, tối cuối tuần, White đang định tới tham gia lễ hội khiêu vũ trong trường, nhưng dúng lúc anh dang chuẩn bị đi thì nhận được điện thoại của Branch. Branch dùng ám ngữ mà họ đã giao hẹn với nhau đế thông báo cho White biết tối nay anh có thể gặp bạn của ông ta.
Vậy là White đã theo địa điểm mà Branch chi định tới trước bia tường niệm Pushkin, Branch lái xe, White ngồi bên cạnh. Branch lái xe rất nhanh ra khỏi thành phố. “Chúng ta đi đâu vậy?”, White hỏi.
“Tới nơi cậu sẽ biết!”, Branch không chịu tiết lộ “Nơi đó có an toàn không?”, White không khỏi lo lắng. “Rất an toàn!”, Branch luôn giữ chữ tín.
White không hỏi thêm gì nữa, anh đoán ràng xe đang chạy về ngoại ô phía bấc Mátxcơva. Trời dã tối hẳn, nếu tiếp tục đi về phía bắc thì White sẽ không biết là đâu nữa. Con dường ngoằn ngoèo giống như không có điểm kết thúc, White nhìn ra ngoài cửa sổ, một vùng tối đen, ngoài đèn dường màu vàng ra thì không còn ánh đèn nào khác.
Xe đi được khoảng hơn một tiếng đồng hồ, đúng lúc White đang lim dim ngủ thì Branch đã dừng xe trước một nhà máy bỏ hoang. White phát hiện ra ờ đây đã cách xa đường cái, đến cả ánh đèn đường cũng không có, anh không khỏi giật thót tim. Tuy quen biết Branch chưa lâu, nhưng anh đã biết được sự lợi hại của Branch. Nếu như hôm nay Branch có ý đồ gì thì chắc chắn anh sẽ không còn đường sống sót.
White đi theo Branch vào trong khu xưởng tối đen. Trèo qua một đoạn tường thấp, họ tiến vào một cái sàn. Trong sân hình như là một công xướng bó hoang, Branch đẩy cánh cổng công xưởng, tiếng cót két ghê tai phát ra. Branch đi vào trong căn phòng tối đen, sau dó vỗ tay bốn cái. Sau một lúc im lặng đáng sợ, vài chùm ánh sáng đèn pin sáng rực nhắm thẳng vào White. White giật mình lùi lại phía sau và va phải một đoạn ống thép hòng, tiếng ống thép vang ong ong khấp căn phòng.
Một chiếc đèn trong góc xưởng vụt sáng, White đang hồn xiêu phách lạc lúc này White nhìn rõ ngoài anh và Branch ra, trong công xưởng còn có ba người đang ngồi dưới ngọn đèn - một người cao lớn, một người trông tính ranh, một người trông già dặn. Branch cười cười, giới thiệu với White: “Đây chính là bạn của tôi, vị này là thiếu tá Isakov, kỹ năng đầy mình, dũng cảm hơn người”.
“Vasily Alekseevich Isakov”, người đàn ông cao lớn vạm vỡ vừa nói vừa bắt tay White, anh đưa tay ra bắt và biết ngay sức lực dáng kinh ngạc của người này.
“Còn vị này là thượng úy Strenov, bắn súng rất cừ, cậu cũng có thể gọi ông ấy là Stechkin”.
“Nicholay Dmitrievich Popovich Strenov”, Stechkin cũng bắt tay White.
“Còn vị này là trung tá Brainin, ông ấy hiện giờ đang là ngôi sao mới nổi của KGB, đang rất được cấp trên tín nhiệm”.
White đưa tay ra, dịnh bắt tay Brainin, nhưng Brainin vẫn ngồi nguyên trên ghế, White đành ngại ngùng thu tay về
“Các ông là một nhóm ư?" White hỏi.
"Đúng vậy, có thề coi chúng tôi là một nhóm, vi mục đích chung nên đã tập hợp nhau lại”
“Mục đích chung?”, White không hiểu ý Branch
Branch cũng không giải thích, nói tiếp: "Tất nhiên, trong nhóm của chúng tôi không chỉ có mỗi bốn người, còn rất nhiều thành viên khác, bốn chúng tôi là thành viên chủ chốt”.
“Ồ, rất vui khi được làm quen với các ông. Hi vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
Cứ như vậy, White làm quen với nhóm của Branch và phát triển thêm rất nhiều thành viên. Nhưng, điều khiến anh buồn phiền là tuy những người này địa vị đều không thấp, nhất là Brainin, họ hoàn toàn có thể có dược nhiều tình báo có giá trị hơn, nhưng những tin tình báo mà Branch giao cho anh phần lớn chi là những tài liệu tình báo không có giá trị, chi thình thoảng có một hai tình báo được coi là quan trọng.
White và Branch tiếp tục gặp gỡ tại địa điểm và thời gian giao ước, rất ít khi gặp mặt những lúc khác, trừ khi có tình hình đặc biệt, ví dụ như lần hẹn gặp mấy thành viên khác trong nhóm lần trước. Nhưng hôm nay, Branch lại vội yêu cầu hẹn gặp White, địa điểm gặp mặt vẫn là thư viện Gorky trong trường đại học Mátxcơva.
White đến thư viện theo đúng thời gian vừa hẹn trước đó. anh chờ mãi cho tới khi quá giờ hẹn nhưng vẫn không thay bóng dáng của Branch dâu. White biết Branch là một người rất đúng giờ, nếu không có chuyện gì dặc biệt thi ông ta sẽ không bao giờ trễ hẹn!
White bồn chồn không yên đi di lại lại trong hành lang thư viện, anh bắt đầu cảm thấy khủng hoàng. Anh lo sợ Branch bị bại lộ thì hàn thân mình cũng gặp nguy hiểm.
Anh chăm chú quan sát từng người đi qua mình. Đen khi anh đi tới cuối hành lang thì bỗng có một đôi tay vạm vỡ kéo anh lại, quay lại nhìn, chính là Branch. “Sao ông lại đến muộn vậy?”, White gầm lèn.
“Bị vướng chút việc!”, Branch lạnh lùng đáp.
“Còn có việc gì quan trọng hơn sao?”, White truy hỏi “Gặp gỡ chủ tịch KGB.”
“Sao cơ? Nikolayevich Shelepin gọi ông tới?”
Branch gật gật đầu.
“Ông sắp thăng chức hay là sắp gặp chuyện đen đủi gì vậy?”
“Tôi không biết, nhưng tôi chỉ có thể nói với cậu rằng tôi sắp tới Mông Cổ”.
“Tới Mông Cổ?”, White ngạc nhiên.
“Đúng, tới đó để thực thi một nhiệm vụ quan trọng.”
"Nhiệm vụ gì? Do ông phụ trách sao?”
"Không, tôi chỉ lấy công chuộc tội, là phụ tá, người phụ trách là thiếu tá Makarov. Tình hình cụ thể sau khi tôi đi sẽ có người nói rõ với cậu, hiện giờ tôi không còn nhiều thời gian nữa. ngày mai tôi phải lên đường rồi!”
Branch vừa dứt lời, từ phía đầu hành lang bên kia có một sĩ quan trẻ ngoài ba mươi tuổi di tới. Branch thấy vậy, khẽ dặn dò: "Người đó chính là thiếu tá Makarov, cậu mau đi đi! Nhớ kĩ giao hẹn của chúng ta trước đây đấy!”.
"Giao hẹn?”, While ngớ người ra, nhưng anh bỗng hiểu ngay ra ý của Branch.
Makarov đã trông thấy họ, trong lúc Branch và Makarov chào nhau thì White cúi đầu vội và di qua Makarov.
“Hóa ra cậu chính là cậu sinh viên trẻ tuổi đó!”, Makarov nghe White kể lại xong thì vô cùng ngạc nhiên.
"Đúng vậy, đó chính là lần gặp gỡ duy nhất của chúng ta. Thật không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây”.
Điều khiến Makarov ngạc nhiên hơn là, Branch đã phản bội tố quốc từ lâu rồi, ông ta chấp nhận phục vụ cho người Mỹ, đây là điều mà Makarov không thể tin được. “Branch, không... không những... từ lâu rồi... mà Brainin, Stechkin, Isakov... không những quen biết nhau từ trước đó, mà còn là một hội”, Makarov ngạc nhiên tới nồi miệng liên tục lẩm bẩm.
"Đúng vậy, nhưng..White nói nửa chừng.
“Nhưng gì cơ?”, Makarov tóm lấy ngực áo White.
“Nhung từ đầu đến cuối bọn họ cũng không cung cấp được mấy tin tình báo có giá trị cho chúng tôi".
“Stechkin và Isakov thì e rằng không tiếp xúc được với tình báo nào có giá trị thật, Branch thì tôi không chăc. Nhưng lẽ nào Brainin cũng không cung cấp được tình báo giá trị nào cho các anh sao?”
“Brainin hình như không muốn hợp tác cùng chúng tôi lắm”.
“Nhưng vụ tàu gián điệp chắc ông ta đã giúp các anh!"
White gật gù: “Đó là chuyện sau này”.
“Vậy được, chúng ta tiếp tục nói chuvện sau này”, Makarov cố để trấn tĩnh lại, ông buông White ra rồi hỏi,
"Vậy thì sau này anh và Branch liên lạc với nhau bàng cách nào?”
“Gần như không liên lạc”.
“Không liên lạc?”
“Đúng vậy, mấy năm đó ngày nào ông cũng ở cùng ông ta, ông có thấy ông ta có liên lạc gì bất thường với thế giới bên ngoài không?”
“Không, không thấy, nhưng tôi không tin sau này các người không liên lạc với nhau”.
“Sự thật là trong mấy năm sau đó tôi cũng không gặp lại Branch, sau khi ông ấy đi khỏi Mátxcơva, tôi cũng được lệnh trớ về nước”.
“Lẽ nào các anh từ bỏ nhóm của ông ta?”
White chần chừ một lúc mới nói: “Dĩ nhiên là không, nhưng chúng tôi đã thay đổi kế hoạch, không hi vọng trong một thời gian ngắn họ có thề cung cấp cho chúng tôi nhiều tin tình báo có giá trị, mà thay đồi sang chiến thuật ‘chôn đinh’”
Makarov hiểu ý nghĩa của từ “chôn đinh”: “Cỏ nghĩa là bình thường các anh sẽ không liên lạc. nhưng tới thời khăc quan trọng sẽ phát động họ?”
White gật gù: “Trong khoảng hai năm sau đó, tôi không hề liên lạc gì với họ, mãi cho tới một hôm, tôi bỗng nhận dược một bưu kiện quốc tế gửi từ Irkutsk tới...”, White lại ngược dòng suy tư trở về buồi sáng sớm chan hòa ánh nắng đó.
7
“Buổi sáng sớm đẹp trời như thế này, đáng lẽ nên đi chạy bộ hoặc đánh tenis mới phải”, White vừa lái xe trên dường về nhà sau ca trực đêm vừa nghĩ như vậy. Tới nơi, anh đánh xe vào hầm dể xe ở nhà và xuống xe. Đang dịnh bước vào cửa, bỗng White quay ngoắt lại nhìn hòm thư ngoài cổng. Trực giác mách bảo anh bên trong có thứ gì đó đang chờ đợi mình. Anh mờ hòm thư ra. quả nhiên có một bưu kiện và một bức thư ở trong đó. White vừa liếc nhìn bưu kiện một cái, tâm trạng vui vẻ của anh ban nãy.
Trên bưu kiện viêt hai loại chữ tiêng Nga và tiếng Anh, người nhận là mình, người gửi là một người tên là 'Sergei Vladimir Ivanovich Simonov', đây là một cái tên điển hình của người Nga, cũng là một cái tên quen thuộc đối với White - đó chính là bí danh mà anh và Branch giao hẹn khi liên lạc với nhau.
Còn bức thư thì được gửi từ Mátxcơva tới từ hôm trước, người gửi thư tên là “Filippo Masi Petrova Lyudmila Ivanovna”, mới nhìn thì ai cũng đoán dó tên của một phụ nữ người Nga. Nét chữ trên phong thư cũng rất đẹp, nhưng White thì biết ngay rằng dây chính là thư của Brainin, vi đó là bí danh mà anh và Brainin đã giao hẹn với nhau.
Hai năm không liên lạc với họ, White cũng cảm thấy kỳ lạ. Lúc dó sau khi vội vàng từ biệt Branch tại Mátxcơva, anh đã từng gặp Brainin và Stechkin. Brainin luôn kiêu ngạo khiến White càm thấy rất khó chịu. Cuối cùng. Brainin và anh giao ước với nhau. Branch sẽ liên lạc với anh vào lúc thích hợp, không can White chủ động liên lạc với họ.
Giao hẹn này từng khiến White rất thất vọng, điều này dồng nghĩa với việc anh sẽ mất đi thành quả duy nhất.
Mỗi lần tiếp xúc với Branch, White luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, anh không hiểu cảm giác này đến từ đâu.
Anh luôn cảm thấy mình toàn ở thế bị động mỗi lần đứng trước Branch, mọi thứ hình như đều do Branch nắm giữ, điều này khiến White cảm thấy thật bức bối, cũng khiến cho cấp trên rất không hài lòng với công việc của anh. Về lý mà nói thỉ Branch phải nhiệt tình và phụ thuộc vào họ, nhưng sự thật lại... White dã nghĩ về chuyện này không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.
Lúc này. đối diện với gói bưu kiện kỳ lạ trước mặt, White bỗng có chút phấn khích, nhưng cũng có phần hoang mang không biết nên lảm thế nào. Rốt cuộc Branch đã chú động liên lạc với mình? Ông ta muốn nói gì với mình? White nhanh chóng mở bưu kiện ra. Bên trong chì có một cuôn sách, đây là một cuốn sách tiếng Nga, một cuốn tiểu thuyết trinh thám bàng tiếng Nga không đề tên. Lúc White cầm lẩy cuốn tiểu thuyết này, người anh run bắn lên, dây là một ám hiệu mà cách đây vài năm Branch và mình đã giao ước với nhau!
White vội vàng bóc thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên trang giấy không có bất cứ chữ nào mà là một dãy số. White hiểu ngay đây là một chuỗi mật mã, anh bắt đâu đối chiếu với nội dung cuốn sách để giải mã chuỗi mật mă này. Từ đơn thứ 7 hàng thứ 3 trang thứ 1, từ đơn thứ 4 hàng thứ 6 trang thứ 13, từ đơn thứ 1 hàng thứ 16 trang thứ 22, từ đơn thứ 5 hàng thứ 10 trang thứ 45, từ dơn thứ 11 hàng thứ 2 trang thứ 67, từ đơn thứ 7 hàng thứ 3 trang thứ 92... Ghép những từ đơn này lại với nhau, White chậm rãi đọc: Ngày 23 tháng này tới Việt Nam, sẽ có người liên lạc với cậu, có tình báo quan trọng, đừng quên!
“Việt Nam? Tình báo quan trọng? Ngày 23?”, White lẩm bẩm, anh không hiểu Branch nói nhu vậy là ý gì, xem ra lẩn này mình lại bị Branch xỏ mũi rồi.
Trong lòng còn vương vấn mối nghi ngờ nhưng White vẫn đáp máy bay quân dụng tới Việt Nam, khi ấy vẫn còn trong thời kì kháng chiến. Khi White vừa mới đặt chân tới căn cứ quân sự của Mỹ tại vùng ngoại ô Sài Gòn thì có một quan chức tình báo của Đại sứ quán Mỹ đưa cho anh một phong thư. Đây là một bức thư được gửi tới từ Campuchia, trên bìa thư không đề người gửi mà chi viêt là “White ở Đại sứ quán Mỹ tại Sài Gòn nhận thư’".
Không cần phải bóc bức thư này ra, White cũng biết ràng đây chắc chắn là thư của hội Branch gửi tới, ngoài họ ra không còn ai khác biết anh sẽ xuất hiện ở đây vào ngày 23. Quả nhiên, trong phong thư chi cỏ một trang giấy, trên trang giấy không có dòng thư nào, chỉ có một dãy so và chữ cái dài. Nghĩa là gi nhỉ? White nhìn dãy số và dãy chữ cái này một lúc, hoảng hốt, đây là một kí hiệu đánh dấu, kí hiệu dánh dấu này đại diện cho một địa danh. White vội vàng, cầm tấm bản dồ quân dụng tỷ lệ lớn lên tìm kiếm trên đó. nhưng khi anh tìm thấy khu vực được đánh dấu thì phát hiện đó là một vùng rừng nhiệt đới thưa thớt bóng người!
Đầu óc White quay cuồng, anh hiểu ý của Branch, đây là nơi anh phải đến đề gặp gỡ ai dó. Anh lức tối dập bàn, anh rất muốn gọi một cuộc diện thoại quôc tê đê chât vấn Branch hoặc là Brainin, Stẽchkin. Rốt cuộc bọn họ đang chơi trò gì vậy?! Tại sao lại muốn mình đến cái nơi hẻo lánh khó tìm thấy trên bản dồ kia? Nhưng khi bình tĩnh lại, White hiểu rằng anh không thể cư xử như vậy.
8
White đành vội vàng thu dọn hành trang, sáng sớm hôm sau rời khỏi Sài Gòn, dưới sự bảo vệ của quân đội Mỹ, anh dã tới một thị trấn nhỏ cách địa điểm được đánh dấu ba mươi cây sô. Sĩ quan chi huy nói với anh: “Phía trước cách biên giới rất gần rồi, chúng tôi chi có thể đưa anh tới đây, cẩn Ihận nhé! Khi nào xong việc, quay lại thị trấn này thì liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ đến đón anh!”.
White chán nản khoác ba lô, bưởc ra khói xe bọc thép. Anh không, biết nơi mình sấp tới là đâu, cũng không biết lần này đi có gặp dược nhân vật quan trọng nào hay không. Tóm lại, tất cả đều không biết được. White lao vào rừng rậm mênh mông, đi một ngày một đêm trong rừng, cuối cùng cũng tới một khu vực.
White căng thẳng nhìn xung quanh, rừng nhiệt đới mênh mông ngút ngàn, ờ đây sát biên giới, quân Cộng sản, quân du kích địa phương, còn cả dã thú có lẽ đang ẩn nấp cách dây không xa nữa! White đợi một lúc, phát hiện trong rừng rậm phía trước vọng ra âm thanh khe khẽ, anh đoán có người đang đến!
Anh nhẹ nhàng tới nấp sau một thân cây to, mãi cho tới khi có một người chui ra khói một bụi rậm. “Stechkin!”, White đã nhận ra người dó nên ló ra từ sau thân cây.
“Xem ra cậu rất đúng giờ!”, Stechkin nói bâng quơ một câu.
“Đúng giờ? ông cũng rất đúng giờ! Nhưng trong thư các ông đâu có hẹn giờ?”, White không hiểu, hỏi lại.
“Đúng là không hẹn giờ, nhưng chúng tôi đã đoán chuấn giờ. Cậu xuất hiện lúc này cho thấy cậu đã rất đúng — giờ!’'. Stechkin cười đáp.
"Nếu tôi không kịp thời xuất hiện thì sao?”
"Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi cậu ba ngày”, Stechkin nói rất thoái mái.
"Ớ đây? Đợi tôi ba ngày? Đây là rừng rậm nhiệt đới đấy.” White ngạc nhiên.
"Khà khà, chuvện đó với tôi thì nhàm nhò gì”, Siechkin nói.
White cần thận quan sát Stechkin. không có ba lô. xem ra ông ta không mang theo tư trang hay thực phẩm gì, chi có một khẩu súng trường giắt ờ hông và một khẩu súng liêu liên khoác trên vai. White nhìn khẩu súng tiểu liên sau vai Stechkin, là một khẩu M16 do Mỹ chế tạo. White không khỏi nghi ngờ: “Sao ông lại tới Việt Nam?”
"Thực thi nhiệm vụ bí mật!”
"Nhiệm vụ gì?”
Stechkin chần chừ một lúc: “Nhiệm vụ này không liên quan gì tới việc của chúng ta, cũng không nằm trong phạm vi hợp tác của chúng ta”
White rất không hài lòng với câu trả lời của Stechkin, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào: “Vậy các ông gọi tôi từ Mỹ tới đây để làm gì?”
Stechkin ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: “Chúng tôi có một kể hoạch lớn rất quan trọng, hi vọng các cậu có thể phối hợp. Nếu như các cậu đồng ý phối hợp. chúng tôi sẽ thật sự hợp tác toàn diện với các cậu, không giống như trước đây, chi hợp tác dưới dạng hình thức”.
“Ồ?”, rõ ràng White đã cảm thấy hứng thú trước kế hoạch to lớn mà Stechkin nói: “Kế hoạch như thế nào?”.
“Nói ở đây không tiện, tôi cũng không còn nhiều thời gian. Tất cả nội dung kế hoạch đều có hết trong này, cậu quay về nghiên cứu cho kĩ Trong đó còn có phương thức liên lạc của chúng tôi sau này, ngoài ra còn có một phần hậu lễ thể hiện thành ý của chúng tôi”, nói xong, Setchkin đưa cho White một phong bì to bằng giấy nâu.
White mở phong bì ra, liếc nhìn bên trong, anh thấy bên trong là một chiếc băng ghi âm và một cuộn giấy. White đóng phong bì lại, nói: “Được rồi, chỉ vậy thôi sao?”
“Cậu còn muốn bao nhiêu nữa?! Chi mang những thứ này đi đã khiến tôi tốn bao tâm sức rồi!”, Stechkin nói.
Hai người nói xong liền chia tay nhau, White bỗng quay lại hỏi: “Branch vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm, nhưng anh ta không sao cà!”.
“Tôi nhận được một bưu kiện ông ta gửi cho tôi từ Irkutsk, ông ấy hiện giờ dang ở Mông cố sao?”
Stechkin gật gù: “Đúng, anh ta vẫn ở đấy!”.
White định nói thêm, nhưng Stechkin đã vội vã hất hất tay, rồi lẩn rất nhanh vào rừng, biến mất trong màn mưa dày đặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT