Đột nhiên, Makarov nhìn thấy trên mặt đất phía sau lưng xuất hiện một cái bóng - một cái bóng không phải của mình. Ông quay ngoắt đầu lại, nhưng không trông thấy gì cả! Phía soa là một khoảng không được đèn tường chiếu sáng, đằng sau nữa lại là một vùng tối đen.

Đêm tối. Makarov mặc quần áo ấm, một mình ra ngoài căn lều Mông cổ, ông leo qua mấy dồi cát, chẳng mấy chốc đà tới ven hồ nước. Makarov cảm thấy kỳ lạ, ông muốn gọi Đường Phong, nhưng không có ai bên cạnh.

Đúng lúc Makarov đang hoài nghi, ông bỗng phát hiện thấy mặt hồ trước mặt có chút biến đổi, chẳng mấy chốc nước đã ngập mặt giầy của ông. Makarov cảm thấy bất an, vội vàng lùi lại phía sau. Tốc độ nước dâng lên khiến Makarov giật mình, ông liên tục lùi lại phía sau, nước bám sát dâng theo và nhanh chóng ngập lên chỗ cát khô hạn ban nãy.

Makarov bất ngờ loạng choạng, ngã sõng soài ra cát.

Tại sao mực nước lại dâng lên nhanh như vậy? Chẳng để Makarov nghĩ ngợi lâu, mực nước vẫn tiếp tục dâng cao. Makarov vội vàng đứng dậy, tiếp tục lùi về bãi cát phía sau. Sau mấy chục bước, Makarov quay đầu lại nhìn, ông mới phát hiện ra mình dã từ mép nước lùi lên tận sườn đồi cát, nhưng xem ra mực nước vẫn không có dấu hiệu rút đi mà tiếp tục dâng lên. Makarov mờ to mắt, hoàng hốt nhìn mặt nước phẳng lặng trước mặt, ông không biết dưới mặt nước có thứ đáng sợ gì đang khuấy động hồ nước này mà khiến cho mặt nước vốn yên à bỗng dâng lên một cách đáng sợ, tưởng như muốn nuốt chửng mọi thứ!

Trong đêm tối, Makarov không nhìn rõ phía dưới đồi cát sau lưng; có gì, có lẽ vượt qua đồi cát này là có thể thoát khỏi bị nước tấn công! Nhưng... Makarov lại nhìn sau lưng, phía dưới đồi cát là một vùng bóng tối. Makarov tin thây hơi chóng mặt, nhưng khi ông nhìn lại, mặt nước đang dâng cao về phía mình một cách đáng kinh ngạc. Makarov chần chừ, ông dứng chết trân trên sườn đồi cát, cam giác lo sợ, không vững tâm dang xâm chiếm tâm trí ong. Nước đã ngấm tới sườn đồi cát, cũng đã ngấm tới mặt giầy của Makarov, dòng nước yên ả sau khi dâng tới lưng đồi cát thì lập tức trớ nên hung tợn. Makarov cảm thấy đồi cát dưới chân bắt đầu ẩm ướt và lắc lư. Makarov không do lư nữa, ông biết mình phải nhanh chóng chạy khỏi đây.

Nhưng đúng lúc ông dang định bở chạy thì đồi cát cao lớn dưới chân bỗng sụt xuống..

Makarov rùng mình, ông tỉnh dậy - hóa ra sự việc vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng. Ông thớ dài, chậm rãi quệt mồ hôi lạnh toát trên trán, miệng khẽ lẩm bẩm: “Tất cả là do cái hồ nước đó gây nên!”.

Nhưng khi mắt Makarov thích nghi dược với khung cảnh ở dây, ông bỗng nhận ra rằng mình không hề nằm trong căn lều Mông Cổ mà dang nằm trên nền xi măng lạnh toát. Ông đưa mắt nhin xung quanh, hình như đây là một tòa kiến trúc dược xây dựng bàng bê tông cốt thép, không gian rất rộng lớn. Makarov toàn thân run rẩy, mình đã tới đâu đây?

Theo phản xạ, Makarov mò mẫm lần sờ trên tường, chẳng mấy chốc tay ông đã chạm phải một vật giống như công tắc, ông khẽ ấn xuống, ánh đèn điện tỏa sáng. Lúc này Makarov mới nhìn rõ mình đang ờ trong một hành lang rộng rãi, trên tường bên cạnh hành lang có mấy chiếc dèn đang sáng. Đây là đâu? Hình như... Makarov lập tức nghĩ tới lô cốt số 23.

Nhưng Makarov vẫn không dám khẳng định, chẳng phải lô cốt đó đã bị phá hủy rồi sao? Makarov nghĩ ngợi một lúc rồi tiến lên phía trước. Ông đoán ràng hành lang phía trước chắc cũng sẽ có đèn, trên tường chắc sẽ có công tắc, vậy là ông tiến ba chục bước về phía trước, vào trong bóng tối nhưng không tìm thấy công tắc trên tường giống như ban nãy. Makarov không khỏi nghi ngờ, ông mở to mắt, nhìn vê phía trước, hành lang rộng rãi tôi om không biết thông tới dâu. Đột nhiên, Makarov nhìn thấy trên mặt đất phía sau lưng xuất hiện một cái bóng-một cái bóng không phải của mình. Ông quay ngoắt đầu lại. nhưng không trông thấy gì cả! Phía sau là một khoảng không được đèn tường chiếu sáng, đàng sau nữa lại là một vùng tối đen. Makarov bước nhanh vài bước, xuyên qua không gian sáng trưng rồi lại tiến vào một hành lang tối đen. Ông đi chậm lại. vừa cẩn thận tiến lên phía trước, vừa thò tay tìm kiếm công tắc trên tường. Năm bước, mười bước, hai mươi bước, ba mươi bước, bốn mươi bước..Đến khi Makarov đi dược năm mươi bước, tay ông rốt cuộc cũng đã chạm tới vị trí trên bức tường lạnh lẽo. Makarov dừng lại, ẩn công tắc "Tách...” một âm thanh lanh lảnh vang lèn, công tắc đã dược bật nhưng không có đèn sáng. Lúc này, Makarov mới phát hiện ra mình dã cách vùng sáng một đoạn khá xa.

2

Makarov ấn đi ấn lại mấy lần cái công tắc đó nhưng xung quang vẫn không có bất cứ thay đổi gì. Makarov nhìn không gian tối đen quanh mình, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Ông quay lại nhìn khoảng không gian sáng trưng phía xa, có lẽ.. có lẽ trong hành lang tối đen này, đó là ánh sáng duy nhất. Makarov định quay trở lại đứng trong ánh sáng đó, nhưng sự tò mò khủng khiếp dã thôi thúc ông tiến lên phía trước, đi tìm kiếm điểm cuối cùng của hành lang và rời khỏi đây!

Nhưng... nhưng phía trước có khả năng là một mê cung khổng lồ! Lúc Makarov đang chần chừ do dự, ông loáng thoáng nghe thấy một âm thanh khe khẽ vọng ra từ hành lang trước mặt. Makarov nín thở, dỏng tai nghe ngỏng. Âm thanh đó hình như vọng lại từ nơi rất xa, “Bịch.. bịch... bịch", trống ngực Makarov đập mạnh từng hồi. Ông nhạy cam nhận ra, đó là tiếng bước chân, đang có một người đi từ trong hành lang tối đen tới đây!

Tim Makarov bắt đầu đập dồn dập. Tuy là người từng trải nhưng giây phút này ông vẫn không thể khống chế dược sự loạn nhịp của trái tim mình. Sự hoàng sợ khủng khiếp ập tới với ông, bao trùm lấy ông. Theo phàn xạ, Makarov lùi lại phía sau, nhưng ông gần như không nghe thấy tiếng bước chân của mình, trong hành lang tối đen im lìm chi có tiếng bước chân của người đó từng bước từng bước đập vào màng nhĩ Makarov!

"Một, hai, ba, bổn, năm...”, Makarov đếm từng tiếng bước chân, đó cũng là tiếng bước chân ông rút lui. Khi Makarov đếm nhẩm tròn đúng con số ba mươi, ông phát hiện người đó đã dừng lại, hành lang tối đen bỗng trớ nên im lim đáng sợ!

Makarov cũng dừng lại. Không có tiếng bước chân, không có tiếng động, thậm chí đến tiếng thở cũng không có, mọi thứ dường như đều bất động. Trạng thái ấy kéo dài trong năm phút, rồi Makarov bỗng cảm thấy mình đang đứng dưới ánh đèn sáng trưng. Nêú đúng là có một người đi từ sâu trong hành lang ra, vậy thỉ lúc này người dó có lẽ đang đứng trong bóng tối nhìn mình chằm chằm! Makarov không thể chịu dược không khí khiến người ta nghẹt thở này thêm được nữa, ông lên tiếng trước: “Có ai không?”.

Không có ai tiếng trả lời. Khi câu nói ngắn ngủi của Makarov bị bóng đen nuốt chửng, mọi thứ đều im lìm giống hệt như ban nãy.

Makarov cố gắng trấn áp nhịp tim đang đập loạn xạ, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói: “Ta biết ngươi đang ở đó. ngươi đang nhìn ta!”.

Vẫn im lặng. Makarov không chịu thêm được nữa, ông muốn hét lèn, muôn gào lèn, muốn lao ra khỏi bóng tối! Nhưng dùng lúc này, một giọng. nói khàn khàn vọng ra từ trong hành lang tối đen: “Ivan, bao nhiêu năm rồi, hình như anh chẳng thay đổi gì cả!”.

"Sao, ngươi biết ta?”, Makarov giật mình.

“Anh vẫn manh động như vậy!" người đó không trà lời thẳng câu hỏi của Makarov.

"Tóm lại ngươi là ai?”. Makarov tức giận gào lên.

Trong hành lang tối đen không có âm thanh vọng lại, cư như vậy từng giày từng phút trôi qua, Makarov không chịu được nữa, ông định lên tiếng. Ngay lập tức ông lại nghe thấy tiếng bước chân đó - vẫn là tiếng bước chân vọng ra từ bóng tối trong hành lang. Nhưng tiếng bước chân đó dang di ra xa hay là đang tiến lại gần mình?

Dựa vào kinh nghiệm đặc công được huấn luyện nhiều năm, Makarov da nhận ra, tiếng bước chân này không quay đi mà đang tiến lại gần minh. Theo phản xạ Makarov lại tiếp tục lùi lại phía sau, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước... Khi Makarov lùi tại tới bước thứ tám thì tiếng bước chân đó biến mất. Makarov lập tức đoán rằng chắc là người đó đi nhanh hơn mình bảy bước chân, tức là tồng cộng người đó đã tiến lên phía trước mười lăm bước.

Mọi thứ lại trở nên im lặng, Makarov quyết tâm lần phải kìm chế. Trong hành lang yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng tim dập. nhưng Makarov không nghe thấy tiếng tim đập của người đó, hắn là người hay là ma? Đúng lúc Makarov đang suy nghĩ mông lung thì người đàn ông đó mở miệng trước: “Tôi chính là người mà các ông cần tìm!”.

"Ông... ông là Tướng quân!”, mặc dù đã cố gắng kìm chế cao độ, nhưng trong giọng nói của Makarov vẫn toát lên cám xúc phức tạp, là sự kích động, hoan hỉ cao độ, là nỗi sợ hãi và cà sự thù hận khắc cốt ghi tâm!

Đối phương phát ra một âm thanh kỳ dị, hình như là đang cười: “Ivan, tuy bọn ông đã gây thêm bao phiền phức cho tôi. nhưng tôi vẫn cảm ơn các ông đã đưa chúng tôi tới đây. Mọi thứ đều sắp sáng tỏ, sau khoảng thời gian mòn mỏi chờ đợi, chúng ta sắp trông thấy quân bài cuối cùng rồi. Nhưng giữa hai chúng ta sẽ chỉ có một người ờ lại đến phút chót để trông thấy quân bài dó”.

“Nói như vậy thì ông đã thừa nhận ông là Tướng quân rồi, vậy rốt cuộc ông là ai?”, Makarov nóng lòng hỏi.

“Tôi nói rồi, giữa hai chúng ta sẽ chỉ có một người có thể trông thấy quân bài cuối cùng!”, giọng nói đó từ tốn, bình thản đến mức Makarov không nghe thấy bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào trong đó.

"Ông cũng là quân bài cuối cùng?”

"Lẽ nào không phải sao? Tôi cũng là một phần của quân bài cuối cùng!”

'Được rồi, vậy thì tạm thời tôi không hỏi ông chuyện này nữa!”. Makarov định thân lại, ông muôn cô gắng hết sức để nói chuyện với giọng nói này, từ dó tìm ra manh mối. " Tôi muôn biết tất cả những điêu này bắt đầu như thế nào. Là do Victor phát hiện ra mật thất dưới tầng hầm của Cung điện Mùa đông?”

"Dó chỉ là một vài thứ - một vài thứ rất nhỏ lộ ra ngoài ánh sáng”.

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, đó chì là một góc nhò trong âm mưu to lởn ghê tởm của các ông! Ảm mưu đó dã có từ lâu rồi, có từ năm 1964. năm 1964 bị thất lạc dó!”, Makarov càng nói càng kích động.

"Năm 1964?”, giọng nói dó ngừng lại một lúc, “Hừm, đó cũng không phải là khơi nguồn của mọi chuyện!”

“Ố? Vậy.. mọi chuyện bắt đầu từ khi nào?”

“Định mệnh!”

Makarov giật thót tim, hình như ông dã nghe thấy từ này ở đâu. Đúng vậy, Đường Phong và Hàn Giang đã từng nhắc tới từ này, ở nơi cám trại của đoàn thám hiểm trước đêm xảy ra chuyện, từ này được khắc rất sâu lên trên thân một cây hồ dương chết khô!

“Định mệnh ư?”

“Đúng vậy, tất cả nhũng chuyện này đều là do số phận ăn bài, số phận đã bắt buộc tôi phái tìm thấy tòa thành cổ đã biển mất đó”.

"Các ông có quan hệ như thế nào với Hắc Lạt ma và Mã Viễn?”

“Hừm, họ chi là những người lướt qua trong dòng lịch sử, nhưng có những người lại có thể vĩnh viễn ghi danh trong sứ sách!”.

“Ví dụ như Kozlov đã phát hiện ra Hắc Thủy Thành?!”, Makarov hỏi.

Giọng nói đỏ trùng xuống. Makarov im lặng chờ đợi một lúc, giọng nói dó mới chậm rãi thốt lên: “Không! đó chẳng qua chỉ là sự may mắn của ông ta, ông ta là một kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa và là một gã trộm cướp!”

“Tất cá những gì ông làm lẽ nào khác ông ta sao? Không phải vì truyền thuyết mơ hồ và kho báu bí ẩn của vương triều Tây Hạ sao?”

"Không, không chi vì kho báu mà còn vi tinh yêu, sự thù hận và tương lai!”, giọng nói dó hình như ẩn chứa một sức mạnh khùng khiếp, rốt cuộc Makarov cũng dã nhanh nhạy nắm bất được chút cám xúc mong manh trong giọng nói đó.

4

Tòa lô cốt lại chìm trong im lặng. Makarov sợ rằng giọng nói đó sẽ từ từ biến mất, nên đã cướp lời: “Tôi đã biết ông là ai rồi, chắc chắn chúng ta đã từng gặp nhau!"

"Dĩ nhiên, chúng ta đã từng gặp nhau!”, giọng nói đó khẳng định.

Vậy thì, được thôi, người bạn cũ của tôi, anh bạn thân mến, tôi biết đó là anh!”, Makarov nói ra tên của Branch.

Giọng nói đó bật cười lạnh lùng: “Ivan, người mà ông nói đã chết từ lâu rồi!”.

“Nói như vậy tức là ông cũng biết Branch? Rốt cuộc anh là ai?”. Giọng nói đó lặng thinh. Makarov không kìm chế được, lại hỏi: “Isakov?”

Giọng nói đó vẫn im lặng trong bóng tối.

"Brainin?”

Giọng nói đó vẫn im lặng.

“Stechkin? Không, không thể là ông ta!", tự Makarov phú định Stẹchkin.

Trong bóng tối. hành lang phía bên kia vẫn im lặng.

"White...”, Makarov bán tín bán nghi hói.

Không có âm thanh nào vọng ra từ sâu trong hành lang tối đen.

Sau một hồi im lặng, mắt Makarov bỗng sáng lên: Òng... ông không phải là ai đó một trong sổ những học viên chứ? Không, các học viên đều chết hết rồi..”.

Lần này, giọng nói dó dã vang lên: “Ivan, ông dừng cố đoán lung tung nữa!”.

Makarov bỗng cảm thấy hình như giọng nói này có chút quen quen, nhưng ông không tài nào nghĩ ra được đã nghe thấy ở đâu. “Không! Tôi biết ông, chắc chắn là tôi biết ông!", Makarov gào lên khiến cho trong lô cốt tối đen vang lên tiếng ong ong.

“Thôi đi, ngay từ đầu tôi dã nói rồi. giữa hai chúng ta sẽ chi có một người có thể trông thấy quân bài cuối cùng. Nếu như bây giờ tôi để ông trông thấy quân bài cuối cùng của tôi. vậy thì...”, giọng nói đó đột nhiên dừng lại.

“Vậy thì sao?”, Makarov hỏi lại.

Giọng nói đó không trà lời, những tiếng bước chân lại vọng, lại từ trong bóng đen ra, “Cộp... cộp... cộp...” một bước, hai bước, ba bước, bốn bước... tiếng bước chân bước đi cứng nhắc và nặng nề. Tiếng hước chân này từ màng nhĩ mỏng manh của Makarov truyền vào cơ thể ông, đập vào tim ông. Theo phản xạ, Makarov cùng lúc lùi lại phía sau, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước... không chi vì căng thẳng mà còn vì hoảng sợ. Sau khi bước chân đó dừng lại, Makarov vần tiếp tục lùi lại phía sau vài bước rồi mới dừng lại han. Lúc này, ông nghe thấy giọng nói đó vang lên rất kiên định: “Nếu như bây giờ tôi cho ông thấy quân bài cuối cùng của tôi thì số phận của ông cũng sẽ kết thúc!”.

Makarov nghe thấy vậy liền run bắn lên, theo phàn xạ, ông lùi lại phía sau. ông biết ràng đó dang ở rất gần mình, nhưng hắn vẫn trốn trong bóng tối, không chịu lộ diện, còn mình lại lồ lộ dưới ánh đèn. Người đó chỉ cần một phát đạn, là có thể kết thúc mạng sổng của mình.

Do thói quen nghề nghiệp, Makarov định nấp đi, nhưng trong đầu ông bỗng nảy sinh một ý nghĩ - tại sao mình lại phải nấp đi? So với những số phận đã kết thúc thì mình sống cũng đủ lâu rồi! Nghĩ tới đây, Makarov cố gắng trấn tĩnh lại, từ tốn phán kích: "Ồ? Ông tự tin vậy sao? Lẽ nào ông không muốn xem quân bài cuối cùng của tôi?”

"Quân bài cuối cùng của ông?”, giọng nói đó rõ ràng ngạc nhiên trước câu trả lời của Makarov, nhưng giọng nói đó cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Ivan, đừng cố tỏ ra mình nắm thế chủ động. Nếu ông muốn xem quân bài cuối cùng của tôi đến như vậy thì tôi sẽ cho ông toại nguyện. Vĩnh biệt bạn của tôi!”.

Người bí ấn đó nói xong, trong hành lang tối đen lại vung lên tiếng bước chân dáng sợ, “Cộp... cộp… cộp”, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước.. Makarov cảm giác tiếng bước chân đó dang càng lúc càng gần mình, tim ông đập loạn nhịp. Hình như ông trông thấy trong tay gã đỏ có một khẩu súng đang nhắm về phía mình, đạn dã lên nòng.

Có lẽ... có lẽ khi mình nhìn thấy diện mạo của người đó viên đạn trong súng sẽ lao vun vút xuyên qua na ực mình!

Lúc này, tiếng bước chân cứng nhắc và nặng nề như trở thành đồng hồ hẹn giờ trên quả bom, Makarov không thể trấn tĩnh lại được, theo phản xạ, ông vội lùi lại. Khi ông lùi lại bước đầu tiên, đôi chân của gã đó bước ra từ bóng tối, nhưng ông vẫn không trông rõ mặt hắn. Makarov lại lùi lại bước nữa, đùi của gã lộ ra. Makarov cảm giác mình sắp tắt thở, ông không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, cũng không biết ván bài cuối cùng đó có gì dáng kinh ngạc.

Lại là một tiếng bước chân khủng khiếp, nửa thân trên của gà đó đã lộ ra dưới ánh đèn. Makarov nhớ ra khẩu súng của mình, nhưng ông lần sờ khắp người mà không thấy nó đâu. Ông tuyệt vọng tựa vào bức tường lạnh lẽo ấm ướt. thở hổn hển. Chờ đợi khoảnh khắc quân bài cuối cùng lặt ngửa, cùng như chờ đợi thời khắc cuối cùng trước khi cái chết kéo tới.

Nhưng khi gã đó vừa nhấc chân lên, chuẩn bị bước lèn phía trước một bước, Makarov bỗng nghe thấy phía sau lưng mình - Ở nơi sâu thẳm trong, lô cốt tối đen lại vang lên một tiếng bước chân. Tiếng hước chân đó kiên định, chắc nịch, vọng lại từ sâu trong lô cốt. Makarov không biết phải làm thế nào. Ông vô cùng hoảng hốt, bước chân di từ đầu bên kia tới là của ai đây mà lại kiên định đến như vậy?

Makarov mở trừng mắt, ông phát hiện người mình mướt mát mồ hôi và vẫn nằm trong căn lều Mông Cổ. Ỏng ngồi dậy, trông thấy Đường Phong đang nam cạnh mình, Lương Viện ngủ ở đầu bên kia, xem ra mọi thứ đều bình thường. Nhưng... nhưng ban nãy mình.. Makarov thờ dốc. Hồi tướng lại những gì mình vừa trải qua. Nhất thời Makarov không thể xác định dược những gì xảy ra ban nãy có phải là giấc mơ hay không. Ông cổ gắng hồi tường lại, bắt đầu là... hồ nước đó. hồ nước mênh mông vô bờ bến đó dột nhiên dâng lên! Ngay sau dó mình đã tỉnh lại... Không! Mình không hề tỉnh lại, mà là.. mà là một giấc mơ lồng trong giấc mơ! Tiếp theo mình đã mơ thấy lô cốt, lô cốt sổ 23! Ớ đó mình trông thấy Tướng quân! Không, mình vẫn chưa thật sự trông thấy diện mạo của Tướng quân. Mình và Tướng quân đã nói chuyện với nhau, thậm chí còn nói rất nhiều. Makarov ra sức hoi tường lại nội dung cuộc nói chuyện, mãi cho tới cuối cùng, khi Tướng quân sắp lộ diện, phía bên kia lô cốt lại vang lên tiếng bước chân. Thế này là thế nào? Người đó là ai?

Makarov nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không hiểu chuyện gì đã xây ra. Khi nghĩ tới giây phút cuối cùng, khi Tướng quàn sắp bước ra khỏi bóng tối, và gương súng bấn vè phía mình, Makarov không khỏi lạnh toát cả người. Ông vội vàng mò khẩu súng của mình dưới gối, khẩu súng vẫn còn đó! Lúc này Makarov mới yên tâm lại. nhưng những cảnh tượng miên man trong mơ cứ lởn vờn trong đầu óc ông, cứ nghĩ tới gã Tướng quân sắp xuất đầu lộ diện mà Makarov cám thấy đầu đau như muốn nứt ra!

Makarov cảm thấy bức bối trong lòng nên đã đi ra khỏi căn lều Mông cổ. Ông nhìn lên trời, bầu trời đầy sao, phía đông đã cỏ chút sắc trắng, nhưng bóng đêm vẫn bao trùm mặt đất. Căn lều của vợ chồng Ngôi Danh không chút dộng tĩnh, xem ra họ vẫn đang ngủ say. Makarov vòng qua căn lều của họ, đi tới ven hồ nước bên cạnh hồ nước này quả thực rất nhỏ, chưa tới hai mươi mét vuông, chính xác thì nó chi là một ao nước, đây chính là nguồn nước của gia đình Ngôi Danh

Makarov ngồi ven hồ. Thẫn thờ nhìn những đồi cát im lìm xung quanh. Đột nhiên sau lưng có người vỗ vai ông. Nếu là trước đây, với thói quen nghề nghiệp, Makarov chắc chăn không đê ai dó lại gàn minh như vậy. Nhưng hiện giờ tâm trí ông dang không tập trung, mãi tới khi người đó lắc lắc người ông, Makarov mới giật mình quay lại nhìn, hóa ra là Đường Phong.

"Cậu cũng dậy rồi à? Hôm nay chúng ta còn phải lên đường sớm, sao không ngủ thêm một chút?”

Đường Phong cười cười: “Không phải bác cũng dậy sớm ạ? Nhìn bác là cháu biết bác dang có tâm sự!”.

“Tôi lại nằm mơ!”

“Ác mộng ạ?”

"Khó nói lắm...”, vậy là Makarov kế lại giấc mơ của mình cho Đường Phong: nghe.

"Một giấc mơ thật kỳ lạ!”, Đường Phong nghe xong lấm bẩm nói.

“Đúng là rất kỳ lạ, nhưng giấc mơ này khiến tôi có suy nghĩ mới..”, Makarov nói giữa chừng bỗng im bặt, giống như đang chìm trong suy tư.

Đường Phong không dám quấy rầy ông nữa. Makarov trâm ngâm rất lâu, khi phía đông hửng lên vệt mây trắng giống như bụng cá, ông bỗng kêu lên: “Tôi nghĩ... tôi nghĩ ràng người bạn cũ của tôi... Branch... rất có thể chính là Tướng quân!”.

“Branch chính là Tướng quân lẩn trốn mãi trong bóng tối?”, với những phát hiện trong lô cốt trước đây, Đường Phong cũng bẳt đầu nghi ngờ đó là Branch, nhưng khi Makarov thốt ra tên của Branch, anh vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.

“Bạn thân mến, tôi đã trông thấy quân bài cuối cùng cua ông!”, rõ ràng Makarov rất tự tin.

"Nhưng không phải ông ta dã chết rồi sao?”, Đường Phong hỏi lại.

“Đây chính là yếu tố không thể ngờ nhất, hiện giờ tôi vẫn chưa dám khẳng định, nhưng trực giác nói với tôi rằng, Branch chắc chắn là người tỏ tường mọi chuyện, người tham gia, thậm chí lù chủ mưu tron^ toàn bộ âm mưu này!”. Makarov ngập ngừng, rồi nói tiếp: "Tạm thời không quan tâm tới giấc mơ của tôi vội, chúng ta hãy bắt đầu đi từ manh mối đã nám được. Trước tiên, điều khiến tôi nghi ngờ anh ta là do hình vẽ bí ẩn dó, trên người những gã áo đen có hình xăm dó, và trên người rất nhiều học viên năm đó cũng đều có hình xăm này. Lúc đó Branch đã cho tôi một lời giải thích xem ra có vẻ hợp lý, khiến tôi không thể dựa vào hình xăm đó để nghi ngờ một người đã chết. Nhưng tôi lại bỏ sót một nghi vấn lớn nhất!”.

“Nghi vấn lớn nhất?”

“Đúng vậy, nghi vấn này thật ra ngay từ lúc mới quen anh ta tôi đã nghi ngờ rồi. cấp trên phái tôi và anh ta tới Mông Cổ để thực thi nhiệm vụ, quân hàm của anh ta cao hơn của tôi nhưng anh ta lại nghe tôi chì huy, nói rằng để lấy chuộc tội. Bày giờ tôi đã biết được răng chính vì anh ta đã để xảy ra chuyện lớn trong quá trình xây dựng lô cốt số 23 nên mới bị xử phạt, và lô cốt số 23 này lại càng khiển tôi nghi ngờ hơn nữa. Branch là một người làm việc vô cùng cẩn trọng, sao anh ta có thể để xảy ra sai sót nghiêm trọng khi phụ trách một công trình quan trọng như vậy?”

"Ý bác là ông ta cố ý?”, Đường Phong ngạc nhiên. Makarov gật đầu: “Tôi nghĩ khả năng này rất lớn, điều này đã dược chứng minh sau khi chúng ta phát hiện ra lô cốt. Vậy thì sẽ nảy sinh một vấn đề, tại sao anh ta lại cố tình làm sai đế dẫn đen việc lô cốt số 23 không thể đưa vào sử dụng?”.

“Để huấn luyện học viên... không, không thể như vậy khi lô cốt xây dựng xong vẫn còn chưa có căn cứ Tiền Tiến!", Đường, Phong lắc đầu phủ nhận.

"Ngược lại. rất có thể là như vậy đấy!”

"Sao cơ ạ? Lẽ nào ông ta đã đoán trước được sự việc?” "Không phải là đoán trước được, mà bởi vì dó chính là một phần của một âm mưu khủng khiếp! Giả dụ Branch cố ý làm sai, khiến cho lô cốt số 23 không thể sử dụng dược, vậy thì chắc chắn ông ta có mục đích. Mục đích đó là gì? Hiện giờ tôi không biết nguyên nhân cụ thể khiến cho lô cốt không thế sử dụng được, nhưng thông qua bản đồ cố mà cậu giải mã được phía sau kệ tranh ngọc và một loạt những chuyện xảy ra gần đây. tôi nghĩ tới một nguyên nhân, nguyên nhân này có liên quan mật thiết lới Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta khổ sở tìm kiếm”.

"Y bác muốn nói tới vị trí của lô cốt?”

"Đúng vậy, lô cốt rất sát biên giới, cũng gần với Khe Sói Hoang, vấn dề nằm ở chỗ đó. Trong thời kỳ xây dựng lò cốt, kỹ thuật quân sự phát triển rất nhanh, chính phủ luôn coi trọng việc chiến đấu ăn sâu, bời vậy các công sự quy mô lớn đểu xây dựng ở khu vực có độ sâu nhất định và cách xa biên giới, không thể xây dựng trong vực gần kề biên giới như thể này. Nếu như lô cốt xây dựng trong khu vực ngay sát biên giới, một khi bị công kích thì chẳng mấy chốc sẽ bị kẻ địch phá hủy. Tôi nghĩ đây có thể là nguyên nhân chính khiến cho lô cốt sổ 23 bị bỏ hoang, dĩ nhiên còn có cả nguyên nhân khác như kết cấu nội bộ chẳng hạn. Vậy thì liên tưởng tiếp tới cự ly ớ đây và Khe Sói Hoang sẽ càng khiến người ta sinh nghi!”.

"Cũng có nghĩa là Branch vì Khe Sói Hoang, nên đã cố ý xây dựng lô cốt tại nơi sát biên giới dẫn tới việc lò cốt bị bỏ hoang?”, Đường Phong ngẫm nghĩ rồi lại nói, “Kể cả những gì bác nói là thật đi chăng nữa, nhưng tại sao Branch lại biết được bí mật của Khe Sói Hoang? Chúng ta cùng phải hao tổn biết bao công sức mới tìm được đến dây!”.

“Dĩ nhiên từ đầu chắc ông ta cũng không thể biết được ngay là Hạn Hải Mật Thành nằm trong Khe Sói Hoang, nhưng ông ta hoặc đồng bọn của ông ta chắc chắn biết được Hạn Hải Mật Thành ờ trong vùng sa mạc này, Khe Sói Hoang vốn vô cùng thần bí, bời vậy đã thu hút dược sự chú ý của họ. Ngoài như vậy ra thì còn có cách giải thích nào khác?”

"Nhưng làm như vậy mục đích của ông ta là gì? Huấn luyện học viên?”

"Huấn luyện học viên là việc sau này. tôi nghĩ ban đầu ông ta muốn xây dựng lô cốt số 23 thành căn cứ Tiền Tiến của mình?”

“Căn cứ Tiền Tiến của ông ta?”

"Chính là căn cứ Tiền Tiến để có thể tiến vào sa mạc tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành!”.

“Ò! Cháu hiểu ý bác rồi!”.

“Tôi nghĩ âm mưu này dược hình thành từ năm 1964, chính là năm 1964 bị thất lạc trong hồ sơ mật đó. Thông qua những manh mối nắm bắt được, chúng ta đã biết ba người phụ trách bảo vệ Mislia năm 1964 là Brainin, Isakov và Stechkin. Hơn nữa sau này chúng ta còn liên kết được mối liên hệ giữa ba người này với Branch thông qua việc các học viên bạo động, điều này có thể giải thích cho câu hỏi trước đó của cậu - Làm thể nào mà ông ta biết được bí mật của Hạn Hải Mật Thành và kệ tranh ngọc. Đừng quên, Misha là người gần nhất với bí mật!” Nói tới đây, dường như Makarov đã suy luận xong một cách hoàn mỹ.

7

Makarov nói vậy khiến Đường Phong chim trong suy tư, mãi lâu sau, Đường Phong mới chậm rãi lắc đầu, nói: “Lão Mã, cháu thấy hác suy luận như vậy vẫn chưa chắc chắn, vẫn còn rất nhiều sơ hở. Thứ nhất, tại sao Misha lại dễ dàng tiết lộ bí mật của Hạn Hải Mật Thành và kệ tranh ngọc cho mấy đặc công đó?”

Makarov cũng không dám chắc Misha có tiết lộ bí mật về kệ tranh ngọc và Hạn Hải Mật Thành cho Stechkin va những người khác hay không. Ông mím môi rồi nói; “Điều này thì phải hỏi Misha mới rõ! Nhưng Stechkin và ha người khác cuốn vào việc này đều là đặc công và lân lượt bào vệ Misha trong năm 1964. đây là sự thật, thậm chí tôi còn nghi ngờ trong năm 1964 đó vẫn còn một đặc công khác từng bảo vệ Misha”.

“Ý bác nói tới Branch?”

Makarov gật đầu nói: “Cậu có còn nhớ hai trang bị xẻ trong hồ sơ không?”

“Tất nhiên là nhớ ạ, phần bị khuyết mất chính là đoạn hồ sơ trong, năm 1964!”.

“Đừng quên ràng, Branch đã từng làm việc trong Cục hồ sơ KGB, tôi nghĩ ràng trong đó ông ta vẫn còn một số mối quan hệ và thủ đoạn!”.

“Tóm lại, cháu vẫn không thể tán thành với bác về điều này. Với phán đoán của cháu về Misha, ông la không thể dễ dàng tiết lộ bí mật của Hạn Hải Mật Thành và kệ tranh ngọc cho Stechkin và những người khác dược. Nếu như suy luận của bác là đúng, vậy thì ngoài Misha ra, họ chắc chắn còn có nguồn thông tin khác đáng tin cậy hơn!”

“Nguồn thông tin đáng tin cậy hơn? Còn có ai nữa? Chẳng lè vẫn còn có ai gần bí mật hơn cà Misha ư? Makarov cũng không hiểu rõ vấn đề này.

Đường Phong lại nói tiếp: “Điều thứ hai, manh mối trước chi chứng minh Brainin, Stechkin cùng những người khác đều liên quan tới vụ học viên bạo động, nhưng lúc đó Branch đã chốt từ lâu rồi nên không thể nhận thấy họ và Branch lièn quan trực tiếp tới nhau. Trừ khi Branch chưa chết, đồng thời vấn âm thầm lãnh đạo dám học viên đó!

"Đây chính là điều mà tôi lo lăng nhất!”, cặp lông mày bạc trắng của Makarov chau lại.

“Sao vậy. bác lo là Branch vẫn chưa chết? Năm đó chính bác đi nhận xác của ông ta mà!”, Đường Phong ngạc nhiên.

“Chính vì do tôi di nhận xác ông ta nên tôi càng lo lắng, lẽ nào... lẽ nào mấy chục năm trước tôi dã phạm phải một sai lầm lớn? Để Makarov tỏ ra vô cùng căng thẳng.

"Được rồi, cứ cho là Branch vẫn chưa chết, cứ cho rằng suy luận cúa bác vừa rồi là sự thật, nhưng sự việc sau dó giải thích thế nào ạ? Tại sao Branch lại giá vờ chết? Học viên huấn luyện suốt một thời gian dài như vậy tại sao không tiến vào trong sa mạc tìm kiếm Hạn Hải Mật Thành mà lại gây bạo động? Đày cũng là điểm thứ ba mà cháu nói ban nãy”.

“Điều này thì tôi không rõ, có thể là kế hoạch của bọn chúng đã thay đổi...”, Makarov bị ba điểm nghi vấn của Đường Phong làm cho duỗi lý, ông lại nhớ tới giấc mơ đó, chỉ muộn một chút thôi là ông có thể nhìn thấy chân tướng. Nghĩ tới dây, Makarov đột nhiên lấy lại tinh thần: “Đường Phong, nhưng giấc mơ ban nãy của tôi hoàn toàn phù hợp với những gi tôi suy đoán. Tướng quân đó biết tôi, hơn nữa thông qua những gì ông ta nói, tôi có thể nhận ra rất có thể ông ta chính là Branch!”

Nghe tới đây, Đường Phong cười: “Lão Mã. bác một đời làm đặc công sao lúc này lại hồ đồ vậy. Giấc mơ của bác là do mấy hôm nay bác bát đầu nghi ngờ Branch nên lúc năm mơ dã lấy Branch làm mục tiêu già tường, làm sao có thể lấy giấc mơ ra để chứng minh được ạ?”

Makarov bị Đường Phong phản bác thỉ chỉ im lặng.

Đường Phong cười, nói: “Lúc ở trong lô cốt, chúng cháu cũng dã từng nghi ngờ Branch, nhưng bác cứ kiên quyết rằng Branch đã chết, sao bây giờ lại nhất quyết cho rằng Branch đã can dự vào âm mưu này, thậm chí còn chính là Tướng quân, người chủ mưu? Cháu nghĩ tất cà là do giấc mơ đó của bác tác động thôi!”.

"Vậy sao?”, Makarov cũng bắt đầu nghi ngờ phán đoan của mình có thể là sai lầm. Rốt cuộc đâu là sự thật, dâu là sự tưởng tượng và đâu là mơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play