Lăng Linh tu luyện về ngũ hành chi thủy, do đó trị thương làm dịu và khai thông kinh mạch là có hiệu quả nhất, luồng khí Lăng Linh truyền vào cơ thể của Dạ Dao Quang có tác dụng không lớn bởi vì tu vi của Lăng Linh không cao nhưng do kích động thạch anh ngũ sắc trên cổ tay của Dạ Dao Quang, khí ngũ hành tích trữ trong thạch anh thâm nhập vào da thịt rồi di chuyển đến đan điền của Dạ Dao Quang.

Một ít khí ngũ hành mỏng manh giống như một tia sáng, nó xuyên thấu qua đan điền đang bị âm khí chặt chẽ bao vây để hỗ trợ cho khí ngũ hành bên trong đan điền, khi đến bước đường cùng chúng cấu xé tạo ra một khe hở. Nhưng những khe hở này vẫn còn rất nhỏ không đủ giúp cho Dạ Dao Quang tỉnh lại.

Lúc này Dạ Dao Quang đang ở bên trong ảo cảnh, huyết dịch cuồn cuộn trong biển máu, cô giống như bị chết chìm trôi nổi vậy, trên trời có vô số quỷ vây quanh. Thỉnh thoảng trong biển máu nhô lên một móng vuốt quỷ xương trắng dày đặc, bất luận cô đuổi như thế nào cũng không thể đuổi đi được, cuối cùng cô quyết định khoanh chân ngồi lơ lửng trên biển máu. Trên môi cô không ngừng đọc Phạn văn cổ xưa, vì vậy có từng lớp màng mỏng trong suốt vây lấy cả người cô, bất luận là những móng vuốt quỷ đang bao vây xung quanh cô hay những móng vuốt quỷ đang nhô lên phía dưới, tất cả đều không thể chạm vào cô.

Nhưng Dạ Dao Quang hiểu rõ hiện tại cô đang rơi vào tình trạng khó khăn, bởi vì cô vẫn còn giữ được tâm linh thanh tĩnh để duy trì cục diện, nếu như trong thời gian dài mà cô không thể thoát ra được tình trạng này thì linh hồn cô sẽ bị chiếm đoạt, từ nay về sau cô sẽ trở thành hoạt tử nhân (1) ngủ mãi không tỉnh.

“Không được rồi, ta không cứu được Dạ cô nương.” Lăng Linh yếu ớt đứng dậy, nàng đã dùng hết tất cả tu vi của mình. 

“Đều tại ta, thường ngày không cố gắng tu luyện, nếu như tu vi của ta cao hơn một chút cũng sẽ không thành như vậy.”

“Đa tạ Lăng cô nương.” Sắc mặt của Lăng Linh tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi, Ôn Đình Trạm biết rõ nàng đã dùng hết toàn lực cho nên cậu rất chân thành bày tỏ lòng biết ơn.

Trong lòng Lăng Lãng và Lăng Linh đều rất lo lắng khi trông thấy dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của Dạ Dao Quang, Lăng Lãng có chút do dự có nên ra tay hay không, nếu như hắn cũng hao hết tu vi, như vậy ngày mai tất cả bọn họ chắc chắn sẽ chết trong tay của đối phương, không có sức lực đánh trả.

Vào thời điểm đặc biệt như thế này, Lăng Lãng khẳng định rằng đối phương sẽ nhân lúc bọn họ không thể đánh trả lại hắn mà khiến cho họ phải mệt mỏi, vì vậy ngày mai tất nhiên sẽ có một trận chiến quyết đấu. Về phần tại sao đối phương không tiếp tục tiến đánh, nhân cơ hội này xuất ra toàn lực để bắt bọn họ, điều này Lăng Lãng không thể đoán ra được nhưng đối phương đã rút lui, tất nhiên bọn chúng đã sớm nghĩ ra kế sách để đối phó với bọn họ.

Lăng Lãng đưa tay ra kiểm tra mạnh đập của Dạ Dao Quang, phát hiện Dạ Dao Quang tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy hắn lui ra khỏi phòng cùng với Lăng Linh, sau đó để Lăng Linh đi đến căn phòng của hắn và Ôn Đình Trạm nghỉ ngơi còn mình thì canh giữ ở trong viện, hắn hy vọng ngày mai sư thúc có thể kịp thời đến đây, như vậy Dạ cô nương vẫn còn có chút hy vọng sống.

Huynh muội Lăng Lãng lo lắng cho Dạ Dao Quang, bên trong căn phòng Ôn Đình Trạm càng lo lắng cho Dạ Dao Quang hơn, cậu nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Dạ Dao Quang rồi nhẹ nhàng xoa tay cho cô nhưng cậu không thể làm cả người của cô ấm áp lên được, làm thế nào mới có thể sưởi ấm cho cả người của cô đây.

“Ô gào...” Kim Tử chui rúc vào một bên, nó cố gắng chui vào trong lòng của Dạ Dao Quang, Kim Tử muốn sưởi ấm cho cô, đáng tiếc bất luận một người hay một khỉ dù làm như thế nào, cũng không thể giúp cho Dạ Dao Quang khôi phục lại một chút nhiệt độ trong cơ thể.

Ôn Đình Trạm nhìn thấy cổ tay của cô đã bị cậu xoa đỏ cả lên nhưng vẫn không có một chút dấu hiệu ấm áp nào, trong lòng cậu vô cùng chán nản. Vào lúc này cậu nhìn thấy đầu của Dạ Dao Quang hơi động đậy, hình như cô vừa gặp phải một cơn ác mộng và cô muốn nhanh chóng thoát khỏi nó nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra ngoài được.

Phúc chí tâm linh (2), đột nhiên đôi mắt của cậu sáng lên: “Nguyên Ân đại sư có nói kinh phật có thể lọc sạch vạn linh, Dao Dao ta đọc một đoạn kinh phật cho nàng nghe.”

Vừa dứt lời, Ôn Đình Trạm liền chắp hai tay vô cùng thành kính bắt đầu niệm kinh phật, kinh văn nhàm chán và nhạt nhẽo được cậu đọc lên nhưng lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ có thể lọc sạch tâm linh.

Vốn dĩ ở bên trong ảo cảnh cơ thể của Dạ Dao Quang đã bắt đầu chìm xuống, ngay lúc cô sắp chìm xuống biển máu thì đột nhiên có một tràng tiếng tụng kinh lanh lảnh truyền vào tai cô, âm thanh này cô rất quen thuộc nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là chẳng biết tại sao âm thanh này lại có một sức mạnh không thể nói rõ được và cô cũng không thể diễn tả ra được, luồng sức mạnh ấy thâm nhập vào cơ thể cô giúp chân tay đang mềm nhũn của cô bắt đầu ngưng tụ lại từng chút sức lực.

Âm thanh này khiến cho quỷ hồn ở bên trong ảo cảnh vô cùng khó chịu, bọn chúng phát ra những âm thanh bén nhọn vô cùng chói tai, trên bề mặt biển máu cũng bắt đầu dao động nổi lên từng bong bóng máu và những móng vuốt quỷ xương trắng không ngừng vùng vẫy.

Kim Tử đang vùi trong ngực của Dạ Dao Quang nên nó có khả năng cảm nhận được rõ ràng nhất biến hóa rất nhỏ của cô, nó vội vã kích động vui sướng khoa chân múa tay với Ôn Đình Trạm.

“A...”

Ôn Đình Trạm mở mắt ra, cậu có chút hiểu lại có chút không hiểu nhìn Kim Tử nhưng cậu cũng rất vui vẻ vì hiểu rõ cách này thật sự có hiệu quả với Dạ Dao Quang. Khi cậu còn ở Vĩnh Yên tự, vào mỗi buổi sáng cậu thường đi theo nhà sư tụng kinh, Nguyên Ân đại sư thấy vậy liền truyền thụ một đoạn kinh văn cho cậu và đại sư còn nói rằng đoạn kinh văn này được lưu truyền từ cao tăng đắc đạo thời thượng cổ, nhưng rất ít người có thể nhớ kỹ được nó, những người có thể nhớ đều là người có duyên. Cậu luôn tự cho rằng nếu cậu đã gặp qua thì sẽ không quên và sau khi cậu xem xong rồi suy ngẫm lại vẫn có thể nhớ kỹ, nhưng đến ngày thứ hai cậu không thể nhớ hết được đoạn kinh văn đó, thời gian càng lâu thì càng không thể nhớ kỹ, sau đó cậu còn ghi chép lại những gì còn nhớ, mỗi ngày nhìn lại một lần, chẳng có lý do gì cả chỉ đơn giản là lúc đọc kinh văn có thể giúp cậu ôn hòa nhã nhặn, tinh thần sảng khoái nhưng hôm nay cậu không ngờ rằng đoạn kinh văn ấy lại đưa đến tác dụng như vậy.

“A...” Lập tức Kim Tử khoanh chân lại tu luyện sau đó khoa tay múa chân chỉ Dạ Dao Quang.

Ôn Đình Trạm suy nghĩ một chút liền hiểu rõ, Kim Tử muốn cậu học tu luyện khí ngũ hành giống như Dạ Dao Quang, sau đó dẫn động khí ngũ hành để tụng kinh, mặc dù cậu không thể tu luyện, bởi vì cậu không thể dẫn khí vào cơ thể nhưng cậu vẫn có thể dẫn động khí ngũ hành.

Trong lòng khẽ dao động, Ôn Đình Trạm nhớ lại khẩu quyết tâm pháp mà Dạ Dao Quang đã chỉ cho cậu, rất nhanh cậu đã dẫn khí ngũ hành thành công, sau đó cậu đọc lại đoạn kinh văn cổ xưa kia một lần nữa.

Ôn Đình Trạm không thể nhìn thấy được bản thân mình vào lúc này nhưng Kim Tử lại có thể nhìn thấy, mỗi một chữ từ miệng cậu phát ra đều được dung hợp lại bởi khí ngũ hành, sau đó biến thành từng chữ màu trắng dũng mãnh đi vào cơ thể Dạ Dao Quang. Một luồng khí mạnh mẽ ẩn chứa khí ngũ hành hòa nhập vào cơ thể của Dạ Dao Quang, cơ thể cô giống như băng cứng chậm rãi bao vây âm khí lại, sau đó với sự cố gắng không ngừng của Ôn Đình Trạm thì tảng băng bắt đầu tan rã.

Đột nhiên bên trong ảo cảnh có một luồng khí ấm áp bao vây xung quanh Dạ Dao Quang, luồng khí quen thuộc bắt đầu khởi động khiến cho Dạ Dao Quang vô cùng vui mừng. Vì bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, ở đây chỉ có âm khí, vậy mà khi khí ngũ hành tràn vào, lập tức tinh thần cô được giữ vững. Không để ý đến những con quỷ đang gào thét xung quanh, cô dẫn khí ngũ hành đang luẩn quẩn xung quanh hòa nhập vào cơ thể, sức mạnh hai bên chồng lên nhau, sau đó Dạ Dao Quang cảm nhận được âm khí trong cơ thể cô đang tan ra, mặc dù vẫn chưa tan hoàn toàn nhưng âm khí đã bị lọc sạch và hóa thành khí ngũ hành tinh khiết!

Đúng là đại nạn không chết chắc chắn sẽ nhận được đại phúc!

Trong lòng tràn đầy xúc động, lập tức Dạ Dao Quang hấp thu luồng khí ngũ hành khác, kinh mạch như được mở rộng ra, sau đó cô dẫn khí ở xung quanh lọc sạch thành khí ngũ hành rồi không ngừng hấp thu vào cơ thể, nhưng cô lại phát hiện kinh mạch của cô chẳng những không mở rộng ra, ngược lại nó đang thu nhỏ lại!

***

(1) Hoạt tử nhân: Mặc dù vẫn còn sống nhưng chuyện gì cũng không thể làm được. Như một người thực vật, một cái xác không hồn.

(2) Phúc chí tâm linh: Ý nghĩa của câu này là khi người ta có cơ may bắt được thời cơ thích hợp thì suy nghĩ sẽ trở nên nhạy bén và phương pháp cũng hiệu quả hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play